Tụng Nhiên bắn một pháo tùy hứng thoải mái, bắn xong lập tức hoảng sợ, hận không thể đào một cái hố sâu mười mét chôn mình xuống.
Đương nhiên hố sâu không có chỗ đào, thế là cậu mắc chứng mất trí nhớ.
Mãi đến khi cúp máy, Tụng Nhiên vẫn không nhớ rốt cuộc mình đã giải thích thế nào về lần bắn pháo này, sau đó trấn an Hạ tiên sinh ra sao. Tóm lại sau khi chớp mắt, cậu rũ rượi, điện thoại tuột khỏi ngón tay rơi xuống một kẽ hở nào đó trên sô pha. Cậu cũng lười lấy ra, phờ phạc đỡ trym, ánh mắt trống rỗng nhìn trần nhà suy tư về cuộc đời và triết học.
Mãi một hồi lâu sau Tụng Nhiên mới hoàn hồn lại được, chậm rãi mặc qυầи ɭót, lại đến phòng tắm tắm nước nóng.
Tắm xong, cậu quấn chiếc khăn tắm rồi giặt vò cái qυầи ɭót cotton tứ giác kia như hả giận, vừa giặt vừa nghĩ: Cái này là thứ mấy rồi, gần đây thường xuyên ghê nhỉ?
Trẻ tuổi là phúc, thận hư là họa.
Hạ tiên sinh sắp quay về, cậu phải sớm chuẩn bị đồ bổ thận tráng dương, tránh bị thua trên giường.
Sáng sớm Bố Bố rời giường mở cửa phòng ngủ ra, phấn chấn tinh thần "Chào anh" một tiếng rõ to.
"Chào Bố Bố."
Tụng Nhiên đang bày sữa đậu nành và bánh rắc vừng lên bàn, thuận miệng chào lại một tiếng. Sau đó cậu ngẩng đầu lên nhìn bé con lắc lư vào phòng vệ sinh với đôi chân ngắn tũn, trên má phải bầu bĩnh là một lá bùa cậu vẽ tối qua.
Hai giây sau, Bố Bố nhảy nhót đi ra, chỉ vào mặt mình ngạc nhiên kêu lên: "Anh ơi anh xem nè, trên mặt em có một con heo!"
"...."
Tụng Nhiên đáp lời, lại cắt bánh vừng ra, nghĩ thầm, rốt cuộc thì giống heo chỗ nào?
Cậu dọn bữa sáng xong, đi tới giúp Bố Bố rửa mặt, tỉ mỉ lau sạch vết mực trên mặt, lại thoa một lớp rôm trẻ em lên khuôn mặt trắng nõn.
Hôm nay là thứ ba, Bố Bố đã khôi phục bình thường, tám giờ phải có mặt ở nhà trẻ. Thế là bé đeo tấm vải trắng lên, cầm thìa bắt đầu uống sữa đậu nành. Bố Bố thích những món ăn mềm mềm, chỉ chăm vớt bánh quẩy đã được ngâm mềm trong bát, trên mép có dính một vòng sữa trắng.
Tụng Nhiên ngồi đối diện đánh giá bé, âm thầm suy nghĩ: Hai cha con nhà này quả thực như đúc từ một khuôn, sao trước đó không phát hiện ra nhỉ?
Có lẽ là vì Bố Bố còn quá nhỏ, ngũ quan vẫn chưa nảy nở. Nếu năm nay Bố Bố mười tuổi, nhất định cậu sẽ nhận ra ngay.
Ăn sáng xong, Tụng Nhiên cưỡi xe hai bánh đưa Bố Bố đến nhà trẻ, sau đó rẽ đến chợ bán đồ ăn. Khi về, trên giỏ xe chất đầy đồ: Vỏ hoành thánh, cháo thịt heo, trứng gà, hánh lá, tảo tía, tôm khô, còn có cả mực tươi, gà và rau củ.
Trước đó đã đồng ý gói hoành thánh cho Hạ tiên sinh, nguyên liệu phải chuẩn bị đầy đủ.
Trên tờ lịch ngoài phòng khách chỉ còn lại hai ô chưa được tô màu. Sáng nay đi học vội quá nên Bố Bố không kịp tô, Tụng Nhiên bèn lấy ra một chiếc bút màu tô kín ô lịch đếm ngược thay bé. Chờ đến mai tô xong ô cuối cùng, Hạ tiên sinh sẽ quay về.
Một nhà ba người, rốt cuộc cũng nghênh đón lần đoàn tụ đầu tiên.
Tụng Nhiên lại thấy hơi nhơ nhớ Hạ tiên sinh. Cậu lấy cuốn sổ vẽ giấu trong ngăn kéo, cẩn thận mở ra. Nam thần Infiniti đẹp trai ngời ngời xuất hiện trên giấy, dịu dàng mỉm cười với cậu.
Người vẫn là người trước kia, có điều bây giờ Tụng Nhiên đã không còn tương tư đơn phương nữa, họ thật sự yêu nhau rồi.
"Xin chào, Hạ tiên sinh."
Tụng Nhiên cũng cười với anh, cậu cúi đầu xuống nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên anh.
Phía dưới chân dung của Hạ tiên sinh có mấy chữ sáng loáng "Tiền nhiệm". Khóe môi Tụng Nhiên giật nhẹ một cái, nhanh chóng tẩy sạch mấy chữ viết láu trước đó, nghiêm túc viết lên hai chữ "Ông xã", lại dùng trái tim vòng lên, cho vào khung hình.
Cậu muốn treo bức tranh này trong phòng ngủ của hai người, khiến Hạ tiên sinh xấu hổ, để trả mối thù lừa gạt.
Tụng Nhiên ôm bức tranh, trong lòng nóng bừng, cũng ngứa ngáy.
Nhớ anh ấy quá đi mất.
Ba tiếng bốn hai phút không liên lạc, vô cùng vô cùng nhớ anh.
Tụng Nhiên không kìm chế ham muốn của mình, cậu lấy điện thoại trong sô pha ra gọi điện cho Hạ Trí Viễn, sau đó nhào lên giường ngủ, ôm gối đầu xốp mềm.
Hạ Trí Viễn đang dự tiệc chúc mừng với cấp dưới, thanh toán bằng thẻ, bao toàn bộ bill.
Một nhóm kỹ sư cao cấp đang rất hưng phấn, gọi hết bia đen Đức đến whisky Scotland
Từng ly từng ly được rót, vỏ lạc phủ đầy mu bàn chân, có thể so với đợt cuồng hoan hồi giải Euro giữa hè.
Chờ khi uống mệt rồi, mấy người họ lại đến một nhà hàng Nhật, chiếm nửa chiếc bàn dài bắt đầu tiêu diệt sashimi.
Vì come-out ngay trong buổi công bố sản phẩm mà đương nhiên Hạ Trí Viễn trở thành nhân vật trung tâm. Di động trên bàn vang lên, anh cầm lên xem, sau đó nói muốn đi ra ngoài nhận một cú điện thoại. Cấp dưới cho rằng anh lâm trận bỏ chạy, nhao nhao ngăn cản.
Anh đành phải giải thích: "Bạn trai."
Nhóm kỹ sư lập tức bật đèn xanh để anh thuận lợi thoát thân trong tiếng reo hò vang dội.
Nhà hàng này nằm ở mặt đường, phía sau có một cái đình kiểu Nhật. Cầu nhỏ bóng trúc, núi đá nước chảy, phong cảnh vô cùng thanh tĩnh đẹp đẽ. Hạ Trí Viễn xỏ tay vào túi quần tựa trên cây cột ở hành lang nghe điện thoại, bên cạnh có treo một chiếc đèn lồng giấy đang lắc lư theo cơn gió.
"Tụng Nhiên, không giận tôi nữa chứ?"
"...Dạ."
Tụng Nhiên gật gật đầu.
Nào dám không biết ngại mà đi giận dỗi chứ, xóc lọ ngay trước mặt người ta, còn dám ép người ta nói một lô một lốc những từ ngon ngọt để giúp mình bắn, quả thật là một kẻ vô liêm sỉ, mặt mũi mất sạch rồi biết không?
Nghe vậy Hạ Trí Viễn an tâm hẳn, một giây sau anh giả vờ nghiêm túc nói: "Nhưng tôi thì rất giận, vì cứng mãi đến trưa."
Tụng Nhiên áy náy: "Thật sự xin lỗi anh."
"Định lấy cái gì để bồi thường cho tôi, hửm?"
"Chuyện này... Chuyện này em cũng không biết..." Tụng Nhiên mấp máy môi: "Anh có thứ gì muốn không?"
"Có." Hạ Trí Viễn thong thả đổi tư thế, sau đó ngẩng đầu nhìn vầng trăng nơi chân trời: "Tôi hi vọng em có thể bồi thường cho tôi đến trưa."
Tụng Nhiên bối rối chớp mắt: "Bồi thường đến trưa... Là gì cơ?"
Hạ Trí Viễn cười không đáp.
Vài giây sau, Tụng Nhiên bỗng hiểu ra, bụng dưới đột ngột bùng lên một ngọn lửa bỏng rẫy lan đến mặt. Toàn thân cậu như đang nằm trong lồng hấp, nóng đến nỗi mỗi một lỗ chân lông đều đang ra sức đổ mồ hôi.
Bồi... Bồi thường đến trưa, vậy là được bao nhiêu lần đây?
Cậu vô thức kẹp chặt hai chân. Cái quần cậu mới thay không rộng bằng quần ngủ, em giai Tụng Nhiên bên trong vừa tỉnh thức không dựng lên được, đang căng phồng mà bị ngăn trở, vừa cứng vừa đau.
Hạ Trí Viễn cũng biết điểm dừng, anh không tiếp tục thồn thính cho cậu nữa mà hỏi: "Thế bây giờ thích anh ta nhiều hơn hay thích tôi nhiều hơn một chút?"
Tụng Nhiên lầm bầm: "Không phải hai người đều là một à?"
Hạ Trí Viễn vô cùng vui vẻ: "Bây giờ biết cả hai cùng làm một người rồi, thế sức mạnh hung hãn để làm hồng hạnh xuất tường cắm sừng cho tôi khi nãy đâu? Bắn một lần là xong à?"
"Em, em... Buổi công bố sản phẩm anh làm đột ngột quá, em vẫn chưa hình thành được cảm giác chân thực."
Mặt Tụng Nhiên đỏ đến độ có thể phun máu.
Tút.
Điện thoại cúp.
Tụng Nhiên sợ hãi khôn cùng, cậu bật dậy khỏi giường nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đen thùi, trên mặt đầy vẻ đậu má toi đời rồi. Ngay sau đó màn hình lần nữa sáng lên, bên kia gửi đến lời mời muốn gọi video.
Tụng Nhiên nơm nớp nhận.
Nửa người trên của Hạ Trí Viễn xuất hiện trên màn hình, dáng vẻ gần giống như hôm công bố sản phẩm – mái tóc ngắn đen được vuốt keo chải ngược lên, có vài sợi tóc hơi rũ sau mấy tiếng, khiến người anh có vẻ thả lòng hơn so với trước đó. Sơ mi màu xanh nhạt thẳng thớm, cà vạt đã tháo xuống, cúc cổ cũng không cài, ống tay áo xắn lên khuỷu tay, nom anh giống hệt như dáng vẻ khiến Tụng Nhiên vừa gặp đã yêu khi trước.
Tụng Nhiên nhìn anh bằng khuôn mặt sững sờ ngốc nghếch. Đây là nam thần hoàn toàn khác so với người trên sân khấu, trên ảnh chân dung, đây là nam thần bí mật của cậu, nam thần sờ sờ trước mặt, nam thần trong mắt chỉ chứa mình cậu.
Hạ Trí Viễn mỉm cười hỏi: "Có cảm giác chân thực chưa?"
"..."
Tụng Nhiên lắc đầu.
Càng không có hơn nữa rồi.
Hạ Trí Viễn bị cậu chọc cười, anh vuốt vuốt lại tóc trên trán, nói: "Thế này đi, bảy giờ sáng mai tôi sẽ lên máy bay. Chỉ cần không bị trễ thì một giờ Bắc Kinh là có thể hạ cánh. Cảm giác không chân thực hôm nay không sao cả, đợi ngày mai gặp nhau rồi, ôm một cái, hôn một cái là sẽ đủ."
Tụng Nhiên nhìn anh không chớp mắt, lắp bắp nói: "Vậy, vậy em sẽ đến... Đến sân bay đón anh."
"Sân bay cách trung tâm thành phố xa lắm, không cần đâu. Tôi còn phải đến công ty trước để xử lý một vài chuyện." Hạ Trí Viễn nói: "Tôi đi nửa tháng, sau đó sẽ được nghỉ ngơi nửa tháng, ắt hẳn đám người bên dưới lười biếng đến độ gân cũng lỏng lẻo hết cả, nhất định phải dựng lên quất mạnh một trận. Tôi sẽ gắng nhanh chóng xong việc, bốn giờ chúng ta gặp ở cửa nhà trẻ, được không?"
Anh là một vò rượu mạnh độ cồn cao, Tụng Nhiên say đắm khôn cùng, anh sắp xếp sao cậu cũng nghe, bèn ngoan ngoãn nói: "Được ạ."
Hạ Trí Viễn lắc màn hình, đứng dậy: "Vậy chiều mai gặp mặt nhé?"
"Hả? Khoan, khoan cúp đã!" Tụng Nhiên cao giọng năn nỉ: "Trò chuyện thêm với em một chốc đi, em muốn nhìn anh thêm chút nữa, được không anh?"
"Đương nhiên là được."
Hạ Trí Viễn cười dịu dàng cưng chiều, lần nữa dựa lên cột hành lang.
Thế là trong bữa tiệc chúc mừng này, ngoại trừ một đũa mì lạnh kiều mạch mà một miếng sashimi trứng cá hồi, anh không ăn thêm gì cả. Cấp dưới của anh thông cảm, bèn gọi từng món trong menu ra đóng hộp, lại thêm tempura và sườn lợn chiên để làm bữa khuya cho người đàn ông "Dù có chết đói cũng phải ở bên bà xã".
*Tempura là một món ẩm thực của Nhật Bản gồm các loại hải sản, rau, củ tẩm bột mì rán ngập trong dầu.
___________________
Người post: Yến Nhi