Đem Bạch Đậu đã được nấu nhừ dằm nát, dùng hết sức đi băm nát thịt thử thú bỏ lẫn vào, lại thái nhỏ một ít lá cây Lục Thái bỏ vào, cho thêm muối xanh cùng bột tiêu, đánh trộn cho chúng tạo thành một hỗn hợp, cuối cùng dùng tay nặn thành từng viên từng viên lớn bằng bàn tay bánh bạch đậu đúc thịt. Lại đem chỗ bánh này đi chiên vàng. Khi hai mặt bánh chuyển vàng giòn, bánh bạch đậu đúc thịt cứ như vậy ra khỏi nồi. Khi Hạ ngửi được mùi thơm từ trong bếp cuồn cuộn xông ra tàn phá khứu giác của mình, thật muốn chạy ngay vào xem tiểu gia hỏa làm cái gì. Có điều lại ngại Quỳnh đang đứng ở cửa bếp nhìn chằm chằm, hắn không muốn mạo hiểm để buổi tối bị đá xuống giường chỉ vì ăn. Dù sao cũng là làm cho mình ăn! Nghĩ đến điều này hắn cũng đã thực vui vẻ. Ấu tể nhà mình chính là quá tốt, không đơn giản chỉ là có vẻ ngoài giống Quỳnh mà ngay cả tay nghề làm thức ăn cũng rất lợi hại! Phải biết rằng thời điểm giống đực lựa chọn bạn lữ tay nghề nấu ăn là có quan trọng một chút. Hình thức giải trí trong thế giới thú nhân đặc biệt thiếu, trừ bỏ cùng bạn lữ hắc hưu hắc hưu, sự tình để cho thú nhân thoải mái chính là có đồ ăn mỹ vị. Nếu giống cái hoặc bán thú nhân nhà ai có tay nghề tốt, vậy chính là có rất nhiều thú nhân hâm mộ thậm chí là ghen ghét.
Cơm chiều hôm nay tương đối phong phú. Trừ bỏ có bạch đậu đúc thịt, cùng đậu cay xào thịt, còn có món thịt xiên nướng cay Đinh Tiếu đặc chế, thịt thử thú chiên cùng với rau lục thái xào, còn có một nồi bạch đậu hầm thịt.
Rau lục thái này có mùi vị Đinh Tiếu tương đối quen thuộc, chính là màu sắc có hơi nhạt một chút so với rau cải. Là một loại rau duy nhất mà thú nhân có thể tiếp thu. Theo như Quỳnh nói, ở trong rừng phía tây của thôn loại rau lục thái này có rất nhiều. Có điều chỉ mùa thu mới có thể ăn được rau tươi ngon mập mạp, vào mùa hè thì nhỏ hơn nhiều, mùa đông thì không có. Đương nhiên cái này tạm thời Đinh Tiếu không quan tâm, việc cậu muốn nhất là vào sông bắt cá, còn có đi vào rừng cạnh thôn "Thám hiểm." Kỳ thật khi nghe Quỳnh nói nơi mình đi năm ngày cũng chưa tới được bìa rừng chính là khu vực nhỏ bên ngoài được thôn Thiên Hà bảo hộ, ngay cả giống cái cũng có thể một mình lui tới, cậu hoàn toàn không nói nổi được gì. Đương nhiên điều này cũng giải thích được việc cậu không hề gặp được đại hình dã thú nào có tính công kích.
Thịt thăn bên ngoài được chiên đến thơm nức giòn giòn, bên trong thịt đều tràn ngập hương vị phong phú. Mùi thơm của hành còn mang theo chút ngọt, đương nhiên Hạ cũng nếm ra vị cay.
"Tiếu Tiếu, con là bỏ thêm đậu cay vào lát thịt này sao? Chính là ta sao không nhìn thấy nhỉ?"
Nghe được cách gọi lát thịt này, Đinh Tiếu *(╥ ╥). *Có điều cậu cũng không thể không thừa nhận, dùng mâm dùng để chiên còn không đến mức bị cháy đen đương nhiên độ dày thịt đích xác không có cỡ nào khả quan. Đối với sức ăn của thú nhân, dùng "lát" cũng không nói quá. May mắn bản thân làm rất nhiều thịt "lát"...
"Đúng vậy, con dùng đầu gậy gỗ nghiền nát đậu cay, sau đó cho thêm bột hành, bột tiêu, cùng muối và một chút đường vào ướp thịt...trộn lẫn nhau để khoảng một canh giờ. Cho nên hương vị đều ngấm vào."
Hạ bừng tỉnh đại ngộ "Thì ra là nghiền nát a! Khó trách nhìn không ra! Thú nhân chúng ta đều thực thích ăn cay, nhưng là đậu cay không thể giống như hành cùng tiêu có thể nghiền thành bột, cho nên thịt nướng đều không có vị cay, vẫn luôn là điều tiếc nuối. Có phương pháp này về sau nướng thịt cũng có thể làm như vậy." Hơn nữa làm như vậy hương vị càng thấm sâu hơn. Không cần giống như trước đây nướng một tầng rải một tầng muối, như vậy chỉ có thể lớp da bên ngoài có hương vị bên trong thì nhạt nhẽo. Ừm, ấu tể bán thú nhân nhà mình là giỏi không cần dạy. Đương nhiên cái này cũng làm Hạ càng thêm tin tưởng bộ lạc trước kia của Đinh Tiếu nhất định phi thường cường đại! Bởi vì hương vị bữa tối thật sự khiến người ta khó có thể cưỡng nổi, cho nên ngay cả thú nhân chưa bao giờ ăn bạch đậu như Hạ cũng tiêu diệt không ít. Nếu là trước đây, hắn tuyệt đối không tin ngoại trừ thịt cuốn bạch đậu ra còn có cái gì có thể làm cho bạch đậu có thể ăn ngon giống thịt. Nhưng hiện tại hắn cảm thấy, mặc dù thực xin lỗi bạn lữ âu yếm của mình, hắn cũng phải nói cái món bánh bạch đậu đúc thịt này thật sự là quá mỹ vị, so thịt cuốn bạch đậu còn ngon hơn! Cái loại "mùi thơm" như lời Tiếu Tiếu nói này quả thực làm hắn muốn ngừng mà không được. Mà khi hắn biết loại mùi thơm này là dùng thịt mỡ của thử thú luyện ra thành nước mỡ, hắn lập tức liền quyết định ngày mai ra ngoài phải điên cuồng săn giết thử thú! Dù sao hiện tại chúng cũng không phải thời kì sinh sản! Mấu chốt là tiểu gia hỏa còn nói mỡ nước này có thể để qua một mùa đông căn bản không có vấn đề!
Khi nhóm thử thú còn không biết bản thân gặp nguy cơ, cơm chiều của một nhà ba người liền ở dưới tình huống nồi bát sạch bong mà kết thúc. Loại việc rửa bát vẫn luôn là công việc của thú nhân, cho nên Đinh Tiếu hoàn toàn không có ý tứ muốn ôm lấy. Giờ phút này cậu đang ngồi trên giường lớn của mình, gặm thanh dưa-một loại trái cây hương vị giống như dưa hấu nhưng lại có màu xanh biếc, dưới ánh sáng của ngọn nến to như gậy cán bột đọc cuốn của mình. Vì Quỳnh đáp ứng ngày mai mang mình đi bờ sông bắt cá, cho nên cậu muốn tìm trong mấy cuốn sách của mình xem có loại rau dại hay thủy sinh nào mình quen biết có thể ăn được hay không. Kết quả thật không làm cậu thất vọng. Tuy rằng không nói đến mấy loại rau dại có thể ăn, nhưng trong cuốn < Thảo dược dễ kiếm nhiều công dụng> lại có không ít thông tin. Có rất nhiều loại rau dại có tác dụng như vị thuốc, nếu thường dùng đương nhiên là không khó tìm ra. Hiện tại xem ra, cái cuốn
Đinh Tiếu đã quyết định, chờ thêm mấy ngày nữa thân thể của mình tốt hơn, nhất định phải nhanh chóng cùng ba học tập săn thú như thế nào. Phải biết rằng bán thú nhân cũng là nam nhi đại trượng phu, cần phải có trách nhiệm với gia đình cùng bộ tộc thôn xóm. Hơn nữa loại việc như săn thú này cậu cũng rất hứng thú, cái này không liên quan tới tâm tính thích giết chóc máu me, mà bởi vì người cần phải lấy thực vi thiên. Chính mình không hiểu sao xuất hiện tại thế giới thú nhân, như vậy ai có thể nói được sau này mình có thể lại xuất hiện ở một địa phương xa lạ nào khác không? Có thể học tập bản lĩnh giữ mạng sinh tồn dã ngoại, tất nhiên là điều quan trọng.
Khi Đinh Tiếu đang nghiêm túc học tập. Hạ sau khi tẩy sạch chén bát, rửa chân tay mặt mũi cũng trở về phòng ngủ. Nhìn Quỳnh đang may một tấm váy da dưới ánh nến, hắn chạy nhanh lại gần "Hiến tế không phải nói là khi ánh sáng không tốt thì không nên may vá sao. Bằng không em sẽ giống như mẹ em vậy." Quỳnh buông kim chỉ trong tay, sờ lên cổ Hạ "Tiếu Tiếu mặc váy da của em không phù hợp chút nào. Nó còn nói đồ vật trước kia nó mang đến không thể để người ngoài nhìn thấy, muốn ăn mặc giống chúng ta, em không phải đáp ứng nó ngày mai dẫn nó ra bờ sông sao. Cũng không thể để nó ăn mặc như vậy được. Những người rảnh rỗi đó sẽ nói bậy. Ấu tể nhà chúng ta sao có thể ăn mặc không phù hợp như thế! Đây là vấn đề mặt mũi của gia đình!"
Hạ nhìn bộ dáng nghiêm túc của bạn lữ, nhịn không được hôn một cái lên môi bạn lữ: "Tiểu gia hỏa cũng sẽ không đồng ý để em vì nó mà đôi mắt không thoải mái."
Quỳnh cười nói: "Đương nhiên là vậy rồi! Cho nên anh không thể nói cho Tiếu Tiếu! Aiz! Tay nghề làm quần áo của em kém một chút, ngày mai vẫn là mang Tiếu Tiếu đi Bồng gia mua một bộ. Tuy rằng người này đáng ghét một chút, nhưng mà tay nghề của nàng lại tốt nhất thôn!"
Hạ sủng nịnh mà xoa xoa đầu tóc của Quỳnh: "Cũng mua cho em hai bộ luôn. Còn ba tháng nữa là đến mùa đông, phải mua thêm mấy bộ quần áo. Ngày mai ta sẽ lưu ý một số con mồi có lông giữ ấm, cho em cùng tiểu gia hỏa có nhiều để dùng."
Quỳnh quay đầu hôn một cái lên mặt Hạ: "Không cần quá liều mạng, trong nhà da lông dùng cho mùa đông còn nhiều. Có điều da thịt tiểu gia hỏa so với chúng ta mềm mỏng hơn, anh vẫn là săn cho nó hai con tuyết nhung khuyển đi. Lông của chúng là mềm mại thoải mái nhất."
"Em đối với Tiếu Tiếu thật tốt, ta đều ghen." Hạ kéo một cái đôn gỗ ngồi bên cạnh Quỳnh, một bên giả vờ giả vịt oán giận, một bên mịt mờ mà ăn đậu hủ của bạn lữ.
"Có điều tay nghề của tiểu gia hỏa thật tốt quá, bạn lữ tương lai của nó nhất định thực hạnh phúc."
Quỳnh nghe xong mặt mũi liền suy sụp: "Thật là cảm thấy đáng ghét! Tiếu Tiếu nhà chúng ta lợi hại như vậy, tương lai còn không biết phải gả cho tên vô lại nào! Em tuy rằng không hy vọng nó giống em không có bạn bè, nhưng em lại càng không muốn nó phải gả cho thú nhân bình thường. Tiếu Tiếu xứng đáng được điều tốt nhất!"
Hạ hôn hôn phía sau cổ Quỳnh: "Đương nhiên! Có cha nó là ta chấn thủ, sao có thể để cho ấu tể nhà chúng ta gả cho giống đực không đánh lại được ta."
Ngày hôm sau, khi Đinh Tiếu tỉnh dậy Hạ đã theo đội ngũ xuất phát đi vào sâu trong rừng rậm. Nhìn thấy tiểu gia hỏa rời giường, Quỳnh đem canh thịt lục thái hâm nóng lại. Đối với việc ấu tể nhà mình ngủ dậy tương đối trễ anh không hề oán giận. Dù sao thân thể tiểu gia hỏa không tốt, hiến tế nói uống dược xong người ngủ tương đối trầm.
"Tiếu Tiếu, lát nữa chúng ta trước đi mua hai bộ quần áo. Con vẫn luôn mặc một thân quần áo của ta một chút cũng không vừa. Như vậy sẽ đem dáng người xinh đẹp của ấu tể nhà chúng ta che mất."
Đinh Tiếu nghe xong những lời này, thiếu chút nữa bị nhánh cây dùng làm bàn chải đánh răng thọc vào quai hàm. Mau chóng súc miệng nói: "Quần áo của ba thực tốt. Không cần mua, trong nhà không phải còn có rất nhiều da thú sao? Nếu có thể sử dụng, con có thể tự làm quần áo cho mình." Làm quần áo chuyện này với cậu mà nói giống như chơi đùa. Cho dù chất liệu bất đồng, nhưng cậu phát hiện thú nhân nơi này chế tác da tương đối mềm mại. Cậu một người học thiết kế thời trang, trước kia ở trường học muốn dùng da lông xa hoa làm vật liệu cũng không có cơ hội, hiện tại có có hội còn cần tìm người khác làm cho sao? Có điều cậu kỳ thực càng muốn lấy ra vải cây đay làm quần áo, dù sao như vậy cũng thông khí hơn so với da thú. Ít nhất mười ngày qua cùng Quỳnh phơi da thú, cậu phát hiện tính thông khí của da so với vải bố khác xa nhau. Thế giới thú nhân đã có kỹ thuật dệt không tồi, nhưng bởi vì liên quan đến nguyên liệu, bộ tộc Dực Hổ không có người biết dệt vải. Lại nói, chờ đến thời điểm đại tập, đi biên giới Thanh Sâm mua hoặc đổi một chút. Một nửa đều là do chỉ có giống cái mới thích những thứ này. Còn trong nhà Quỳnh và Hạ nếu không phải lau mặt cùng tắm rửa phải dùng khăn mặt là vải cây đay làm, Đinh Tiếu cảm thấy bản thân mình cũng chưa có khả năng phát hiện được thế giới này đã biết dệt vải.
"A? Tiếu Tiếu nhà chúng ta còn biết may quần áo?" Điểm này làm Quỳnh hơi kinh ngạc. Đương nhiên cái này không phải nói là bán thú nhân không biết may quần áo, mà trái lại rất nhiều bán thú nhân có thể chất không tốt lắm đều sẽ lấy việc chế tác quần áo cùng thu thập rau dại trái cây gì đó để đổi tới đồ dùng sinh hoạt nhu yếu phẩm họ cần. Anh chỉ cảm thán sao ấu tể nhà mình cái gì cũng biết làm thế.
Đinh Tiếu gật gật đầu: "Đúng vậy. Bộ tộc trước kia con ở, học bốn năm chuyên ngành làm quần áo. Cam đoan không có vấn đề!" Ít nhất tay nghề so với Quỳnh còn tốt hơn, dù sao tay nghề những người khác thế nào cậu không biết được. Có điều cậu một chút đều không cảm thấy Quỳnh làm quần áo khó coi. Dù sao có thể mặc quần áo tự tay ba làm ra, điều này khiến cho cậu cảm thấy dị thường hạnh phúc và ấm áp.
Quỳnh sau khi kinh ngạc qua đi, lập tức thay thế bằng biểu tình dị thường vui vẻ: "Bé ngoan, con thật là bảo bối cục cưng của ba! lại đây, mau ăn cơm sáng, rồi chúng ra xuất phát đi bờ sông!" Đối với việc tiểu gia hỏa có thể làm được quần áo thích hợp hay không, ai để ý chứ? Dù sao ấu tể nhà mình nói vậy thì cứ để nó làm đi! Da thú gì đó trong nhà thật sự còn rất nhiều. Cùng lắm thì đại tập đầu mùa đông năm nay kiếm được ít bối hơn một chút mà thôi. Tiếu Tiếu vui vẻ liền tốt!
Quỳnh cùng Đinh Tiếu mỗi người mang một cái giỏ tre rời khỏi nhà, đối với chuyện cửa nhà không cần khóa Đinh Tiếu không có biểu hiện bất luận kinh ngạc nào. Lấy hiểu biết của cậu với thế giới thú nhân, hành vi trộm cắp mặc dù không phải là không có, mà là có cũng sẽ không có tổn thất gì lớn. Huống chi nếu bị bắt được, sẽ bị đuổi ra khỏi thôn, không có ai lại muốn nếm thử.
"U~này không phải là Quỳnh sao! Ấu tể nhỏ gầy này chính là bán thú nhân ngươi nhặt được sao? Có phải không thế!" Một thanh âm khiến người khác không thoải mái vang lên sau lưng hai người. Quỳnh quay đầu, nhìn thấy Ương, trên mặt không có biến hóa dư thừa: "Ngươi có chuyện gì sao?"
Trên mặt Ương mang theo khinh thường mà cười lạnh: "Ta thì có thể có chuyện gì chứ, chỉ là muốn nhìn một chút bạn lữ của người đứng đầu trong mười đại dũng sĩ của bộ tộc sẽ mang đến cho hắn loại hậu đại như thế nào. Không nghĩ tới lại gầy yếu như vậy, sợ là khó mà nuôi sống thành người a?"
Đối với nhóm người luôn oán hận việc mình có được Hạ, Quỳnh vẫn là luôn không muốn đối phó. Cho nên xem nhẹ các nàng là được. Thấy Ương nói càng ngày càng khó nghe, hơn nữa lời châm chọc kia rõ ràng như vậy, anh đã chán ghét miệng lưỡi vô vị bảy tám mười năm của nàng.
"Chúng ta đi, đừng dây với giống cái vô cớ gây sự này."
Đinh Tiếu đã đem cuộc sống ở địa cầu trở thành kiếp trước của mình. Này liền giống trong lòng cậu đem Quỳnh trở thành ba của kiếp này, thuộc về một loại an ủi linh thiêng cùng ký thác. Có ký ức bị người đời kỳ thị lúc trước, cậu không muốn đời này ba còn bị người ta chỉ trỏ. Dù sao ở thế giới thú nhân, bán thú nhân cùng thú nhân kết hợp là chuyện thiên kinh địa nghĩa không phải sao? Cho nên cậu dựng thẳng sống lưng, nhìn về phía Ương đang mang vẻ mặt khinh thường nói: "Ta không biết ngươi là ai, nhưng xin ngươi đừng nói những lời vô vị nhằm mục đích hủy hoại tâm tình của ba con ta. Hơn nữa ta rốt cuộc có nuôi sống được hay không cũng không liên quan đến nhà ngươi, chúng ta tự nhiên không có nghĩa vụ ở chỗ này nghe ngươi nói lời vô lễ."
Ương hiển nhiên không ngờ tới ấu tể nhà Quỳnh sẽ nói ra những lời bén nhọn như vậy. Bởi vì cũng là bạn lữ của dũng sĩ bộ tộc nàng đều hay nói vậy, thình lình bị nghẹn, lập tức đã bị nói cho không trả lời được. Ngày thường không nói không rằng Quỳnh thế mà nhặt được một ấu tể lợi hại như vậy!
Thấy Ương bị Đinh Tiếu nói cho không biết phản ứng làm sao, Quỳnh giật mình rất nhiều, nhịn không được nở nụ cười: "Con ngoan! Đi, ba mang con đi bắt cá." Nói xong, ba con hai người nhìn cũng không nhìn giống cái đang tức giận đỏ bừng mặt phía sau, nhanh chóng đi về phía sống.