Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 71

Đinh Tiếu không có sốt cà chua nên cậu cắt một ít ớt cay cùng tương đậu cay và tương hoa quẩy, dùng mỡ xào lên thành hỗn hợp tương cay tê. Đương nhiên làm ớt cay còn lại hạt ớt cậu cũng cẩn thận giữ lại, đây chính là việc lớn liên quan tới sang năm có ớt cay mà ăn hay không!


Cho mỡ vào trong chảo, đem thịt bò xào đến khi ngả thành màu trắng, lại đem hỗn hợp tương cho vào xào chung tạo thành màu đỏ. Nhìn thịt bò đỏ rực trong nồi, ngửi mùi thơm tỏa trong không khí, Đinh Tiếu nuốt nuốt nước miếng. Ngay cả Khôn đứng bên cạnh cũng không nhịn được tiến lại: "Tiếu Tiếu, lấy cái này xào thịt đi, ta muốn ăn." Không cần cho vào trong miệng nếm, chỉ ngửi mùi thôi hắn cũng biết nó ngon cỡ nào.


Đinh Tiếu gật đầu: "Ừ, vậy anh lại làm nhiều ớt cay một chút, nhớ đem hạt thu lại, em làm thêm chút tương cay dự phòng."


Chao là không tồn tại, mặc dù hiện tại có đậu nành Đinh Tiếu cũng không biết phương pháp làm chao. Cho nên cậu quyết định dùng một ít quả ô liu tới thay thế chao làm nhiệm vụ trung hòa vị cay. Đổ vào một muỗng quả ô liu, Đinh Tiếu cho thêm ớt đã thái, xào qua một lượt, sau đó múc "nùng canh bảo" đã đọng lại bên cạnh đổ vào, thuận tay lại cho chút nước trong vào tiếp.


Đinh Tiếu thích mùi tanh của đậu phụ, mà Khôn sau khi ăn qua đậu phụ cũng cảm thấy khá tốt. Cho nên Đinh Tiếu hoàn toàn không xử lý mùi vị của đậu phụ mà là trực tiếp cắt đậu thành khối bỏ vào trong nồi. Cậu tương đối lo lắng đậu phụ này là dùng củ thạch đông lại, đun nóng thời gian dài sẽ bị hòa tan, cho nên tốc độ xào phi thường nhanh. Lại cho vào nước tương sau đó xào thêm một phút đồng hồ để ngấm vị, sau đó cho một chút bột trân châu vào tạo độ sệt, hoàn thành!


Đối mặt với một mâm đậu hủ đỏ rực mới toanh ra lò, Đinh Tiếu đột nhiên cảm thấy thực cảm động, tuy mình không trở lại thời hiện đại, trở lại địa phương quen thuộc, nhưng mình vẫn sẽ tìm kiếm càng nhiều đồ vật quen thuộc đời trước. Này kỳ thực không chỉ là chứng minh về quá khứ, mà còn là chứng minh cho tương lai mình ở chỗ này. Có lẽ vài chục năm đối với thế giới thú nhân nói dài không dài, nhưng mình có tể dùng sinh mệnh không dài để lại càng nhiều hồi ức mỹ vị cho người ở nơi này. Ít nhất người nhà và bạn bè của mình sẽ không bởi vì mình rời đi liền mất đi hương vị mà họ yêu thích.


Thấy trên mặt Đinh Tiếu lộ một tia khổ sở, Khôn lập tức đem người ôm vào lồng ngực: "Không có việc gì, chúng ta có thể đi tìm kiếm thần tích Thần Thú lưu lại, có lẽ có thể cho em thọ mệnh giống chúng ta." Ít nhất hắn vô luận thế nào cũng không nhìn ra Đinh Tiếu có chỗ nào khác thường, vì sao nói chỉ có thể sống tầm 100 năm? Không được, vẫn phải tìm một lý do hỏi thăm hiến tế mới được, nhất định sẽ có biện pháp giải quyết!


Đinh Tiếu gật đầu: "Ừ, chỉ cần có hy vọng, em sẽ cùng anh đi tìm, hiện tại quan trọng nhất chính là nếm thử hương vị thế nào, tới, cho anh nếm thử trước một miếng."


Đậu phụ làm ra từ củ thạch làm Đinh Tiếu vừa mừng vừa lo, vì lúc trước làm thạch trái cây cùng thịt đông cậu cũng chưa từng đun nóng lại, còn "nùng canh bảo" cậu cũng chỉ cho một ít củ thạch, mới vừa rồi cho vào nồi có chút lâu. Cho nên đậu phụ bị đun lên có bị hòa tan hay không cậu không biết, hiện tại đã chứng thực, bị tan là có, nhưng cũng không tan quá nhiều, đại thể vẫn chấp nhận được, nhưng khối đậu phụ cơ hồ đã biến thành hình cầu. Dưới độ nóng của mỡ và canh đậu phụ cầu cũng không tan nữa, phỏng chừng củ thạch kết hợp với sữa đậu nành tạo ra phản ứng hóa học gì cũng không nhất định.


Đinh Tiếu cảm thấy đậu phụ như vậy hoàn toàn không có biện pháp làm thành các chế phẩm đậu phụ khác, vẫn là nên đi tìm thạch cao và nước chát đi. Cậu biết nước biển cùng hồ nước mặn đều có thể sản xuất nước chát, nhưng vấn đề là muối ở nơi này làm từ rau dưa, cho nên vấn đề có khó khăn rất lớn. Trừ phi ở lãnh địa tộc Dực Hổ có thể tìm đọc hồ muối hoặc là mỏ muối. Nhưng thạch cao cậu cảm thấy vẫn có thể tìm được, lấy phương diện thạch cao có thể làm thuốc mà nói, thiên nhãn hẳn có thể nhìn ra được.


Đậu hủ ma bà cay tê lên bàn, khắp lều đều là mùi thơm cay nồng, Quỳnh và hạ hút hút cái mũi vài lần, cảm thấy tuy có chút sặc, nhưng ngửi vào đầu óc cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều. Mỗi người múc một thìa đậu phụ, cho vào miệng lại cay lại mềm lại nóng cảm giác rất là mới lạ. Quỳnh nhịn không được hỏi: "Tiếu Tiếu, cái vị cay này có chút giống với tương ớt lúc trước của con, đậu phụ này ăn thực ngon.


Hạ vốn đã thích ăn cay, đối với đậu phụ này đương nhiên vừa lòng cực điểm: "Con lúc trước làm món gì cũng có thể, món này gọi là gì?"


Đinh Tiếu trả lời: "Món này tên đậu hủ ma bà!" Tuy không phải là chính tông, nguyên liệu cũng không đầy đủ, nhưng cũng tương tự không phải sao. Vừa rồi mình ăn thử một miếng, tuy chênh lệch rất lớn, nhưng hương vị vẫn là khá được.
Quỳnh không hiểu: "Có nghĩa là gì?"


Đinh Tiếu giải thích: "Đậu phụ này là đồ ăn của quốc....bộ lạc chúng ta, từ rất lâu rất lâu trước kia có một giống cái họ Trần sáng tác ra. Trên mặt nàng vì có nốt rỗ, cho nên mọi người gọi nàng là Trần ma bà, nàng làm đậu phụ cũng bị kêu là đậu phụ ma bà."


Bà là tôn xưng của giống cái lớn tuổi ở thế giới thú nhân, cho nên bọn họ đối với cách giải thích này cũng có thể lý giải.


"Vậy về sau gọi món này là đậu phụ cay tê đi." Khôn đề nghị như vậy, Đinh Tiếu sửng sốt một chút, nhưng sau đó liền cười: "Cũng được, dù sao em làm cũng không giống lắm." Nếu một hai phải gọi là đậu hủ ma bà còn phải giải thích gì đó, thật phiền toái. Quan trọng là mình làm hương vị chỉ tạm được, cậu vẫn là hiểu lấy bản thân.


"Tới nếm thử quả ô liu nấu đậu này xem." Cậu vẫn cảm thấy thứ thay đậu này càng ngon hơn.
Từ khi Đinh Tiếu thẳng thắn nói về lai lịch và thọ mệnh của mình với ba người, ba người liền bắt đầu đối với Tiếu Tiếu tiến hành khắp nơi bảo hộ.


Khi Khôn và Hạ đi săn thú,Quỳnh sẽ mang Đinh Tiếu tới khu an toàn, đương nhiên khi bắt cá anh cũng sẽ không cho phép Đinh Tiếu tới gần nước, quá lạnh sẽ sinh bệnh, anh cũng không thể nhìn ấu tể bảo bối nhà mình bị ốm. Nhưng ngẫu nhiên đụng tới con mồi, anh vẫn thực nghiêm túc đem kỹ thuật săn thú tâm đắc của mình truyền thụ cho Đinh Tiếu. Dù sao sang năm liền phải học săn thú, sớm một chút lĩnh ngộ khẳng định tốt.


Nếu thời điểm Khôn không cần đi săn, đi theo bên người Đinh Tiếu khẳng định là hắn. Cho nên khi Lục Hi và Kinh tới tìm Đinh Tiếu, thông thường bọn họ sáu người cùng hành động. Từ xa nhìn lại thực đúng là rất bị chú ý. Ngay từ đầu Đinh Tiếu còn lưu ý đến ánh mắt và thái độ của thôn dân với mấy người bọn họ, nhưng lâu rồi cũng thành thói quen, dù sao người lộ vẻ không thích cũng không mấy người. Phần lớn trưởng bối đều là một bộ thực vui mừng, còn sắc mặt các "tình địch" cậu cũng thuận tiện nhớ một lần. Vốn dĩ cậu cảm thấy nhớ hay không không quan trọng, nhưng Kinh và Lục Hi không cho là như thế. Đặc biệt là Kinh còn giới thiệu với cậu về hai người, một là thích Mộc Ngõa, hai là thích Phong. Còn có giống đực kia hình như cũng rất có hảo cảm với Lục Hi...tóm lại blah blah blah các loại bát quái.


Đinh Tiếu cảm nhận sâu sắc, đứa nhỏ Kinh này nếu ở hiện tại làm ở tạp chí bát quái tuyệt đối không thành vấn đề. Thật là...mình không quan tâm những việc này, được không?


Khôn ngay từ đầu vẫn phi thường không thích Kinh và Lục Hi nói những đề tài này, bởi vì điều này sẽ làm Tiếu Tiếu không vui, vạn nhất y tức giận với mình thì thật không đáng, rõ ràng mình cái gì cũng chưa từng nói qua với những người đó. Nhưng sau hắn lại phát hiện có đôi khi Tiếu Tiếu sẽ trộm chép miệng liếc nhìn mình một cái, biểu tình và ánh mắt khiến cho hắn lập tức từ trong ra ngoài ngưa ngứa, cảm giác thần kỳ mà tốt đẹp, Tiếu Tiếu vì người khác thích hắn mà không vui, còn không phải là vì cậu ấy thích mình sao! Ha ha! Hơn nữa đã biết ý tưởng của những người đó, mình về sau liền có thể tránh cùng bọn họ phát sinh tiếp xúc, như vậy Tiếu Tiếu sẽ không thực sự tức giận, như vậy kỳ thực cũng khá tốt.


Vì thế ngọn gió bát quái được Khôn lão đại ngầm đồng ý càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng bay đến tận tai các thiếu niên nhi đồng thậm chí các trưởng bối.
Cho nên mới nói nơi có con người liền có giang hồ...ách...không đúng, là bát quái mới đúng....


Hôm nay Khôn không săn thú cùng đội tuần tra, vì thế bồi Đinh Tiếu đi tới chỗ hiến tế dạy hiến tế vẽ tranh.


Tuy tiến bộ rất chậm, nhưng Đằng đối với việc học vẽ tranh như cũ thực kiên trì. Mỗi ngày ít nhất sẽ vẽ một bức, hơn nữa này đã trở thành một lạc thú lớn nhất trong sinh hoạt của nàng. Trừ bỏ chế dược cùng ngẫu nhiên xem bệnh cho thôn dân, thời gian còn lại cơ hồ nàng đều dùng để vẽ tranh.


Cát Trung tuy không kết thành bạn lữ với Đằng, cũng không phải mỗi ngày đều một chỗ, nhưng sinh hoạt của Đằng đặc biệt là đồ ăn đều là Cát Trung chiếu cố. Tuy thực luyến tiếc Đằng mỗi ngày làm xong cái này lại vội lăn lội cái khác, nhưng hắn cảm thấy có cơ hội này có thể cho mình và Đằng cơ hồ cả ngày đều ở bên nhau, thật sự là quá tốt. Vì thế vốn dĩ liền cảm thấy đứa nhỏ Đinh Tiếu này khá tốt, hiện tại lại càng thích (Lòng dạ của mấy giống đực...)


Khi Khôn và Đinh Tiếu đi vào nhà hiến tế, Cát Trung đang phơi được ở sạp trúc. Chỉ là từ hình dáng có thể cảm nhận được hắn thực hạnh phúc, là giống đực thực dễ dàng thỏa mãn!
Đinh Tiếu chào hỏi: "Cát Trung bá bá, ngài khỏe không!"


Cát Trung sáng sớm đã biết Khôn sẽ tới, đừng nhìn bán thú nhân và giống cái chưa kết hợp với bạn lữ hơi thở thực nhạt khó phân biệt, nhưng giống đực thành niên hơi thở thực rõ ràng. Đương nhiên này cũng giới hạn trong việc giống đực dùng thần kinh khứu giác đặc thù để phân biệt địch ta mà không phải là hương vị.


"Là Tiếu Tiếu và Khôn à, các cháu tới tìm Đằng sao? Nàng đang ở trong phòng vẽ tranh, cứ vào đi."


Quen biết hiến tế lâu như vậy, Đinh Tiếu đã sớm biết quan hệ giữa Cát Trung và hiến tế. Cậu cảm thấy hai người rất là xứng đôi, hơn nữa loại yên lặng bảo hộ hiến tế hơn hai trăm năm, chỉ phân chấp nhất này cũng khiến người cảm động. Nhưng nghe ý tứ kia của Khôn, hiến tế giống cái như Đằng, thành thân sớm cũng không nhiều lắm, Đằng như vậy cũng không phải hiếm. Hơn nữa lúc trước Đằng nói qua, nàng muốn tìm được người nối nghiệp xong mới thành thân, như vậy chờ đồ đệ học xong có thể thay mình phân ưu, chính mình mới có thể cùng bạn lữ có nhiều thời gian hơn. Nàng tuy rằng vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Cát Trung, nhưng rất nhiều giống cái hiến tế cũng đều như vậy.


Khi nhìn thấy Đằng, nàng thật đúng là đang hết sức chuyên chú mà vẽ tranh, rõ ràng bên cạnh đã có hai bức hoàn thành. Chỉ nhìn vào việc này, Đinh Tiếu có thể tin tưởng tương lai Đằng tuyệt đối trình độ không kém mình. Kỳ thực cũng tốt, mình đem Lục Hi và hiến tế dạy vẽ, bọn họ lại đem kỹ thuật vẽ truyền cho những người khác, cũng coi như là một cống hiến của mình cho thế giới này.


"Oa, vẽ so với mấy ngày đầu khá hơn nhiều rồi, tiến bộ thật nhanh!"


Nghe được tán thưởng, Đằng lập tức cười, nguyên bản các thú nhân trước 400 tuổi thay đổi không nhiều, cho nên hiến tế tuy rằng có hơn 200 tuổi, nhưng dưới mắt Đinh Tiếu, vẫn chỉ là độ tuổi con gái 30. Nhưng thể trạng của hiến tế cường tráng hơn mình nhiều, nhưng mà hiến tế cười lên thật đúng là xinh đẹp!


"Hai người các cháu cùng nhau tới à? Mau ngồi đi, ta hôm nay không có việc gì, liền vẽ thêm hai bức. Tiếu Tiếu nói quả nhiên không sai, kiên trì vẽ sẽ càng ngày càng tốt, ta hiện tại cũng cảm thấy cầm bút không khó khăn như lúc trước."
Chính thế, giống cái cầm than chi như cầm củi không mệt mới là lạ.


"Cháu thấy không cần bao lâu ngài và Lục Hi còn lợi hại hơn cả cháu rồi."
Dưới sự yêu cầu của Khôn, Đằng bảo Cát Trung lấy cớ học hỏi cách nấu ăn kéo Đinh Tiếu vào bếp. Hai người bọn họ thì trong phòng nói chuyện.
Đằng hỏi: "Chuyện gì mà phải để Tiếu Tiếu rời đi?"


Khôn mặt than thần kỳ lộ ra một mạt đỏ ửng: "Tiếu Tiếu nói ta không phải là hôn, vậy....như thế nào...mới là hôn?"
Đằng nghe xong lập tức phá lên cười: "Loại sự tình này ngươi hỏi ta làm gì? Ngươi có thể hỏi cha ngươi a."


Khôn nghiêm trang nói: "Ngài là hiến tế, chắc chắn biết." Nói xong hắn đem ánh mắt hướng cửa, mà cửa đối diện phòng bếp.


Đằng cũng đỏ bừng mặt, tuy nhiều năm như vậy mình và Cát Trung không có nghi thức, nhưng đụng chạm thân mật giữa bạn lữ với nhau vẫn là có, lấy hơi thở thú nhân cảm giác, nàng cũng không có gì tò mò. Chỉ là tiểu tử thúi Khôn này ánh mắt đó là có ý gì!!!


"Được rồi, ngươi cúi đầu lại đây, ta nói nhỏ cho ngươi."


Bên tai nghe hiến tế "truyền thụ", Khôn một bên sáng hai mắt, một bên lại có vẻ nóng lòng muốn thử. Ánh mắt liên tiếp nhìn ngó phòng bếp, cuối cùng hiến tế chốt một câu: "Mặt khác tự ngươi tìm hiểu, nhưng Tiếu Tiếu còn quá nhỏ, ngươi không thể làm chuyện khác. Còn có, thân thể Tiếu Tiếu quá nhỏ gầy, quan hệ giữa bạn lữ với nhau phải đợi thân thể cường tráng lên rồi nói tiếp, hiểu không?" Lúc sau, hắn mới bình tĩnh xuống, aiz, ai bảo thân thể bạn lữ nhà mình gầy yếu, lại còn là ấu tể nữa.


Khôn gật đầu, tuy luôn muốn nhanh chóng có được Tiếu Tiếu, nhưng chuyện làm bạn lữ bị thương tuyệt đối giống đực sẽ không làm! Đặc biệt là mình, Tiếu Tiếu vốn dĩ đã không dễ dàng, mình sao có thể làm cậu ấy chịu một chút khổ nào được.


"Vâng, ta đã biết, đúng rồi, ngài nghe qua có thú nhân nào trước 200 tuổi liền già đi rồi chết hay không?"


Đằng sửng sốt, nhưng sau đó gật đầu: "Trên thần cuốn viết, ban đầu thời kỳ thiên địa sơ khai, tuổi thọ của con người đều ngắn ngủi, mọi người 10 tuổi thành niên, 30 tuổi già cả, 50 tuổi sẽ chết. Sau đó vì Thần Thú xuất hiện mới có thể kéo dài tuổi thọ, ngươi sao lại hỏi về việc này?"


Khôn bình tĩnh nói: "Tiếu Tiếu hai ngày nay đột nhiên nhớ lại bộ tộc của cậu ấy trước kia hình như có rất nhiều người không sống qua 200 tuổi, hơn nữa vào 50-60 tuổi bắt đầu nhanh chóng già đi, có người không qua 100 tuổi đã chết. Cậu ấy lo lắng mình cũng sẽ như vậy."


Đằng lập tức nhíu mày, Tiếu Tiếu nhớ lại việc này, tâm tình nhất định rất khổ sở, xem ra bộ tộc Tiếu Tiếu nhất định có nhiều thú nhân phản tổ bệnh cũ của thú nhân. Nhưng nàng nhìn thế nào cũng thấy Đinh Tiếu không khác gì bán thú nhân nơi này, tuyệt đối khỏe mạnh. Ngay cả trên cổ tay hai mạch đều bình thường, căn bản không phải người bị mắc chứng phản tổ.


"Trong lịch sử của tộc Dực Hổ chúng ta, xuất hiện qua vài thú nhân phản tổ, cũng đích xác đều là bán thú nhân và giống cái, ban đầu bọn họ giống như người thường, nhưng từ 20 tuổi trở lên bắt đầu già đi, hơn nữa chứng bệnh phi thường rõ ràng. Sau 20 tuổi bọn họ dừng tăng chiều cao, tóc và râu cũng mọc rất nhanh, tận đến 50 tuổi cũng đã già như lão nhân 450 tuổi. Nhưng bọn họ đều có chung một khuyết điểm là có một mạch đập, dựa theo y cuốn ghi lại, những người này giống như tổ tiên thời kỳ thiên địa sơ khai không được Thần Thú chúc phúc, không có Thần Thú chi mạch, cho nên mới rất nhanh già. Nhưng ta có thể khẳng định Tiếu Tiếu có hai mạch, tuy lần đầu tiên ta chẩn trị cho nó, một mạch trong đó đích xác suy yếu, nhưng từ khi nó ăn cục đá hôn mê tỉnh lại, đã khỏe mạnh như người bình thường."


Khôn nghe xong hai mắt lập tức phát sáng: "Đó có nghĩa là Tiếu Tiếu cũng có tuổi thọ giống như mọi người sao?"


Đằng gật đầu: "Nó cũng không khác chúng ta thì vì sao lại không có tuổi thọ dài chứ? Ngươi xem, Tiếu Tiếu tới có mấy tháng, tóc của nó cũng không mọc dài thêm, ngươi cũng không thấy nó có râu chứ? Hơn nữa ta cảm thấy chiều cao của nó cao hơn một chút. Tuy không nhanh như Kinh và Lục Hi là bởi vì nó ăn hơi ít, hơn nữa cũng liên quan tới lúc trước thân thể không tốt vừa mới khang phục không bao lâu. Bằng không thế này đi, ngươi đem lời ta nói cho nó, sau đó cứ mười ngày lại đo chiều cao cho nó, khắc lên cây cột. Nhìn đến mùa xuân sang năm nó có cao lên hay không. Tóc và râu có dài nhanh hay không, nếu nó giống với những bán thú nhân khác, các ngươi không cần lo lắng."


Khôn lập tức gật đầu: "Được!"
Đằng thở dài: "Kỳ thực Tiếu Tiếu chính là sứ giả Thần Thú ban cho chúng ta! Nó thực vất vả mới có thể đến được nơi này của chúng ta, Thần Thú sao có thể để nó có sinh mệnh ngắn ngủi như vậy."


Khôn nhìn biểu tình dị thường nghiêm túc của Đằng, trong lòng đột nhiên cảm thấy có lẽ hiến tế nói đúng. Tiếu Tiếu chính là bảo bối mà Thần Thú mang từ địa phương kỳ lạ kia tới đây cho mình yêu thương, cậu ấy sao có thể sớm rời đi.
"Hiến tế, ngài sẽ không nói chuyện này với ai khác chứ?"


Đằng cười gật đầu: "Ngươi yên tâm, Tiếu Tiếu vẫn luôn bình bình an an mà ở thôn Thiên Hà chúng ta mà cùng ngươi thành thân sinh hoạt, nó chỉ là con trai mà Quỳnh và Hạ nhặt được, là một bán thú nhân bình thường có đầu óc thông minh hơn mà thôi."