Cuộc sống có rượu có thịt là hạnh phúc nhất, hơn nữa có tiểu Miêu Miêu mạnh mẽ tuyên bố, hai bên gia trưởng khi nhìn Khôn giúp Đinh Tiếu bưng thức ăn lên lều ánh mắt trở nên ái muội vô cùng.
Đinh Tiếu cảm thấy xấu hổ tận trời, lại nhìn biểu tình đắc ý kia của Khôn, cậu lập tức cảm thấy ngứa răng ngứa lợi. Hàng này không phải vẫn luôn mặt than sao? Làm gì hiện tại không tiếp tục truyền thống tốt đẹp đó đi! Cười cái gì mà cười, có cái gì đáng buồn cười sao? Một cái ấu tể giống cái mới mười tuổi đều bị ngươi dạy hư có biết không! Đây là tàn phá mầm non của bộ lạc ngươi có biết hay không?!
Đáng tiếc không có ai có thể hiểu được cảm xúc của ấu tể Tiếu Tiếu, trong mắt mọi người, mặt cậu đỏ là biểu hiện của sự e lệ, cậu trộm trừng mắt với Khôn kia chính là tượng trưng cho quan hệ thân mật giữa bạn lữ với nhau. Tóm lại gia trưởng hai bên cảm thấy phi thường vui vẻ, sự tình cứ như vậy "bị định ra".
Đương nhiên, trên bàn cơm việc quan trọng nhất vẫn là ăn, có thể là do rượu nho mới nhưỡng độ cồn còn tương đối ít, cho nên sau khi bị mấy vị người lớn trên bàn uống hết một bình lớn, trừ bỏ Quỳnh cũng không có ai có hiện tượng say.
Tiểu Miêu Miêu đối với đồ ăn chưa bao giờ kén chọn, rất có tư thế như cha nhóc. Chỉ là nhóc cảm thấy Tiếu Tiếu ca làm món thịt dê này rất rất là ngon, có một chút hương vị ngọt ngọt đặc biệt ngon. Cho nên dưới tình trạng mấy vị người lớn uống một ngụm rượu ăn một ngụm thịt thập phần "rụt rè", nhóc mở rộng dạ dày, hết sức chuyên chú từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc ăn món thịt dê hầm rượu này. Tận đến khi bụng nhỏ căng tròn, Đinh Tiếu mới chạy nhanh đi lấy cho nhóc một ly nước táo mèo thêm mật ong.
Uống xong một ngụm nước chua chua ngọt ngọt, hai mắt tiểu Miêu Miêu lập tức tỏa sáng: "Ngon quá! Tiếu Tiếu ca, đây là cái gì?" Màu mật ong hơi đỏ bị lẫn với màu nâu vàng của nước táo mèo cho nên nước trong lý không nhìn ra là loại gì.
Đinh Tiếu trả lời: "Cái này à, là dùng táo mèo phao nước, bên trong còn cho một chút mật ong, em ăn nhiều, uống nước táo mèo có thể tiêu thực." Nói xong cậu sờ sờ đỉnh đầu Miêu Miêu, đột nhiên ý thức được, hiện tại chính mình cũng chỉ có thể sờ sờ tóc của ấu tể tầm tuổi như Miêu Miêu mà thôi. Thật thương tâm! Không được, tìm một cơ hội để Khôn biến thành đại lão hổ, sau đó xoa lông trên đầu hắn một trận, nói không chừng có thể hả giận ( -- ấu trĩ)
Sau khi ăn xong điểm tâm là bánh trôi trà quả, Khôn là lần đầu tiên ăn thứ này, bởi vậy trên mặt thập phần khát vọng mong muốn Tiếu Tiếu đút cho mình một viên. Nhưng vì Đinh Tiếu đang ở các loại *囧 *sao có thể để hắn như nguyện, cho nên quyết đoán cho hắn một bát lớn, sau đó mang theo tiểu Miêu Miêu cùng thiếu niên Thương đi cho đám gà thỏ ăn.
Khôn ăn bánh trôi trà quả, uống nước trà đăng đắng, một ngụm đắng một ngụm ngọt quả thực không tồi. Nếu không phải vừa rồi đã ăn cơm quá no, lại uống vài chén rượu nho, hắn cảm thấy mình có thể ăn hết một nồi lớn như vậy. Aiz, nếu có thể ăn cùng Tiếu Tiếu thì tốt biết mấy, em ấy đút mình một miếng, mình lại đút cho em ấy một miếng. Lúc trước ba và mẹ cũng đút cho nhau ăn như vậy, mình tới bao giờ mới có được loại đãi ngộ như vậy a. Rõ ràng đã cho mình hôn a...nhưng mà...hôn thực sự quá thoải mái, không biết ăn xong bánh trôi ngọt rồi miệng Tiếu Tiếu có ngọt hơn không? (Ngươi bổ não quá nhiều rồi!)
Vào ban đêm, Khôn chủ động yêu cầu nói cho Tiếu Tiếu hiểu biết của mình dọc theo đường đi này. Hơn nữa còn lấy ra một cái túi nhỏ, bên trong toàn bộ đều là một ít hạt giống và cục đá. Tuy hắn không biết đó là thứ gì, nhưng hắn tin tưởng Tiếu Tiếu nhất định sẽ thực thích mấy thứ này. Có lẽ Quỳnh không hề nhớ rõ Đinh Tiếu nói, nhưng Khôn sẽ không quên Tiếu Tiếu nói cho hắn có thể nhìn được đồ vật có ăn được hay không, có độc hay không. Lấy hiểu biết của hắn với Đinh Tiếu, loại chuyện vui đùa này khả năng không lớn, hơn nữa từ việc Tiếu Tiếu luôn có thể tìm ra đồ ăn mới mà xem, hẳn là sự thực.
Mấy loại hạt giống này phần lớn đều là đồ vật thường gặp, một ít hạt giống không quen chẳng những không có tên, trừ bỏ không có độc cũng không có thuộc tính gì khác, không biết có phải chỉ là hạt giống của thực vật hay không, đương nhiên cũng có khả năng là bản thân hạt này không có tác dụng gì. Nhưng vẫn có thể suy xét một chút thử xem.
Kỳ thực có một nửa hạt giống là loại cây ăn quả, hơn nữa lúc trước bản thân Đinh Tiếu cũng giữ lại hạt giống của trái cây, cậu cảm thấy có thể ở phía sau nhà mình trồng một mảnh vườn cây ăn quả, cũng không biết nơi đó có thuộc sở hữu của nhà mình hay không, nhưng cho dù là nơi công cộng, hàng xóm bạn bè tới hái cũng không sao. Tin rằng những người ghét mình mà mình cũng không ưa họ tự nhiên sẽ không tới tìm mất mặt.
Khôn tự nhiên cũng không quên hỏi hơn mười ngày này Đinh Tiếu ở thôn như thế nào, hơn nữa cũng nghiêm túc tham khảo một chút công việc "nuôi dưỡng" động vật.
"Nuôi đám động vật này ngoại trừ dự trữ đồ ăn còn có tác dụng gì không?"
Khôn hiển nhiên đối với hành vi nuôi dưỡng này không biểu hiện ra kinh ngạc mà lập tức tiếp nhận. Dù sao ở thế giới thú nhân, hành vi nuôi dưỡng này cũng tồn tại. Ví dụ như tộc Giao Xà bắt Khủng trùng dưới mặt đất về chăn nuôi một thời gian để lấy chất nhầy, mà tộc Bạo Hùng lại có thể thuần hóa ong lấy mật, hiện tại mật ong ở thế giới thú nhân hơn phân nửa là xuất ra từ tay của tộc Bạo Hùng. Tuy việc này cũng đã mấy trăm năm, nhưng kỳ thực cũng không phải cái gì có thể khiến người khϊế͙p͙ sợ.
Chẳng qua bởi vì vào mùa đông ở thế giới thú nhân trừ bỏ đảo nhỏ trong biển xanh không bị kết băng, nơi khác đều là ngày đông giá rét, cho nên chăn nuôi động vật vào mùa đông thực không dễ dàng, lại còn phí phạm lương thực cũng không nên. Mà từ khi bắt đầu mùa xuân tới mùa thu các thú nhân đi săn cũng không đủ dùng, việc nuôi dưỡng động vật này tự nhiên không có ai nghĩ tới.
Đinh Tiếu nghĩ nghĩ mới trả lời: "Kỳ thực cũng tương tự như đồ ăn dự phòng, chính là chúng ta có thể đem động vật giống đực và giống cái nuôi cùng nhau, như vậy chúng nó có thể sinh ra hậu đại. Anh xem, nuôi đám gà đuôi dài có thể để đẻ trứng, như vậy chúng ta liền có thể thường xuyên ăn trứng. Nuôi heo ba thước và thỏ đuôi dài có thể sinh con, chờ đám con trưởng thành chúng ta liền có rất nhiều heo ba thước và thỏ duôi dài."
Khôn suy nghĩ một chút, vừa lòng gật gật đầu: "Ừm, nuôi heo ba thước và thỏ đuôi dài thực tốt, em thích ăn thịt bò và thịt dê, chờ sau này ta bắt cho em bò con và dê con cho em về nuôi. Nhưng gà đuôi dài thì phải tính, bọn chúng một tháng mới đẻ trứng một lần, tuy rằng đẻ không ít, nhưng ăn không được nhiều, nuôi bọn chúng không thích hợp. Em thích ăn trứng, có thể bắt một ít gà rừng đỏ về, tuy chúng nó rất nhỏ, nhưng sau khi trưởng thành, hai ba ngày có thể đẻ lứa trứng tiếp theo, hơn nữa chúng nhỏ ăn thức ăn cũng không nhiều lắm.
Có gà rừng bình thường nuôi tất nhiên là không tồi, nhưng gà đuôi dài cho dù không ăn được nhiều trứng cũng có thể nuôi để lấy thịt, quan trọng là nghe ba nói, gà đuôi dài mỗi một quả trứng đều có thể ấp, trên thực tế điều này so với gà rừng bình thường có lời rất nhiều. Vào mùa đông thì có chút phiền toái, nhưng chỉ cần đến mùa xuân cỏ cây xanh biếc là có đủ thức ăn cho đám dạ dày vương này.
"Vậy chờ sang năm lại nói sau, năm nay cũng không có nhiều đồ ăn cho động vật, sáu con gà đuôi dài này cũng chỉ đủ cho Kinh và Lục Hi, tuy là ta nuôi lớn nhưng đồ ăn nhà bọn họ còn thừa cũng mang tới cống hiến cho chúng. A đúng rồi, anh hôm nay mới trở về, hai ngày này liền không cần đi săn thú cùng đi tuần tra phải không?"
Khôn gật đầu: "Ừ, có thể nghỉ hai ngày, ta có thể bồi em cả ngày."
Đinh Tiếu vốn định dùng hai ngày Khôn có thời gian rảnh không phải đi ra ngoài săn thú, mình sẽ nói chuyện lai lịch của mình cho hắn, kết quả cái chuyện cực kỳ nghiêm túc còn hơi mang theo cảm giác "thương cảm" này bị một câu của gia hỏa này thay đổi, làm cho cậu lập tức liền đỏ mặt: "Tôi làm gì cần anh bồi chứ, tôi, tôi là có chuyện muốn nói với anh cùng ba và cha."
Khôn ghé sát vào Tiếu Tiếu: "Hiện tại nói cũng được a, là muốn cái gì sao?"
Đinh Tiếu đối với khoảng cách gần sát bất ngờ này có chút không thích ứng, kỳ thực cậu mới không nói cho các ngươi biết là cậu sợ Khôn lại đột nhiên hôn một cái đâu!
"Ách...vẫn là để ngày mai nói đi, sự tình rất phức tạp, hôm nay nói tôi sẽ không ngủ được, được rồi, trời cũng đã muộn, anh mau đi về ngủ đi, hôm nay vừa trở về, hảo hảo nghỉ ngơi một chút."
Mặc dù Khôn ngàn lần không muốn, dùng mọi cách ăn vạ muốn ngủ lại chỗ Tiếu Tiếu, nhưng nề hà Tiếu Tiếu đã hạ lệnh trục khách, căn cứ quy định giống đực không thể làm bạn lữ khó xử, hắn vẫn phải đi về.
Nhìn Khôn không tình nguyện mà đi, Đinh Tiếu đột nhiên bật cười, nhưng qua giây lát cậu liền thở dài. Hết thảy đều vào ngày mai, tuy cậu cảm thấy mình nói xong Khôn cũng không dễ dàng bỏ qua, nhưng ít ra mình và hắn sẽ không còn dấu diếm và lừa gạt. Nếu mình có thể sớm phát hiện tình cảm của Khôn với mình thì tốt rồi, có lẽ trước ngày hôm nay mình còn có thể tự lừa dối mình tình cảm của Khôn đối với mình còn chưa sâu đậm, nhưng hôm nay vừa hôn vừa ôm, còn có tư thế mặt dày mày dạn muốn lưu lại, cùng với tất cả mọi người đều coi mình và Khôn trở thành bạn lữ, sự tình đã không phải chính mình nói bản thân không sống được lâu liền có thể để Khôn không thương tâm khổ sở nữa rồi.
Một đêm này Đinh Tiếu suy nghĩ rất nhiều, trên cơ bản một nửa đêm là hoàn toàn không ngủ được. Ba và cha khẳng định sẽ bị dọa đi? Tuy không tin bản thân sẽ bị người nhà coi thành "dị loại" mà đuổi ra ngoài, nhưng nói cậu một chút lo lắng đều không có là gạt người. Hơn nữa sau khi nói ra, mọi người trong nhà cho dù không cảnh giác lai lịch của mình, cũng sẽ vì thọ mệnh của mình mà thương tâm. Tuy chỉ ở chung mấy tháng, nhưng Đinh Tiếu thập phần rõ ràng ba và cha đối với sự có mặt của mình vui sướng và yêu thương mình thật lòng, khi bọn họ biết mình nhiều nhất cũng chỉ sống thêm vài cái thập niên, tâm tình về sau nhất định sẽ bị ảnh hưởng đi?
Nghĩ tới nghĩ lui tim và đầu đều đau, nhưng cậu vẫn bại trận trước đồng hồ sinh học, cuối cùng Đinh Tiếu trong lúc không ngừng rối rắm mà nặng nề ngủ.
Một đêm này cậu gặp ác mộng, cậu mơ thấy ngày hỏa táng ba ba kia, bản thân ôm hũ tro cốt lặng lẽ quỳ trước ngôi mộ bằng xi măng, chung quanh hình như có một hai người, nhưng hoàn toàn không thấy rõ lắm. Nháy mắt liền bị ba và cha kéo lên, hũ tro cốt trong ngực vẫn còn như cũ, chỉ là đôi tay mình đã tràn đầy nếp nhăn, gầy gò giống như chỉ có một lớp da bọc lấy xương. Cậu vừa định hét lên, liền phát hiện có người đem mình nhẹ nhàng ôm vào ngực, cái mũi đau xót, đột nhiên rất muốn khóc. Kế tiếp cậu thấy được Khôn đang rơi lệ, vẫn bộ dáng tuổi trẻ cường tráng như cũ, trong lòng ngực lại ôm một lão nhân cả người già nua.
Cảnh trong mơ tại một khắc này đã xảy ra thay đổi, Đinh Tiếu bắt đầu ý thức được bản thân thật sự nằm mơ, sau đó liều mạng muốn tỉnh lại. Kết quả tỉnh lại một lần lại một lần vẫn là giấc mộng. Tận đến cuối cùng bỗng nhiên mở trừng mắt, xác nhận mình đã thực sự tỉnh lại, tim đập dị thường kịch liệt. Bình tĩnh một hồi lâu, cậu mới thở dài một hơi, từ dưới gối đầu lấy ra đèn pin và đồng hồ, ba giờ rưỡi sáng, xem ra mình ngủ cũng không lâu.
Tỉnh lại sau bóng đè, Đinh Tiếu thực sự không muốn ngủ tiếp nữa, lại hít sâu mấy hơi thở để trái tim đập bình thường trở lại, cậu quyết định vẫn là đến phòng bếp, dù sao làm đậu phụ cũng cần một thời gian để lắng đọng mà.
Cầm lửa cùng ngọn nến ra khỏi phòng, ngửa đầu nhìn thoáng qua ánh trăng trên bầu trời, hít mấy hơi gió đêm lạnh, đầu lập tức thanh tỉnh không ít, tâm trạng cũng tốt hơn một chút. Quả nhiên cái gì cũng phải đối mặt mới được a, luôn giữ trong lòng suy nghĩ có chết cũng vô ích.
Đậu nành ngâm ngày hôm qua hiện tại đã nở ra rất lớn, dùng nước rửa qua hai lần, rửa sạch xong cho đậu nành vào một cái bình nhỏ, rồi lại lấy một bình gốm lớn ra,sau đó đem máy xay đá đặt gần bình gốm lớn bắt đầu xay. Như vậy một bên xay đậu nành, sữa đậu nành liền có thể trực tiếp chảy xuống bình gốm lớn. Hỗn hợp đậu nành và nước dưới sự xay nghiền của máy xay dần dần biến thành màu trắng sữa, một mùi thơm của đậu nành theo sữa đậu nành tỏa ra xông vào mũi. Ngửi thấy hương vị mỗi buổi sáng trước kia đều ngửi được, hình ảnh trong một lại một lần nữa hiện trong đầu, ngực buồn buồn, cậu lập tức dời đi lực chú ý của bản thân. Tốc độ chuyển động trên tay cũng nhanh hơn, mùi thơm xung quanh cũng càng thêm nồng đậm.
Sữa đậu nành xay ra cũng thực nhiều, cuối cùng cư nhiên đầy một bình, Đinh Tiếu dùng tay bê lên một bình gốm lớn chứa đầy sữa đậu nành, đột nhiên ý thức được sức lực của bản thân hình như lại tăng lên không ít. Trong lòng ẩn ẩn vui mừng, chẳng lẽ sau khi mình ăn cục đá kia thân thể càng ngày càng tốt? Vậy có phải mình cũng có thể sống lâu hơn mấy năm hay không? Cho dù không thể gia tăng thọ mệnh, thân thể khỏe mạnh một chút cũng là chuyện tốt a, dù sao bị bệnh ở nơi này cũng không dễ dàng trị liệu.
Lại vứt bỏ tạp niệm trong lòng lần nữa, Đinh Tiếu tính toán một chút phân lượng củ thạch cần dùng, chắc chắn sữa đậu nành phải giữ lại nửa bình để uống, còn dư lại nửa bình dùng nửa củ thạch là được rồi. Còn dư lại nửa củ thạch dùng làm "nùng canh bảo" đi. Nồi nước hầm xương heo và gà ba ngày trước, trải qua hai ngày nay lại nạp thêm nguyên liệu đã phi thường mỹ vị. Trong chốc lát lại cho thêm một ít cá khô và sò khô hương vị chắc chắn sẽ càng tươi ngon, lại bỏ thêm củ thạch, cho dù không cần đun nóng tại thời tiết như này cũng có thể để mấy ngày không hỏng, lấy tới giả làm "nùng canh bảo" hẳn là vẫn có thể.
Lấy ra một phần sữa đậu nành lát nữa chờ ba và cha tỉnh lại rồi nấu, còn lại liền bắt đầu nấu cùng củ thạch đã cắt nhỏ. May là củ thạch sau khi cắt nhỏ tốc độ hòa tan vẫn là không chậm, theo ánh sáng của ngọn nến, Đinh Tiếu trong phòng bếp vội đến xoay quanh, dù sao cũng không thể ngủ được, chờ cậu bỏ xong củ thạch vào sữa đậu nành xong liền quyết định buổi sáng ăn hoành thánh đi. Dùng hắc tôm thảo cùng thịt bạo nha heo làm nhân, lại dùng "nùng canh bảo" làm nước dùng, cho thêm chút tảo tía, thật là mới nghĩ thôi đã chảy nước miếng.
Ách...vẫn là bao nhiều một ít đi, tên Khôn kia, chắc chắn sẽ đến ăn cơm, huống chi có đồ vật mới, sao có thể không nghĩ tới hắn chứ. A từ từ, lúc trước mình làm mì tạc tương Khôn cũng chưa ăn qua, vậy dứt khoát là mì hoành thánh đi, nếu không với sức ăn của cha và Khôn, chỉ ăn hoành thánh thôi thì số lượng mình làm còn không mệt chết sao.