Hơn nửa ngày thu thập mọi người thu hoạch được không ít, trong sọt trúc của Đinh Tiếu đều là nấm và rau hẹ, bên hông còn treo mấy túi quả dại làm gia vị, trong sọt trúc của Quỳnh cũng chỉ có hơn nửa là quả trân châu, còn dư lại đều bị Đinh Tiếu để nấm. Hơn nữa càng tìm cậu càng phát hiện ra nhiều chủng loại nấm, thậm chí cậu còn phát hiện một ít nấm Thái Dương thực quý. Tuy hôm nay hái không nhiều lắm, nhưng cậu tin tưởng trong Thanh Sâm nhất định có không ít. Đây chính là mỹ vị từ trước tới nay cậu chưa từng ăn qua, có lẽ vì các thú nhân không phát hiện ra phương pháp phơi khô để bảo quản nấm, nên mỗi một lần chỉ hái đủ ăn, khiến cho mùa thu ở rừng rậm này trải rộng đủ loại kiểu dạng nấm hoang dại đi!
Nhưng thông qua việc hái nấm, cậu cũng phát hiện thú nhân giống đực cũng không phải tất cả đồ vật đều có thể ngửi ra hương vị mà phân biệt có độc hay không, thông thường gặp phải trường hợp này, họ sẽ không ăn đồ vật không được phân biệt rõ ràng. Đinh Tiếu tuy rằng cảm thấy vài loại nấm thoạt nhìn thịt thật dầy, màu sắc cũng thực bình thường bị vứt bỏ có chút tiếc nuối, nhưng nếu ngay cả dã thú cũng không thể khẳng định được nó có hại hay không, mình vẫn là đừng vì thèm ăn mà tự tìm xui xẻo, rốt cuộc nấm đã nhiều đến kỳ cục.
Quỳnh và Hạ đem ba cái sọt chứa đầy quả trân châu đặt xuống rồi phân đi ra ngoài săn thú. Xung quanh thôn Thiên Hà thuộc về khu an toàn, Hạ cũng không lo lắng Quỳnh gặp nguy hiểm. Tuy ngẫu nhiên cũng sẽ có mãnh thú xuất hiện ở phụ cận, nhưng tình huống như vậy chỉ xuất hiện vào mùa đông. Dù sao ở các mùa khác, thức ăn ở Thanh Sâm rất nhiều.
Quỳnh phát hiện một con hắc trăn thú. Loại động vật này Đinh Tiếu trước nay chưa từng nghe qua, đầu hắc trăn thú không khác đầu linh cẩu trưởng thành mấy, một thân lông đen còn có chút tròn, bộ dáng nhìn không đẹp tí nào, hoàn toàn phân không rõ là mèo hay chó hay là con động vật nào, ngũ quan phi thường mơ hồ, đôi mắt nhỏ đến đáng thương, cả khuôn mặt đều bẹp xuống, chỉ có hai cái răng cửa chìa ra. Chân trên ngắn, chân sau dài hơn một chút, nhưng có thể nhìn ra được đôi tai gia hỏa này phi thường nhanh nhạy, bọn họ mới vừa tới gần, gia hỏa này liền trực tiếp leo lên cây.
Quỳnh thấy hắc trăn thú leo lên cây, cũng an tâm. Cho nên ở dưới tàng cây phán đoán hắc trăn thú có thể kiên trì bao lâu, một bên nói với ba tiểu gia hỏa: "Loại hắc trăn thú này dựa vào trái cây của nhiều loại cây mà sống, chân trước của chúng phi thường sắc bén, tốc độ đào động phi thường nhanh, nếu vừa rồi nó muốn chạy trốn vào trong động, chúng ta muốn bắt nó phải phi giáo thật nhanh, nếu một kích không trúng hắc trăn thú liền không thấy đâu. Nhưng nó trèo lên cây thì khác, tốc độ leo cây của chúng nó rất nhanh, nhưng bởi vì thân lông kia phi thường bóng loáng, trảo sau lại không đủ sắc bén, cho nên thông thường ở trên cây không kiên trì được bao lâu liền bị rơi xuống. Lúc này chúng ta cũng nhất định phải thật nhanh, các ngươi xem, hiện tại móng chân sau của chúng đã bắt đầu trượt."
Ba người cùng nhau ngẩng đầu, Đinh Tiếu nhìn thấy động tác của hắc trăn thú liền*囧*, đúng là không kiên trì được lâu a! Vậy vì sao ngươi nói nó lại muốn leo lên cây...chỉ số thông minh đúng là kém a.
Con hắc trăn thú bị bắt được tương đối thuận lợi, Quỳnh ngay lúc hắc trăn thú sắp rơi xuống đất liền chuẩn xác mà phi cây giáo ra. Kết quả đương nhiên là một kích liền trúng, hắc trăn thú chỉ "thầm thì" kêu lên hai tiếng liền chết thẳng cẳng. Ba người tiến lại gần liền thấy, tất cả đều dùng ánh mắt dị thường sùng bái mà nhìn Quỳnh, bởi vì cây giáo này trực tiếp đâm trúng vào đầu hắc trăn thú, thật sự là quá tinh chuẩn!
Nhìn ánh mắt bọn nhỏ, Quỳnh vẫn là có chút tự hào, rốt cuộc có thể để người khác sùng bái là một chuyện phi thường sảng khoái: "Da lông hắc trăn thú ở mùa thu là tốt nhất, bởi vì bọn chúng ăn rất nhiều vào mùa đông, sau đó khi trời bắt đầu lạnh liền chui vào trong lòng đất ngủ."
Thì ra là động vật ngủ đông a, Đinh Tiếu nhìn da lông hắc trăn thú, lập tức nghĩ tới mũ lông đen, hẳn là phi thường ấm áp đi? Hơn nữa xem độ trơn bóng này, tuyết rơi dùng càng thích hợp: "Ba, thịt hắc trăn thú ăn ngon không?" Quỳnh lắc đầu: "Thực tanh, so thịt dê còn tanh hơn, nhưng vẫn có một số người thích ăn."
Lục HI cau mày gật đầu: "Đúng vậy, cha ta rất thích ăn, tuy rằng mẹ ta ghét nhất khi ông bắt hắc trăn thú về, nhưng ông chính là không sửa được. Ta cũng ghét mùi vị này nhất, mỗi lần cha nướng thịt hắc trăn thú, trong viện mùi tanh sẽ lưu lại hai ba ngày mới hết. Thực chán ghét!" Nhưng mà da lông hắc trăn thú quả thực rất tốt, bởi vì cha y thích ăn nên y đã có đủ da thú làm thành một bộ quần áo da lông hắc trăn thú.
Đinh Tiếu là một người thích tanh, nói cách khác thịt bò thịt dê là loại thịt cậu thích nhất, con hắc trăn thú này nếu thật sự tanh như vậy khả năng cũng có chút khó tiếp thu, nhưng có rất nhiều gia vị có thể cải thiện mùi tanh, nếu có rượu thì tốt. Đúng rồi! Không biết nơi này có rượu hay không! "Ba, nơi này của chúng ta có rượu không?"
Quỳnh thực kinh ngạc: "Rượu là cái gì?"
Đinh Tiếu giải thích: "Chính là có chút cay, nhưng uống xong rồi có người sẽ cảm thấy đầu có chút vựng vựng hồ hồ, cũng có người sẽ cảm thấy thực thoải mái, nhưng cũng có người sẽ cảm thấy không thoải mái. Dù sao nếu uống nhiều, cả người đều sẽ đi đường xiêu xiêu vẹo vẹo."
Kinh lập tức hỏi tiếp: "Ngươi là nói râu quả sao? Ta xem qua nhiều lần Địch gia gia bọn họ ăn xong râu quả liền đi đường ngã trái ngã phải, thực buồn cười!"
Đinh Tiếu vội hỏi: "Râu quả là gì đồ vật?"
Quỳnh trả lời: "Râu quả là một loại trái cây sinh trưởng ở sâu trong Thanh Sâm, là dính chuột yêu nhất đồ ăn. Cho nên rất khó thu thập, bộ dáng đến cùng dâu tây không sai biệt lắm đi, Tiếu Tiếu con biết dâu tây là gì đi?"
Đinh Tiếu gật đầu: "Dâu tây con còn biết đến." Hãn.
Quỳnh tiếp tục nói: "Râu quả rất nhiều người đều thực thích ăn, giống như con nói, ăn xong rồi đầu sẽ có chút vựng vựng, ta cũng ăn qua một lần, hương vị so đậu cay còn cay nhiều, nhưngcũng có chút ngọt. Mấu chốt là ăn xong liền sẽ cảm thấy thực vui sướng, cha con nói ta ăn xong mặt sẽ đỏ bừng. Râu quả là rất khó kiếm được, tuy rằng có thể để thật lâu cũng không hỏng, nhưng mỗi năm đều chỉ đủ cấp cho các trưởng giả trong bộ tộc."
Tổng thể mà nói, Đinh Tiếu cảm thấy râu quả hẳn là một loại trái cây có nồng độ cồn phi thường cao. Nếu đúng như vậy, dùng nó làm men rượu không biết có được hay không, đương nhiên cậu cũng không biết dùng quả trân châu có thể nhưỡng ra rượu hay không. Chuyện này cậu đều cảm thấy có chút không tin tưởng lắm. Nhưng không quan trọng, trong rừng cây không thiếu nhất là các loại trái cây, trừ bỏ một số loại mình không nhận biết còn có rất nhiều trái cây mình nhận ra. Ví dụ như táo, lê, hạnh đào, táo mèo này đó đều là chủng loại hoang dại, hơn nữa cậu còn phát hiện ra quả nho, dùng mấy loại trái cây này đều có thể ủ rượu.
Tuy Đinh Tiếu chưa từng nhưỡng rượu lần nào, nhưng cũng từng xem qua trên tivi người ta nhưỡng rượu nho như thế nào. Thử làm cũng không tồi, ở nơi này trừ bỏ nguyên liệu nấu ăn thô sơ, không dựa vào đôi tay của mình cũng không có cách nào khác. Tuy mình không thích uống rượu, nhưng có đôi khi nấu ăn vẫn cần có, huống chi xem ra rất nhiều người đều thích loại râu quả này, nhưng lại là trái cây khó kiếm, nếu mình nhưỡng ra rượu trái cây, nói không chừng có thể kiếm được rất nhiều tiền...ách...là kiếm rất nhiều bối mới đúng.
Khi nấu cơm trưa, lúc trước đi săn Hạ mang về một con dê sừng cong to gần bằng con bò sữa, nhìn thấy hai mắt phát sáng của cậu có thể khẳng định tiểu tử này thích ăn thịt dê. Như vậy khi mình làm thịt hắc trăn thú, hẳn là có thể lấy nó làm thí nghiệm, hắc hắc, tổng muốn xem một chút khẩu vị của người địa phương ra sao.
Sau khi săn được hắc trăn thú, Quỳnh lại một bên nói một bên dạy mà săn tới một con gà rừng, nhìn bên ngoài trừ bỏ to hơn thì màu sắc không khác tới gà hoa mơ mà mình biết, Tiếu Tiếu cảm động. Con vật này thực thân thiết, cho nên bữa trưa hôm nay liền ăn ngươi!
Nấm hương rửa sạch thoạt nhìn thịt chất phi thường đầy đặn, Đinh Tiếu ngửi ngửi một hồi lâu, tuy rằng không phải tất cả mọi người đều thích mùi vị của nấm, nhưng cậu rất thích. Nhưng hôm nay đồ vật bọn họ muốn lấy tương đối nhiều hơn nữa lại nặng, cho nên bọn họ cũng không mang bình gốm, tự nhiên là không thể hầm canh. Như vậy liền đi nướng nấm hương đi! Dã ngoại không thể thiếu chính là thịt xiên nướng.
Hạ dùng tốc độ cực nhanh tước vài nhánh cây làm que xiên thịt, lúc này Quỳnh cũng đã xử lý xong con gà, hơn nữa dùng bối đao thái thịt gà thành từng khối theo yêu cầu của Đinh Tiếu. Thịt một con gà nếu chỉ có mình ăn thì cũng đủ, nhưng Đinh Tiếu biết đối với sức ăn bốn vị người địa phương này nó chỉ đủ giắt kẽ răng, Lục Hi không thích hương vị của hắc trăn thú, vậy ăn thịt dê sừng cong đi. Dù sao đối với giống đực mà nói, tốc độ xử lý con mồi to lớn tuyệt đối còn nhanh hơn bán thú nhân xử lý con mồi nhỏ.
Mang theo Kinh cùng Lục Hi cùng xiên thịt gà và nấm vào que xiên, sau đó Hạ cũng đem thịt dê cắt thành từng khối nhỏ, nhưng hắn càng thích trực tiếp để cả xương cốt để gặm, từng ngụm từng ngụm ăn thịt, cho nên cái chân dê kia bị hắn tự mình xử lý.
Thịt dê cùng thì là là tuyệt phối, chỉ tiếc hiện tại cậu còn chưa tìm được, cho nên dùng gia vị chính là bột hành cùng muối xanh, hương vị thịt nướng quen thuộc này đối với thú nhân mà nói cũng đã cực kỳ mĩ vị.
Thịt gà bên này Đinh Tiếu tự do phát huy một chút, trừ bỏ rắc thêm muối xanh cùng bột hành lên trên gà và nấm, cậu còn quết thêm mỡ gà lên trên thịt gà và nấm xoa xoa, như vậy thịt gà và nấm được nướng không bị cháy, hơn nữa có mỡ bên ngoài giống như quay thịt khiến lớp da gà sẽ giòn hơn, nắm giữ độ lửa rất quan trọng, nhẹ thì không chín, to quá thì cháy, mà nắm giữ như thế nào...nói thật Đinh Tiếu cũng không biết, hết thảy đều là nhìn tình huống mà làm, dù sao lấp đầy bụng là được.
Đồ gia vị còn có quả nước tương, đây cũng là loại quả mà hôm nay Đinh Tiếu thu thập nhiều nhất, khi xiên thịt đầu tiên vừa nướng vừa rưới nước tương quả lên chín, Đinh Tiếu cầm lấy ngửi ngửi, sau đó đưa cho Quỳnh, hơn nữa một chút cũng không che dấu ý tứ chờ mong của mình: "Ba, người nếm thử xem bỏ thêm nước trái cây này vào thịt nướng hương vị thế nào, còn có nấm nữa!"
Quỳnh vui tươi hớn hở mà thổi thổi miếng nấm trên xiên thịt, sau đó há miệng đem toàn bộ nấm hương đều ăn vào, mùi vị nấm hương thơm lừng, nhưng bên trong còn mang theo chút mùi vị thịt, chờ đem nấm hương nuốt hết, trong miệng lưu lại cư nhiên là thơm ngon. Sau đó anh cũng thổi thổi miếng thịt gà tiếp theo ăn vào, bên ngoài có chút khô giòn, nhưng không ảnh hưởng tới nước thịt tươi ngon bên trong. Quan trọng nhất là anh cảm thấy quả màu tím kia phối hợp với thịt gà tạo ra mùi thơm đặc biệt mê người, thật là mĩ diệu! "Ăn thật ngon! Nấm cùng thịt gà đều ăn ngon!" Nói xong đem nửa xiên thịt còn lại đến bên miệng Hạ, lại không quên nhẹ nhàng thổi thổi vài cái: "Hạ, anh mau nếm thử!"