Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 106

Cảm giác dùng bữa không có món chính thực buồn bực, Đinh Tiếu có chút hối hận không mang hai củ bạch đậu bỏ vào trong rổ. Lúc này ăn cơm trưa, vì hương vị đồ ăn của Khôn rất nùng, khiến cho cậu liên tục khát nước. Thật hy vọng có thể mau chóng tìm được đồ vật thay thế món chính, nghĩ tới mấy tháng mình chỉ được ăn mấy món toàn là thịt, cậu liền cảm thấy miệng lưỡi phát nóng. Aiz! Lại uống một ngụm nước đi!


Khôn cõng sọt tre lên, đem một con hắc trăn thú còn lại đựng bên trong. Hai người quyết định đi một lát tiêu thực, đương nhiên chậm rãi bước đi như vậy thực thích hợp nói chuyện yêu đương, chỉ tiếc hai người đối với hạng mục này đều không quá quen thuộc.


Đi theo hướng dòng suối nhỏ, hai mắt Đinh Tiếu vẫn luôn bồi hồi ở hai bên bờ trái phải, tuy cỏ dại còn chưa mọc lớn, nhưng xem trong mắt vẫn rất là thoải mái. Bước đầu tính ra một chút, phụ cận còn không ít quả trân châu, nếu không ngoài ý muốn năm nay dã ngoại thu hoạch chắc chắn không tồi. Đám rau dại này có lẽ chờ khi mình và Khôn trở về là có thể hái được, ví như rau cần nước sinh trưởng ở bên dòng suối này việc gì cũng cần phải hái về một chút, sau đó còn có thể trồng bên cạnh ao cá và lạch nước nhà mình nữa!


Không biết hạt trồng trong đất nhà mình đã nảy mầm chưa, còn có, cá trong ao cá lại gia tăng không ít đi? Những lúc không đi đâu hẳn là có thể vớt mấy con ra hảo hảo hưởng thụ một phen "cá trong áo cá nhà mình" là tư vị gì!


Nghĩ đến cá, Đinh Tiếu liền ngứa tay, ước lượng một chút săn xoa vẫn bị coi là xẻng trong tay, nghĩ thầm cũng không thể cứ lấy cái này làm thành xẻng dùng được! Nói gì thì mình cũng phải suy xét một chút đến tôn nghiêm và tâm tình của săn xoa nha. Bắt không được những loài khác, xiên cá hẳn không thành vấn đề: "Khôn, gần đây có nơi có cá lớn có thể bắt được không? Buổi tối em muốn ăn cá."


Khôn suy nghĩ một chút, trả lời: "Sườn núi phía đông rừng trúc có một cái sông rất sâu, bên trong hẳn là có cá lớn. Bằng không buổi tối chúng ta liền ở bờ sông đi. Ta nhớ rõ hướng tới bờ sông có một sơn động."


Ở sơn động so với trực tiếp ở cạnh bờ sông tốt hơn một chút đi, kỳ thực đối với việc ở trong sơn động Đinh Tiếu vẫn không bài xích. Cậu cũng không muốn Khôn buổi tối phải ngủ ở bên ngoài chịu lạnh. "Sơn động? Là trên sườn núi trong rừng trúc sao?"


Khôn gật đầu: "Ừ, sườn núi trúc rất lớn, có hơn hai mươi cái đỉnh núi, nhưng trên phiến núi này phần lớn đều là cây trúc, cho nên mới gọi là sườn núi trúc."


Vốn dĩ nghe tên còn tưởng là một triền núi nho nhỏ, không nghĩ tới cư nhiên là một mảnh dải núi. Không thể không nói sau khi nghe đến tin tức này Đinh Tiếu hứng phấn không thôi, một mảnh rừng trúc lớn như vậy, vậy có bao nhiêu măng đây!


"Vậy chúng ta chạy nhanh tới đó đi! Nói không chừng hôm nay có thể bắt được cá lớn nữa!"
Có tốc độ cao nhất của Khôn, cũng chỉ hơn nửa giờ hai người liền chạy tới sườn núi trúc gần cạnh cái sông lớn kia.


Sông này đúng là rất sâu, so với con sông "rộng" ở bên cạnh thôn Thiên Hà của bọn họ mà nói phải thêm chữ "càng" đằng trước. Bờ bên kia cây cối rậm rạp, hiện tại đã có thể thấy được một mảnh xanh tươi. Mà bên này của bọn họ cây cối thưa thớt một chút, nhưng nhìn cỏ khô nảy mầm gì đó, phỏng chừng thực vật thân thảo thấp bé còn nhiều hơn. Quay đầu hướng phía núi nhìn xem, cây trúc dần thay thế các loại cây khác, thoạt nhìn thật sự phi thường đồ sộ, đặc biệt là đối với người chưa từng nhìn thấy rừng trúc như Đinh Tiếu mà nói, càng là kích động không thôi.


Xuống lưng hổ, Đinh Tiếu lập tức chạy đến cạnh một cây trúc trước mặt dùng sức vỗ vỗ: "Cây trúc ở đây thực thô tráng!" Thoạt nhìn màu sắc phần lớn là vàng xanh lá cây, cậu nhìn ra, trước mắt có thể thấy được phạm vi, một cây trúc lớn nhất đại khái giống như lu nước, độ cao càng khiến Đinh Tiếu kinh tủng, tính ra một chút cao nhất đại khái có thể tầm năm sáu tầng lầu đi!


Kỳ thực không cần thiên nhãn biểu hiện, Đinh Tiếu cũng nhận thấy được loại cây trúc này so với trong ấn tượng đời trước của mình hoàn toàn không giống nhau, huống chi hiện tại thiên nhãn còn nói cho cậu, cây trúc này bản thân có thể ăn, hơn nữa công hiệu cũng tương tự như măng, đều có thể ngăn bệnh tiêu khát, thanh phổi tiêu đờm. Chỉ là....cái cây tên "thiên trúc" này phải ăn thế nào đây? Sờ vào cứng bang bang, chẳng lẽ là khảo nghiệm răng?


Khôn thấy biểu tình kinh ngạc trên mặt Tiếu Tiếu, chạy nhanh sáp lại tới hỏi: "Tiếu Tiếu, phát hiện gì à?"
Đinh Tiếu lại một lần nữa vỗ vào thân trúc: "Thiên nhãn biểu hiện cái này có thể ăn, nhưng cứng như này thì ăn thế nào?"


Khôn "nga" một tiếng, sau đó mới nói: "Cái này đương nhiên không thể ăn, nhưng những cây mới vừa mọc lên có thể cắn được, em lại đây xem cái này." Nói xong hắn đem Tiếu Tiếu kéo đến cạnh một cây trúc mới mọc tầm hai mét, dùng tay bẻ một cái, thân cây trúc liền biến thành hai đoạn. Hơn nữa hai người lập tức ngửi thấy một mùi thanh hương chỉ có ở cây trúc: "Cái này có thể cắn được, trước kia cha mang ta đi săn thú đến bên này đã nói với ta, thật lâu trước kia khi thú nhân chúng ta còn không cường đại như hiện tại, không dễ dàng bắt giữ được con mồi, có một ít thú nhân bị đói không chịu được sẽ tới bẻ những cây trúc vừa mọc ra này ăn chống đói. Bất quá không thể ăn." Nói xong, hắn trực tiếp đem đoạn thân trúc trong tay đưa tới trong miệng "răng rắc" ăn một miếng.


Nhìn khôn "kẽo kẹt kẽo kẹt" mà cắn đến hăng hái, Đinh Tiếu liền cảm thấy hàm răng của mình phát ngứa, cổ họng có một cỗ cảm giác thực không thoải mái: "Anh đừng nhai nữa."
Khôn lập tức im miệng: "Không có hương vị gì, nhưng vẫn là rất khó cắn, em không nhai được."


Theo bản năng mà xoa nhẹ quai hàm mình một chút, Đinh Tiếu cầm lấy đoạn trúc Khôn cắn dư lên, vỏ ngoài cây trúc mới này cũng thực cứng rắn, nhưng chắc chắn không dầy bằng cây trúc thành niên. Tiếp giáp vỏ ngoài là một lớp tầm 5mm màu xanh non, tiếp đến là phần màu trắng sau đó mới là ruột rỗng. Ấn ấn một cái, di? Phần màu trắng hình như tương đối mềm!


Phát hiện điểm này, Đinh Tiếu lập tức bảo khôn đem phần trắng bên trong lột ra, sau đó không chờ được mà nếm thử một miếng. Sau khi ăn thử hai mắt lập tức tỏa sáng: "Khôn! Cái này thực sự có thể ăn nha!" "Thịt" bên trong cây trúc hơi có chút ngọt, nhưng lại không đủ để cảm thấy nó là vị ngọt, cho nên chính xác mà nói thịt trúc này không có bất luận hương vị gì, chỉ có thể ngửi được mùi thơm thoảng thoảng của trúc. Mà từ vị đi lên, thịt thiên trúc ăn vào hơi có chút dai nhưng lại không bị sơ, ăn vào không tệ, như là ăn củ đậu vậy. Có lẽ sau khi chưng nấu có thể giống như Bạch đậu hay củ từ gì đó dùng làm món chính. Đương nhiên chắc chắn có thể xào để ăn.


Nghe Tiếu Tiếu nói như vậy, Khôn cũng lập tức đào ra một miếng thịt trúc cho vào miệng. Quả nhiên khác với cảm giác dai dai khi mình nhai vỏ, hơn nữa cũng không có vị hơi chát khi vừa mới ăn.


"Vậy tối nay chúng ta liền thử cái này xem!" Nếu có thể thì bọn họ có thể lấy một ít mang về, mặc dù trúc non này có thể ăn, hắn cũng lưỡng lự có nên nói cho người khác biết chuyện này hay không. Dù sao vùng rừng núi trúc này đối với mười mấy thôn xóm phụ cận của tộc Dực hổ bọn họ mà nói là quá trọng yếu. Trong sinh hoạt rất nhiều đồ vật đều phải dùng cây trúc này làm thành.


Nếu cây trúc non có thể ăn, như vậy càng không cần phải nói tới măng!


Có thiên nhãn hỗ trợ, Đinh Tiếu rất nhanh đã tìm được vị trí một nhóm măng đang hơi trồi lên mặt đất. "Loại măng thiên trúc này rất non a! Không giống với loại tương tự em ăn lúc trước." Bẻ ra một cây măng, Đinh Tiếu đối với thịt măng trắng nõn sạch sẽ bên trong cảm khái nói.


Lúc này trong tay Khôn đã có năm cành trúc mới và bốn củ măng, sọt tre bên người Tiếu Tiếu cũng có năm củ măng. Hắn sáp lại gần bên người Tiếu Tiếu, trên mặt còn mang theo nhàn nhạt mỉm cười, đây chính là đặc quyền của bạn lữ ấu tể nhà hắn: "Xem ra không tồi, tương đối đủ cho chúng ta ăn tối là được rồi, không phải nói còn muốn bắt cá?"


Đinh Tiếu nghe xong lập tức đem măng trong tay bỏ vào sọt tre: "Được! Em đi bắt cá, anh đi đắp bếp đá!"


Không ngoài dự đoán của hai người, cá trong sông đúng là rất nhiều, đặc biệt là nơi này cách khá xa với thôn, bình thường cũng không có người đến bắt cá, cho nên cá nhìn thấy người cũng giống như nhìn thấy động vật uống nước ở bờ sông, hoàn toàn không có ý tứ muốn tránh né. Điều này làm tốc độ bắt cá của Đinh Tiếu tăng lên rất nhanh, trên cơ bản bình quân ba lần cắm săn xoa xuống là có thể bắt được một con cá.


Thức ăn của hai người nên Đinh Tiếu cũng không tham lam, chỉ bắt bốn con cá liền lên bờ. Nói thật vào mùa này nước sông vẫn rất lạnh, cũng may lúc này là hơn ba giờ chiều, mặt trời hôm nay lại sáng, vừa qua thời điểm buổi trưa nên cậu cũng không cảm thấy nước quá lạnh, quan trọng là cậu chỉ đứng ở khu vực gần bờ sông, nước cũng không vượt quá đầu gối.


Tuy Đinh Tiếu không cảm thấy lạnh, nhưng khi lên bờ Khôn ca vẫn nhanh chóng ôm lấy bạn lữ, sau đó đặt lên da thú đã trải sẵn cạnh bếp cho cậu sưởi ấm. Sau đó tự mình tiến tới bờ sông xử lý bốn con cá và hai con hắc trăn thú kia.


Đinh Tiếu ngồi một chỗ cũng không nhàn rỗi, đem bình gốm đặt bên cạnh, bắt đầu đùng dao quân dụng lột thịt trúc.


Có đao hỗ trợ, tốc độ róc trúc vẫn rất nhanh, năm cây trúc cao tầm 2 mét róc ra được một bình trúc thịt, cái này khiến Đinh Tiếu rất vui vẻ, này chứng minh sản lượng loại "thịt" trúc này phi thường cao. Phải biết rằng chúng nó tuy rằng cao hai mét, hơn nữa trung gian lõi trúc lại rỗng ruột, tuy lỗ rỗng này không lớn, nhưng cũng to gần bằng ngón út của mình.


Măng được Đinh Tiếu tính toán chế tác măng nấu thịt, tuy bọn họ hôm nay chỉ có thịt hắc trăn thú, hương vị hơi tanh, nhưng cũng may hai loại nguyên liệu này nấu chung không bị xung đột. Còn hương vị có được không cậu không lo lắng, Khôn nhà bọn họ tuyệt đối sẽ không nói không thể ăn. Ngay cả rau đắng còn có thể tiêu diệt được một chén mà không phải sao?!


Loại măng thiên trúc này có vị giòn nộn hơn nữa lại mọng nước, mang theo một chút vị ngọt, Đinh Tiếu ăn thử một miếng sống liền đối với vị này khá thích, đột nhiên liền sinh ra ý tưởng muốn ăn hai củ măng nướng. Vì thế bảo Khôn mau đi đào thêm hai củ măng trở về. Cậu muốn thử xem sau khi cắt măng thành sợi cuốn với thịt ba chỉ nướng ăn hương vị sẽ thế nào. Dù sao cũng cần nướng thịt, chắc chắn cũng không tốn kém mấy về chút thử nghiệm này của cậu.


Rửa đi máu loãng rồi dùng gừng nấu chín năm phần, cứ như vậy có thể trừ đi một ít mùi tanh, dù sao thịt hắc trăn thú này so với thịt dê còn tanh hơn, có thể bớt đi vẫn là có chỗ tốt.


Sau đó cho nước vào bình, một lần nữa nấu một nồi nước sau đó cho thịt và gừng miếng bỏ vào, sau đó đem ngũ vị hương và hành thái miếng bỏ vào, cứ như vậy hầm. Hầm khoảng 10 phút, Đinh Tiếu mới đem măng đã được cắt thành từng khối bỏ vào nồi. Sau đó lại hầm thêm mười phút, tới khi nồi canh cạn gần thấy đáy. Lúc này lại cho thêm muối xanh và một chút đường cho vào, món măng nấu thịt đơn giản liền hoàn thành.


Khôn gấp không chờ nổi mà thò đầu qua mở miệng chờ Tiếu Tiếu đút cho hắn ăn thử miếng đầu tiên, khi nhai nhai miếng măng nuốt xuống xong lập tức lại há miệng ra: "Ta muốn ăn thịt!"


Đinh Tiếu lập tức thỏa mãn yêu cầu của Khôn ca, đợi Khôn đem miếng thịt nuốt xuống vẻ mặt chờ mong mà hỏi: "Thế nào? Hương vị thế nào?"
Khôn cười gật gật đầu: "Ngon! hương vị măng và thịt gần như nhau!"


Di? Nghe Khôn nói như vậy, Đinh Tiếu nhanh chóng gắp một miếng măng, thổi nguội cho vào trong miệng. Quả nhiên một cỗ vị thịt lan tỏa trong miệng, nếu không phải vẫn còn duy trì độ giòn nộn, từ hương vị mà nói đây hoàn toàn là thịt. Xem ra củ măng này có năng lực hấp thụ hương vị siêu cường! Khoan đã! Như thế nào cảm giác hương vị không có mùi tanh nhỉ? Chẳng lẽ măng còn có thể khử mùi tanh? Lập tức nếm thử một miếng thịt hắc trăn thú. Quả nhiên mặc dù là ăn mỗi thịt không, nhưng vị tanh cũng ít đi rất nhiều, măng thiên trúc quả nhiên là thứ tốt!


Không biết mình có thể làm được măng khô không, thôi, lúc không ngủ được rồi lại nghĩ tiếp, hiện tại mau chóng đi ướp cá, nếu không lát nữa nướng rắc muối lên cũng không ngon miệng bằng cá đã ướp sẵn.
"Khôn, lúc trước khi làm ống trúc, anh và cha chính là lấy từ cây trúc ở đây sao?"


Đinh Tiếu một bên vừa róc trúc một bên nói chuyện phiếm với Khôn.


Khôn lắc đầu: "Kỳ thực phụ cận khu an toàn thôn Thiên Hà chúng ta cũng có một ngọn núi có trúc, nhưng cơ bản không có ai sẽ đi tới đó lấy, ban đầu làm thí nghiệm là lấy ở đó. Sau lại làm bình để bán, ta và nhị thúc là tới nơi này chặt cây trúc."


Nhìn một chút ống trúc đựng muối ở bên cạnh, Đinh Tiếu hỏi: "Chính là ống trúc này giống như loại em thấy trước kia a! Em cũng không thấy anh và cha lấy thịt trúc từ loại trúc này mà?"


Khôn trả lời: "Cái này ta không biết vì sao, nhưng khi chặt cây trúc làm sọt là phải vứt đi rất nhiều thịt trúc, nhưng không dày như vậy. Trước kia cũng không biết có thể ăn, vứt đi nhiều như vậy thực đáng tiếc."


Như vậy xem ra, loại thiên trúc này càng dài càng ít thịt, chờ đến lúc thành niên hoàn toàn bị cây trúc hấp thụ sạch sẽ, liền biến thành vỏ ngoài của cây trúc. "Vậy về sau nói cho mọi người những thịt trúc đó có thể ăn không phải là được rồi sao, như vậy sau này khi làm sọt tre cũng không bị lãng phí."


Khôn lắc đầu: "Ta lại suy xét có nên nói với mọi người hay không, lãnh địa tộc Dực Hổ chúng ta tuy rằng cũng có vài khu rừng trúc như vậy, nhưng so với các loại cây khác lại không nhiều lắm, cây trúc rất quan trọng."


"Anh là lo vạn nhất mọi người cảm thấy có thể lấy thịt trúc làm món chính, sau đó đều tới chặt trúc?" Nếu như vậy đúng là không thể tốt được: "Chính là loại trúc này tốc độ trưởng thành vẫn rất là nhanh đi? Nếu không chúng ta trồng một mảnh rừng trúc ở gần thôn."


"Để bàn sau, chuyện này để ta nghĩ là được rồi, nhưng năm nay thì thôi." Khôn cần phải suy xét không để Tiếu Tiếu nhà mình bại lộ năng lực, năm nay đã làm ruộng thí nghiệm, Tiếu Tiếu lại bắt đầu học tập săn thú, mình cũng phải nhanh chóng xây nhà mới, không có thời gian đi làm những việc này. Dù sao cũng lãng phí nhiều năm như vậy, đến lúc đó lại cùng mọi người nói trúc thịt mà nhà mình giữ lại là để nuôi động vật không phải là được rồi sao, bọn họ đâu biết được là người hay là động vật ăn chứ!


"Cũng không vấn đề, về sau những việc này đều là anh định đoạt. Anh là thần đồng mà! Nhưng nhà của mình cũng không thể chờ đến sang năm mới được ăn." Cúi đầu nhìn phần vỏ trúc còn dư lại dưới chân, Đinh Tiếu đột nhiên nghĩ ra: "Khôn, anh biết làm sọt tre không?"


Khôn gật đầu: "Biết, em muốn làm sọt tre mới?"
Đinh Tiếu lắc lắc đầu, nhưng lập tức gật gật đầu, sau đó lấy ra giấy bút của mình, vẽ một cái rọ bắt tôm lên trên: "Em thấy vỏ của mấy cây trúc này rất dai, anh có thể làm một cái rọ như vậy cho em, được không?"


Nhìn Tiếu Tiếu một bên nói một bên khoa tay múa chân yêu cầu, Khôn nghe hiểu lập tức đáp ứng: "Được, tuy rằng kỳ quái, nhưng có thể làm, có tác dụng gì?"


Đinh Tiếu cười trả lời: "Vừa rồi khi em bắt cá nhìn thấy trong sông có tôm, anh xem, đến lúc đó chúng ta đem xương cốt còn thừa bỏ vào bên trong rọ, lại đặt nó vào trong sông, buổi sáng ngày mai lấy lên, trong rọ hẳn sẽ có tôm."