Nhật Ký Thú Tội

Chương 35

Sau một tuần chạy deadline muốn chết, cuối cùng tôi cũng được hưởng thụ một buổi thứ 7 bình yên. Hôm nay K ở nhà, một điều hiếm hoi, vì thường thì cô ấy sẽ tiệc tùng hoặc đi đâu đó từ thứ 6 tới tối Chủ nhật mới mò về.

“Sao hôm nay lại ở nhà?” - Tôi hỏi khi thấy K đang nằm dài trên giường ôm laptop. - “Bị ốm à?”

“Bị đá!” - K trả lời. - “Hắn phát hiện ra tao và ảnh quấn nhau trong tủ quần áo.”

“Ảnh” ở đây là anh trai thằng bồ (từ bây giờ là “cũ”) của K. Tôi biết K không phải gái chính chuyên gì nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ cô ấy có thể cùng một lúc quan hệ với hai người đàn ông, đã thế họ còn là anh em ruột, mà cái ông anh kia nghĩ cái gì lại đi ngủ với bồ của em trai nhỉ?

K là người tốt, cô ấy là người bạn thân nhất tôi có từ những ngày đầu tới Mỹ. Tôi biết cô ấy khi đang lướt mạng tìm chỗ trọ trước khi tôi nhập học. Ban đầu cô ấy còn e dè vì tôi là người Trung Quốc. “Nói thật nhé, tớ sống hơi lộn xộn một chút, ý là trong những mối quan hệ. Ở với tớ cậu sẽ khó chịu đấy.” Tôi trả lời tôi chỉ cần chỗ trú, chỉ cần K đối xử tốt với tôi thì những mối quan hệ là chuyện riêng của cậu nên tôi không quan tâm. Tay thì gõ vậy chứ trong da tôi vẫn cứ sởn sởn vì tưởng tượng việc mình sẽ sống với một đứa lang chạ. Tôi tặc lưỡi, thôi kệ, bọn Tây mắt xanh mũi lõ mà, tôn trọng sự khác biệt văn hóa là điều đầu tiên tôi phải học nếu muốn thoát khỏi đây. Cuối cùng hóa ra K lăng nhăng hơn rất nhiều và cũng tốt hơn rất nhiều so với những gì tôi nghĩ. Tôi quý cô ấy như chị gái mình vậy, K hơn tôi một tuổi.

“Xem phim không gái?” - K hỏi tôi trước khi tôi kịp nói đôi lời tiếc nuối cho mối quan hệ kéo dài nhất trong đời cô ấy tính tới thời điểm hiện tại.

“Phim gì?” - tôi ngồi xuống giường cạnh cô ấy.

“Sense 8, phim truyền hình, toàn sex, xem vui lắm!”

“Tao ghét phim truyền hình của nước này, phim nào phim nấy kéo dài lê thê cả chục năm trời mà nội dung chỉ quanh đi quẩn lại có vậy!”

“Thế có xem không?”

“Có.”

Lần nào xem phim với K cũng mở đầu như thế, là truyền thống rồi.

“Mày gọi pizza đi, chọn cái nhiều phô mai í.” - K cho dừng phim nằm xuống ngó mơ màng lên trần nhà.

K vốn không thích ăn phô mai, vì chúng làm chân cô ấy to ra. Việc chia tay khiến cô ấy buồn thật. Bình thường tôi sẽ cự cãi lại bảo cô ấy tự đi mà gọi, tôi mới về nhà cần nghỉ ngơi hay bất cứ lí do vớ vẩn nào tôi nghĩ ra để đùn việc cho cô ấy. Cô ấy sẽ đầu hàng và nhấc điện thoại gọi pizza thay vì tôi. Riêng hôm nay tôi sẽ gọi. Nỗi buồn có thể biến nhiều thứ thành ngoại lệ.

Lúc xem phim gặm pizza, tôi chỉ nghĩ tới Val. Val và Yvette quay lại với nhau, chưa đầy 10 ngày sau thông tin chia tay, sau cái buổi chiều khốn khiếp ấy 24 giờ. Tốt cho hai đứa nó và tốt cho cả tôi. Dù thực lòng thì tôi không thích điều đó lắm.

“Mày với con Val là thế nào?” - K đột nhiên hỏi tôi khi phim tới cảnh hai anh ôm nhau.

“Là sao?”

“Tao cảm thấy có gì không ổn lắm giữa hai người, cứ như một đôi yêu nhau ấy.”

Cô ấy làm tôi bị nghẹn khiến tôi phải vội uống nước rồi cười ha hả với tôi: “Đùa thôi! Xem phim tiếp đi.”

K không đùa, cô ấy biết rồi nhưng làm sao cô ấy biết?

p/s: thực ra K biết một phần, nó yêu tôi nhưng tôi không yêu nó.