Hiện giờ đã đến tháng Sáu rồi, khí trời đã sớm nóng lên, bọn họ cũng chỉ mặc quần áo mùa hè, trong hầm ngầm có thả khối băng không lạnh mới là lạ.
"Hả?" Mộ Dung Triệt ôm thật chặt Liễu Vi Dung cùng ba đứa bé, thấy gương mặt nàng muốn nói lại thôi, cho là nàng sợ, mềm giọng trấn an nàng: "Đừng sợ, có trẫm ở đây, sẽ không để cho mẹ con các nàng gặp chuyện không may."
"Hoàng thượng, nô tì có chuyện rất không thể tưởng tượng nổi phải nói, trên người nô tì có một bí mật......" Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ủa Long Phượng Thai dần dần tái nhợt, nàng quyết định vẫn là đem không gian nói lộ ra.
Vì vậy lấy dũng khí nhỏ giọng lên tiếng.
"Bí mật gì?" Mộ Dung Triệt biết trên người nàng có bí mật, chỉ là nàng muốn nói ra vào lúc này, không khỏi có chút ngạc nhiên rồi.
"Điều bí mật này nô tì vẫn không dám nói cùng người, sợ bị người nghĩ thành yêu nghiệt, Hoàng thượng nên biết ba năm trước đây nô tì chết đuối một lần đi, chính là lần đó tỉnh lại, nô tì phát hiện mình đến một nơi kỳ quái, nơi đó thật lớn, không có một người nào, cũng chỉ có một con suối, một cái dòng sông nhỏ, nên cái gì cũng không có, sau khi nô tì phát hiện, chỉ cần nô tì nghĩ đến chỗ đó, liền trực tiếp tiến vào, nghĩ ra thì được ra."
Liễu Vi Dung cắn răng nói ra, không dám nhìn ánh mắt của Mộ Dung Triệt.
"Ý của nàng là nàng có thể tùy ý ra vào chỗ đó?" Mộ Dung Triệt kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, còn có thể dẫn người đi vào." Liễu Vi Dung hít một hơi thật sâu nói, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía hai mắt Mộ Dung Triệt, phát hiện hắn trừ kinh ngạc thì không có điều gì khác.
Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cắn môi nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng muốn vào xem một chút không?"
"Được!" Hắn gật đầu, cũng muốn nhìn đến đấy là nơi nào.
"Vậy Hoàng thượng, ngài cầm tay nô tì." Liễu Vi Dung lôi kéo tay Đoàn Đoàn, nói với Mộ Dung Triệt.
Mộ Dung Triệt gật đầu, cầm tay của nàng, sau đó một trận choáng váng, đột nhiên phát hiện mình đến một nơi khác, thế nào cũng không che giấu được vẻ khiếp sợ trong mắt
Đập vào mi mắt đều là từng vườn cây ăn quả treo đầy quả, mùi thơm của trái cây tràn đầy toàn bộ không gian.
Hắn cứng ngắc ôm Viên Viên, bước chân thế nào cũng không di chuyển.
Chân mày Long Phượng Thai giãn ra, trong không gian đều là linh khí, Long Phượng Thai hết sức vui mừng.
Liễu Vi Dung đặt Hoan Hoan ở trên thảm, có chút lo sợ bất an nhìn Mộ Dung Triệt.
Đoàn Đoàn thấy đột nhiên đổi đến nơi khác, không lạnh, vô cùng thoải mái, trong đầu không có ngoắc nghéo ngoằn nghèo như vậy, hắn vui mừng vung ra bước chân nhỏ chạy nhanh đến trong rừng cây ăn quả, thèm thuồng nhìn chằm chằm trái chín mọng trên cây.
"Mẫu thân, Diệu nhi muốn ăn Đào đào......"
Đoàn Đoàn thấy mình hái không tới quả đào, buồn bực, vội gọi mẫu thân hái quả đào.
Liễu Vi Dung vội vàng dùng ý niệm hái được hai quả đào cho Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn thấy cặp mắt hiện quang, mặt sùng bái nhìn mẫu thân, sau đó thèm thuồng nâng quả đào cắn ăn.
Liễu Vi Dung chột dạ, có chút thấp thỏm nhìn Mộ Dung Triệt.
"Hoàng thượng, ba năm trước đây khi nô tì ra vào cái chỗ này, cái chỗ này ngoài con suối cùng sông nhỏ ra, không có gì cả, những thứ cây ăn quả này là nô tì len lén dùng hột trồng ra......"
"Trước còn trồng rau ăn, bởi vì một ngày là có thể thu hoạch một lần, cho nên nô tì cũng không trồng rau rồi......"
Mặc dù trong lòng Mộ Dung Triệt vẫn là rất kinh ngạc, nhưng mà hắn tự chủ rất mạnh, rất nhanh liền phục hồi lại tinh thần rồi.
Đem Viên Viên đang ôm trong tay đặt ở trên một cái thảm lông trên đất trống, đặt cùng với Hoan Hoan.
Lại nhìn cái rương lớn ở một bên, cái gì cũng chưa nói, chỉ là nhìn không gian này cũng không coi là quá lớn.
"Hoàng thượng......" Liễu Vi Dung cắn môi đi từ từ đến bên cạnh hắn, gương mặt thấp thỏm.
"Chỗ này chỉ một mình nàng có thể đi vào?" Mộ Dung Triệt lên tiếng.
"Đúng vậy, khi nô tì lần đầu tiên vào đây, có một thanh âm ở trong đầu nô tì nói là nô tì là chủ nhân của cái không gian này, nước ở con suối kia, uống vào thì tẩy cân phạt tủy (ý nói thay da đổi thịt), cường thân kiện thể, còn có thể Giải Bách Độc, nếu uống thường xuyên, còn có thể kéo dài tuổi thọ."
"Chỉ là không phải vạn năng, bệnh tê liệt của Thái hậu cho dù uống nước Linh tuyền cũng không thể chữa khỏi."
"Hơn nữa thân thể Thái hậu nương nương quá yếu, không thích hợp uống nước Linh tuyền."
Liễu Vi Dung chỉ vào dòng suối cách đó không xa, cẩn thận giải thích.
Nếu không phải trong mắt Mộ Dung Triệt không có tham lam, chỉ có khiếp sợ, nàng cũng sẽ không giải thích cẩn thận như vậy.
"Cho nên mỗi lần trẫm dùng bữa ở chỗ nàng, nàng đều cho thêm nước Linh tuyền vào trong đồ ăn?" Nếu là như vậy, tất cả đều giải thích thông.
“Dạ.”
Đoàn Đoàn ở một bên gặm quả đào mật, không tâm tư nghe hai người nói chuyện, nhưng mà hắn không ăn một mình, mà là nặn nước mật đào cho Long Phượng Thai uống.
Long Phượng Thai hình như rất thích nước từ mật đào nặn ra, sau khi uống xong đôi mắt mong đợi nhìn Đoàn Đoàn, kêu y y nha nha.
Đoàn Đoàn là một ca ca tốt, lại tiếp tục nặn cho Long Phượng Thai uống.
"Nàng rất khẩn trương?"
Mộ Dung Triệt dường như nghe được nhịp tim trong ngực nàng, nhíu mày.
Liễu Vi Dung gật đầu, trên mặt xinh đẹp tràn đầy lo sợ không yên, hốc mắt đều đỏ: "Nô tì sợ Hoàng thượng sẽ cho nô tì là yêu nghiệt......"
Mộ Dung Triệt thở dài, cầm bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, nhẹ giọng nói: "Đứa ngốc, đưa trẫm đi xem cái chỗ này một chút thôi."
"Hoàng thượng......" Liễu Vi Dung rất là kinh ngạc, không nghĩ tới người kia nhanh như vậy đã tiếp thu chuyện quỷ dị như vậy.
Mộ Dung Triệt khó được cười cười, cầm tay của nàng, đi vào rừng cây ăn quả, hái được quả trái cây, đứng lên ăn, "Nàng có thể nói điều bí mật này cho trẫm, trẫm rất vui mừng."
Lần này Liễu Vi Dung yên tâm, thấy hắn ăn trái cây, cũng tiện tay hái một trái gặm.
Hai người đi tới dòng suối bên cạnh, nhìn nước Linh tuyền trong suốt, Liễu Vi Dung rất là cảm khái, không nhịn được nói chuyện ban đầu cỗ thân thể này bị hạ hàn độc cùng Mộ Dung Triệt.
Cuối cùng cảm thán một câu, nếu không có Linh tuyền này, đời này của nàng sợ là đã bị phá hủy.
Mộ Dung Triệt nghe sắc mặt đại biến, cảm thấy tức giận đối với mẹ cả ác độc của Đức phi, đồng thời càng thêm thương tiếc đối với nàng, nắm thật chặt tay của nàng, ôm lấy nàng.
Cảm nhận được sự thương tiếc của Mộ Dung Triệt, Liễu Vi Dung chẳng biết tại sao có chút chua xót, ôm hắn khóc.
Mộ Dung Triệt chỉ là ôm nàng, để cho nàng khóc đủ.
Khóc xong rồi, Liễu Vi Dung ngượng ngùng nhìn ngực Mộ Dung Triệt đã có chút ẩm ướt.
"Hoàng thượng, muốn uống nước Linh tuyền không?" Nàng giảo hoạt hỏi một câu.
Nghĩ đến đến lúc đó bộ dạng Mộ Dung Triệt một thân màu đen thối thối chật vật, nàng cũng rất vui vẻ.
Mộ Dung Triệt bắt được đáy mắt giảo hoạt của nàng, khóe môi nâng lên, lạnh nhạt nói: "Không vội!"
Liễu Vi Dung có chút thất vọng, nàng không ngừng cố gắng khuyên hắn: "Hoàng thượng, nước Linh tuyền có thể tắm gân Phạt Tủy, chờ sau khi ngài uống qua, chắc chắn sảng khoái tinh thần, thân thể tốt vô cùng."
Mộ Dung Triệt càng thêm xác định uống cái nước Linh tuyền này có mờ ám ở bên trong, tẩy cân phạt tủy, theo ý tứ trên mặt chữ, chẳng phải là đem vết bẩn hoặc là những vật khác trong thân thể tống ra đây?
Đến lúc đó mình khẳng định rất dơ.
Đức phi sợ là muốn nhìn dáng vẻ nhếch nhác của hắn chứ gì?
Không thể không nói Mộ Dung Triệt rất thông minh, lập tức liền đoán được ý của nàng.
Lúc này không thích hợp uống nước Linh tuyền, vì vậy hắn lại lắc đầu, quả nhiên thấy vẻ thất vọng trong đáy mắt nàng.
Khóe miệng nhếch lên.
“Đã qua lâu như vậy, hỏa hoạn bên ngoài chắc đã được dập tắt rồi chứ?" Mộ Dung Triệt nhớ tới bọn họ ở trong không gian ngây người lâu như vậy, không khỏi cau mày.
Thời gian kéo dài càng lâu, lòng người càng tan rã, đối với hắn rất bất lợi, đến lúc đó chỉ sợ tất cả mọi người cho là hắn vùi thân biển lửa rồi, nếu có người mưu phản......
Đáy mắt hắn thoáng qua một tia ánh lạnh.
Lên ngôi ba năm, làm sao hắn có thể không có lá bài tẩy của mình, nếu có người không có mắt nghĩ mưu vị, hắn cũng không để ý đem triều đình rửa sạch một phen.
"Hoàng thượng, ngài đừng lo lắng, thời gian trong này không giống nhau, ở chỗ này một ngày, bên ngoài có thể mới hơn phân nửa canh giờ......" Liễu Vi Dung cười nói.
"Hả?" Đáy mắt Mộ Dung Triệt khó nén khiếp sợ.
"Có điều nô tì nên đi xem tình huống bên ngoài một chút, Hoàng thượng, ngài và bọn Đoàn Đoàn cứ ở chỗ này thôi." Liễu Vi Dung suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy nên đi ra ngoài nhìn một chút.
Mộ Dung Triệt gật đầu.
Liễu Vi Dung đi ra không gian, nhìn Đức phi biến mất ở trước mắt mình, Mộ Dung Triệt vẫn là nhịn không được giật mình.
Mới ra khỏi không gian, một cỗ ý lạnh đánh tới, Liễu Vi Dung không nhịn được co rụt thân thể một cái.
Không biết cung nhân trong hầm ngầm sát vách lúc này có phải đang sưởi ấm thành một đoàn hay không.
Mở cửa gỗ ra, liền nghe âm thanh răng rắc phía ngoài, cửa đá còn mơ hồ có khói dầy đặc len đi vào.
Loáng thoáng còn nghe được một số tiếng người.
Xem ra hỏa hoạn vẫn còn đang lan tràn, không có dập tắt, hiện tại nàng thấy hết sức may mắn ban đầu đào hầm ngầm.
Hiện tại nàng lo lắng chính là, trời nhanh sáng Nhu Phúc cung cách Tử Thần điện khá xa, hơn nữa hỏa hoạn là từ bên ngoài đốt vào bên trong, lửa bên ngoài dập tắt rồi, sẽ không sợ tai họa lan đến những cung điện khác.
Nếu là hỏa hoạn còn chưa có dập tắt, mọi người có thể cho là Hoàng thượng lành ít dữ nhiều hay không?
Nàng lo lắng như vậy quả thật không sai, sau khi Phương Thái Sư vào cung, thấy thế lửa ở Nhu Phúc cung đã không ngừng được, dù sao sẽ không lan đến các cung điện bên cạnh, liền len lén để cho người mình dẫn vào cung không cần tích cực lấy nước dập tắt lửa như vậy, hắn đã kết luận Hoàng đế lành ít dữ nhiều, cùng gia gia của Huệ phi là Phiêu Kỵ đại tướng quân vào cung liên hiệp chuẩn bị phát động cung biến.
Nếu như Đương Kim Hoàng Đế vùi thân trong biển lửa, như vậy hoàng tử sống sót cũng chỉ có Nhị hoàng tử do Phương Chỉ Doanh sinh.
Mặc dù yếu ớt nhiều bệnh, nhưng là hoàng tử duy nhất còn sống của đương kim Hoàng đế, lên ngôi là chuyện đương nhiên.
Trận hỏa hoạn này chẳng những Phương Thái Sư rục rịch ngóc đầu dậy, một vài huynh đệ của Mộ Dung Triệt cũng bắt đầu hành động.
Đáng tiếc thế lực của bọn họ bị Mộ Dung Triệt lột hơn phân nửa, căn bản không cách nào chống lại Phương Thái Sư.
Trời sáng, hỏa hoạn còn chưa có dập tắt, những những người này lại bắt đầu vụng trộm tranh đoạt quyền lợi.