Nhật Ký Thăng Cấp Ở Hậu Cung Của Nữ Phụ

Chương 67-1

Hoàng hậu?

Đôi mày thanh tú của Liễu Vi Dung theo phản xạ nhíu lên.

"Bạch Liên, đỡ ta đứng dậy......" Liễu Vi Dung không biết mục đích đến của Hoàng hậu, khiến cho thần kinh của nàng căng thẳng, còn giả bộ suy yếu cho thỏa đáng.

"Dạ, chủ tử!" Bạch Liên cẩn thận đỡ Liễu Vi Dung ra khỏi phòng ngủ, đến chánh điện, vừa hay nhìn thấy Hoàng hậu một thân minh hoàng Phượng Bào ngồi ở chủ vị.

"Thần thiếp tham kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương Cát Tường!" Liễu Vi Dung để Bạch Liên đỡ cúi người hành lễ với Hoàng hậu.

"Đức tần muội muội không cần đa lễ, mau đứng lên ngồi xuống." Hoàng hậu lộ vẻ tươi cười, ôn hòa mở miệng.

"Đa tạ Hoàng hậu nương nương!" Liễu Vi Dung cung kính đáp một tiếng, sau đó ngồi xuống trên ghế.

Ánh mắt Hoàng hậu quét qua băng vải cột trên đầu của nàng, cùng với sắc mặt tái nhợt, trong mắt tràn ra vẻ mặt ân cần, hỏi ý nói: "Đức tần muội muội, bây giờ ngươi cảm giác như thế nào? Đầu còn đau không?"

"Đa tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm, thần thiếp đã không sao." Liễu Vi Dung cúi đầu cung kính trả lời.

"Không có việc gì là tốt rồi." Sắc mặt Hoàng hậu dừng lại chút, cười nói, sau đó ánh mắt dừng lại trên bụng của nàng, lại hỏi một câu: "Nghe thái y nói muội muội lại mang bầu, thật là đáng mừng."

"Vẫn chưa thể xác định, hi vọng đến lúc đó sẽ không vui mừng vô ích một hồi." Liễu Vi Dung cười khanh khách nói.

Trong lòng có chút sáng tỏ đối với mục đích đến đây của Hoàng hậu.

Hoàng hậu khẽ mỉm cười: "Qua vài ngày nữa liền xác định, lần này ngươi có công cứu giá, đến lúc đó Bổn cung sẽ xin Hoàng thượng và Thái hậu cho ngươi tấn thăng phi vị."

"Đa tạ Hoàng hậu nương nương, chỉ là tấn phong này còn phải nhìn ý tứ của Thái hậu cùng Hoàng thượng." Liễu Vi Dung cung kính cúi đầu cảm kích nói, thầm nói Hoàng hậu thật đúng là biết làm người tốt, lần này nàng thăng phi vị là chuyện chắc như đinh đóng cột, Hoàng hậu còn muốn chen vào một chân, làm cho nàng thiếu nàng ta một phần ân huệ.

Điều này có thể sao?

Nụ cười của Hoàng hậu cứng lại một chút.

"Sáng nay ta nghe nói muội muội đã tỉnh, nên sai người hầm cho muội muội một chén canh bổ." Hoàng hậu cười cho thị nữ đem hộp đựng thức ăn mở ra để lên bàn.

Ngửi mùi thơm từ canh bổ tản mát ra, đáy mắt Liễu Vi Dung thoáng qua một tia khác thường, khóe miệng khẽ giễu cợt nâng lên.

Xem ra canh bổ này đã bỏ thêm phấn xạ hương.

Phấn Xạ hương đúng là vũ khí lợi hại của Hoàng hậu.

Đây là ra tay trước thì chiếm được lợi thế sao?

Bạch Liên ở một bên lo lắng nhìn, lại không thể lên tiếng ngăn trở.


"Thần thiếp đa tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm." Liễu Vi Dung cười rất rực rỡ, ý lạnh nơi đáy mắt lại không ai phát hiện.

Hoàng hậu tự mình bảo ngươi ăn, chẳng lẽ ngươi còn có thể cự tuyệt hay sao?

Đừng bảo là thái y không dễ dàng kiểm tra ra phấn xạ hương đã hòa tan vào trong nước canh, phải biết vu cáo hãm hại Hoàng hậu là tội lớn, cho nên vẫn là thuận theo một chút là tốt rồi.

Hiện tại nàng vô cùng may mắn khi mình có không gian.

Đến lúc đó cho Hoàng hậu một đả kích thật lớn.

"Nhân lúc còn nóng ăn đi, lạnh sẽ không tốt." Hoàng hậu cười khanh khách thúc giục.

Liễu Vi Dung gật đầu, bưng chén canh bổ kia lên, dùng tay áo che đậy, khóe môi chạm một chút, lặng lẽ đổ một chút vào trong tay áo, còn dư lại toàn bộ rót vào không gian, sau đó đem chén không để lên bàn.

Dùng khăn tay lau khóe miệng một cái, cười khen: "Đa tạ Hoàng hậu nương nương, canh bổ này hầm cách thủy vô cùng ngon miệng!"

"Muội muội thích là tốt rồi." Hoàng hậu mặc dù có chút nghi ngờ nàng dùng tay áo che đậy, nhưng thấy chén không, cười càng thêm hòa ái.

Bạch Liên nôn nóng thiếu chút nữa dậm chân một cái, tại sao chủ tử lại uống chứ?

"Đúng rồi, còn phải chúc mừng Đức tần muội muội, tỷ tỷ của ngươi bởi vì cứu Thái hậu, cũng có thể sẽ tấn phong."

Hoàng hậu biết rõ nàng và Liễu Tương Nhã bất hòa, còn cố ý chúc mừng nàng, đây là cố ý tới xem phản ứng của nàng sao?

Nụ cười của Liễu Vi Dung phai nhạt một chút: "Nếu như tỷ tỷ có thể tấn phong, là chuyện tốt."

Đề tài kế tiếp không thèm nói nhiều nửa câu, Hoàng hậu lại nói mấy câu dưỡng thương thật tốt, liền vội vã rời đi.

Dù sao mục đích tới đây hôm nay đã đạt được.

Hoàng hậu vừa rời đi, Bạch Liên liền dậm chân, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Chủ tử, tại sao ngài có thể uống canh bổ Hoàng hậu nương nương đưa."

Liễu Vi Dung cười thần bí: "Bạch Liên, không phải ngươi thật cho là ta uống chứ? Ngươi sờ ống tay áo của ta đi?"

Bạch Liên sờ tới ống tay áo ướt át, bừng tỉnh hiểu ra: "Không trách được vừa rồi chủ tử dùng tay áo che đậy uống canh, thì ra là chủ tử còn có cái diệu chiêu này."

Thấy chủ tử thật không uống canh Hoàng hậu đưa, lòng của Bạch Liên cũng để xuống.

Hoàng hậu nương nương rời đi sợ rằng không biết chủ tử căn bản không có uống canh, chờ thêm mấy ngày chủ tử kiểm tra ra đúng là mang thai, mặt Hoàng hậu sợ là muốn 鸀 rồi.

Bạch Liên nghĩ như vậy không nhịn được cười.

Liễu Vi Dung trở lại nội thất, đổi một bộ xiêm áo, sai Bạch Liên pha một ấm Hoa Trà tới đây, lúc uống Hoa Trà thì lặng lẽ lấy Linh tuyền đổ vào.


Chờ uống qua hoa trà tăng thêm Linh tuyền, cái gáy không có đau đớn như vậy, nhưng mà vẫn là không có kết vảy, nước Linh tuyền này không phải vạn năng, không cách nào trong nháy mắt chữa khỏi vết thương.

Chỉ có thể làm vết thương nhanh khép lại, như vậy đã rất tốt.

Sau La tần, Lưu Quý nhân cũng tới đây thăm, còn có một số phi tần không quen thuộc tới đây, mọi người đều biết lần này Liễu Vi Dung sợ là lại muốn tấn thăng rồi, vội vàng tới đây tạo quan hệ.

Tĩnh tần cũng đã tới, còn mang theo tiểu công chúa Cung tần sanh, nói gần nói xa hết sức chân thành, còn tính toán cho tiểu công chúa chơi cùng Đoàn Đoàn.

Có điều Liễu Vi Dung lấy lý do Đoàn Đoàn đang bị hoảng sợ để cự tuyệt.

Nhị công chúa này rõ ràng gầy yếu không chịu nổi, nếu ở với nàng nơi này xảy ra chuyện, 100 cái mồm cũng rửa không sạch.

Liễu Vi Dung ở chỗ này dưỡng thương, thuận tiện cho người nấu canh bổ thân thể cho Hoàng đế.

Những thứ nước canh này đều là tăng thêm nước Linh tuyền.

Chính nàng cũng uống.

Còn nhân tiện cho người hỏi thăm tình trạng Liễu gia.

Tử Thần điện, Mộ Dung Triệt bận sứt đầu bể trán, có nước canh của Liễu Vi Dung trợ giúp, Mộ Dung Triệt cũng cảm thấy thoải mái, bớt mệt mỏi rất nhiều.

Tính toán đợi giải quyết xong tình hình tai nạn các nơi, liền tấn phong nàng làm Đức phi.

Lần này không ít địa phương cũng xảy ra Địa Long lật người, trong Kinh Thành nổi lên lời đồn đãi bốn phía, nói Nhị hoàng tử là trời giáng tai tinh, nếu không tại sao lễ trảo chu của Nhị hoàng tử, Địa Long lại lật người, cổ nhân đều là rất mê tín.

Cộng thêm người có lòng trợ giúp, Nhị hoàng tử coi như là hoàn toàn phế.

Mặc dù thân thể hắn vốn là yếu đuối, lần này Địa Long lật người càng thêm hoạ vô đơn chí, chỉ thật may là Quan Sư cung bất cứ lúc nào đều có thái y chờ đợi, cộng thêm có không ít dược liệu trân quý, Nhị hoàng tử coi như là nhịn tới đây.

Nhưng trong kinh lại truyền ra lời đồn đãi như vậy, khiến Phương quý phi thiếu chút nữa hộc máu.

Thái hậu nghe, cũng bất đắc dĩ than thở.

Phương gia cuối cùng không cách nào xuất hiện một Đế Vương nữa.

Chỉ là Thái hậu nghĩ tới Liễu Tương Nhã, Lệ quý nhân người đó đã cứu bà một mạng.

Lần này nên nói một chút cùng Hoàng đế, tấn thăng tần cho nàng ta thôi.

Giờ phút này, Thái hậu nghĩ đến Liễu Tương Nhã cũng đã tỉnh, Bích Thủy ở bên người nàng ta hầu hạ, tỉ mỉ đổi dược, bôi thuốc, còn nói một chút tin tức lưu truyền trong cung cho nàng ta.

Sau khi biết được Liễu Vi Dung có thể có thai lần nữa, thiếu chút nữa cắn nát hai hàm răng trắng.

"Không vội, đây không phải vẫn là chưa có xác định sao?" Liễu Tương Nhã tự an ủi mình.

Nhưng tiết lộ này rất nhanh làm nàng không cam lòng cùng ghen tỵ.

"Chủ tử, lúc này ngài cứu Thái hậu, nhất định sẽ tấn vị, nô tỳ ở nơi này chúc mừng chủ tử trước!" Bích Thủy cười hì hì nói.

Lo lắng trên mặt Liễu Tương Nhã tản đi, lộ ra nụ cười sáng lạn: "Hi vọng như thế đi!" Trong giọng nói đều là tự tin, lần này nàng chính là dung tính mệnh để đạt được.

Cầu phú quý trong nguy hiểm, hi vọng lúc này Địa Long lật người đi qua có thể tấn vị như mong muốn.

Lúc này Hoàng thượng nên thay đổi cái nhìn đối với nàng chứ?

Trong lòng Liễu Tương Nhã âm thầm chờ mong.