Nhật Ký Thăng Cấp Ở Hậu Cung Của Nữ Phụ

Chương 45-3

hi tại mình không có thời gian đó bạn, với lại chương này dài quá, hic

"Không, Hoàng đế, cái này không thể nào là Phương Chỉ Doanh làm, nhất định là có người vu khống hãm hại, muốn một mũi tên hạ hai chim." Thái hậu thầm kêu nguy rồi, phản ứng kịp, lập tức thay cháu gái mình biện hộ.

Ánh mắt Hoàng đế nhàn nhạt, liếc nhìn tài liệu, thần sắc lạnh nhạt khiến Thái hậu đoán không ra tâm tư của hắn.

"Đây không phải là kết quả mẫu hậu tự mình sai người đi tra được sao?" Hắn hời hợt nói.

Lời này vừa nói ra, thần sắc Thái hậu khẽ biến.

"Chuyện này cần tra lại một lần nữa, Phương Chỉ Doanh tuyệt đối sẽ không làm chuyện này."

Hoàng đế lạnh nhạt nói: "Mẫu hậu, Tiểu Thuận Tử đã tự vận, chuyện này sợ là khó tra ra được hơn nữa." Những thứ này là kết quả điều tra mẫu hậu muốn cho hắn nhìn, ám vệ của hắn còn chưa có đem kết quả giao cho hắn, cho nên hắn cũng không biết chân tướng sự tình.

"Hoàng đế, chuyện này phải tra rõ, ai gia không tin Phương Chỉ Doanh sẽ làm ra chuyện đại nghịch bất đạo đến mức này." Thái hậu cắn răng kiên trì, không thể để cho Hoàng đế chán ghét Chỉ Doanh.

"Mẫu hậu, chuyện này thật là Phương quý phi gây nên, xem phân thượng mẫu hậu, trẫm cũng sẽ không xử trí nàng, mẫu hậu cứ yên tâm đi, không cần kiếm cớ vì nàng, thời gian không còn sớm, trẫm đi về trước." Nói xong Mộ Dung Triệt liền xoay người rời đi.

Nhẫn nại của hắn cũng là có mức độ.

Hi vọng mẫu hậu không nên tiếp tục để cho hắn thất vọng.

Thái hậu chán nản ngồi ở trên ghế, thở dài, Hoàng thượng nói sẽ không xử trí Phương Chỉ Doanh, nhưng giọng nói cũng rất lạnh nhạt.

Xem ra là bất mãn với Phương Chỉ Doanh.

Nàng thật lòng hi vọng Phương Chỉ Doanh không có làm chuyện này, gần đây thái độ Hoàng đế đối với Phương gia càng ngày càng lạnh nhạt.


Hoàng đế rời khỏi Từ An Cung rồi, trực tiếp đi tới Nhu Phúc cung.

Thời điểm hắn đến Nhu Phúc cung, đúng lúc Liễu Vi Dung đang ngủ, còn chưa có tỉnh lại, dù sao vừa bị hù dọa lại bị giày vò, mặc dù không có việc gì, nhưng rất mệt mỏi.

Sai người coi chừng trong phòng đi ra ngoài xong, Mộ Dung Triệt ngồi vào bên cạnh giường, nhìn dung nhan nàng ngủ say, lại nhìn bụng của nàng một chút, trong lòng nhất thời yên lòng.

Cảm thấy có người ngồi ở bên cạnh, Liễu Vi Dung khẽ mở đôi mắt buồn ngủ, thấy là Hoàng đế, Liễu Vi Dung có chút áy náy nói: "Thật xin lỗi, tỳ thiếp khiến Hoàng thượng lo lắng."

"Thật ra thì thời điểm cỗ kiệu lắc mạnh, tỳ thiếp rất sợ, chỉ là thật may là đã sai người làm chuẩn bị trước mới không có việc gì xảy ra." Liễu Vi Dung cắn cắn môi, lòng vẫn còn sợ hãi nói thêm một câu.

"Nàng làm rất tốt." Mộ Dung Triệt đối với hành động đem cỗ kiệu phủ kín thảm thật dày của Liễu Vi Dung rất tán thưởng, dĩ nhiên còn có nàng mặc đủ nhiều, dùng sức lực mong manh của mình bảo vệ tiểu hoàng tử.

"Chắc là đói bụng? Trẫm sai người đưa chút đồ ăn tới đây! " Giọng nói của hắn khó có thể lui đi băng lãnh, mang theo một tia quan tâm, mặt mũi cũng mang theo độ ấm.

Liễu Vi Dung gật đầu, lúc này sắp gần đến giờ Tý, nàng cũng đói bụng, vuốt ve bụng dưới nhô lên của mình, tựa hồ cảm nhận được bảo bảo kháng nghị, như thế nào cũng không thể để cho đứa bé đói bụng.

Mộ Dung Triệt đứng dậy đi ra ngoài một chuyến, lúc trở lại là đoàn người Trần mama đi theo sau, trên tay cũng cầm hộp đựng thức ăn.

Ăn uống no đủ xong, Liễu Vi Dung cũng không có hỏi Mộ Dung Triệt tra ra ai là người chủ mưu hay chưa, nàng biết, những chuyện này Mộ Dung Triệt sẽ xử lý tốt.

Tối hôm ngày mồng tám tháng chạp đó, Mộ Dung Triệt ngủ lại Nhu Phúc cung.

Đồ sứ cùng khăn tay của những nữ nhân trong cung lại bị hỏng một lượng lớn.

Bởi vì đêm ngày mồng tám tháng chạp đó Liễu Vi Dung thiếu chút nữa gặp chuyện không may, Hoàng thượng hạ chỉ cho Liễu Vi Dung tĩnh dưỡng, cho đến khi sinh ra tiểu hoàng tử mới thôi.

Xem ra là sợ nàng xảy ra chuyện.


Sự kiện cỗ kiệu cứ như vậy im hơi lặng tiếng kết thúc, ám vệ của Mộ Dung Triệt tra được tin tức cơ hồ dính đến hơn phân nửa phi tần hậu cung, cuối cùng chỉ có thể không giải quyết được gì.

Thời gian qua vô cùng mau, thoáng một cái lại hai tháng trôi qua, lịch Thụy Khánh một năm đầu tháng hai, bụng chín tháng của LIễu Vi Dung tựa như quả cầu được thổi hơi phình lên, cả người cũng mập không ít.

Nàng vẫn luôn ngây ngô ở Y Lan Điện, cuộc sống của nàng là sau khi ăn no thì đi vào không gian tản bộ rồi ngủ, dĩ nhiên dưỡng thai cũng là không thể thiếu được, sách Bạch Liên đọc cũng có thể để thành một tủ sách rồi.

Từ lúc mới bắt đầu trị quốc, thời bình chi thư, đến tạp thư phía sau, địa lý chí v….v…..

Những thứ này đều là Mộ Dung Triệt phê chuẩn.

Đã đầu tháng hai rồi, bão tuyết không ngừng như cũ, Liễu Vi Dung ôm lò sưởi mất hồn tựa vào gối, nàng nhớ lại trong nguyên tác nói qua trận Tuyết Tai này, tâm tình có chút nặng nề, đây là tai nạn lớn nhất Mộ Dung Triệt gặp phải vào thời gian lên ngôi một năm sau.

Trận Tuyết Tai này kéo dài đến tháng Tư năm nay.

Bắt đầu từ tháng mười một năm trước, kéo dài đến tháng Tư năm nay, suốt cả nửa năm bão tuyết, không ít người chết rét, cùng với các loại động vật liên tiếp tử vong, dẫn tới dân chúng khủng hoảng, cộng thêm lương thực thiếu hụt, thậm chí xảy ra vài lần bạo động.

Liễu Tương Nhã đã hiến ra mưu kế cho Hoàng đế, lọt vào mắt của Hoàng đế.

Đáng tiếc bây giờ lại bị nàng trong lúc vô tình đoạt trước.

Mùa đông năm trước vì rau dưa tươi mới, lấy cái lều lớn trong phòng, nghe nói Mộ Dung Triệt đã bắt đầu mở rộng trong dân gian dùng lều lớn đơn sơ trồng rau.

Nhận được thành quả rất tốt, hóa giải khó khăn do Tuyết tai mang lại, uy tín ở trong dân gian ngày càng tăng cao, bách tính rối rít khen Đương Kim Hoàng Đế là yêu dân như con là một hoàng đế tốt.

Nhưng vừa lúc đó, đột nhiên nhiều lời đồn đại bùng phát.

Nói gì năm nay sở dĩ có tuyết tai, là bởi vì Thiên Sát Cô Tinh sắp giáng thế.

Theo lời quốc sư tiên đoán, đứa bé đầu tiên sinh vào tháng ba năm nay chính là Thiên Sát Cô Tinh chuyển thế.

Vì vậy mọi người đều đem ánh mắt tập trung đến bụng của Đức Quý nhân Liễu Vi Dung.

Mọi người đều biết thái y dự đoán ngày nàng lâm bồn chính là cuối tháng hai đến giữa đầu tháng ba.

Lời đồn đại này rất nhanh lan truyền xôn xao.

Có Ngự sử thượng tấu, đề nghị Hoàng đế diệt trừ đứa bé trong bụng Đức Quý nhân, lời nói hết sức kịch liệt.