Nhật Ký Thăng Cấp Ở Hậu Cung Của Nữ Phụ

Chương 39-2

Edittor: S. Boo

“Chẳng lẽ dược thiện kia xảy ra vấn đề? Tôn mama, ngày đó lúc ngươi bưng dược thiện, chẳng lẽ trên đường đi Nhu Phúc cung không tránh né học đồ Thái Y Viện vụng trộm đem bột phấn rắc vào trong chén thuốc?”

Hoàng hậu trừng mắt nhìn Tôn mama, cắn răng suy đoán nói.

“Mặc dù học đồ thái y viện đi theo, nhưng quả thật nô tài đã vụng trộm đem bột phấn rắc vào, chẳng lẽ bởi vì buổi sáng hôm đó nô tài rắc bột phấn bị gió thổi đi, không rắc vào?” Tôn mama nhớ tới năm tháng trước, khi nàng đang vụng trộm tránh học đồ của Thái Y viện rắc bột phấn ra thì có một trận gió thổi qua.

“Xem ra cũng chỉ có thể là do chuyện này, dù sao cũng đã hơn năm tháng, những phi tử sủng hạnh qua đều không có thai” Giờ phút này Hoàng hậu chỉ có thể oán hận ông trời, vận khí của Đức quý nhân này cũng quá tốt rồi?

Có điều vận khí tốt của nàng cũng sắp kết thúc, Hoàng hậu nắm chặt tay thành quyền, đáy mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.

“Tôn mama, bản cung nhớ đến chúng ta có một mama làm cơ sở ngầm ở phòng bếp nhỏ của Nhu Phúc cung đúng không?”

Tôn mama gật đầu, tinh quang trong mắt chợt lóe, biết Hoàng hậu nương nương muốn làm cái gì, tuy nhiên vẫn thấp giọng hỏi một câu: “Đúng vậy, nương nương là muốn….”

Hoàng hậu nheo hai tròng mắt lại, đáy mắt hiện lên một tia ngoan độc, nghiến răng nghiến lợi oán hận nói: “Không sai, bản cung muốn Đức quý nhân sảy thai! ”

Phương quý phi nàng không thể nào nhúng tay hạ thủ, nhưng đối phó với Đức quý nhân thì đơn giản hơn.

“Tôn mama, khoảng thời gian trước, người của chúng ta không phải đã nghiên cứu ra một loại phấn xạ hương phá thai khi cho vào nước sẽ không mùi không sắc không hương sao? Sai người đem đến cho cơ sở ngầm kia thả vào trong thực phẩm thường ngày đi.” Xạ hương này không có tác dụng gì đối với Hoàng thượng, nhưng có tác dụng rất lớn đối với phụ nữ có thai.

Huống hồ phấn xạ hương này vốn là có tác dụng mạnh hơn với loại thuốc cũ, xạ hương vốn là có tác dụng trợ sản, mang thai gần sáu tháng, nếu trợ sản mà nói, rất dễ dàng gây tổn thương cho cơ thể mẹ.

Vận khí không tốt mà nói, hoặc là thân thể không tốt mà nói, một xác hai mạng là rất có khả năng.

“Đúng vậy, nương nương, tuy nhiên phấn xạ hương kia chưa có sử dụng qua, không biết có hiệu quả không?” Tôn mama gật đầu, có điều thời điểm nói đến xạ hương kia, đáy mắt hiện lên một tia chần chờ.

“Khẳng định là có hiệu quả, xạ hương này vốn là bột phấn cũ, chỉ là cho thêm nguyên liệu khác, che dấu bớt mùi thơm của xạ hương mà thôi.” Hoàng hậu rất có long tin đối với xạ hương này.


Đây là vũ khí sắc bén nàng dùng để đối phó với nữ nhân mang thai trong hậu cung.

Mà lúc này Liễu Vi Dung không biết, chuyện mình mang thai đã tránh thoát khỏi Liễu Tương Nhã nhưng không tránh được tai mắt của Hoàng hậu, nhưng lại có một nguy cơ lớn hơn nữa đang chờ nàng.

Hôm nay giấc ngủ trưa kéo dài đến xế chiều, vậy mà Liễu Vi Dung hiếm thấy lại gặp ác mộng rồi.

Trong mộng nàng mơ thấy bản thân mình sinh non, trong mộng nhìn nàng giống như rất thống khổ ôm bụng của mình, hạ thân còn có rất nhiều máu, rất nhiều máu…Chính mình lại không cảm giác được đau (yêu), nàng sợ hãi, nàng sợ hãi, nàng liều mạng hô Hoàng thượng, thái y….

Nhưng không ai đến cứu nàng.

Sau cùng nàng chỉ có thể ôm bụng của chính mình, chịu đựng cảm giác đau tê tâm liệt phế, trơ mắt nhìn một nam thai đã hình thành trong bụng bị chảy mất…..

Nàng sợ tới mức hét chói tai rồi tỉnh lại.

Bạch Liên đang trông chừng bên ngoài chợt nghe thấy tiếng thét chói tai liền vội vàng tiến vào.

“Chủ tử, chủ tử, xảy ra chuyện gì rồi hả?” Bạch Liên vừa tiến đến liền vọt đến bên giường, khẩn trương bắt lấy tay Liễu Vi Dung, lo lắng mang theo ân cần hỏi han.

Liễu Vi Dung tỉnh lại phát hiện toàn thân mình ra đầy mồ hôi lạnh, lau mồ hôi trên mặt, xốc mạnh chăn lên, nhìn thấy bụng của chính mình vẫn tốt, vỗ vỗ lồng ngực đang nhảy lên kịch liệt của mình, thở dốc một hơi.

Chỉ là một giấc mộng thôi! Liễu Vi Dung tự an ủi chính mình.

Phỏng chừng cấm túc cũng sắp kết thúc, chính mình quá mức khẩn trương rồi.

“Ta không sao, vừa mới gặp một cơn ác mộng.” Sắc mặt khẽ biến thành trắng xanh, Liễu Vi Dung giật giật khóe miệng, vỗ vỗ tay nàng, lòng còn sợ hãi nói.

“Không có việc gì thì tốt rồi, chỉ là cơn ác mộng, cũng không phải là sự thật, chủ tử đừng quá lo lắng.” Bạch Liên vội vàng an ủi chủ tử, đứng dậy rót cho chủ tử ly trà.

Liễu Vi Dung gật đầu, uống một ngụm trà lài, sắc mặt tái nhợt dần dần có chút huyết sắc.


Bởi vì có ám vệ, Mộ Dung Triệt rất nhanh liền biết chuyện Liễu Vi Dung gặp ác mộng bị kinh tỉnh (sợ hãi tỉnh dậy), môi mỏng mấp máy, ánh mắt âm u, xem ra hắn đưa ba cung nữ đi qua, cũng không thể giảm bớt bất an của nàng.

Đến buổi tối, Hoàng thượng mang theo Tiểu Lý Tử đi Nhu Phúc cung, đầu kia Hoàng hậu liền nhận được tin tức, biết được cơ sở ngầm kia đêm nay sẽ hạ phấn xạ hương vào trong bữa tối, nhịn không được thầm mắng một tiếng ngu xuẩn.

“Tôn mama, không phải là ngươi đã quên dặn dò cơ sở ngầm ở phòng bếp nhỏ để cho nàng hạ thuốc lúc bữa trưa của Đức quý nhân …..”

Tôn mama cả kinh, lúc này mới nhớ đến chuyện này, sắc mặt nhất thời cực kỳ khó coi.

Không cần bà trả lời, Hoàng hậu cũng đã nhìn ra.

Hai mắt nàng khép chặt lại, tay nắm chặt thành quyền, âm thầm cầu nguyện bên người Hoàng thượng không có người kiểm tra ra có phấn xạ hương, dù sao đây cũng là lần đầu tiên sử dụng, hi vọng phấn xạ hương có thể tránh khỏi được đợt kiểm tra.

Hoàng đế Mộ Dung Triệt đến chỗ Y Lan điện, Nhu Phúc cung, bữa tối đã được chuẩn bị rất tốt.

Thời điểm mang thức ăn lên, Liễu Vi Dung không biết tại sao tim đập mạnh, lại nghĩ đến ác mộng buổi chiều kia, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, có chút lo sợ, nghi hoặc cùng bất an lại kéo đến.

“Làm sao vậy? Không thoải mái?” Mộ Dung Triệt phát hiện vẻ khác thường của nàng, trầm giọng hỏi, trong giọng nói hỗn loạn có một tia quan tâm.

“Hồi bẩm Hoàng thượng, tì thiếp không có việc gì! ” Liễu Vi Dung lắc đầu, chẳng lẽ muốn nàng nói cho hắn chuyện nàng gặp ác mộng hồi chiều, mơ thấy con bị chảy mất rồi.

Bỗng dưng hai mắt nàng trợn to, nghĩ đến một khả năng, có phải ác mộng buổi chiều là một loại ám chỉ hay không, ám chỉ có người muốn hại con của nàng.

Mộ Dung Triệt thấy thế, cho rằng nàng còn chưa thoát khỏi được ảnh hưởng của ác mộng, vì thế nắm lấy tay của nàng, biểu tình nhu hòa nói: “Có chuyện gì không giải quyết được, có thể nói với trẫm”

“Uhm! ” Liễu Vi Dung bị bàn tay to ấm áp của hắn nắm chặt, trong lòng cảm thấy yên ổn không ít, vội vàng gật đầu.

Bạch Liên cùng các nàng khác đem đồ ăn lên xong liền đứng ở một bên, khắp phòng bốn phía đều là mùi đồ ăn, khiến người khác phải nuốt nước miếng.

Tiểu Lý Tử để cho thái giám bên cạnh cứ theo lẽ thường kiểm tra một lần, không có phát hiện vấn đề gì.

Liễu Vi Dung nhìn lướt qua đồ ăn trên bàn, ngoài trừ đậu hủ cay cùng với cá nấu dưa cải chua, đều là một màu món ăn gia đình, khẩu vị cực kỳ nhẹ, đương nhiên còn có một nồi canh gà mùi thơm bay bốn phía.

Màu xanh thực vật cũng không có tương khắc gì, Liễu Vi Dung nghi hoặc, chẳng lẽ chính là trong lòng nàng suy nghĩ quá nhiều?

Ác mộng kia cũng không có gì đặc biệt.

Sau khi Mộ Dung Triệt thúc giục, Liễu Vi Dung cũng chỉ mở miệng ăn theo những món đã được ăn, Bạch Liên ở phía sau người đưa cho nàng đĩa rau.

Mới ăn được một hồi, Liễu Vi Dung đột nhiên cảm thấy trong bụng quặn đau một trận, ôm bụng “A” một tiếng kêu đau.