Làm một thái giám tốt, xứng với chức thái giám, chính là Hoàng thượng nói cái gì, tất cả đều là đúng.
Tiểu Lý Tử luôn luôn tự xưng mình là một thái giám tốt, nhãn châu xoay chuyển, cười nịnh nói: “Hoàng thượng anh minh! Xem ra chuyện này là do Đức quý nhân làm! ” Ông trời ơi, đất ơi, xin hãy tha thứ cho ta nói không đúng với suy nghĩ
Lại không biết lời này đã phạm vào kiêng kỵ của Mộ Dung Triệt!
Mộ Dung Triệt bình tĩnh nhìn chằm chằm Tiểu Lý Tử một lúc lâu, không để lại dấu vết mà hơi nhíu mày một cái, thẳng đến khi làm cho Tiểu Lý Tử trong lòng sợ hãi, không ngừng run rẩy mở to mắt ra, Tiểu Lý Tử thầm than long uy ngày càng mạnh.
“Tiểu Lý Tử, ngươi làm cho trẫm quá thất vọng! ” Mộ Dung Triệt rũ mí mắt xuống tiếng nói trong trẻo mà lạnh lùng, ngón tay như cũ gõ theo nhịp trên mặt bàn, tiếng vang thùng thùng như gõ vào trong lòng Tiểu Lý Tử.
Tiểu Lý Tử cả kinh, lúc này mới chợt nhớ ra mình chỉ là một nô tài, sắc mặt bỗng dưng trở nên tái nhợt, chân mềm nhũn, giọng run run nói: “Nô tài có tội! ”
“Tốt lắm, đứng lên đi! Sau này nhớ rõ bổn phận của mình! ” Đáy mắt Mộ Dung Triệt thoáng qua một tia cảnh cáo.
Tiêủ Lý Tử lau mồ hôi lạnh đầy trán, liên tiếp nói vâng.
Cuối cùng cũng không dám phụ họa theo.
Nhận thức sâu sắc một phen cái gì gọi là gần vua như gần cọp.
Thân thể Mộ Dung Triệt cao lớn uy nghi, thong thả bước từng bước như chạy bộ đến chỗ cửa sổ, quay lưng về phía Tiểu Lý Tử.
“Chọn mama giáo dưỡng cho Đức quý nhân chưa?”
“Hồi hoàng thượng, đã tìm xong rồi, chiều hôm nay đã đưa qua.” Tiểu Lý Tử cẩn thận trả lời.
“Ừ” Mộ Dung Triệt quay người lại, nhìn Tiểu Lý Tử một cái, lại nói: “Đi Kính sự phòng thông báo hôm nay trẫm điểm bài Đức quý nhân! ”
“Vâng, nô tài đi ngay! ” Tiểu Lý Tử bị thái độ của Hoàng thựợng làm cho hồ đồ, nhanh chóng lui ra ngoài.
Mộ Dung Triệt híp hai tròng mắt lại, người mới vào trong cung mà đã làm ra chuyện lớn như thế, chuyện này càng ngày càng trở nên thú vị…………….
Tuy nhiên vừa nghĩ đến chuyện triều đình, hắn cùng ba vị hoàng huynh đang trong tình trạng ngột ngạt, ánh mắt lại trầm xuống.
…………………………………….
Ban đêm, Phượng Nghi cung.
Hoàng hậu xem tài liệu điều tra thu thập được, sắc mặt ngưng trọng, cảm thấy nhức đầu không thôi, mỗi một mắt xích đều không tìm ra sơ hở, chén gà hầm cách thuỷ kia là do chính nàng phân phó ngự thiện phòng cố ý làm riêng cho Đức quý nhân, vấn đề lần này chắc nằm ở chỗ trên đường đem sản phẩm đến, bởi vậy, vị Hoàng hậu là nàng cũng bị kéo theo.
Lệ quý nhân, Đức quý nhân, còn có cả vị Hoàng hậu là nàng này, một mũi tên trúng ba con chim, kế này quả thật hiểm ác.
Vô luận là như thế nào, chuyện này cũng phải có một kết quả, nếu như bây giờ không tra ra người đứng sau vụ này, liền lấy một người chết thay, đáy mắt Hoàng hậu thoáng qua môt tia lãnh ý.
“Tôn mama, ngươi cho là ai gây ra chuyện này?” Hoàng hậu hí mắt trầm tư một hồi, đột nhiên mở miệng hỏi Tôn mama bên cạnh, thật ra thì trong lòng nàng cũng sớm đã có suy đoán, từ thái y biết được tình trạng của Lệ quý nhân, nàng trúng độc không nặng, có thể dễ dàng hóa giải, dĩ nhiên bên trong cũng là do cấp cứu kịp thời.
Nếu muốn biết ai ra tay, rất đơn giản, xem ai là người trong sự kiện trúng độc lần này được lợi.
Đương nhiên không loại trừ có người cố tình bố trí nghi trận.
Bất quá từ tài liệu nàng xem cho thấy, tỷ muội Liễu thị có khả năng lớn nhất.
Tôn mama hiểu rõ cười cười: “Nương nương chẳng phải đã có đáp án ở trong lòng rồi sao?”
Hoàng hậu thở dài: “Ngay cả có đáp án cũng không làm gì được! Không có chứng cớ.”
Tôn mama cau mày: “Người chúng ta đặt ở U Lan điện cũng không phát hiện ra?”
“Đúng vậy! ” Sắc mặt hoàng hậu khẽ trầm xuống, cảnh giác trong lòng đối với Liễu Tương Nhã đã tăng lên cao nhất.
“Khó làm như vậy, Thái hậu nương nương cũng nhúng tay, chính là không biết Thái hậu nương nương có thể tra được hay không.” Tôn mama cười khổ.
“Thị Họa, ngươi đi nói cho Hoàng thượng biểt, Bổn cung không tra ra được hung thủ…………” Hoàng hậu xoa xoa mi tâm, không lưu loát nói.
“Vâng, nương nương! ”
Thị Họa lĩnh mệnh rời đi, khi trở lại cũng mang đến một tin tức không thể nói là tốt.
“Nương nương, Kính sự phòng truyền đến tin, Hoàng thượng tối nay đã điểm bài Đức quý nhân! ”
“Cái gì?” Hoàng hậu cảm thấy trái tim mình như có người cào xé, cấu véo vội đứng lên, trong mắt tràn đầy khiếp sợ, tay cũng không tự chủ nắm lại thành quyền.
“Tôn mama, ngươi nói Hoàng thượng có phải là rất thích Đức quý nhân hay không?” Nếu không làm sao lại hai tối liên tiếp điểm bài nàng, phải biết rằng liên tục thị tẩm là chuyện khi Hoàng thượng còn là hoàng tử cũng ít khi phát sinh.
Xảy ra sự kiện trúng độc, Đức quý nhân bị hiềm nghi còn chưa tiêu tan, Hoàng thựơng vẫn như cũ điểm bài nàng, có thể không làm cho nàng ghen tỵ được?
“Nương nương, ngài nên mở rộng lòng, cho dù Đức quý nhân được sủng ái thế nào đi chăng nữa, bất quá cũng không thể bằng ngài được! Ngài còn có Tiểu công chúa! ” Tôn mama cũng không biết trấn an Hoàng hậu thế nào.
“Bổn cung biết, nhưng Hoàng thượng……….
Không biết đã bao nhiêu lâu không đến tẩm cung của nàng?
Trong lòng Hoàng hậu chua xót, nhắm chặt mắt lại, khóe mắt không tự giác rơi xuống một giọt lệ.
……………………………………….
Đức quý nhân lần thứ hai được điểm bài đã truyền khắp hậu cung, chúng phi tần đều không dám tin, vừa hận lại vừa ghen tỵ, không biết bao nhiêu cái khăn tay đã bị cắn nát, tại sao lại là nàng?
Thật may là LIễu Tương Nhã đến giờ phút này còn chưa có tỉnh lại, nếu tỉnh lại mà biết được, không chừng sẽ tức đến ói máu.
Ngay cả Liễu Vi Dung thời điểm khi nhận được tin tức này trong lòng cũng giật mình.
Bất quá thay đổi này là thích, có phải đại biểu cho việc Mộ Dung Triệt tin tưởng nàng hay không? Dù sao làm phi tần được sủng ái cũng là mục tiêu của nàng, nếu chỉ là sủng ái một ngày, liền không sủng ái nữa, thì làm sao mà là phi tần được sủng ái?
Tối nay Mộ Dung Triệt tiếp tục điểm bài nàng, liền chứng minh hắn tin tưởng nàng không có làm chuyện này.
Ai dám nghi ngờ phán đoán của Hoàng thượng?
Những lời đồn đãi bất lợi cho nàng trong cung cũng sẽ biến mất, cũng sẽ không phải là quá mức?
Bạch Liên cũng cao hứng, cả cung nữ, mama giữ cửa của Y Lan điện cũng cao hứng, dĩ nhiên cao hứng nhất chính là cung nữ Hương Nhi.
Vốn là bởi vì sự kiện trúng độc có ý tìm kiếm chủ tử thay thế nàng, quyết định lưu lại là đúng.
Giờ lên đèn, từ miệng Hạnh Nhi biết được, Liễu Tương Nhã trúng độc đã tỉnh lại, thở phào nhẹ nhõm, rốt cục không cần phải đi thăm nàng.
Liễu Vi Dung sớm ăn cơm tối, rửa mặt tắm rửa thật tốt chờ Mộ Dung Triệt đến.
Để thị tẩm tối nay, Liễu Vi Dung vẻ mặt đau khổ bắt đầu nhớ lại cuộn phim nào đó thời hiện đại, theo hiểu biết của nàng, sủng phi chính là người phải hầu hạ.
Nhưng hồi lâu cái gì cũng không nghĩ đến, dường như người ta cũng trực tiếp hung hãn, lấy tính tình của nàng thì không làm được.
Bạch Liên bưng cho chủ tử một ly trà sâm, thấy gương mặt chủ tử cười hết sức đau khổ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, không nhịn được ân cần hỏi một câu: “Chủ tử, ngài sao vậy, sao lại có dáng vẻ giống như mất hứng?”
“Không phải là………” Liễu Vi Dung uống một ngum trà sâm, buồn buồn nói: “Ta đang suy nghĩ làm sao là một phi tần được sủng ái, nhưng lại không có kinh nghiệm……….”
Bạch Liên im lặng, không phải là có sẵn một người rồi sao?
“Chủ tử, khụ khụ, ngài có thể tìm Trần mama! ”
“Đúng vậy, sao ta không nghĩ đến nhỉ, Trần mama ở trong cung nhiều năm như vậy, nhất định là có kinh nghiệm! ” Hai tròng mắt Liễu Vi Dung sáng lên, đảo qua đã không thấy vẻ chán nản, vội vàng nói: “Bạch Liên, nhanh gọi đem Trần mama đến! ”
Trần mama không hiểu sao lại bị Bạch Liên gọi đến, vào phòng ngủ, Liễu Vi Dung bày tỏ vẻ xin lỗi kêu Bạch Liên ra ngoài canh cửa, Bạch Liên hiểu ý đi ra ngòai.
“Cái đó, ừ……….” Mặt Liễu Vi Dung nóng ran, ánh mắt hướng Trần mama ý hỏi, lúng túng không biết mở miệng thế nào.
Trần mama cau mày: “Chủ tử muốn hỏi chuyện gì?”
“Cái đó, cái đó, ta tối nay không phải phải thị tẩm sao? Ta muốn hỏi Trần mama, ừ…………. một chút kinh nghiệm! ” Trong lòng Liễu Vi Dung tính toán hồi lâu, mắt nhắm lại, mặt đỏ tới mang tai hỏi.
Trần mama nghe vậy sửng sốt, bất quá nhìn vẻ lúng túng của chủ tử như hận không thể độn thổ càng thêm khả ái, nhịn không được nở nụ cười, nghiêm túc trên mặt phai đi.
“Chủ tử muốn hỏi cái này?”
“Ừ! ” Liễu Vi Dung hít một hơi thật sâu, mở mắt, gật đầu.
Trần mama dù sao cũng là lão mama trong cung, từng hầu hạ qua sủng phi được tiên đế sủng ái, ở phương diện này tự hào là có kinh nghiệm.
Bên trong, Trần mama cùng Liễu Vi Dung giảng giải hầu hạ như thế nào, không biết chút nào Mộ Dung Triệt sớm mang theo Tiểu Lý Tử cùng Kính sự phòng công công đến, lại không cho người thông truyền, giờ phút này đứng nghe lén bên vách tường, theo Trần mama càng nói càng rõ ràng, Liễu Vi Dung càng ngày càng trả lời lúng túng, khóe miệng Mộ Dung Triệt nhếch lên, lông mày nhíu càng cao.
Bên ngoài Bạch Liên kêu rên không dứt, chủ tử, ngài ở trước mặt Hoàng thượng mất hết thể diện.