Nhật Ký Phòng Trọ Ma

Chương 12

Ngày thứ 10 (thứ 3 ngày 11 tháng 6)

Phần 1: Lời giải thích!

Tiết trời mát mẻ đem lại cái cảm giác dễ chịu, thoải mái mà bấy lâu nay mất đi trong mình, một chút mưa sớm mang đi tiết trời u ám để lại bầu trời quang đãng trong lành. Sau khi được băng bó xong, K quyết định sẽ không nghỉ ngơi mà lấp tức đến chỗ Hà, mình và anh ta ghé lại một quán cơm:
– Anh định sẽ nói gì với Hà?

– Cô ta đã lừa chúng ta, đặt tính mạng chúng ta ra làm trò đùa, tôi sẽ làm rõ việc này!

– Có lẽ Hà có ý định gì đấy, có thể…

– Ý định gì? nếu cô ta đưa ngay cho tôi nửa kia việc này đã không sảy ra, và tôi không phải bị thương thế này, cô ta lợi dụng tôi và cậu để lấy nốt nửa quyển còn lại, đấy là những gì chúng ta biết!

– Em biết!

– Nhanh lên! Chúng ta sẽ lên đường, cậu sẽ lái xe, với tình trạng như vậy tôi khó có thể giữ vững tay lái nếu có chuyện gì sảy ra!
– Vâng!

Sau đó K đưa cho mình một gói dấy nhỏ, không biết bên trong là gì nhưng K nói mình nên cầm để đề phòng bất trắc!

– Sau khi việc này kết thúc, anh sẽ làm gì, ý…sau 4 năm sống và trải qua những việc đấy

– Tôi không biết…haiz…đã từ lâu tôi quên mất mục đích theo đuổi của mình là gì nữa! có lẽ tôi sẽ về quê thăm cha mẹ tôi

– Thế còn vợ con, anh không có ý định lập gia đình sao?

– …Có…nhưng…! Cậu cũng hơn 20 tuổi rồi, chắc cậu cũng có người để ý rồi đúng không? – K nói sang việc khác lảng tránh câu hỏi với một thái độ khá buồn thể hiện qua việc hạ giọng mình

– Giờ chưa có công ăn việc làm ổn định, em cũng không biết!

Sau hơn 20 phút đi đường, mình và K đến nhà Hà bình an và không gặp bất cứ vấn đề gì trên đường đi! mình gọi cửa, trước sự ngỡ ngàng của mình và K, Hà với khuôn mặt yếu ớt, nước da xanh xao mặc bộ đầm ngủ bước ra mở cửa, cô ta đã bình phục (lúc đó mình khá bất ngờ và nghĩ đấy là ảo giác nhưng K cũng thấy thế), K và mình bước vô, K không ngần ngại gì đi ngay vào vấn đề:

– Có vẻ cô đã khỏe rồi! cũng nhờ việc đùa giỡn với tính mạng của bọn tôi phải không

– Anh đừng như vậy chứ K – Hà nói bằng giọng yếu ớt và mệt mỏi của người vừa trải qua trận bệnh nặng – Để tôi giải thích…

– Đấy chính là tính mạng của bọn tôi! Cô bảo chúng tôi bình tĩnh sao?

– Để Hà nói xem nào anh K! – tôi đỡ lời

– Chỉ khi có đủ quyển sách anh mới có thể hóa giải được nó, tôi đã nói nhưng anh không để ý lời tôi nói, đúng là tôi đã đặt tính mạng của anh và cậu H ra nhưng tôi biết chắc hai người sẽ sống! tôi biết Mc sẽ giúp hai người, và cả người hộ mệnh của H cũng sẽ giúp tính mạng của hai người được phần nào an toàn, tôi cũng đã làm cho nó yếu đi nên tôi tin chắc hai người nhất định sẽ lấy được quyển sách ấy

– Cứ cho những lời cô nói là đúng, tại sao ngay từ đâu cô không nói thế cho chúng tôi biết? – K nói

– Vì Mem và con quỷ đi theo cô ta luôn theo dõi và không chế tôi! Hôm tôi gặp M nói chuyện, con quỷ đó đứng cạnh giường bệnh sãn sàng xé tan xác tôi bất cứ lúc nào khi biết được chuyện này, nó muốn có được thứ mà quyển sách chứa đựng nhưng không thể đối đầu lại được với cái thứ bảo vệ quyển sách!

– Vậy bây giờ con quỷ đi theo chị em M đâu? Nó còn… – tôi hỏi

– Nó đã biến mất một cách bất thường

– Bây giờ chúng ta có thể hóa giải cái thứ ấy trước khi nó trở lại?

– Được rồi K! hãy đem nửa quyển sách kia và cả những trang giấy lấy được từ chị em M

– Tôi có thể tin cô?

– Đấy là lựa chọn cuối cùng của anh!

K lấy trong túi ra mấy cây thánh giá và một vài tợ giấy để bốn góc phòng rồi đóng hết cửa lại, dán lên đó mấy là bùa rồi lấy quyển sách ra, trông nó rất cũ và bụi bặm bên ngoài, bìa nó làm bằng da với những họa tiết và hình vẽ kì lạ nửa quyển sách K cầm dày độ một đốt tay rưỡi, phần gáy đã bị xé đứt, anh ta lấy thêm ra mấy tờ giấy từ M và kẹp vào nửa quyển ấy, Hà cũng đưa ra nửa quyển kia và ghép lại, một ngọn lửa rực cháy nối liền những vết đứt bằng một ma thuật nào đó! K kêu mình ra ngoài cầm theo con dao bằng bạc và một dây chuyền thánh giá của K, mình bước ra!

Lúc bên ngoài mình có nghĩ về cái luồng sáng tối hôm qua đã bảo vệ mình, theo những gì K nói, đấy chính là thứ bảo vệ mình, nhờ nó mình vẫn còn đứng đây đến tận bây giờ, K không biết chính xác nó là gì, có thể là do nhà mình tu phước hoặc có bề trên phù hộ, nghĩ đến đây mình nhớ về một lần đi xem bói với mẹ lúc còn nhỏ, câu chuyện cũng đã lâu nhưng mình vẫn nhớ như in buổi xem bói hôm ấy, người xem bói cho mình là một bà lão mù, tuổi chạc 80 hơn, tóc xơ, bặc trắng, tay cầm một chuỗi hạt bồ đề, bà ta nói, từng lời, từng lời như đi sâu và tâm trí mình và nó đã khiến mẹ mình hết sức sợ hãi: Con cô có mạng âm, hợp với ma quỷ, cuộc đời đầy bất trắc, gian lao, khi lớn sẽ gặp chuyện chẳng lành với vong linh, ma quỷ, cũng may phúc đức nhà cô, nó hợp mạng với một người lính mỹ làm quan trên thiên đình, ông ta luôn đi theo thằng bé xem nó như người con thất lạc lúc sinh thời của mình, ông ta sẽ giúp nó vượt qua những khó khăn trong cuộc sống của nó, nhưng hãy cẩn thận, chạy không khỏi số, thằng bé sẽ chết trẻ! Nhớ lại những gì ba xem bói đấy nói mà mình lại thấy sợ, nhưng biết làm sao được? Mình đi lại vài vòng trước cửa phòng Hà thì chợt có một làn gió lạnh thổi qua, mình ra ngó phía cầu thang thì…Mem đang đứng dưới ngước mặt nhìn lên với một ánh mắt vô hồn….còn nữa….