Hai mươi năm trước, Tiên đế mạnh bạo ra tay thanh trừng Tạ phủ chỉ trong một đêm. Dù không đích thân chứng kiến, Quý Yến Nhiên vẫn có thể tưởng tượng cục diện khi ấy, dám chắc ai nấy trong triều đều tránh Tạ gia như tránh tà. Ở vào tình thế này mà vẫn chấp nhận mạo hiểm mời Thái y giúp Tạ Hàm Yên, Chu Cửu Tiêu quả thực không hề giống lời đồn. Phải biết là hình tượng Chu đại tướng quân hết hành hung khắp đường phố lại đến đùa giỡn quyền mưu nên mới bị Lý Cảnh cách chức, sớ tấu lên đều nói con người này ương ngạnh phách lối, coi mạng người như cỏ rác, dân chúng Vương thành mỗi khi nhắc đến đều là nhiếc móc, giống như không đào ra được bất kì ưu điểm nào.
Đàm Tư Minh giải thích: "Khi Tiên đế còn trị vì, Chu Cửu Tiêu cũng lập được không ít công trạng chứ không đến nỗi không có gì. Xét ra, Lư tướng quân còn gần như là học trò của hắn." Bàn về chênh lệch tuổi tác, thì dù là mãnh tướng thiên tài đến đâu, ngày nhỏ cũng đều phải theo học lão tướng hết.
Quý Yến Nhiên lại hỏi: "Nếu bệnh của A Bích và Tạ tiểu thư giống nhau như vậy, Đàm thái y chắc chắn có thể chữa trị được chứ?"
"Có thể thì có thể, chỉ là..." Đàm Tư Minh lộ vẻ khó xử, ghé tai hắn nói nhỏ vài câu.
Vân Ỷ Phong được dự thính xong cũng kinh ngạc: "Thật sao?"
"Thiên chân vạn xác." Đàm Tư Minh nói, "Cho nên bệnh của cô nương A Bích kia, trị hay không trị, đều do Vương gia quyết định."
Quý Yến Nhiên gật đầu, sảng khoái nói: "Trị." Chưa bàn đến điều kiện thứ hai của Gia Nhĩ Đằng, chỉ với một loạt manh mối trước mắt, xâu chuỗi nên mối quan hệ của nàng với Vân Ỷ Phong, cũng đã không thể không cứu.
...
Trong nhà trọ, phòng bếp đã sắc thuốc xong xuôi, quả thật là đắng đến khó nuốt. A Bích vừa uống vào một ngụm, đã cắn chặt hàm không chịu há miệng nữa, mấy thị nữ ở bên hầu hạ không còn cách nào khác, chỉ đành đè nàng lại, đổ thẳng thuốc vào miệng, tiếng thét truyền ra cả dãy trọ, cực kì doạ người.
"Đại thủ lĩnh." Thị nữ quỳ xuống, nơm nớp lo sợ nói, "A Bích cô nương không chịu uống thuốc, nên bọn ta chỉ có thể làm cách này."
"Lần sau nhẹ tay một chút." Gia Nhĩ Đằng cũng không tức giận, vất vả mãi mới tìm được đại phu, hắn muốn mau chữa khỏi bệnh cho nàng, trị hết cái thần kinh hồ điệp chết tiệt này, mang được cả kí ức quay về thì càng tốt. Hắn muốn biết, rốt cục là cái bộ lạc thần kì nào, lại có thể sinh ra một mĩ nhân mắt xanh câu hồn đoạt phách xinh đẹp yêu mị đến thế.
A Bích đang núp ở góc giường, nàng thật sự đã bị phen uống thuốc kia doạ hết hồn, bất giác chỉ muốn trốn đến một thế giới khác, trong đầu lại mơ mơ hồ hồ xuất hiện khuôn mặt ấy, tựa hồ quen thuộc, cũng tựa hồ thật xa lạ. Nàng thống khổ nhíu mày, những mảnh vụn liên tục hiện ra rồi biến mất ngay tức khắc, giống như rõ ràng là một linh hồn khác, lại cứ muốn chen chung vào cơ thể này, khiến cho cả người đều phát điên.
Cặp con ngươi ngọc bích tối sầm lại, thị nữ vội nhắc nhở: "Đại thủ lĩnh, hình như cô nương lại phát bệnh rồi, có cần cho nàng thêm ít thuốc an thần nữa không?"
"Lấy đi." Gia Nhĩ Đằng đứng dậy, "Để nàng nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai Đàm thái y đến thì hỏi xem có cách nào giúp giảm những cơn ác mộng này đi không."
Lâm Ảnh lúc này đang chờ ngoài nhà trọ, nói Vương gia muốn mời Đại thủ lĩnh đến phủ một chuyến.
Advertisement / Quảng cáo
Gia Nhĩ Đằng cũng không có ý giấu giếm nữa, lại nói: "Người Tiêu vương điện hạ muốn gặp, hẳn là không chỉ có mình ta?"
Lâm Ảnh cười cười: "Nếu như Đại thủ lĩnh còn có khách, thì cứ đưa theo cả đi."
Người "khách" này, trong dự liệu, chính là Chu Cửu Tiêu mất tích đã lâu.
Ban đầu ở thành Hàn Vụ Đông Bắc, Chu Minh giả thần giả quỷ dụ Quý Yến Nhiên đến thành Vọng Tinh, đến khi kế hoạch thất bại, vẫn cắn răng không chịu khai ra thúc phụ Chu Cửu Tiêu của mình ở đâu, chẳng ngờ đối phương sẽ lại xuất hiện cùng với Gia Nhĩ Đằng. Dù lưu lạc bên ngoài đã nhiều năm, vị Tướng quân khi xưa của Đại Lương nhìn không hề nghèo túng, vẫn hồng hào khôi ngô, dường như cuộc sống cũng không tệ.
"Mấy năm này đánh nam dẹp bắc, uy danh của Tiêu vương điện hạ quả hiển hách." Chu Cửu Tiêu nói, "Chẳng kém cạnh gì so với Lư tương quân năm đó." Dứt lời, hắn liếc mắt sang Vân Ỷ Phong ở bên cạnh, cười nói, "Vân môn chủ, nghe danh đã lâu."
"Lá gan của ngươi lớn thật." Quý Yến Nhiên nói, "Thế mà cũng dám nghênh ngang tới gặp bản vương."
"Từ lúc nói cho Đại thủ lĩnh biết chuyện Đàm thái y có thể chữa khỏi chứng bệnh thần kinh hồ điệp hiếm gặp kia, ta đã chuẩn bị để gặp Vương gia hôm nay rồi." Chu Cửu Tiêu nói, "Chẳng phải Vương gia cũng đang tìm kiếm ta đó sao?"
Quý Yến Nhiên sửa lại: "Bản vương không tìm kiếm ngươi, mà là tìm bắt ngươi. Trước thì vượt ngục bỏ trốn khi bị đày đi lưu vong, sau lại phái chất nhi xúi giục bản vương khởi binh soán vị trên Thưởng Tuyết các Phiêu Miểu Phong, hiện tại còn cùng một giuộc với bộ tộc Cát Đằng, đúng luật thì đã phải bị xử trảm bảy tám bận rồi."
"Vương gia vội vàng trảm ta làm gì." Chu Cửu Tiêu bình thản nói, "Lần này ta đến đây, là vì có nhiều việc muốn trò chuyện cùng Vương gia."
Quý Yến Nhiên hỏi: "Nếu bản vương đoán không sai, Túc Minh Hầu Dương Bác Khánh cũng là được ngươi đưa đi?"
(*Túc Minh Hầu: đây là tên chức tước của Dương Bác Khánh, trước vẫn để là Túc Minh Hậu ấy—mới nhận ra đó giờ má San typo, mình sẽ sửa lại thành Hầu ở mấy chương trước 囧)
Chu Cửu Tiêu gật đầu: "Đúng vậy."
Gia Nhĩ Đằng hơi nhíu mày, hắn không hề biết, trong tay Chu Cửu Tiêu vẫn còn giữ một người khác.
"Mấy tháng trước, sau khi biết tin Vương gia sắp mang binh Tây tiến, Túc Minh Hầu cũng không dám ở lại thành Đại Nguyên nữa, cảm thấy nếu còn ở lại thì kết cục chờ đón hắn chính là một kiếm bay đầu. Vì vậy trong lúc bối rối đã viết thư cầu cứu ta, nói muốn rời khỏi Đại Lương."
Quý Yến Nhiên lạnh lùng nói: "Sau đó ngươi liền giết sạch hơn ba chục hạ nhân trong Dương phủ, chỉ vì không muốn để lộ ra phong thanh?"
Chu Cửu Tiêu lắc đầu: "Việc này quả thực không phải ta ra tay, mà là Dương gia. Dương Bác Khánh có nuôi một đám võ sĩ Thốc Thứu, việc của ta chỉ là phái thương đội đến thành Đại Nguyên để lén đưa người đi, hoàn toàn không biết trước đó Dương phủ đã xảy ra chuyện gì."
(*Thốc Thứu: chim kền kền, có tập tính ăn thịt và xác chết)
Nhắc đến võ sĩ Thốc Thứu, Vân Ỷ Phong nhớ ra, trước đây Lý Quân cũng kể mình từng gặp một đám vu sư ăn mặc kì quái trong vườn nhà Dương phủ lúc nửa đêm, bọn họ cứ tưởng ấy là Hồng Nha giáo, nhưng giờ mới thấy, hẳn là nhóm người này mới phải? Mà theo truyền thuyết lưu truyền ở đại mạc, bộ tộc Thốc Thứu quả đúng là có tập tục thu thập hài cốt của con mồi, chẳng hạn như róc lấy xương ngón tay làm thành đồ trang sức biểu trưng cho chiến thắng.
Ánh nến trong sảnh nhảy nhót, Chu Cửu Tiêu tiếp tục: "Nói thật, ta cũng chẳng thích vị Túc Minh Hầu kia đâu, vừa không công trạng vừa không mưu lược, chỉ ỷ vào muội muội được sủng ái mà phong sinh thuỷ khởi ở trong triều, đúng là một trò hề."
Quý Yến Nhiên dựa lưng vào ghế: "Vậy tại sao còn phải cứu? Để bản vương dùng một đao kết liễu hắn không phải hơn à."
Chu Cửu Tiêu hỏi lại: "Chẳng lẽ Vương gia không muốn biết được chân tướng ở Bạch Hà năm đó?"
Quý Yến Nhiên giương mắt nhìn thẳng hắn.
"Chắc Vương gia cũng đã nghe nói, việc mở cổng nước Bạch Hà năm ấy chính do một tay Dương gia gây nên." Chu Cửu Tiêu nói, "Nhưng đằng sau sự thật, vẫn còn một câu chuyện khác mà e là chưa ai nhắc đến bao giờ, Dương Bác Khánh hiện đang ở Nhạn thành, nếu Vương gia nguyện ý, ta sẽ đưa hắn đến gặp người."
Gia Nhĩ Đằng càng nghe càng không vui, ánh mắt cũng tối sầm lại. Bản thân hợp tác với Chu Cửu Tiêu, vậy mà lại hoàn toàn không biết đối phương còn đang giấu một người khác ở đằng sau, việc này khiến hắn có cảm giác mơ mơ hồ hồ như vừa bị lừa gạt một phen, song nghĩ tới những việc sắp tới, cũng chỉ đành tạm nuốt bất mãn xuống.
Xe ngựa nhanh chóng đón Dương Bác Khánh đến. Lý Quân biết được cũng giật mình, tranh thủ ghé vào khe cửa, lén lút nhòm vào.
Dương Bác Khánh mặc một thân vải thô, sắc mặt tiều tuỵ, tóc tai trắng xoá, bộ dạng lưu lạc nghèo túng. Có điều ông lão nhìn như đáng thương này, nhiều năm trước âm mưu mở cổng nước nhấn chìm một toà thành, hiện tại lại nuôi dưỡng võ sĩ đồ sát bách tính, trên tay đã dính không biết bao nhiêu là máu tươi, nghĩ tới đây, Vân Ỷ Phong không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, cảm giác đồng tình cũng bay biến sạch sẽ.
Mà lão nhân này, vừa mở miệng ra đã nói, chủ mưu chuyện Bạch Hà là Dương Bác Quảng, nhưng thế lực đằng sau luôn ra tay giúp đỡ, lại chính là Tiên đế Lý Khư chứ không phải ai khác.
Quý Yến Nhiên cả giận: "Càn rỡ!"
"Vương gia đừng vội giận dữ, nghe ta kể hết đã." Dương Bác Khánh không nhanh không chậm nói tiếp, "Năm đó đổi tuyến Bạch Hà, thoạt đầu Bác Quảng không có mưu đồ xấu gì, cùng lắm chỉ thuê người tới khiêu khích gây lộn và thả ra ít tin đồn, chủ yếu để gây phiền phức cho vị Thái tử gia kia mà thôi. Hoàn toàn không hề nghĩ đến chuyện mở cổng nước sớm."
Quý Yến Nhiên hỏi: "Thế thì vì sao sau đó lại nghĩ đến?"
"Do bị Binh bộ Thị lang khi đó là Nam đại nhân Nam Phi xúi giục, Bác Quảng mới nhất thời hồ đồ như vậy." Dương Bác Khánh nói, "Đến khi sự việc bại lộ, Bác Quảng khai ra Nam Phi, Tiên đế lại tỏ thái độ che che chở chở, đừng nói là thẩm tra, ngay cả một câu cũng không hỏi đến, về sau thì ngày càng thăng quan tiến chức, thế còn chưa đủ rõ ràng sao?"
Quý Yến Nhiên nói: "Nam đại nhân đã qua đời từ mười năm trước, hiện tại Túc Minh Hầu muốn biên muốn diễn thế nào chẳng được."
"Ta biết, nếu chỉ nói mà không có bằng chứng thì Vương gia sẽ không tin." Dương Bác Khánh nói, "Nhưng Vương gia cứ thử nghĩ đi, vì sao Nam Phi tư chất thường thường, làm quan bao nhiêu năm không có nổi một chiến tích, lại được Tiên đế tín trọng, một bước lên mây như vậy? Vì sao năm thứ hai sau khi Bác Quảng chết đi, con trai Dương Tào độc nhất của hắn lại liều mạng chui vào Nam phủ lúc nửa đêm hòng ám sát Nam Phi, để rồi bị đánh đến chết tươi kia chứ? Còn chẳng phải vì muốn báo thù cho cha à? Mà chính lúc về già, Tiên đế cũng có lần say rượu rồi bi ai hét lớn vài lời "Trẫm thẹn với Tướng quân" đấy thôi, rất nhiều cung nhân có thể làm chứng, Vương gia hẳn cũng nghe về chuyện này rồi, không ngẫm xem vị Tướng quân ấy là ai sao?"
Thời gian ấy có vị Trấn Bắc Tướng quân Liễu Đại Nguyên vì quá chén với vài hũ rượu ngon được Hoàng thượng ban tặng, mà ngã cầu thang liệt giường suốt ba bốn tháng, tí nữa thì thành người thọt, cho nên trong triều đều nghĩ rằng "thẹn" ấy là "thẹn" với Liễu tướng quân, chỉ coi là một tin đồn để bàn tán. Nhưng bây giờ nghĩ lại, chuyện ấy không lí nào lại khiến Thiên tử đau lòng đến mức khóc lớn như vậy được.
Dương Bác Khánh nói: "Một tiếng "thẹn" kia, chính là dành cho Liêu tướng quân. Tiên đế ngầm cho phép Bác Quảng làm việc ác, mượn cớ làm suy yếu thế lực Dương gia, nhưng không ngờ lại khiến cả Liêu tiểu thiếu gia cũng bị lũ cuốn trôi." Liêu tướng quân vì chuyện này mà bệnh không dậy nổi, gần như trở nên tàn phế, Tiên đế liền hạ lệnh đưa hắn vào cung, dốc lòng chữa trị chiếu cố, người ngoài nhìn vào đều chỉ thấy quan tâm tận tình.
"Những lời ta nói lúc này, Vương gia tin thì tốt, không tin cũng chẳng sao." Dương Bác Khánh nói, "Là một người nắm rõ nội tình về chân tướng mà Vương gia truy tìm suốt bao năm nay, ta chỉ mong có thể đổi lấy một đường sống cho mình."
Quý Yến Nhiên lạnh lùng nói: "Một câu chuyện không bằng không chứng như vậy, e là không đủ giúp Túc Minh Hầu thoát chết đâu."
"Tuy Dương gia có động tâm tư không nên động, thế gian này chẳng phải đều tuân theo quy luật thắng làm vua thua làm giặc sao?" Dương Bác Khánh chậc lưỡi ép hỏi, "Thời điểm Tiên hoàng mới đăng cơ, Dương gia của ta không màng cực khổ đi theo phục tùng, liên hợp với các danh môn vọng tộc khác, liều chết giữ vững giang sơn Đại Lương. Vậy mà đến khi giang sơn bình ổn, điều đầu tiên Tiên hoàng nghĩ tới, lại là trăm phương ngàn kế khiến Dương gia suy yếu, còn muốn trục xuất bọn ta khỏi Vương thành, ai ở vào trường hợp ấy mà chẳng cay?"
Quý Yến Nhiên nhắc nhở: "Nếu quả thật Tiên đế không vừa mắt Dương gia, đầu của Túc Minh Hầu đã sớm phải rơi từ mười mấy năm trước rồi."
"Vương gia nhầm rồi, đầu ta vẫn còn đến bây giờ, đâu phải nhờ Tiên hoàng hạ thủ lưu tình." Dương Bác Khánh nói. "Xá muội năm ấy, trên người vẫn là tang phục, ở trước mặt Hoàng thượng lớn giọng liệt kê từng việc mà Dương gia đã làm vì Đại Lương, sau đó thì máu vương bậc thềm, nàng lấy cái chết để cầu tình cho gia tộc, ở dưới sự chứng kiến của ngần ấy đại thần, Tiên hoàng mà còn đuổi tận giết tuyệt thì sẽ không thể tránh khỏi cái danh qua cầu rút ván, chẳng thà mà đặc xá khai ân, dù sao Dương gia khi đó cũng đã như mặt trời xuống núi, khó mà trở mình được nữa."
(*xá muội: muội muội ta, ý khiêm tốn)
"Mặt trời xuống núi sao, Túc Minh Hầu có thật sự nghĩ như vậy không?" Quý Yến Nhiên đặt chén trà trong tay xuống, "Vậy đám nhãn tuyến ngươi sắp đặt bên hoàng huynh bao nhiêu năm nay, chỉ là để tìm hiểu bí văn cung đình, rảnh rỗi thì lấy ra giải trí thôi à?"
Advertisement / Quảng cáo
Thế mà Dương Bác Khánh không phủ nhận, chỉ nói: "Cũng vì muốn giữ mạng cả thôi, miễn là Hoàng thượng ở Vương thành không định ra tay với Dương gia, ta ở đất Tấn vẫn không quên khấu đầu tạ ơn."
Gia Nhĩ Đằng ngồi một bên, nghe xong loạt chuyện xưa của Đại Lương cũng không phát biểu gì. Ngược lại thì có Chu Cửu Tiêu lên tiếng phụ hoạ: "Hồi ấy mà không có Dương gia cúc cung tận tuỵ, chẳng biết Đại Lương sẽ còn loạn đến bao giờ, chỉ xét đến điểm này, cũng xin Vương gia hãy tha Túc Minh Hầu một đường sống, cho hắn được an nghỉ tuổi già đi."
Quý Yến Nhiên liếc hắn một cái.
"Tất nhiên với thân phận hiện nay, ta không có tư cách đưa ra bất kì yêu cầu gì." Chu Cửu Tiêu rất thức thời, "Nhưng có nhiều chuyện, các đại nhân trong triều sẽ không nói ra, cũng không dám nói ra, chỉ những "loạn thần tặc tử" mới có gan nói ra thoải mái thôi."
Quý Yến Nhiên nói: "Làm sao, ngươi cũng có nội tình kinh thiên động địa gì muốn kể à?"
"Kinh thiên thì chưa tới, chỉ là một ít chuyện xưa liên quan đến hai nhà Lư Tạ thôi." Chu Cửu Tiêu nói, "Chuyện Tạ gia thông đồng với địch không giả, nhưng nếu nói cả Lư tướng quân cũng bán nước thì chính là cố ý bôi nhọ, hắn vì Đại Lương mà không quản sống chết, một lòng hướng đến bách tính non sông, là lương tướng trung thần nhất đẳng."
Thế mà ở trận chiến thành Hắc Sa năm ấy, vị lương tướng nhất đẳng này lại không khác gì trúng tà.
Chu Cửu Tiêu nói: "Người ngoài đều nói Lư tướng quân thừa dũng mãnh mà lại thiếu cẩn thận nên mới ngã trận ở Hắc Sa. Thực tế, từ trước khi khai chiến, phó tướng đã liên tục nhắc nhở qua, cứ liều lĩnh cường công thì còn chẳng nắm được đến năm phần thắng, hắn cùng quan viên địa phương ra sức khuyên can, nhưng cuối cùng vẫn không thể thuyết phục được Lư tướng quân."
Quý Yến Nhiên hỏi: "Cho nên là?"
"Đây tuyệt đối không phải tính cách của Lư tướng quân, cho nên chỉ có một cách giải thích." Chu Cửu Tiêu nói, "Thành Hắc Sa dễ thủ khó công, nếu muốn chiến thắng, trước tiên phải để đại quân áp sát biên giới, dụ quân địch ra phía sau, sau đó cho một đội binh mã giết ra từ cánh, lúc này viện binh xuất hiện đánh úp, quân địch mới không kịp trở tay. Ta biết Vương gia chinh chiến đã nhiều năm, hẳn cũng đồng với thuyết pháp này. Thế nhưng năm đó hỏng ở chỗ, khi Lư Quảng Nguyên đánh ra từ thành Hắc Sa, chẳng viện binh nào xuất hiện, cho nên toàn quân mới tan tác như vậy."
Nắm tay Quý Yến Nhiên dần siết lại.
Chu Cửu Tiêu gằn từng chữ: "Đó là bởi vì, viện binh mà Tiên đế hứa hẹn mãi vẫn không thấy đâu. Lư tướng quân đã thương nghị với Tiên đế về chiến lược công thành, sợ kế hoạch bại lộ mà giấu cả phó tướng, để rồi thành ra bị gán cho cái danh "liều lĩnh lỗ mãng không đủ mưu lược" kia. Đâu ai biết rằng, tất cả vốn chỉ là một cái bẫy, khi ấy Tạ gia đã tàn, khắp Vương thành lan truyền tin đồn Lư tướng quân thông đồng với ngoại nhân, khiến Tiên đế nổi lòng nghi ngờ, mượn trận chiến ở thành Hắc Sa diệt trừ hậu hoạ."
Thực tế, Bồ Xương cũng đã dẫn suất một toán thân binh, liều mạng phá vòng vây, ngày đêm chạy tới Vương thành ở phía Bắc, hi vọng có thể cầu cứu viện binh.
Chu Cửu Tiêu nói: "Có rất nhiều người từng gặp được Bồ tiên phong khi ấy, phong trần mệt mỏi, máu dính trên thân đều đã chuyển đen. Thế nhưng hôm sau vào triều, Tiên đế lại chẳng mảy may nhắc đến chuyện này lần nào. Kể từ ấy, Bồ tiền phong cũng hoàn toàn biến mất."
Vân Ỷ Phong đánh mắt nhìn Quý Yến Nhiên, lời kể này quả thật khá tương xứng với sự xuất hiện của Tư Xuyên bí đồ. Hẳn là từ lúc rời khỏi Hoàng cung, biết tin Lư Quảng Nguyên đã bỏ mình trong chiến trận, Bồ Xương liền chạy trốn tới Minh Nha tự ở thành Nguyệt Hoa, biên soạn nên binh thư cùng bí đồ, sau lại lưu lạc tới thành Bắc Minh Phong và lập gia đình ở đây.
"Có rất nhiều chuyện, không hề giống với những gì Vương gia tai nghe mắt thấy." Chu Cửu Tiêu nói, "Kì thực ta hoàn toàn có thể ngó lơ chứng bệnh kia của cô nương A Bích, chỉ lo bình an cho bản thân, song cuối cùng vẫn là muốn gặp Vương gia."
"Bản vương không đích thân trải qua trận chiến thành Hắc Sa, nhưng khi ấy ngươi cũng chỉ ở Vương thành xa xôi, đâu biết được ngàn dặm ngoài đó đã phát sinh những chuyện gì, sao có thể khẳng định được lời ngươi vừa nói là sự thật." Quý Yến Nhiên cũng không buồn giữ thể diện cho hắn, lại hỏi, "Bắt đầu từ Thưởng Tuyết Các trên Phiêu Miểu Phong, hành vi của các ngươi có điểm nào là "chỉ cầu bình an cho bản thân" sao. Tạ tiểu thư năm đó hiện đang ở đâu?"
"Không biết." Chu Cửu Tiêu lắc đầu, "Năm đó ta lén đưa người ra khỏi Vương thành xong, cũng chỉ làm theo ý nguyện của Lư tướng quân—đưa nàng đến bộ tộc Dã Mã ở Nam Cương, từ sau đó cũng không nghe được tin tức gì nữa."
Nam Cương, bộ tộc Dã Mã. Nghe thấy danh tự này, Vân Ỷ Phong liền nhớ đến phong thư giấu trong tã lót của mình, trước khi chết vì bệnh, Bồ Xương cũng căn dặn mẹ con La Nhập Hoạ tìm đến thủ lĩnh Chá Cô của bộ tộc Dã Mã nhờ nương tựa, đồng thời nhắn gửi một cô nương nào đó—hiện tại xem ra, rất có khả năng "cô nương" kia chính là Tạ Hàm Yên. Một vài chuyện khác mà bức thư nhắc đến, từ hối lỗi vì đã không kịp đưa viện binh tới, cho đến lời nhiếc móc Tiên đế tin vào sàm ngôn hãm hãi lương tướng, đều ứng với lời kể của Chu Cửu Tiêu hôm nay.
(*sàm ngôn: lời gièm pha bêu xấu, không phải "xàm" của giới trẻ hiện nay đâu)
Chân tướng dường như đã nổi lên mặt nước. Chuyện Bạch Hà không còn chứng cứ, nhưng từng manh mối về chiến bại li kì của Lư tướng quân ở thành Hắc Sa đều cho thấy sự nhúng tay của Tiên hoàng.
Gia Nhĩ Đằng ở bên không nóng không lạnh lên tiếng: "Bàn về đùa bỡn quyền mưu thì đúng là không ai địch nổi Hoàng đế Đại Lương rồi, hôm nay coi như ta được mở mang tầm mắt."
"Tầm mắt của Đại thủ lĩnh mời ra chỗ khác mà mở mang." Vân Ỷ Phong nhìn thẳng hắn, "Biết rõ hai người này là trọng phạm của Đại Lương mà vẫn dung túng cho bọn hắn ở lại thảo nguyên Thanh Dương, riêng điểm này đã cho thấy thủ lĩnh chẳng có chút thành ý cầu hoà bình nào rồi."
"Vì tình thâm nghĩa trọng với A Bích cô nương mà Đại thủ lĩnh chẳng màng khói lửa để cứu lấy tính mạng người thương." Chu Cửu Tiêu giành nói, "Điểm này cũng giống với Vương gia thôi mà."
"Ta không có hứng thú với ân oán quân thần các ngươi." Gia Nhĩ Đằng đứng dậy, "Còn nữa, việc bộ tộc Cát Đằng thu lưu hay bài trừ ai, đều do ta quyết định, không tới lượt người ngoài chỉ đạo. Chuyện đã nói xong, bọn ta cũng nên đi rồi."
Chu Cửu Tiêu nói thêm: "Vậy ta đi trước, Vương gia, Vân môn chủ, cáo từ."
Sắc trời bên ngoài đã đen kịt, Gia Nhĩ Đằng leo lên xe ngựa, bất mãn nhìn Chu Cửu Tiêu: "Ngươi chưa từng nói mình vẫn còn giấu một người nữa trong thành."
"Nhưng chẳng phải hắn rất hữu dụng đó sao?" Chu Cửu Tiêu hạ giọng, "Đại thủ lĩnh, chớ quên kế hoạch lớn của chúng ta."
Gia Nhĩ Đằng cảnh cáo: "Loại chuyện này, ta chỉ có thể tha thứ một lần."
Chu Cửu Tiêu cúi đầu: "Đã rõ."
Dương Bác Khánh cũng leo lên xe ngựa, đoàn người đi về hướng nhà trọ.
Trong phủ Tướng quân, Vân Ỷ Phong đứng phía sau Quý Yến Nhiên, ôn nhu xoa bóp huyệt thái dương cho hắn, nhẹ giọng an ủi: "Đám người kia đều có âm mưu nham hiểm cả, mục đích viết rõ lên mặt thế rồi kia mà, Vương gia bận tâm làm gì."
"Nhưng còn phong thư của Bồ tiên phong thì sao." Quý Yến Nhiên cầm lấy tay hắn, kéo người ôm vào ngực, "Ngươi thật sự không để bụng sao?"
Lúc trước xem thư, hai người chỉ biết Lư tương quân bị bao vây ở thành Hắc Sa, Tiên đế không chịu phái viện binh, lí do vì sao lại không chịu có thể không liên quan đến chiến cuộc, cũng có thể vì tin vào sàm ngôn như Bồ Xương nói, nhưng bất luận thế nào, ít ra còn có thể xem như một quyết đoán sai lầm. Thế nhưng so với lời kể của Chu Cửu Tiêu hôm nay, từ việc cố ý để Lư Quảng Nguyên dẫn binh đến thành Hắc Sa, rồi lại chậm chạp không chịu gửi viện binh tới theo ước định... Quý Yến Nhiên thở dài: "Hiện tại ta thực sự không biết phải tra xét từ đâu nữa, có lẽ phải chờ đến khi A Bích khôi phục lại trí nhớ, mới mong hỏi được ra tung tích của Tạ tiểu thư."
"Ta không tin Gia Nhĩ Đằng âm thầm cấu kết với phản thần của Đại Lương chỉ để cứu lấy nữ nhân mình yêu mến." Vân Ỷ Phong nắm cằm đối phương, "Huống hồ Chu Cửu Tiêu chủ động tìm đến bộ tộc Cát Đằng vì mục đích gì, có lẽ Vương gia hiểu rõ hơn ai hết, điều kiện thứ ba kia, sợ là khó đối phó rồi."
"Ta biết." Quý Yến Nhiên gật đầu, "Tạm chưa bàn đến điều kiện thứ ba, thì chí ít A Bích cũng có vẻ liên quan đến thân thế của ngươi, trước mắt cứ chữa khỏi cho nàng cái đã."
Hai huynh đệ Ô Ân và Cách Căn cũng bắt đầu đi điều tra về "Đa Cát" mà A Bích thường hay nhắc đến trong lúc nói mớ, coi như thử vận, để xem có may mắn tìm ra được người này hay không.
"Muộn rồi, về nghỉ ngơi đi." Vân Ỷ Phong kéo hắn đứng dậy, "Tối nay trời lạnh, Vương gia nhớ tắm nước nóng, ta đi xem Bình Lạc Vương thế nào, vừa rồi hắn núp ngoài cổng, chính tai nghe Dương Bác Khánh kể chuyện Dương phi năm đó máu trải bậc thềm, hẳn cũng chịu kích thích không nhỏ."
Lý Quân không ở trong phòng mình, Vân Ỷ Phong kiếm một hồi, cuối cùng tìm thấy hắn tại phòng bếp, vành mắt đỏ ửng vẻ mặt bi thương, đang đứng trông nồi canh rượu táo đỏ chưng trứng.
...
"Hồi còn sống, mẫu phi vẫn thường tự tay nấu loại canh này cho ta ăn." Hắn vừa nói vừa nghẹn ngào, dường như lại không kiềm được dòng cảm xúc. Vân Ỷ Phong vội lấy cái muôi từ trong tay hắn, an ủi, "Không sao đâu, Dương Thái phi ở trên trời mà thấy Bình Lạc Vương... khỏe mạnh như thế, nhất định sẽ rất vui mừng."
Lý Quân càng thêm tuyệt vọng: "Ta quả thực đã không còn gì."
Advertisement / Quảng cáo
"Cũng không hẳn." Vân Ỷ Phong hỗ trợ hắn bỏ thêm đường vào nồi, "Chí ít Bình Lạc Vương vẫn còn mắt thẩm mĩ, ngươi cứ nghĩ đến cái vạc hoa hòe hoa sói ở trong cung mà xem."
Lý Quân nhớ đến cái vạc xấu đau xấu đớn kia: "...Cũng phải."
"Đến đây, ăn đi cho ấm lòng." Vân Ỷ Phong múc ra ít canh rượu trứng, ánh mắt đầy vẻ quan tâm.
Lý Quân vô cùng cảm động, nhanh chóng uống vào một ngụm, sau đó nhăn nhó nói: "Ngọt quá, khé cổ."
"Ngọt chút mới tốt." Vân Ỷ Phong giữ chặt vai hắn, "Canh cũng uống rồi, giờ giúp ta một chuyện."
Lý Quân buông bát xuống: "Chuyện gì?"
Vân Ỷ Phong ghé tai hắn nói nhỏ vài câu.
Lý Quân cả kinh dựng tóc gáy: "Cái yêu cầu độc ác gì thế này?"
"Để cứu người mà, chính là mĩ nhân mắt xanh khuynh thành kia đó." Vân Ỷ Phong nói, "Người biết thương hoa tiếc ngọc như Bình Lạc Vương, nhất định sẽ không từ chối đâu nhỉ."
Lý Quân: "..."
Thật ra ta đang rất muốn từ chối đây.
Nhưng chối thế nào được.
Nào có ai địch lại nổi Vân môn chủ trong lĩnh vực dụ dỗ thuyết phục người.
Hắn trịnh trọng hứa hẹn: "Giúp ta chuyện này, từ giờ về sau ta sẽ nấu canh cho ngươi mỗi ngày, dưỡng sinh, bồi bổ, thọ dài lâu!"
-
vtrans by xiandzg