Địa vị của Giang gia trong chốn giang hồ rất quan trọng, cả ba đại đường chủ, mười tám đàn chủ, bốn mươi chín phân đàn chủ dường như đều có mạng lưới quan hệ riêng của mình, tựa rễ ngầm của gốc cây cổ thụ, ngoằn ngoèo móc nối trải rộng, mà bất kể mắt xích nào sụp đổ, cũng sẽ gây nên rúng động không nhỏ đối với toàn võ lâm Trung Nguyên. Những năm này có Giang Nam Đấu trấn thủ nên còn đỡ, song giờ đây hắn lại xảy ra chuyện, đám người ẩn giấu mưu đồ trong bóng tối hẳn đều đã rục rịch lộ diện.
Nếu là đại môn phái bình thường, Lê Thanh Hải đã có thể ra mặt ổn định thế cục với chức vị võ lâm minh chủ của mình, khó ở chỗ đây lại là Giang gia—quan hệ giữa Lê Thanh Hải và Giang Nam Đấu, nói là thù địch cũng không ngoa, mà với loại quan hệ "trời sinh Du sao còn sinh Lượng" này, làm gì có chuyện đám hậu bối Giang gia sẽ tin phục vị minh chủ kia. Cho nên hắn không tới cũng phải.
(*Trời sinh Du sao còn sinh Lượng: đại khái ám chỉ lòng đố kị tị nạnh với người khác; "Tam Quốc diễn nghĩa" của La Quán Trung bảo đây là câu oán than của Chu Du trước khi từ trần, nhưng tìm hiểu thì thấy Chu Du trong lịch sử đâu có nhỏ nhen thế đâu—người thật tuấn mĩ tài hoa óc quân sự phi phàm, không hiểu sao vào truyện lại thành một kẻ nhỏ nhen cả đời đố kị với Khổng Minh Gia Cát Lượng đến thổ huyết mà chết như vậy)
Quý Yến Nhiên nói: "Giang gia mà có ai khác xuất chúng thì ta đã không giục ngươi quay về, nhưng cục diện hiện nay, e chỉ ngươi mới có thể dẹp loạn được thôi."
Giang Lăng Phi càng phiền não, thở dài nói: "Ngươi không muốn làm người hoàng gia, ta cũng chẳng muốn sinh ra ở Giang gia chút nào, đúng là cá mè một lứa."
Vân Ỷ Phong ở một bên an ủi, người ta nói rồi, mỗi nhà mỗi cảnh, như ta đây này, còn chẳng có gì để mà nhớ về nữa kìa.
"Có cả Vương gia lẫn mẹ nuôi, ngươi còn lo thiếu việc nhà để bận tâm chắc? Chỉ sợ sau này, ngươi lại bận đến phiền thôi." Giang Lăng Phi cười nói, "Thôi được rồi, vậy ta về thành Đan Phong một chuyến xem thế nào, xử lí xong chuyện của Giang gia sẽ quay lại Nhạn thành sớm nhất có thể."
Sáng hôm sau, Lý Quân mới biết tin, hắn thở ngắn thở dài, chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong sân, mặt mày ủ rũ ngồi xổm trước mặt Vân Ỷ Phong: "Ngươi nói xem, Giang thiếu hiệp phải đi, mà sao cũng nỡ không từ biệt ta một lời? Ta đã hạ quyết tâm sau này sẽ theo hắn hành tẩu giang hồ. Nhưng mà quan hệ cứ xa lánh thế này thì biết phải làm sao."
Vân Ỷ Phong chống quai hàm, nhai ô mai mơ: "Sao bảo sẽ cùng ta đến Giang Nam mua nhà? Từ lúc nào lại thành hành tẩu giang hồ rồi."
Lý Quân cười ha hả, nhân sinh khổ đoản mà, đắng cay chua ngọt... ấy không, chua chua ngọt ngọt, mùi vị nào cũng phải nếm qua chứ.
"Chuyện của Giang gia mà không ổn thoả, cả cái giang hồ này cũng sẽ loạn theo, Bình Lạc Vương muốn nếm trải vị đời chua ngọt, thì vẫn cứ phải chờ tiếp thôi." Vân Ỷ Phong đứng dậy, "Thôi, ta đi nghỉ một lát."
"Lại ngủ à? Còn chưa ăn cơm trưa mà." Lý Quân thấy bóng lưng hắn có chút run, vội vàng tiến đến đỡ, "Sao đứng cũng không vững nữa vậy."
Vân Ỷ Phong nhìn hắn hồi lâu, nhàn nhạt đáp: "Ừm."
Lý Quân: "..."
Advertisement / Quảng cáo
Ta cứ tưởng tối qua hai ngươi phải bàn mưu tính kế oanh oanh liệt liệt nói chuyện giang hồ với Giang Tam thiếu chứ.
Vân Ỷ Phong khách khí "thỉnh" vị khách này ra ngoài, trở tay đóng cửa rồi mới để lộ tiếng thở dài thật sâu.
Đằng sau tầng tầng y phục mùa đông dày cộp, áo trong đã ướt sũng nước. Hắn cưỡng ép huyết khí đang dâng trào trong lồng ngực xuống, nằm nguyên trên giường quá nửa canh giờ, mới chầm chậm thở ta được một hơi. Giống như Mai Trúc Tùng từng nói, công dụng của Tễ Liên sẽ dần giảm đi, lúc đầu thì hiệu nghiệm là thế, nhưng về sau thì chẳng khác gì nước thường, mà "về sau" ấy cuối cùng cũng đến rồi. Thế nhưng hắn không muốn để Quý Yến Nhiên biết—phần vì không muốn đối phương phải bận tâm, phần vì không muốn hắn lo quá hoá loạn. Dù sao vẫn chưa đến nỗi không chịu được, ăn nhiều ngủ nhiều bớt chạy loạn một chút, mỗi ngày chỉ phải lo phơi nắng sưởi ấm như địa chủ giàu có cũng không tệ.
Đã sắp đến tháng chạp, Tết năm nay hẳn sẽ ở lại Nhạn thành. Tuy Tây Bắc này trời cao đất rộng, mang một vẻ phong tình bao la hùng vĩ rất riêng, hắn vẫn nhớ thương lời hứa về đêm hội hoa đăng ở Vương thành giữa hai người, tết Nguyên Tiêu mười lắm tháng giêng, đèn lồng câu đố, cầu nhốn nháo người, cả trời rực rỡ ánh hoả.
Sang năm a... Hắn quấn kín chăn mền, ôm một bụng u sầu chua xót đi ngủ.
Đau đầu.
Trên đường lớn, bóng tuấn mã đẳng cấp vọt qua như một tia sét đỏ rực, hướng ra khỏi Nhạn thành, chỉ có mình Giang Tam thiếu mới gọi nó là "Tiểu Hồng", người ngoài có mắt nhìn một chút, đều biết nó tên Xích Tiêu, tương truyền chính là hiện thân của thượng cổ danh kiếm, bốn vó trắng tuyết, tựa như lưỡi đao sắc bén kết từ sương lạnh.
Tiểu nhị nhà trọ cả kinh: "Chao ôi, đúng là ngựa tốt!"
"Vậy nhớ cho nó ăn loại cỏ tốt nhất ha." Giang Lăng Phi ném một viên bạc vụn cho hắn, "Làm phiền rồi."
Đối với vị khách ra tay hào phóng như thế, tiểu nhị đương nhiên rất phấn khởi, đáp ứng lia lịa, còn sắp xếp cho hắn phòng ở thượng hạng—nói là thượng hạng, nhưng cũng chỉ sạch sẽ hơn thường một chút, cái nơi khỉ ho cò gáy này tất nhiên không có cửa so với Vương thành. Cũng may là Giang Lăng Phi không cầu kì kén chọn, vừa vào liền khoá chặt tất cả cửa rả, lấy ra một viên thuốc từ bao phục, uống với nước ấm.
Ráng mây bên ngoài dần biến mất, mặt trời khuất sau núi như lòng đỏ trứng ửng hồng bị mây đen nuốt trọn, chốc lát đã không còn thấy đâu.
Tiểu nhị ngáp một cái, đang định đánh giấc đến mộng đẹp, cửa lớn đột nhiên bị đẩy ra, giọng nói băng lãnh như cơn gió sắc lạnh ùa vào, cùng với thỏi bạc mười lượng bị phi thẳng lên quầy lăn lông lốc: "Một gian thượng hạng."
"... Được, được, mời quý khách đi bên này." Tiểu nhị dụi dụi mắt, hứng khởi nghĩ bụng, hôm nay là cái ngày hoàng đạo gì mà khách nào cũng phú quý đầy mình thế không biết. Lúc lên lầu, hắn tò mò liếc trộm dò xét, thấy người này toàn thân đồ đen, áo choàng chùm mũ che đi phần lớn khuôn mắt, chỉ để lộ một nửa gương mặt, môi mỏng không chút huyết sắc hơi nhếch lên, ẩn ẩn ý cười. Tay ôm bọc gì đó trước ngực, tựa hồ có thể chứa đủ một vật thể sống.
Lẽ nào là trẻ con? Tiểu nhị bị suy nghĩ của chính mình làm cho giật nảy, nhìn kĩ lại mới thấy nếu thế thì hơi nhỏ quá. Vốn định hỏi han vài câu, nhưng xét đến trường kiếm sắc lạnh treo sau lưng đối phương, hắn cũng không dám ho he gì nữa.
"Quý khách nghỉ ngơi đi, ta đi đun nước."
Đợi hắn rời đi, Mộ Thành Tuyết đưa tay cọ cọ cái "bọc".
Tuyết điêu vọt thẳng xuống bàn đánh "ruỳnh", chấn động khiến ấm trà cũng bay lên vài phân.
Đặc biệt duyên dáng.
Bên ngoài đã tối đen như mực.
Gần tháng chạp, trời đông trở rét, nhà trọ chẳng có mấy khách ở, lồng đèn rách nát trước cổng còn bị gió thổi tắt, trông lại càng giống hắc điếm. Có vị khách lần đầu ở lại, nằm trong chăn thấy mùi khác thường, nghe tiếng gió như quỷ khóc sói gào thì sợ đến mất ngủ, chỉ biết ôm khư khư túi tiền trước ngực, mãi giờ Tý mới thiu thiu buồn ngủ, trên lầu lại truyền xuống một tiếng động trầm trầm, nhất thời cả kinh định bỏ chạy, nhưng đến lúc ngưng thần, bên tai chỉ còn lại độc tiếng gió rít.
(*hắc điếm: dạng nhà trọ lừa đảo, giết khách cướp của trong phim truyện cổ trang)
Cho nên lại lật đật nơm nớp chui vào ổ chăn.
Ánh nến trên bàn như run rẩy, in lên tường bóng hình biến ảo khó lường.
Giang Lăng Phi ngồi cạnh giường, ánh mắt sắc bén nhìn người trước mặt: "Là ai muốn mạng của ta?"
"Không phải muốn mạng, là muốn sự im lặng của ngươi." Mộ Thành Tuyết không rút kiếm, chỉ dùng lớp vỏ lạnh lẽo đè lên động mạch trên cần cổ hắn.
Giang Lăng Phi đổ mồ hôi lạnh toát trán, lưng cứng ngắc, chỉ một cử động khẽ cũng khiến toàn thân đau tê dại. Hồi nhỏ hắn từng chịu trọng thương, suýt nữa mất mạng, giờ cứ định kì là phải uống thuốc kết hợp vận công chữa thương, trong thời gian này tuyệt đối không thể để bị quấy rầy, đây là bí mật trí mạng mà nhiều năm qua hắn vẫn luôn giữ kín, thậm chí với cả Quý Yến Nhiên, số người biết được nội tình, lại biết được ngày nào hắn phải uống thuốc thế này không nhiều.
Giang Lăng Phi bắt đầu thấy hoa mắt, nghiến răng nói: "Giang gia căn bản không xảy ra chuyện gì hết."
"Giang gia có chuyện hay không, ta không biết cũng không quan tâm." Mộ Thành Tuyết dịch cổ tay, "Nhưng có người chê ngươi phiền."
Bị một cỗ nội lực đánh thẳng vào huyết mạch, toàn thân Giang Lăng Phi xụi lơ, triệt để bất tỉnh.
...
Cuối tháng Chạp, một phong thư được chuyển đến phủ Tướng quân ở Nhạn thành.
"Là Giang đại ca." Vân Ỷ Phong mở thư đọc kĩ, "Hắn nói Giang Nam Đấu không sao, nhưng việc ở Giang gia vẫn chưa xử lí xong, ước chừng phải tháng năm mới quay lại được, gửi thư để chúng ta khỏi lo lắng."
"Một bận mà kéo dài đến tận tháng năm, hẳn cũng không đơn giản gì, ngươi thử viết thư cho hắn, hỏi xem chúng ta có thể giúp được gì không." Quý Yến Nhiên bóp hạch đào cho hắn ăn, "Mới cả, hồi trưa hoàng huynh có phái người gửi mật thư khẩn đến, nói đã sắp xếp Ngự Lâm quân hộ tống Đàm Tư Minh Tây tiến rồi, nhanh nhất năm ngày nữa sẽ tới nơi."
Vân Ỷ Phong trầm giọng: "Nghĩ đến cái tên Gia Nhĩ Đằng là thấy đau đầu rồi."
"Rảnh quá thì nghĩ thêm về tướng công của ngươi đi, nghĩ đến Gia Nhĩ Đằng làm cái gì." Quý Yến Nhiên nắm khuôn miệng của hắn, "Nay hai mươi tám tháng Chạp, nhà nhà trong thành đều sẽ mổ lợn giết dê, ta dẫn ngươi đi xem nhé?"
"Mổ lợn thì có gì để xem." Vân Ỷ Phong nhắm mắt lại, không chút hứng thú với loại hình giải trí nhạt nhẽo này. Gần đây hắn nằm nhiều đến nỗi xương cốt đã muốn mềm cả ra, có phần dưỡng sinh hơi thái quá nên càng dễ mệt mỏi rã rời hơn, ngồi cũng không muốn ngồi.
Quý Yến Nhiên dở khóc dở cười, trực tiếp bế người vào phòng trong, tháo mở đai lưng bên hông đối phương. Vân Ỷ Phong giật nảy mình: "Giữa ban ngày ban mặt, ngươi làm cái gì thế?"
"Có một số việc, làm ban ngày mới hợp." Quý Yến Nhiên lột lớp áo ngủ mềm của hắn, vùng eo trắng nõn cứ thế lộ ra, "Còn ở trong nhà nữa, ngươi sẽ chán đến hỏng người luôn đó."
Vân Ỷ Phong cố gắng thoả thuận: "Đằng nào cũng cởi rồi, hay là đi ngủ tí đi."
Quý Yến Nhiên có tai như điếc, lấy y phục mùa đông ấm áp ra, cẩn thận mặc cho hắn, kín đến không thể nào kín hơn được nữa.
Advertisement / Quảng cáo
Vân Ỷ Phong tỏ vẻ tiếc nuối, vỗ vỗ vai hắn: "Đúng là chẳng hiểu phong tình gì hết a, Tiêu vương điện hạ."
"Để tối đi, cả phong tình lẫn bộ y phục này, ta giải giúp ngươi luôn thể." Quý Yến Nhiên ôm người vào trong ngực, hôn xuống cần cổ tinh tế kia một cái, "Nhưng mà bây giờ, không được lười biếng nữa."
(*giải: ở đây Tiêu vương chơi chữ—với phong tình là giải thích, với y phục là giải khai/mở)
Vân Ỷ Phong: "..."
Đùa bỡn không thành, còn mơ mơ hồ hồ thiếu nợ đối phương một đêm, hắn cảm thấy mình quá mức thua thiệt.
Hơn nữa trời rét căm căm ra ngoài đường, lại chỉ để ngắm người ta mổ heo.
Quả thực muốn rơi lệ.
Quý Yến Nhiên nắm lấy tay hắn, hai người sóng vai đi trên đường lớn, không khác gì một cặp thần tiên quyến lữ.
Nhưng đã chẳng còn ai ném khăn đến nữa, cô nương tiểu thư toàn thành vẫn hết sức đau lòng, chưa thể lấy lại được tinh thần. Vài người tâm lí kiên cường muốn tranh thủ đi miếu Nguyệt lão cầu duyên trước thềm năm mới, mà chưa kịp đốt hương đã gặp phải Tiêu vương điện hạ cùng Vân môn chủ mười ngón đan xem cười cười nói nói đi vào, đứng hàn huyên trước cây nhân duyên hồi lâu, sau đó đi mua thẻ bài, nhấc bút viết xuống một hàng chữ, treo lên vị trí cao nhất.
Vậy hàng chữ ấy của Vân môn chủ viết gì?
Đợi khi cả hai rời đi rồi, người nhiều chuyện nào đó mới vác thang đến, leo lên tận nơi để lật ra xem.
Ánh mặt trời sáng chói, chiếu thẳng vào tấm gỗ, nét chữ phóng khoáng phiêu dật, quả giống như một tia gió nhẹ trong mây.
(*đoạn trên ám chỉ con chữ cũng thanh nhã như cái tên Vân Ỷ Phong của ảnh)
—Trọn đời không rời xa.
(*ver đầy đủ: nguyện đắc nhất nhân tâm, bạch thủ bất tương li—chỉ cầu được lòng người, trọn đời không rời xa)
Trọn đời không rời xa. Vân Ỷ Phong hỏi hắn: "Miếu Nguyệt lão ấy linh nghiệm lắm à?"
"Linh." Quý Yến Nhiên nắm lấy đầu ngón tay đối phương, nói như đương nhiên, "Tiền đào giếng trong miếu là ta lấy quỹ riêng ra quyên góp đó, Nguyệt lão mà biết điều một chút thì cũng nên phù hộ cho hai ta mới phải."
Vân Ỷ Phong nghĩ một lát: "Ngươi còn giấu quỹ riêng?"
Quý Yến Nhiên: "..."
Quý Yến Nhiên đặc biệt thức thời: "Ừm, có một ít, tí về nộp cho ngươi."
Vân Ỷ Phong cười cười đá hắn.
Ra ngoài một chuyến, tuy mổ heo không có gì đáng xem, cũng chẳng phồn hoa lộng lẫy như Vương thành, nhưng tâm tình lại nhẹ nhõm đi nhiều. Kho lương đầy đặn, rượu thịt đầy đủ, phần thưởng từ triều đình mừng trận đại công phá vu tộc Dạ Lang toàn thắng cũng đang trên đường đến, ba mươi vạn quân trú tại Nhạn thành, năm ngàn nhân mã phân tán khắp Tây Bắc, cùng với tám mươi vạn tướng sĩ của doanh trại Hắc Giao, rốt cục cũng thành công bảo hộ bách tính bình an đón năm mới.
Pháo hoa giao thừa vang lên gần nửa canh giờ chưa thấy dứt. Trong phủ Tướng quân, mọi người đang quây quần đón Tết. Linh Tinh Nhi bận bịu viết thư cho Thanh Nguyệt, Lý Quân cùng Lâm Ảnh dẫn nhóm trẻ con hàng xóm ra ngoài bắn pháo, Mai Trúc Tùng đã say ngà ngà, đang hát vang điệu dân ca chăn ngựa của quê hương, vì vậy chỉ còn lại mình Quý Yến Nhiên và Vân Ỷ Phong nghiêm túc nặn sủi cảo.
"Ít nhân thế."
"Nhiều quá không gói được."
"..."
Phải nói sao ta, dù không trông đợi để ăn, vất vả mãi mới nặn được ra hình, thế mà vừa bỏ vào nồi đã hoà thành canh.
Vân Ỷ Phong tiếc rẻ nói: "Ai ui."
"Thôi không sao." Quý Yến Nhiên ôm lấy vai hắn, an ủi, "Bản vương có tiền, sau này không cần tự mình xuống bếp nữa đâu."
Nhưng có một số việc, vẫn phải là đích thân mình làm, không để ai làm hộ được.
Ngoài trời tuyết bay loạn, trong màn lại ấm áp như mùa xuân tháng ba.
Vân Ỷ Phong hít sâu một hơi, nắm chặt cổ tay hắn.
Quý Yến Nhiên cụng trán cả hai: "Sủi cảo không bao được thì thôi, liên quan gì đến chuyện này?"
Vân Ỷ Phong lạnh lùng nói: "Ngươi cũng có biết bao đâu."
Quý Yến Nhiên đáp: "Thế nên mới muốn bù đắp cho ngươi đây."
Vân Ỷ Phong: "..."
Quý Yến Nhiên cười khẽ: "Tiếp tục chứ?"
Vân Ỷ Phong nghiêng đầu sang một bên.
Xuân tình lưu luyến, lưu luyến xuân tình.
Vương thành, Hoàng cung.
Advertisement / Quảng cáo
Tiếp đãi quần thần xong, Lý Cảnh cũng chưa thấy buồn ngủ, vì vậy lại trở về Ngự Thư phòng xem tấu chương. Đức Thịnh rót thêm trà nóng cho hắn, cười nói: "Hiện nay bốn bề thái bình, gần sang năm mới rồi, sao Hoàng thượng còn muốn vất vả như vậy."
"Bốn bề thái bình, nhưng đâu dễ gì giữ vững được cái "thái bình" ấy." Lý Cảnh vươn vai, "Đàm Tư Minh vẫn thuận lợi đi đường chứ?"
"Thuận, tất nhiên là thuận rồi." Đức Thịnh nói, "Được bao nhiêu Ngự Lâm quân đi theo bảo hộ vậy cơ mà, hẳn cũng sắp đến Nhạn thành rồi." Dứt lời, lại cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn, thấy không có gì khác thường, mới nói tiếp, "Hoàng thượng, nên đi nghỉ đi thôi."
Đàm Tư Minh kia là lão làng của Thái y viện, đã xem bệnh cho nhiều người, tin tức tất nhiên không ít—dù sao hậu viện của các quan lớn trong triều cũng toàn tập hợp các phu nhân thái thái rảnh rỗi, thể nào chẳng có lúc bàn ra tán vào mấy sự vụ nghe được từ tướng công nhà mình? Dương gia, Tạ gia, làm gì mà hắn chưa từng ghé qua. Gia Nhĩ Đằng đột nhiên đòi bằng được Đàm Tư Minh đến, e là cũng không chỉ để xem bệnh cho thị thiếp.
Song Hoàng thượng còn không ngăn cản, chuyện đương nhiên không đến lượt một lão thái giám như hắn xen vào. Cho nên hắn chỉ tập trung đỡ vị Đế vương vất vả vì dân vì nước, đi dưới màn tuyết, trở về tẩm cung.
-
vtrans by xiandzg
T/N: Nội dung ở dưới không liên quan đến truyện, tuỳ ý bỏ qua❣️
Tâm sự mỏng chút, từ chương 78 mình có nói là thời gian này bận sml nên không theo nổi tiến độ một ngày một chương nữa, thay vào đó là tuần ít nhất hai chương, nhưng mà dần dần thì đôi khi còn chẳng giữ được lời hứa hai chương một tuần nữa, cho nên là cực kì cực kì xin lỗi mọi người vì lời hứa lèo của mình.
Nữa là, cảm ơn mọi người vì vẫn chờ đọc từng chương mình ra. Mình cũng là người đọc, mình hiểu cái cảm giác chỉ được đọc són són tí một nó bực cỡ nào, nhưng mà hiện tại lực bất tòng tâm, thời gian không đủ khả năng có hạn, mình chưa thể tăng tốc được. Vốn dĩ mình định lặn đến khi nào xong hết Q4 rồi đăng lên cả, mình là kiểu người thích ăn theo lố mà, nên cứ nghĩ mọi người cũng thích vậy hơn haha. Chỉ là giờ mới thấy bỏ ý định đấy đi là sáng suốt, vì nếu không thì chắc những ai chấp nhận đọc ít một cũng sẽ phải đợi mình đến mút chỉ mất. Dù sao thì, bất kể bạn là phe đọc thầm chìm dưới đáy nước ngàn năm như mình, hay là phe bơi nổi tích cực tương tác, cũng cảm ơn thật nhiều vì đã và đang cùng mình lấp hố dần dần. Side note với phe bơi nổi, đôi khi Wattpad nuốt thông báo, nên có thể mình đã bỏ lỡ bình luận thả tim tỏ tình với mình của bạn (jk lol), nhưng yên tâm, bằng một cách nào đó mình vẫn nhận đủ, cảm ơn vì đã để lại dấu chân, và cũng yêu bạn too.
Mọi người cũng không cần đặt nặng chuyện đọc thầm hay đọc nổi đâu, miễn là bạn dành tình cảm cho Nhất Kiếm Sương Hàn và Ngữ Tiếu Lan San, nơi này luôn chào đón bạn. Trò sponsored ads của Wattpad khó chịu vãi nồi, cho nên mình cũng toàn tắt mạng đọc truyện thôi haha. Phát hiện lỗi thì cứ góp ý thoải mái, mình biết mình còn nhiều sai sót cần sửa.
Dự án của mình kéo dài hơn dự kiến, chắc phải đến cuối năm mới dễ thở được chút, mà lúc đấy lại bận lo ăn chơi nhảy múa CNY rồi, không biết đến bao giờ mới quay lại được tốc độ hoàng kim dạo trước. Mình không đảm bảo được gì, nên lần này không dám hứa lèo nữa đâu, nhưng sẽ cố gắng không bắt mọi người hóng quá lâu.
Mình dốt văn lại hay lan man lủng củng, nhưng vẫn hi vọng mọi người cảm nhận được tình cảm nồng cháy mình đang gửi đến các cậu qua bức tâm thư ở trên.
Nói dài vậy thôi, chủ yếu là muốn thứ lỗi trước vì không biết hôm nay mình có dịch được thêm chương nào nữa không haha. Hẹn gặp lại.
Btw, cuối cùng thì chiếc thuyền thứ hai của Giang thiếu đã lên sóng, chị em bên bển đẩy Giang Tuyết cũng mạnh lắm. Còn em, em tự thấy mình hợp với anh Cảnh hơn cả, hãy để em giúp tẩm cung của anh không còn lạnh lẽo!!!?