Nhất Kiếm Sương Hàn

Chương 134: Cớ sao là ngươi

Thành Đan Phong một lần nữa náo nhiệt tưng bừng, từ ông chủ nhà trọ cho đến ông chủ tửu lâu, người nào người nấy cười đến không khép được miệng. Có môn phái đứng đầu giang hồ ở sau lưng, làm ăn cũng muôn phần thuận lợi, cứ xem lượng khách giang hồ lui tới hai ngày nay là rõ, người thì nhiều, vung tay lại xa hoa, chỉ trong vòng một tháng đã kiếm được lợi nhuận của cả năm.

Vân Ỷ Phong gõ gõ cửa thư phòng: "Giang đại ca."

"Vào đi." Giang Lăng Phi hoàn hồn, ngẩng đầu thấy hắn đang bưng một tô... gì đó sền sệt, yết hầu lập tức cứng ngắc, "Ngươi lại nấu ăn?"

"Ừm." Vân Ỷ Phong đưa cho hắn, "Là súp lê."

Súp lê mà nấu ra được cái dạng này, ngươi đúng là vô địch. Giang Lăng Phi đau khổ mà không dám nói, nín thở uống một hơi hết sạch: "Không tệ, mau nấu thêm một nồi cho Vương gia nữa, nhất định là hắn sẽ rất thích."

"Vương gia ra ngoài từ sớm rồi." Vân Ỷ Phong ngồi xuống cạnh bàn, "Ta vừa mới dạo phố một vòng, đi đâu cũng thấy người, huyên náo phát sợ."

"Hai ngày nữa, Yên Nguyệt Sa cũng sẽ náo thành như vậy thôi." Giang Lăng Phi cười nói, "Ta tìm sẵn cho ngươi một khu nhà yên tĩnh ngoài thành rồi, ngày mai chuyển tới đó mà ở cho nhàn."

"Không cần bọn ta ở lại giúp gì à?" Vân Ỷ Phong hỏi.

"Mình ta ứng phó bọn hắn là dư rồi." Giang Lăng Phi nói, "Thân phận của Vương gia đặc biệt, vẫn nên tránh xuất hiện chung với ta trong những sự kiện công khai thế này thì hơn."

"Kể cũng phải." Vân Ỷ Phong nghĩ nghĩ, "Vậy cứ để Vương gia ra ngoài thành một mình, ta ở lại giúp ngươi. Lúc trước Giang đại ca nói đã có biện pháp buộc Lê Thanh Hải phải thừa nhận tội ác trước mặt mọi người, ta cũng muốn hóng chút đỉnh."

Giang Lăng Phi lắc đầu: "Hiện tại ngươi cũng không phải môn chủ Phong Vũ môn, mà là người của Tiêu vương phủ."

Ta là người của Tiêu vương phủ bao giờ. Vân Ỷ Phong nghiêm mặt nhắc nhở, còn chưa tổ chức hỉ sự cơ mà.

"Rồi rồi rồi, là lỗi của ta." Giang Lăng Phi giơ tay đầu hàng, "Vậy đi, chờ ta đuổi đám người này xong, sẽ lập tức chuẩn bị tiệc cưới cho các ngươi, được chưa?" Vừa nói vừa gọi quản gia vào, lệnh cho hắn đi giúp Vân Ỷ Phong thu dọn đồ đạc, tối nay chuyển luôn tất cả đến căn nhà nhỏ ngoài thành.

Nha hoàn dâng trà ở bên che miệng cười trộm, Chưởng môn rõ ràng là đang tìm thanh tĩnh cho chính mình chứ đâu phải cho Vân môn chủ. Khỏi nói, không có Tiêu vương điện hạ với Vân môn chủ suốt ngày lang thang khắp nơi, Yên Nguyệt Sa quả nhiên yên tĩnh bội phần.

Đại hội quần hùng sẽ diễn ra vào ngày mùng tám tháng ba, ngày hoàng đạo.

Advertisement / Quảng cáo

Tuy Giang gia sơn trang phú quý xa hoa, Yên Nguyệt Sa chỉ là một góc nho nhỏ, để tránh cho các môn phái đến nhầm nơi, quản gia đặc biệt phân phó gần trăm hạ nhân thay phiên dẫn đường, dọc đường hiu quạnh vắng vẻ, lại còn phải xuyên qua một khoảng rừng tối như mực, có nha hoàn bộc trực không khỏi thắc mắc: "Sao Giang Chưởng môn lại ở cái nơi hoang vu này không biết? Sắp ra khỏi Giang ra đến nơi rồi."

"Chưởng môn nhà ta thích thanh tĩnh." Hạ nhân giải thích như vậy, cũng sắp đến rồi, sắp đến rồi.

Sau đó lại đi thêm một nén nhang nữa mới đến Yên Nguyệt Sa, một khu nhà nho nhỏ tinh xảo, nhìn sao cũng không thích hợp tổ chức đại hội võ lâm. Tiền sảnh bày hàng loạt băng ghế, với rất nhiều môn phái đã đang chen chúc ngồi, uống trà hàn huyên với nhau, ai muốn đi nhà xí cũng phải chật vật mãi mới chen ra được bên ngoài.

Cái kiểu gì đây không biết nữa.

Người người tại đây đều băn khoăn, không thể nào đoán ra rốt cục là Giang Lăng Phi và Tiêu vương điện hạ muốn làm gì. Có điều... dù đối phương muốn làm gì, người bị chĩa mũi dùi vẫn sẽ là Minh chủ võ lâm Lê Thanh Hải, chẳng ảnh hưởng mấy đến mình, cho nên cũng nhanh chóng thả lỏng, có tiệc thì đến, có hạt dưa thì bóc ra nhắm, tâm thế dành hết cho việc hóng chuyện.

Chiều đến, Lê Thanh Hải cũng ngồi kiệu mềm tới nơi.

Tất cả cùng đứng dậy chào đón, mặc dù ai nấy đều biết sau hôm nay, chức Minh chủ sẽ có chủ nhân mới, nhưng nể nang thì vẫn cần, huống hồ Giang Lăng Phi còn chưa đến, cũng chưa cần trở mặt với tiền Minh chủ luôn làm gì, vì vậy nhao nhao cung kính mời hắn ngồi vào thượng toạ.

Người của Hoa Lạc cung cũng có mặt, đều là các cô nương xinh đẹp, phải chen chúc cùng đám nam nhân ở đây không khỏi thấy bất tiện, vì vậy lục đục muốn rời tiền sảnh ra ngoài cho thông thoáng.

"Chư vị cô nương." Giang đệ tử đứng canh giữ ngay trước cổng, "Chưởng môn nhà ta sắp tới rồi, thỉnh chư vị vào ổn định vị trí, đừng đi loạn xung quanh."

Ninh Vi Lộ cũng nghe được động tĩnh, khẽ nhíu mày: "Đừng sinh sự, quay về đi."

"Rõ." Cung chủ đã lên tiếng, đám người Hoa Lạc cung cũng chỉ đành chen chúc vào trong. Giang Tam thiếu này thiệt tình, ra đứng trong sân một lát thôi cũng không được là sao? Mà đã không cho chúng ta ra ngoài, thì ngươi mau chóng xuất hiện đi chứ.

Sốt hết cả ruột.

Về phần Giang Lăng Thần, từ lúc nghe được mấy cố sự giang hồ của Vân Ỷ Phong xong, hắn rất mong chờ đến đại hội quần hùng sẽ diễn ra trong nhà này. Đợi mãi mới đến mùng tám tháng ba, các môn phái tề tụ hết ở Giang gia sơn trang, thế mà bản thân lại bị gia đinh cản lại, nói là Chưởng môn đã ra lệnh không cho ai bước vào Yên Nguyệt Sa.

Giang tiểu cửu nói: "Ta vào xem một chút thôi cũng không được sao?"

"Mong Cửu thiếu gia thứ tội, quả thật là Chưởng môn đã có lệnh như thế." Gia đinh nói, "Mong ngài về cho."

Nhìn thấy tường đồng vách sắt ở trước mắt, Giang Lăng Thần cũng không dám chống lệnh của Tam ca, đành bực bội bỏ ra ngoài, đi tìm Vân Ỷ Phong cáo trạng—chẳng phải đã hứa sẽ để mình có thêm kinh nghiệm à, làm người sao có thể không giữ lời như thế! Hắn biết khu nhà nhỏ ngoài thành đó ở đâu, lập tức phi lên ngựa xuyên qua cánh đồng tìm đến, chỉ là gõ mãi cũng không thấy ai ra mở cửa, trèo tường vào mới thấy, trống hoắc, không một bóng người.

Thiếu niên ngồi phệt xuống bậc thềm, cảm thấy toàn thế giới này đều là lừa đảo.

"Chưởng môn." Đệ tử nói, "Tất cả môn phái đã có mặt, Lê minh chủ cũng đến rồi."

"Báo cho bọn họ, ta đến bây giờ đây." Giang Lăng Phi nói.

"Rõ!" Đệ tử ôm quyền nhận lệnh, trên cổ tay là chiếc vòng lủng lẳng chuỗi ngọc bảy màu, nhìn rất không ăn nhập. Thấy Giang Lăng Phi chăm chú nhìn vào, mới ngượng ngùng giải thích: "Cái này là do Anh Nhi đeo cho ta, nàng năm nay bốn tuổi, đúng tuổi thích nghịch, nếu ta cởi ra, về nhà mà nàng không thấy đeo nữa là kiểu gì cũng khóc rống lên."

"Anh Nhi, con gái của ngươi à?" Giang Lăng Phi cười cười, "Đi đi."

Đệ tử tuân mệnh đáp lại một tiếng, xoay người đi đến tiền sảnh. Nụ cười trên mặt Giang Lăng Phi dần tắt, hắn ngồi trên bàn sách một hồi, mới đứng dậy ra khỏi phòng, nhưng không phải tiến về chỗ các Chưởng môn phái, mà là trở người lên ngựa, chạy thẳng vào rừng.

Gió phất ào áo hai bên tai.

Hắn cảm giác như đang trở lại lúc ở Tây Bắc, cảnh tượng cùng Vân Ỷ Phong đi phá trận, bên tai cũng là cuồng phong thét gào thế này như vụt qua trước mặt.

Rồi chợt quay lại những khi cùng Quý Yến Nhiên đi săn, hai người so tài xem ai bắt được mãnh thú trước, lão Thái phi thỉnh thoảng đi cùng, sẽ pha sẵn nước đậu xanh mát lạnh, bỏ thêm mật ong và quế hoa, chờ hai đứa con mồ hôi nhễ nhại trở về, cười cười mắng yêu vài câu rồi giục đi tắm rửa.

Gương mặt lạnh buốt, lòng bàn tay ẩm ướt, mãi đến khi tuấn mã dưới hông hí dài rồi thắng lại, hắn mới thình lình hoàn hồn, mơ hồ buông lỏng bàn tay bị dây cương siết đến đẫm máu.

Đã đến bìa rừng từ lúc nào.

Một nam tử áo xám đứng sẵn đó chờ hắn, cúi đầu nói: "Thiếu gia."

Giang Lăng Phi không xuống ngựa, cũng không đáp lại.

Nam tử đưa bó đuốc trong tay cho hắn.

Trên mặt đất là một kíp nổ.

Trời lúc này đã chạng vạng, ngọn lửa nhảy nhót trong bóng chiều, giống như con mắt không ngừng biến hình của cự thú nào đó.

Tay phải Giang Lăng Phi khẽ run lên, hắn nhìn kíp nổ lộ ra khỏi mặt đất, không hiểu sao lại nghĩ đến chuỗi ngọc bảy màu trên cổ tay tên đệ tử hồi nãy, nghĩ đến đứa con gái nhỏ bốn tuổi đang ở nhà chờ cha về.

Yên Nguyệt Sa cũng đang vây hãm đến cả mấy trăm người.

Mấy trăm khách giang hồ, cũng là mấy trăm người chồng, người vợ, người con và huynh đệ tỉ muội của bao người.

Hắn đáng ra phải nghĩ được biện pháp tốt hơn, nhất định sẽ nghĩ được biện pháp tốt hơn.

Hồi lâu sau, Giang Lăng Phi phất cổ tay, thẳng thừng dập tắt bó đuốc, ngọn lửa tàn phai, biến thành một làn khói mỏng.

"Nói với mẫu thân, ta sẽ có kế hoạch khác." Giang Lăng Phi trở mình lên ngựa, "Cho người đi gỡ hết thuốc nổ đi."

"Thiếu gia quyết định vội vàng quá rồi." Nam tử áo xám nhắc nhở, "Lần này từ bỏ, không biết đến bao giờ mới có cơ hội nữa đâu."

"Đã nói là ta sẽ có kế hoạch khác." Giang Lăng Phi đã đủ phiền não, quay ngựa định trở lại Yên Nguyệt Sa, sau lưng lại truyền đến một câu: "Tại sao lại làm vậy?"

Không phải giọng nói của nam tử áo xám, mà là giọng nói quá đỗi quen thuộc, quen thuộc đến độ không cần quay lại, không cần nghĩ, hắn cũng biết đó là ai.

Quý Yến Nhiên nhìn bóng lưng hắn, một lần nữa lặp lại: "Tại sao lại làm vậy?"

Nam tử áo xám cũng xé rách mặt nạ, là Vân Ỷ Phong.

Giang Lăng Phi không quay người lại.

Advertisement / Quảng cáo

"Thuốc nổ đã bị gỡ hết, ở dưới Yên Nguyệt Sa bây giờ chỉ là một đống đất không." Quý Yến Nhiên nói, "Nhưng ta biết, đổi hay không cũng vậy, ngươi sẽ không làm ra loại chuyện tàn sát trăm người."

"Các ngươi đã sớm nghi ngờ ta." Giang Lăng Phi nghiến răng.

"Người ta không nghi ngờ nhất chính là ngươi." Quý Yến Nhiên gằn từng chữ, "Bao nhiêu năm nay, ngươi muốn tiền hay muốn người, thậm chí dù có muốn binh phù, ta cũng chưa từng do dự chút nào."

Chỉ là đêm giao thừa hôm ấy, Vân Ỷ Phong bất cẩn ngã xuống hồ, trong lúc hoảng loạn quơ quắng, lại kéo phải một tay cầm bằng sắt, tình cờ phát hiện ra ám đạo trong Yên Nguyệt Sa. Lúc Giang Lăng Phi tan tiệc trở về, phòng ngủ ở phía Tây vẫn sáng là do hai người đều không có trong phòng, mà đang lần theo ám đạo, đi thẳng đến chỗ rừng này.

Yên Nguyệt Sa được đích thân Giang Lăng Phi tu kiến, dĩ nhiên mật thất này cũng là sản phẩm của hắn. Nhưng ngay cả khi phát hiện ra, Quý Yến Nhiên vẫn không nghĩ nhiều, thậm chí thấy việc người trong giang hồ xây cho mình một cái mật thất nào phải chuyện gì hiếm lạ. Cộng thêm Vân Ỷ Phong còn đang bị cảm lạnh, loay hoay bận bịu mãi, hắn cũng chẳng có để bụng hỏi lại, thẳng đến mùng tám, ngày mà Giang Lăng Thần bị thương ngoài ý muốn.

Lúc ấy, hắn sử dụng khinh công Phong Tức lặng lẽ tiếp cận đối phương, cho nên Giang Lăng Phi không kịp phòng bị, phản kích gần như trong vô thức, thẳng tay tung ra một chưởng hàn lương. Giang Lăng Thần nói đó không phải võ công của Giang gia, cũng chưa từng thấy qua chiêu thức như bạo tuyết càn quét ấy bao giờ, người nói vô tâm, nhưng lại khiến Vân Ỷ Phong chợt nhớ đến thủ vệ li kì mất mạng trong hẻm nhỏ tại Vương thành lúc trước, đã từng viết xuống một chữ "tuyết" trong lúc lâm chung.

"Ta đã kiểm tra vết thương của Cửu thiếu gia." Vân Ỷ Phong nói, "Rất giống với thương tích trên người hai thủ vệ kia, và tương tự với chiêu thức của tên trộm Xá Lợi tử."

Lại nói đến suốt thời gian qua, nội gián cứ như quỷ hồn vất vưởng khắp mọi nơi mà không mảy nay bị phát giác, bọn họ dù không muốn nghi ngờ, cũng không thể nào không nghi ngờ. Ngay đêm đó, Vân Ỷ Phong lệnh cho hàng trăm đệ tử Phong Vũ môn từ khắp các thành trấn lân cận đến theo dõi sát sao thành Đan Phong, nhất là chỗ rừng rậm này. Lô thuốc nổ âm thầm bị đổi thành đất khô có mùi tương tự, nam tử áo xám thật đã bị bắt, hiện đang ở trong nhà lao.

Quý Yến Nhiên nói: "Hắn nói ngươi không phải người Giang gia."

"Phải, ta là con nuôi của Giang gia." Thanh âm Giang Lăng Phi khàn khàn, hung hăng nói, "Mẫu thân ta là Tạ Hàm Yên."

Vân Ỷ Phong sững sờ: "Không thể nào."

Giang Lăng Phi rốt cục cũng xoay người lại, đôi mắt ửng đỏ như nhuộm máu, tay phải nắm chặt chuôi kiếm Quỷ Thủ, lạnh lùng nhìn hai người.

"Đúng là Tạ tiểu thư đã từng mang thai, nhưng chẳng bao lâu sau khi Tạ gia xảy ra chuyện, do bi thương quá đỗi nên nàng đã đẻ non, lại còn mắc chứng thần kinh hồ điệp, làm sao mà giữ được đứa nhỏ?" Vân Ỷ Phong nhẹ giọng giải thích, "Ta đã tìm gặp bà đỡ của nàng năm xưa rồi."

"Quay lại Tiêu vương phủ cùng ta." Quý Yến Nhiên nói, "Ta sẽ giúp ngươi điều tra đầu đuôi mọi chuyện."

"Thân thế của ta, cần gì nhờ ngươi tra hộ." Giang Lăng Phi nói, "Tránh ra."

"Ngươi định đi đâu? Tây Nam? Bộ tộc Dã Mã?" Quý Yến Nhiên nói, "Ta sẽ không để ngươi đi."

"Giang đại ca." Vân Ỷ Phong vội la lên, "Ngươi thử nghĩ lại mà xem, đứa nhỏ năm đó không giữ lại được, vậy thì Tạ—"

Lời còn chưa dứt, Giang Lăng Phi đã xông lên tấn công. Quý Yến Nhiên đẩy Vân Ỷ Phong qua một bên, nửa thanh Long Ngâm xẹt mở.

"Keng" một tiếng, lửa toé ra, trong rừng cũng nổi lên cuồng phong.

Hai người đã từng so tài không biết bao nhiêu lần, có điều lần này, thắng thua đã không chỉ còn là một cành hoa, một bức hoạ, một bầu rượu.

"Rút kiếm ra!" Giang Lăng Phi ép hắn đến một gốc cây.

"Quay về cùng ta." Quý Yến Nhiên nhìn hắn, "Bất luận ngươi đã làm những gì, ta cũng sẽ giữ lại mạng của ngươi."

"Trước còn nói ta bao che cho thân tín, nhưng xem ra, Tiêu vương điện hạ cũng có khác gì đâu." Giang Lăng Phi tra lại kiếm vào vỏ, "Thả nha đầu kia ra đi, nàng không liên quan gì hết, mọi chuyện đều là do ta làm."

Nói xong xoay người rời đi, lại bị Quý Yến Nhiên nắm lấy bả vai. Giang Lăng Phi trở mình tung chân đá, ép đối phương lùi lại vài bước, Quỷ Thủ kiếm một lần nữa quét như gió táp, hướng thẳng đến trước mặt Quý Yến Nhiên, Vân Ỷ Phong thấy vậy liền bay đến, ánh kim loại loé lên giữa những ngón tay, bắn ra đánh trật mũi kiếm đối phương.

Dù Giang Lăng Phi võ công cái thế đến đâu, cũng khó mà đấu lại được hai người bọn hợp lực, huống hồ hắn cũng không có ý định đánh lâu, đang lúc nhận thấy bản thân có mất đi lợi thế, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng hí dài.

Bóng dáng màu đỏ lao ra vun vút từ trong rừng, tựa như một tia chớp rực sáng, Giang Lăng Phi không khỏi mừng thầm, dùng một chưởng đẩy Vân Ỷ Phong ra, tung người cưỡi lên lưng ngựa. Tiểu Hồng vọt lên như bay, chỉ trong nháy mắt đã dẫn hắn biến mất vào rừng sâu.

...

Mà ở trong Yên Nguyệt Sa, chư vị anh hùng hảo hán đã sớm muốn chửi thề vung trời. Đến giờ mà Giang Lăng Phi vẫn chưa chịu xuất hiện, chỉ có hạ nhân liên tục vào thêm trà, uống nhiều trà nên buồn đi nhà xí, muốn đi nhà xí lại phải chen qua một đám người lúc nhúc, ở trong phòng thì nóng phát rồ, cứ tiếp tục bị giày vò thế này, sớm muộn gì cũng nhìn thấy ảo ảnh.

"Bao giờ Giang chưởng môn mới định xuất hiện đây?"

"Phải đấy, có đến hay không thì bảo."

"Lê minh chủ, ngươi nên nói gì đi chứ."

Lê Thanh Hải giận tím mặt, không biết rốt cục Giang Lăng Phi định giở trò gì, đúng lúc các lão đầu sắp bị hun đến bất tỉnh, cuối cùng cũng có người khoan thai bước đến, mời Lê minh chủ đến thư phòng một chuyến.

Lê Thanh Hải nói: "Có chuyện gì mà không thể nói luôn ở đây?"

"Tốt hơn hết là Minh chủ hãy đi theo ta." Đệ tử ghé tai hắn thấp giọng nói, "Thực không dám giấu, là Tiêu vương điện hạ đích thân cho mời."

Tiêu vương điện hạ, Tiêu vương điện hạ, Lê Thanh Hải đã nghe về ô dù phô trương này của Giang Lăng Phi đến phát bệnh, lập tức đi đến phòng sát vách, song lại chỉ gặp một mình Vân Ỷ Phong.

"Vân môn chủ?" Lê Thanh Hải chần chừ, "Ngươi tìm ta sao?"

"Đúng, là ta tìm ngươi." Vân Ỷ Phong hỏi, "Sức khoẻ Lê minh chủ gần đây vẫn tốt chứ?"

Lê Thanh Hải thở dài: "Vân môn chủ có chuyện gì thì cứ nói thẳng."

"Nếu như sức khoẻ không tốt, thì giao vị trí Minh chủ ra đi." Quả nhiên rất thẳng.

"Cho Giang Chưởng môn sao?"

"Cho ta."

"..."

Lê Thanh Hải cảm thấy, hình như mình điếc rồi.

Vân Ỷ Phong không có thời gian giải thích tỉ mỉ cho hắn. Mục đích của Giang Lăng Phi, hoặc nói là Tạ Hàm Yên, rất rõ ràng, nếu mấy trăm chưởng môn ở đây đồng loạt gặp bất trắc, giang hồ lâm vào đại loạn, thiên hạ cũng sẽ hỗn độn theo—dù gì trước giờ các môn phái võ lâm vẫn mang trách nhiệm tiêu diệt tà giáo, hàng ma vệ đạo, ở một khía cạnh nào đó cũng chính là chia sẻ áp lực với quan phủ, hai bên tương hỗ cùng tồn tại, chưa kể hiệu buôn cửa tiệm của rất nhiều môn phái đã đi vào đời sống sinh hoạt của người dân, sự cân bằng này mà sụp đổ, thì hậu quả vô cùng khôn lường.

Advertisement / Quảng cáo

(*hàng ma vệ đạo: bắt tà ma bảo vệ chính nghĩa)

Giang hồ không thể loạn, nhưng Lê Thanh Hải thì chẳng ra làm sao, hơn nữa Quý Yến Nhiên còn lo, nếu cứ thả hắn đi như vậy, vạn nhất sau này bị Giang Lăng Phi trừ khử, vị trí Minh chủ để trống cũng sẽ không khỏi thu hút nhiều con mắt thèm thuồng.

Cho nên người đáng tin tuyệt đối, chỉ có một.

Vân Ỷ Phong hỏi: "Ta không thể làm Minh chủ à?"

Lê Thanh Hải miễn cưỡng nói: "...Có thể."

Như trong dự đoán, sau khi nghe được tin tức này, Chưởng các đại môn phái cũng cảm thấy, mình không điếc thì cũng điên rồi.

Lê Thanh Hải hành lễ, run giọng nói: "Chúc mừng Vân minh chủ."

Đám người phía dưới như vừa tỉnh mộng... hoặc là chưa, nhưng mặc kệ đã tỉnh hay chưa, cũng vẫn phải nói một lời một chúc mừng. Ninh Vi Lộ trước nay có giao hảo không tồi với Vân Ỷ Phong, lúc này cũng bị chấn kinh đến á khẩu, đối phương gọi tên ba bốn lần mới phản ứng lại: "Hả?"

"Ninh cung chủ." Vân Ỷ Phong nói, "Sự vụ ở Phong Vũ môn phức tạp, ta cũng không có nhiều thời gian quản lí võ lâm, cho nên khu vực Kim Lăng, để ta xem nào... từ thành Thanh Huy cho đến thành Vân Hoàn, về sau giao cho Hoa Lạc cung quản lí, có được không?"

Đám đông phía dưới hoang mang nhìn nhau, có vài môn phái bắt đầu tỏ vẻ hâm mộ thèm thuồng, biết thế kết thân với Phong Vũ môn từ sớm, có khi bây giờ đã được nhận lệnh của Minh chủ rồi.

Đúng là sai lầm!

Ninh Vi Lộ vừa kinh ngạc vừa lúng túng: "...Được."

"Còn Lưu bang chủ, Triệu đảo chủ, Liễu huynh, Thanh Khê đạo trưởng, Chư Cát tiên sinh." Vân Ỷ Phong loạt soạt mở bản đồ, "Từ hôm nay trở đi, võ lâm Trung Nguyên chia làm sáu khối, mỗi chư vị phụ trách một khối, giữ gìn an ổn cho cộng đồng, bảo vệ chính nghĩa, có ai thắc mắc gì không?"

Những người vừa được gọi tên đều là các bậc tiền bối thực lực hùng hậu, đức cao vọng trọng trên giang hồ. Nãy thấy Lê Thanh Hải giao chức vị Minh chủ của mình ra như một trò đùa, mới không khỏi bất mãn trong lòng, có người nóng tính còn suýt định lên tiếng trách cứ—dù Tiêu vương điện hạ có ở đây, thì người thượng vị cũng nên là Chưởng môn Giang gia Giang Lăng Phi, chứ nào đến phiên Vân Ỷ Phong? Không ai ngờ, việc đầu tiên mà vị tân Minh chủ này thực hiện sau khi nhậm chức, lại là phân phát quyền lực trong tay ra làm sáu, thậm chí không lưu lại chút gì cho chính hắn, thấy vậy, hoả khí trong lòng cũng tiêu tan gần hết, đồng thanh nhận lệnh: "Tạ Minh chủ!"

"Được rồi, về sau vất vả cho các vị." Vân Ỷ Phong lặng lẽ thở dài, chân thành nói, "Người nên nói lời cảm tạ, phải là ta mới đúng."

-

vtrans by xiandzg