Nhất Kiếm Quang Hàn Khởi Thu Lâu Truyện Full

Chương 6: Không đội trời chung

Ngón tay dài nhỏ xinh của nàng không ngừng di động trên địa đồ như đang tìm kiếm một nơi nào đó.

Liễu Nhị Ngốc ngồi xuống một chiếc ghế gỗ.

Nhìn dáng vẻ chăm chú của Trầm Tiểu Điệp, hắn không tiện làm phiền, nhưng trong lòng không khỏi nhộn nhạo.

Hắn cũng không đến xem thử đó là địa đồ gì, chỉ cảm thấy ba gian nhà tranh này ẩn tàng rất nhiều điều thần bí.

Vừa rồi hắn đã bị giáo huấn một lần, đã nếm thử quyền chưởng của Trường Bạch song tàn nên không muốn đi theo vết xe đổ, chỉ đành truy tìm căn nguyên từ Trầm Tiểu Điệp.

Thật ra bản thân hắn chẳng lẽ không phải là một bí ẩn hay sao?

Hắn có phải từ nhỏ lớn lên tại Kim Lăng không? Một thân võ công của hắn từ đâu mà ra?

Khi còn ở Kim Lăng Trầm Tiểu Điệp cũng biết đại khái, nhưng nàng chưa từng hỏi hắn.

Đương nhiên hắn cũng không nên dò la chuyện của người khác.

- Tìm được rồi, tìm được rồi!

Trầm Tiểu Điệp bỗng nhiên thốt :

- Kỳ Liên sơn này quả thật là rộng lớn.

Nàng gấp bức địa đồ, sau đó quay đầu lại.

- Nói đi!

Sắc mặt của nàng vẫn như thường, giọng nói thân thiết giống như bạn cũ nhiều năm gặp lại :

- Đêm qua thế nào?

- Ta... ta muốn nói...

- Muốn nói ta không nên làm cho ngươi mê man, đúng không?

- Ta...

- Ngươi nghĩ xem, tình huống cáp bách như vậy liệu ta có biện pháp nào khác?

Trầm Tiểu Điệp khẽ nhíu mày :

- Chính ta cõng ngươi chạy đó nha.

Lẽ nào cõng hắn nên phải khiến hắn mê man, mơ mơ màng màng?

- Chuyện này...

Liễu Nhị Ngốc không hiểu được, mở to mắt ra vẻ nghi hoặc.

- Liễu Nhị Ngốc, ngươi thật là có điểm ngốc.

- Ta ngốc?

- Ngươi đương nhiên không ngốc, chỉ có điều...

Bỗng nhiên gò má ửng hồng, Trầm Tiểu Điệp thẹn thùng nói :

- Ngươi nên biết, ta không thích một nam nhân tỉnh tỉnh táo táo nằm trên vai mình...

Thì ra là thế.

Liễu Nhị Ngốc không khỏi đỏ mặt lên.

Trầm Tiểu Điệp đã từng ở tại thanh lâu, trở thành danh kỹ đệ nhất lưu bên sông Tần Hoài. Một nữ tử thanh lâu, lại nói rằng không muốn một nam nhân tỉnh tỉnh táo táo nằm ở trên vai, phải chăng có chút buồn cười?

Liễu Nhị Ngốc lại không hề cảm thấy buồn cười.

Bởi vì hắn biết, Trầm Tiểu Điệp là một người trong sạch tại Di Hồng viện; nàng chỉ bồi rượu, ca hát chứ không lưu khách qua đêm.

Hơn nữa những người mà nàng giao du đều là danh sĩ Giang Nam, ngoại trừ thơ rượu đàn hát, ngay cả chuyện liếc mắt đưa tình cũng đều rất ít.

Hôm nay hắn càng hiểu được, Trầm Tiểu Điệp khuất thân tại thanh lâu hiển nhiên là có nguyên nhân khác, chỉ là hắn không tiện hỏi, cũng không tiện lên tiếng.

Ít ra trong mắt hắn, Trầm Tiểu Điệp vẫn là một ngọc nữ thuần khiết.

- Được rồi, không nói những chuyện này nữa.

Trầm Tiểu Điệp bỗng nhiên nói :

- Có chuyện ta muốn nói với ngươi.

- Chuyện gì?

- Lạc Dương Tiểu Mạnh Thường Long Hoài Bích và chủ nhân Thư Kiếm sơn trang Tiêu Quý Tử đã được thả rồi.

- Là ai thả?

- Là ta thả.

Trầm Tiểu Điệp cười nói :

- Còn có một chuyện, ta muốn xin lỗi ngươi.

- Xin lỗi ta?

- Đúng vậy.

Trầm Tiểu Điệp nói :

- Ta đã mạo danh ngươi.

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Sau khi ra khỏi cũi, Long Hoài Bích và Tiêu Quý Tử liền muốn cảm tạ.

Trầm Tiểu Điệp nói :

- Ta vốn đang cải trang, không muốn bại lộ thân phận, cho nên mới nghĩ tới ngươi...

- Nghĩ tới ta?

- Ta đã nói mình là Kim Lăng Liễu Nhị Ngốc.

- Cô không cần phải xin lỗi.

Liễu Nhị Ngốc nở nụ cười :

- Người phải hổ thẹn chính là ta. Ta vốn muốn cứu bọn họ, mà thân lại khó bảo toàn. Sau này nếu như có cơ hội gặp được hai vị nhân huynh này, ta...

- Ngươi nhất định không được nói thật.

- Vì sao?

- Không vì sao hết.

Trầm Tiểu Điệp hé miệng cười :

- Chuyện này coi như là bí mật của hai người chúng ta, không được nói cho người ngoài! Hơn nữa đây cũng không phải là chuyện xấu gì, cho ngươi thêm một nỗi oan...

- Quả thật đó không phải là chuyện xấu, chính là chuyện tốt.

Liễu Nhị Ngốc nói :

- Chỉ là ta không dám chiếm công.

- Chiếm công cái gì?

- Long Hoài Bích và Tiêu Quý Tử kia đều là những quân tử thật thà, luôn luôn tốt khoe xấu che. Sau khi bọn họ trốn thoát, nhất định sẽ tuyên dương khắp nơi trên giang hồ, nói rằng Liễu Nhị Ngốc hiệp nghĩa ra sao...

- Ngươi vốn cũng rất hiệp nghĩa.

- Nhưng chuyện này...

- Chuyện này cũng là chuyện ngươi muốn làm, mặc dù không thành công, nhưng cũng đã tận tâm rồi.

Trầm Tiểu Điệp cười nói :

- Cần gì phải lôi một Trầm Tiểu Điệp ra?

- Ta có thể không nói là cô làm, chỉ phủ nhận không phải là ta cứu bọn họ.

- Đây là ngươi họa xà thiêm túc (vẽ rắn thêm chân, làm chuyện vô ích).

Trầm Tiểu Điệp mỉm cười :

- Chỉ sợ trong vòng vài ngày chuyện này đã truyền khắp giang hồ rồi, ngươi đi phủ nhận với ai?

- Điều này...

Liễu Nhị Ngốc hơi ngẩn người.

Ngoại trừ trực tiếp gặp mặt Long Hoài Bích và Tiêu Quý Tử, quả thật hắn không cách nào phủ nhận với tất cả nhân vật giang hồ, hắn chỉ đành cười khổ.

Trầm Tiểu Điệp nhìn hắn, có vẻ rất đắc ý.

Lúc này nàng vẫn đang mặc bộ y phục màu lam rộng thùng thình kia, cộng thêm khuôn mặt xinh đẹp, càng nhìn càng thấy buồn cười.

Liễu Nhị Ngốc bất giác bật cười.

- Ngươi cười cái gì?

Ánh mắt của Trầm Tiểu Điệp như làn nước mùa thu, mái tóc xõa tung, vui vẻ dịu dàng.

- Y phục này ở đâu ra vậy?

- Mua đó.

- Sao còn không thay đi?

Liễu Nhị Ngốc cười cười nói :

- Chẳng lẽ định vĩnh viễn làm Liễu Nhị Ngốc sao?


- Danh tiếng của Liễu Nhị Ngốc hiện nay rất vang dội đấy.

Trầm Tiểu Điệp cười nói :

- Thế nào? Sợ ta làm hỏng danh tiếng của ngươi à?

- Danh lợi đối với ta như phù vân, cô cho rằng ta rất quan tâm sao?

- Ta cũng chỉ nói đùa thôi.

Trầm Tiểu Điệp giải thích :

- Chỉ là sắp phải đi xa, có một số việc cần xử lý gấp, không kịp thay đồ...

- Đi xa?

Liễu Nhị Ngốc mở to hai mắt.

- Đúng vậy, đi rất xa.

- Bao giờ thì đi?

- Ngay hôm nay.

Liễu Nhị Ngốc đột nhiên ngẩn ra, trong lòng cảm thấy không thoải mái, cũng có chút thương cảm, vẻ mặt không khỏi hơi buồn bã.

- Có phải ngươi còn có chuyện muốn hỏi ta?

Trầm Tiểu Điệp dịu dàng hỏi.

- Chuyện này có tiện không?

- Có một số việc ta cũng chỉ biết đại khái, còn có một số việc liên quan rất rộng, quả thật là không tiện.

Trầm Tiểu Điệp bỗng nhiên thở dài một tiếng :

- Ta cũng chỉ có thể... chỉ có thể...

- Được, ta không hỏi.

- Không không!

Trầm Tiểu Điệp nói :

- Ít ra ta có thể giải thích một chút nghi vấn trong lòng ngươi hiện giờ...

- Cô muốn nói...

- Gian nhà tranh bên trái kia cũng không có bí mật gì.

Trầm Tiểu Điệp nói :

- Bên trong chỉ có một vị lão nhân đang bế quan thu luyện...

- Ồ!

- Về phần hai vị hộ pháp kia, có lẽ ngươi đã đoán được.

Trầm Tiểu Điệp tiếp tục nói :

- Chính là Ba Thị Song Kỳ năm đó danh lừng Bạch sơn Hắc thủy (Trường Bạch sơn và Hắc Long giang, thuộc vùng Đông bắc Trung Quốc), Ba Đồ Tâm và Ba Đồ Đảm...

- Lão nhân kia...

- Lão nhân kia đã già, còn danh hiệu... thứ lỗi cho ta không thể nói được.

Trầm Tiểu Điệp áy náy nói :

- Bởi vì... bởi vì...

- Được rồi! Tiểu Điệp... kỳ thật ta cũng không muốn biết những chuyện này...

- Vậy ngươi muốn...

- Ta... ta chỉ muốn...

Liễu Nhị Ngốc bỗng nhiên có chút ấp úng, cuối cùng nói :

- Chỉ muốn biết cô muốn đi nơi nào?

Thật ra thứ mà hắn muốn biết là những chuyện đại loại về Thiên Hương cốc, cùng với nội tình của Bạch Phượng Tử, còn có việc Trầm Tiểu Điệp lấy chìa khóa ở đâu để mở cũi sắt?

Nhưng mấy vấn đề này hiện tại đã trở thành thứ yếu.

Trầm Tiểu Điệp nhìn hắn, thâm tình chân thành, ánh mắt dập dờn như nước gợn. Nàng đương nhiên hiểu rõ dụng tâm của hắn, buột miệng :

- Kỳ Liên sơn.

Kỳ Liên sơn chính là Thiên sơn. Người Hung Nô xưng là “Thiên sơn Kỳ Liên”, nam bắc hai đường, kéo dài qua hai tỉnh Cam Túc Tân Cương, những dãy núi quấn lấy nhau.

Diện tích mấy ngàn dặm, bắc Kỳ Liên lại có tên là Tuyết sơn.

- Vùng biên cương hoang vu, quả thật rất xa xôi.

Liễu Nhị Ngốc nói :

- Chỉ một mình cô lẻ loi sao?

Hắn không muốn hỏi nàng đi làm gì.

- Đúng vậy.

- Đáng tiếc chuyện của cô ta không tiện tham dự vào.

Liễu Nhị Ngốc thăm dò :

- Nhưng nếu như ta có thể tận một chút khả năng...

- Lẽ nào bản thân ngươi không có chuyện cần làm?

- Có thì có.

Liễu Nhị Ngốc nói :

- Nhưng cũng không gấp.

Trầm Tiểu Điệp bỗng nhiên im lặng, nàng đang trầm tư, nàng đang suy nghĩ, lại cẩn thận cân nhắc, sắc mặt có vẻ rất ngưng trọng.

- Chỉ cần cô đáp ứng.

Liễu Nhị Ngốc nói :

- Ta sẽ không hỏi gì cả.

- Không phải.

Trầm Tiểu Điệp buồn bã nói :

- Ngươi hiểu lầm rồi, ta không có chuyện gì muốn giấu ngươi.

- Vậy là...

- Ta đang lo lắng cho ngươi.

Trầm Tiểu Điệp nhíu mày :

- Ngươi sẽ bị liên lụy, thậm chí sẽ gặp phải những nguy hiểm không lường trước được, chỉ sợ chưa tới đó đã lao lực quá độ rồi.

- Cô muốn nói dọc đường đi còn có trở ngại?

- Rất có thể, thậm chí là trở ngại trùng trùng.

Trầm Tiểu Điệp thở dài nói :

- Ngươi mới ra giang hồ đã nổi danh khắp nơi, hiện nay là cái đích của nhiều người, đi cùng với ta chỉ sợ sẽ gặp bất lợi.

- Ta sở dĩ bị người khác coi là kẻ ngốc, chính là bởi vì luôn làm theo ý mình, chưa bao giờ suy tính thiệt hơn.

- Ngươi nhất định muốn đi sao?

- Đúng vậy.

Liễu Nhị Ngốc bỗng nhiên nhướng mày :

- Bất kể cô có đáp ứng hay không, ta cũng phải đi Kỳ Liên sơn, coi như là du sơn ngoạn thủy, kiến thức một chút phong cảnh biên thùy.

- Ngươi xem đây là du ngoạn sao?

- Cũng có lẽ không phải là du ngoạn. Rừng núi hoang vu, ngàn dặm đóng băng, thậm chí còn có ma quỷ ăn thịt người.

Liễu Nhị Ngốc nói :

- Nhưng một khi ta đã có ý này, không ai có thể ngăn cản được.

- Ồ?

- Người khác chỉ biết là ta có chút ngờ nghệch.

Liễu Nhị Ngốc càng nói càng hăng say :

- Nhưng lại không biết ta còn có tâm bệnh khác.

- Ta biết.

Trầm Tiểu Điệp nói :

- Ngươi còn có vài phần ngạo khí.

- Không sai, không sai.

Ánh mắt Liễu Nhị Ngốc lóe sáng :

- Sinh ta ra là phụ mẫu, hiểu ta chính là...

- Trầm Tiểu Điệp.

Trầm Tiểu Điệp vội tiếp lời, chỉ vào mũi của mình.

Hai người cùng nhìn nhau cười.

Hiển nhiên Liễu Nhị Ngốc đã hạ quyết tâm, muốn chen một chân vào.

- Ngươi có thể đi.

Trầm Tiểu Điệp trầm ngâm một chút, nói :

- Nhưng có thể hứa với ta hai chuyện hay không?

- Có thể, có thể. Cô nói đi!

- Thứ nhất.

Trầm Tiểu Điệp nói :

- Không thể kết bạn đồng hành.

- Vì sao?

Liễu Nhị Ngốc mở to hai mắt :

- Chẳng lẽ... chẳng lẽ... cô còn không tin tưởng ta...

- Đừng nghĩ lung tung!

Trầm Tiểu Điệp nói :

- Ta và ngươi là đồng đạo không đồng bạn, trên đường giả vờ như không quen biết.

- Ngay cả nói cũng không được sao?

- Chuyện này còn phải xem tình hình.

Trầm Tiểu Điệp nói :

- Có thể tại nơi hoang dã không người, hoặc là đêm khuya yên tĩnh...

Liễu Nhị Ngốc ngẫm nghĩ, giống như đã hiểu ý của nàng, cuối cùng gật đầu nói :

- Được. Cô nói chuyện thứ hai đi!

- Chuyện thứ hai rất quan trọng.

Trầm Tiểu Điệp nói :

- Chuyện này chỉ có tám chữ: “gặp hoàng không đánh, gặp hồng không chọc”. Ngươi phải nhớ kỹ trong lòng.

- Ta không thích chơi đoán chữ.

- Ai bảo ngươi chơi đoán chữ! Trước tiên ta nói đến tám chữ này chỉ vì muốn tăng ấn tượng của ngươi.

Trầm Tiểu Điệp tiếp tục nói :

- “Hoàng” ở đây là một quái khách áo vàng, còn “hồng” ở đây là một người phụ nữ áo đỏ.

- Ồ?

- Sau khi vượt qua đại giang, chắc chúng ta sẽ có rất ít cơ hội nói chuyện với nhau, cho nên ta phải dặn dò cẩn thận.

Trầm Tiểu Điệp vẻ mặt nghiêm trọng nói :

- Gặp quái khách áo vàng nhất định không được đánh, gặp phụ nhân áo đỏ nhất định không được chọc.

Hai chữ “đánh” và “chọc” phải chăng không cùng ý nghĩa?

Nàng không giải thích.

Mặc dù Liễu Nhị Ngốc không tin có nhân vật lợi hại cỡ này, nhưng thấy nàng trịnh trọng như vậy hắn cũng không muốn tranh luận :

- Ta nhớ kỹ là được rồi.

- Ngươi phải thật sự nhớ kỹ, không thể tùy tiện trả lời qua loa.

Hiển nhiên Trầm Tiểu Điệp rất lo lắng, lại dặn dò lần nữa.

- Ta nhìn tình thế mà làm là được rồi.

Lời này của Liễu Nhị Ngốc là nói thật.

- Ta biết, ngươi đích xác có vài phần ngạo khí.

Trầm Tiểu Điệp cười khổ :

- Nếu ngươi thật sự có thể nhìn tình thế mà làm thì tốt. Đây là nói khi cần thiết phải biết nhẫn nhịn.

- Chuyện này đương nhiên, không nhịn sẽ phải chịu khổ.

Liễu Nhị Ngốc đành phải thuận theo lời nàng, không muốn lại xảy ra vấn đề.

Bởi vì nghe Trầm Tiểu Điệp ngàn căn vạn dặn sinh động như thật một phen, trong đầu hắn đã khắc ghi hình ảnh của một quái khách áo vàng và một phụ nữ áo đỏ, trong lòng thầm nghĩ: “Ta muốn xem thử họ là nhân vật ba đầu sáu tay nào”.

- Có lẽ vậy là được rồi.

Trầm Tiểu Điệp miễn cưỡng hài lòng.

- Vừa rồi không phải cô nói hôm nay sẽ đi sao?

Liễu Nhị Ngốc không ngờ lại trở nên nóng vội.

- Ăn xong bữa trưa rồi đi.

Nhắc tới ăn, Liễu Nhị Ngốc bỗng nhiên cảm thấy hơi đói bụng. Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, đúng là đã gần đến giờ ngọ.

Nhưng cơm ở đâu? Từ sau khi hắn tỉnh lại, tổng cộng chỉ thấy được ba người, ai sẽ nấu cơm?

Có điều hắn tin tưởng Trầm Tiểu Điệp, nói ăn thì nhất định sẽ có cơm ăn.

Quả nhiên, một lúc sau, chỉ nghe cửa gỗ khẽ kẹt, hai tiểu nha hoàn áo xanh bỗng nhiên đi vào, một người tay xách giỏ trúc, một người bưng một chiếc hộp gỗ lớn.

Trong hộp gỗ là cơm và thức ăn, còn trong giỏ trúc có hoa quả tươi ngon.

Mặc dù chỉ là rau canh, nhưng có mặn có chay, không chỉ sắc hương đều đẹp, mùi vị càng thập phần ngon miệng.

Dùng cơm nước xong, Trầm Tiểu Điệp đi đến gian ngăn cách thay trang phục.

Một bộ áo váy bằng vải thô, giản dị tự nhiên, nhưng vẫn không giấu được lệ chất trời sinh, xinh đẹp thanh tú.

Ra khỏi cửa, đã không còn thấy Trường Bạch song tàn.

- Ngươi chờ một chút!

Trầm Tiểu Điệp xoay người, đi thẳng về phía gian nhà tranh bên trái, quỳ xuống nơi bậc đất.

Nàng nhìn về hai phiến cửa gỗ, lạy ba lần, sau đó đứng lên.

Liễu Nhị Ngốc nhìn thấy tất cả, không khỏi thầm kinh ngạc, nhưng hắn đã hạ quyết tâm phàm chuyện mà Trầm Tiểu Điệp không muốn kể, tuyệt đối hắn sẽ không truy hỏi.

Ra khỏi hàng rào, hắn quay đầu nhìn lại, thấy trên một thanh gỗ vuông có viết bốn chữ lớn: “Biệt Giá Sơn Trang”.

“Biệt Giá sơn trang?” Không giống như bình thường, Liễu Nhị Ngốc lại nhớ kỹ cái tên này.

Trầm Tiểu Điệp đã nói sau khi vượt qua đại giang mới chia tay.

Thậm chí cũng không hẳn là chia tay, chỉ làm bộ như không quen biết, vẫn cùng đi trên một con đường, ăn trong cùng một cửa tiệm.

Còn như thỉnh thoảng đưa mắt ra hiệu thì đương nhiên không bị hạn chế.

Hành trình đi Kỳ Liên sơn là một chặng đường xa xôi. Gần như những việc có thể gặp phải trên đường đi Trầm Tiểu Điệp đều đã đề cập đến, kể cả phương pháp giữ liên hệ chặc chẽ trong tình huống hai người làm bộ như không quen biết. Sau khi rời khỏi trang viện, Trầm Tiểu Điệp lại dặn dò tỉ mỉ từng việc, còn Liễu Nhị Ngốc thì chỉ biết gật đầu.

- Rốt cuộc ngươi có nhớ rõ hết không?

Trầm Tiểu Điệp hỏi.

- Ta chỉ xem qua sách là thuộc, lẽ nào ngay cả mấy câu đó cũng không nhớ rõ.

Liễu Nhị Ngốc cười cười nói :

- Chỉ có một điểm ta không đồng ý.

- Điểm nào?

- Nếu như có người khi dễ cô, ta nhất định phải nhúng tay.

- Ai dám khi dễ ta?

Trầm Tiểu Điệp quay đầu sang, ánh mắt như sao chợt sáng lên :

- Ta cũng không làm bằng đậu hũ.

- Cô làm từ nước.

Bỗng nhiên Liễu Nhị Ngốc thốt.

- Đừng nói lung tung!

Trầm Tiểu Điệp nở nụ cười.

Những dãy núi nhấp nhô, quanh co khúc khuỷu. Rời xa khỏi “Biệt Giá sơn trang”, Liễu Nhị Ngốc đoán chừng hẳn vẫn còn ở trong khu vực Tê Hà sơn.

Nhưng mặt trời đã ngả về phía tây, sắc trời đã về chiều.

Phía trước là hai ngọn núi sóng đôi, hai bên cây rừng dày đặc, loáng thoáng có thể thấy được đầu kia của hẻm núi. Chỉ nghe tiếng gió thổi trên ngọn cây, nước suối chảy róc rách.

Bỗng nhiên âm điệu hài hòa vang lên, tiếng cổ nhạc đột nhiên trỗi dậy.

Tiêu, trống, sáo, đàn, tiếng sênh, tiếng tỳ bà, còn kèm theo tiếng kèn lệnh, giống như trăm loại âm nhạc hòa lẫn vào nhau.

Sơn cốc tĩnh mịch, không một bóng người, loại âm hưởng này từ đâu ra?

Liễu Nhị Ngốc không khỏi đổi sắc mặt.

Hắn vốn là một người rất trầm tĩnh, nhưng loại tình huống này dù sao cũng rất hiếm có, nhất là khi đảo mắt chung quanh lại không hề nhìn thấy một bóng người, nhất thời hắn lại hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề.

- Cô có nghe không?

Hắn hỏi Trầm Tiểu Điệp.

- Ta cũng không phải người điếc.

Trầm Tiểu Điệp cũng trả lời rất tuyệt diệu.

- Chuyện gì vậy?

- Lẽ nào ngươi không nghe được đây là tấu nhạc?

Đương nhiên Liễu Nhị Ngốc nghe được, hơn nữa hắn còn rành âm luật, nghe được đây là tiếng nhạc ra trận, tràn ngập mùi vị giết chóc.

- Ai đang tấu nhạc?

- Còn ai nữa!

Trầm Tiểu Điệp lại không hề kinh ngạc :

- Đương nhiên là một người thích tác quái.

Quả thật là như vậy, nếu không phải thích tác quái, sao lại ở chốn núi rừng hoang vu không người này tấu nhạc.

Nhưng nhạc khí không chỉ một loại, người thích tác quái lẽ nào chỉ có một?

- Là ai đang tác quái?

- Ngươi gấp cái gì? Rất nhanh sẽ gặp được thôi.

Quả nhiên, lời còn chưa dứt, tiếng nhạc đã đột nhiên dừng lại.

Lúc này nắng chiều trải đầy ngọn núi, chỉ thấy mười hai thiếu nữ xinh đẹp, trong tay mỗi người cầm các loại nhạc khí khác nhau, vây quanh một vị nữ nhân áo trắng phất phơ như thần tiên xuất hiện dưới ánh chiều tà.

Tóc mai như sương, phong hoa tuyệt đại, nàng giống như trong áng mây màu bồng bềnh hạ xuống.

Nữ nhân này là ai? Không ngờ lại là Bạch Phượng Tử.

Hiển nhiên ả ta đã tận lực chải chuốt một phen, lại cố ý làm ra vẻ huyễn hoặc.

Ban đầu Liễu Nhị Ngốc mở to hai mắt, đến khi thấy rõ là ai, hắn không khỏi hừ lạnh một tiếng.

Ánh mắt của Bạch Phượng Tử chuyển động, lướt qua trên người Liễu Nhị Ngốc, sau đó dừng lại trên mặt Trầm Tiểu Điệp, thần sắc bỗng nhiên biến đổi :

- Ngươi không có gì để nói sao?

- Nhìn dáng vẻ vênh váo của ngươi,

Trầm Tiểu Điệp lạnh lùng đáp :

- Có gì để nói?

- Ngươi đã quên ước định của chúng ta rồi sao?

- Ứớc định gì?

- Thiên Hương cốc và Biệt Giá sơn trang nước sông không phạm nước giếng.

- Là ta với ngươi ước định sao?

- Đương nhiên không phải ngươi, cũng không phải ta.

Bạch Phượng Tử trầm giọng nói :

- Nhưng ước định này hẳn là ngươi phải biết.

- Biết thì sao? Không biết thì sao?

- Hừ, ngươi muốn xảo biện phải không?

Bạch Phượng Tử cười nhạt :

- Ta chỉ hỏi ngươi, vì sao lại xâm nhập Thiên Hương cốc?

- Thiên Hương cốc? Ở chốn nào?

- Ngươi không biết sao?

- Ta biết, đây là nơi được đồn đãi mấy chục năm nay trên giang hồ, một nơi thế ngoại đào nguyên như có như không, hư ảo mờ mịt.

Hôm nay đã không còn là lời đồn.

- Đừng lắm lời!

Bạch Phượng Tử mặt lạnh như sương, quát lên :

- Vì sao ngươi lại xâm nhập nơi ở của ta?

- Ngươi có chứng cứ gì không?

- Chứng cứ?

Bạch Phượng Tử cười lạnh :

- Ngươi hỏi câu này rất hay, vừa vặn có một chứng cứ sống ở đây.

- Ở đâu?

- Chính là hắn.

Bạch Phượng Tử dùng một ngón tay chỉ thẳng vào Liễu Nhị Ngốc :

- Hắn chính là chứng cứ.

- Ta là chứng cứ?

Liễu Nhị Ngốc lông mày dựng lên, giận dữ quát :

- Bạch Phượng Tử! Ta đang muốn tìm ngươi đây, món nợ này phải tính luôn một thể...

- Tính luôn một thể?

Bạch Phượng Tử thoáng ngẩn người.

Vốn ả ta muốn tìm chứng cứ, không ngờ lại dẫn đến một địch nhân muốn tìm bà tính sổ. Thực ra đây cũng là chuyện nằm trong dự liệu.

- Nghe thấy chưa?

Trầm Tiểu Điệp cười nhạt :

- Hắn không muốn làm chứng.

Bạch Phượng Tử thấy Trầm Tiểu Điệp và Liễu Nhị Ngốc đến có đôi có cặp, trong lòng vốn đã không thoải mái, lúc này càng tức giận đến sắc mặt thành vàng khè.

Hai mắt của ả như dao bén nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Trầm Tiểu Điệp không hề chớp, giống như muốn xuyên thủng người nàng.

- Ngươi tưởng ta sẽ bỏ qua sao?

- Ngươi đương nhiên sẽ không bỏ qua, ngươi muốn thử vận may một lần.

Trầm Tiểu Điệp nói :

- Có điều kết quả là ngươi sẽ hối hận.

- Hối hận? Ngươi cho rằng ta không đối phó được hai người các ngươi?

- Chuyện này chỉ có bản thân ngươi biết.

- Bản thân ta?

- Nếu như quả thật ngươi nắm chắc phần thắng, sẽ không vừa mở miệng lại bàn chuyện ước định gì gì đó. Đối với chuyện chắc thắng, Bạch Phượng Tử còn có thể nói lý sao?

Trầm Tiểu Điệp ung dung cười :

- Những người bị ngươi nhốt trong cũi kia, ngươi có nói lý với bọn họ không? Trong bọn họ có người nào thua ngươi ở chữ “lý” không?

- Hừ, miệng lưỡi thật lợi hại.

Hiển nhiên Bạch Phượng Tử không có lời nào đáp lại.

- Ngươi nhốt những người đó, chẳng qua chỉ là muốn hành hạ bọn họ, để cho bọn họ tâm phục khẩu phục, sau đó lại cho họ một chút lợi ích, sử dụng cho mình.

Trầm Tiểu Điệp nói :

- Thật ra chủ ý này của ngươi...

- Đừng nói bậy!

Bạch Phượng Tử lửa bốc lên mi, cả giận nói :

- Hôm nay ta muốn cho ngươi xem thử.

- Đừng dọa người! Nhìn thì nhìn chứ.

Trầm Tiểu Điệp nói :

- Lẽ nào ta còn không biết cân lượng của ngươi?

- Để ta lên trước!

Liễu Nhị Ngốc bước lên.

- Ngươi mau tránh ra!

Bạch Phượng Tử quát lên :

- Ai mượn ngươi xen vào?

- Xen vào?

Liễu Nhị Ngốc lông mày dựng lên, cười lạnh nói :

- Ngươi nói thật buồn cười.

- Đâu chỉ buồn cười.

Trầm Tiểu Điệp nói :

- Ả ta còn biết diễn kịch.

- Điều này ta biết.

Liễu Nhị Ngốc đã từng chịu khổ, hiển nhiên là hiểu rõ thủ đoạn của Bạch Phượng Tử.

- Ngươi còn có điều không biết.

Trầm Tiểu Điệp nói :


- Đừng xem thường những nhạc khí đạo cụ này! Tất cả đều do sắt tinh đúc nên, bên trong giấu cơ quan...

Nàng đang nhắc nhở Liễu Nhị Ngốc.

- Câm miệng!

Bạch Phượng Tử rít lên.

Chuyện gì cũng bị Trầm Tiểu Điệp nói toạc ra, thật sự ả không thể nhịn được nữa, giận dữ đến run cả người.

- Liễu Nhị Ngốc, chúng ta phải lên đường gấp, tội gì phải mệt xác.

Trầm Tiểu Điệp lại không để ý tới tiếng quát của đối phương, ung dung nói :

- Không bằng chia ra xử lý...

- Vậy phải làm sao?

- Có lẽ cũng là dịp may hiếm có. Hình như ả ta rất coi trọng ngươi, vậy ngươi hãy làm đối thủ của ả đi.

Trầm Tiểu Điệp dịu dàng cười :

- Về phần mười hai tiểu nha đầu này, cứ để ta...

- Tiểu Điệp, đừng nói đùa nữa được không?

Liễu Nhị Ngốc cười cười.

- Được, không nói thì không nói.

Trầm Tiểu Điệp nói :

- Ngươi đối phó với ả ta, ta sẽ dọn dẹp đám tiểu nha đầu này.

Hai người kẻ xướng người họa khiến cho sắc mặt của Bạch Phượng Tử lúc đỏ lúc trắng. Quả thật ả không hề nắm chắc phần thắng, nhưng tên đã ở trên dây không thể không bắn. Thân thể ả ta khẽ run lên, đột nhiên vẫy tay phải ra.

Hiển nhiên ả đã không nuốt trôi cơn giận này.

Đối phó với nam nhân ả có thể dùng nhu, dùng mị, thậm chí phô trương phong tình, lời ngon tiếng ngọt, dùng bản lĩnh mà một nữ nhân xinh đẹp thường dùng, nhưng gặp phải Trầm Tiểu Điệp lại vô kế khả thi.

Ngoại trừ dùng võ, còn có biện pháp nào khác?

Hiển nhiên mười hai thiếu nữ xinh đẹp đã được huấn luyện kỹ càng, ăn ý với nhau giống như cánh tay và ngón tay.

Tay ngọc của ả vừa vung lên, lập tức bóng người chuyển động tản ra nan quạt.

Những thiếu nữ này tuổi tác đều không lớn, có người còn mang vài phần ngây thơ, nhưng lại trang điểm rất lòe loẹt, khi chớp động tỏa ra một làn gió thơm.

Thậm chí còn làm ra yêu hình quái trạng, liếc mắt đưa tình.

Đây giống như mê hồn trận, dùng để đối phó với những kẻ háo sắc trên giang hồ đương nhiên sẽ hiệu quả ngay lập tức, không chiến mà khuất phục người.

Cho dù là hán tử sắt đá cũng không tránh được hoa cả mắt.

Nhưng lúc này ở đây chỉ có một nam nhân, một nam nhân không hiểu được phong tình. Thần thái của hắn an nhàn, đối với những thiếu nữ nhiệt tình như lửa kia, ngay cả khóe mắt cũng chưa từng liếc đến.

Bởi vì Trầm Tiểu Điệp đã bảo hắn chỉ đối phó với Bạch Phượng Tử.

Lúc vừa xuất hiện thì yểu điệu như tiên, nhưng lúc này Bạch Phượng Tử chau mặt lại, lông mày dựng lên, hình tượng đã biến đổi.

Mặc dù ả vẫn rất đẹp, nhưng dù sao cũng không bằng lúc nở nụ cười động lòng người.

- Bạch Phượng Tử!

Liễu Nhị Ngốc vẫn tay không tấc sắt, cao giọng nói :

- Ta đang chờ ngươi đây.

- Ngươi chờ ta làm gì?

- Chờ ngươi tiên hạ thủ vi cường.

- Đa tạ ý tốt của ngươi! Nhưng nếu như ta không hạ thủ thì sao?

- Ngươi tốt nhất nên suy nghĩ thật kỹ, còn hạ thủ hay không là chuyện của ngươi.

Liễu Nhị Ngốc trầm giọng nói :

- Liễu mỗ học một lần là hiểu, tuyệt sẽ không chui vào tròng như đêm qua.

- Tròng cái gì, đó là diệu kế.

Bạch Phượng Tử nói :

- Gia Cát Lượng cả đời dùng kế, thần cơ khó lường, có ai nói là y dùng tròng hay không?

Ở trước mặt nam nhân, miệng lưỡi của ả lại rất sắc bén.

- Hừ, hay cho một vị nữ Gia Cát!

Liễu Nhị Ngốc lạnh lùng nói :

- Hôm nay còn có diệu kế gì?

- Để cho ngươi biết thì không còn diệu nữa.

- Đúng, nói rất đúng, rất đúng!

Giọng Liễu Nhị Ngốc trầm xuống :

- Nếu như ngươi không muốn ra tay, kẻ hèn này đành phải lên trước.

Cánh tay phải của hắn bỗng nhiên vòng lại, đánh ra một chưởng.

Chưởng này bề ngoài xem ra cũng không mạnh, nhưng lại có thể khuấy động không khí, như một cơn sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt.

Thân hình Bạch Phượng Tử chớp động, nghiêng người trượt ra chín thước.

- Chưởng pháp không tệ.

Ả xoay người cười nhạt :

- Nhưng ta biết, ngươi còn chưa dốc hết toàn lực, đây cũng không phải là sở trường của ngươi.

- Ồ?

Liễu Nhị Ngốc nói :

- Ngươi điều tra ta rõ ràng như vậy sao?

- Chuyện này đương nhiên.

Bạch Phượng Tử nói :

- Đối với Kim Lăng đại hiệp đột nhiên thành danh, ta có thể không quan tâm nhiều một chút sao?

- Điều tra để dễ bề đối phó ta, đúng không?

- Ta cũng không đối phó ngươi, là ngươi đối phó ta.

Bạch Phượng Tử nói :

- Đêm qua ta trọng đãi ngươi thế nào...

- Đừng nói sang chuyện khác.

Liễu Nhị Ngốc hừ lạnh một tiếng.

- Thế nào?

Bạch Phượng Tử lại nhìn về phía Trầm Tiểu Điệp nói lớn :

- Sợ ả ta nghe được sao?

- Ta cảnh cáo các ngươi.

Chỉ nghe Trầm Tiểu Điệp quát lên :

- Còn ai dám cử động, đây sẽ là tấm gương.

Thì ra một thiếu nữ cầm sáo và một thiếu nữ ôm tỳ bà đứng dựa vào nhau đang định phát động cơ quan trong nhạc khí thì Trầm Tiểu Điệp đã xuất chỉ như gió. Cả hai chỉ kịp hét lên một tiếng rồi ngã gục.

Mười thiếu nữ còn lại đều hoảng sợ đến biến sắc mặt.

Ánh mắt Bạch Phượng Tử xoay chuyển, nhịn không được nhướng mày, hai chân nhún mạnh, như một đạo cầu vồng màu trắng bắn lên.

Không chỉ thân pháp ưu mỹ, động tác cũng vô cùng linh hoạt, giống tên rời khỏi dây cung bắn xa hơn ba trượng.

Thân hình giữa không trung gập lại, quay đầu lao thẳng về hướng Trầm Tiểu Điệp.

Ả ta vừa hận thấu xương, vừa rất tức giận, lúc này lại không nghĩ được diệu kế gì, trước mắt chỉ có một đường liều mạng.

Thật ra đây cũng không phải là ý nghĩ mới phát sinh, ả sớm đã có dự định này.

Sĩ vô hiền bất tiếu, nhập triêu kiến tật; nữ vô mỹ bất ác, nhập thất kiến đố (kẻ sĩ dù có tài hay không, vào triều đều sẽ bị đố kỵ; nữ nhân dù có đẹp hay không, vào cung đều sẽ bị ghen ghét). Ban đầu ả chỉ muốn lợi dụng Liễu Nhị Ngốc, hiện tại đã không còn ý nghĩ này, thứ mà ả đã mất, tuyệt đối không để cho người khác có được.

Vì vậy, ả muốn bằng chân tài thực học cùng Trầm Tiểu Điệp phân cao thấp một phen.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, một bóng người đã nhanh chóng lướt qua, chặn đứng thế công của ả.

- Ngươi...

Người này chính là Liễu Nhị Ngốc.

Một tiếng vang trầm, hai người giữa không khung đã tiếp một chưởng. Bóng người đột nhiên phân ra, lóe lên hạ xuống.

- Tốt nhất ngươi vẫn nên tìm ta.

Liễu Nhị Ngốc nói.

- Hừ, ngươi dám che chở cho ả ta sao?

Bạch Phượng Tử oán độc nhìn Liễu Nhị Ngốc, quát khẽ :

- Tìm ngươi thì tìm ngươi!

Tay ngọc lật lại, chỉ thấy một mảng sáng bạc chói mắt, như bão vũ bắn qua.

Ánh bạc chói mắt như sao đầy trời.

Liễu Nhị Ngốc giật mình, nhất thời không phân biệt được là thứ gì, nhưng đoán chừng vẫn là ám khí. Thân hình của hắn đột nhiên trầm xuống, song chưởng đồng thời phát ra.

Chùm ám khí này bay nhẹ nhàng, thế tới cũng không mạnh, hắn đoán hẳn là cũng không khó đánh bật ra.

Quả nhiên không sai, chưởng lực vừa phát, những điểm sáng bạc trước mặt liền bay xéo qua hai bên trái phải.

- Cẩn thận!

Trầm Tiểu Điệp bỗng nhiên kêu to :

- Đây là Hồ Điệp Phiêu.

- Ồ!

Liễu Nhị Ngốc hơi ngẩn người, chợt nghe sau đầu có tiếng động khẽ, những điểm sáng bạc lại lượn vòng bay trở về.

Thân thể của hắn xoay tròn, lại đánh ra một chưởng.

Lúc này hắn mới nhìn rõ những điểm sáng bạc nhỏ như đầu ngón tay quả nhiên giống như bươm bướm, nhẹ nhàng vẫy cánh bay lượn ngược xuôi.

Ám khí thật lạ lùng, thủ pháp thật cao minh.