Nhất Hồ Thanh Trà Đảo Giang Hồ

Chương 4: Người đi đường

Sáng sớm ánh mặt trời chiếu vào có chút chói mắt.

Đan Tung theo bản năng lấy tay che trán, huyệt Thái Dương bỗng nhiên nhảy dựng, liền ngồi dậy, nhìn xung quanh.

Tim của hắn, chùng xuống.

Gian nhà sạch sẽ, có thể cảm nhận bên ngoài nắng vàng rực rỡ. Nhưng là toàn bộ trong viện im ắng, một mảnh yên tĩnh, tiếng chim hót sau núi cũng thực rõ ràng.

Đan Tung nhảy xuống giường, hài cũng không mang, trực tiếp hướng ra ngoài phòng mà chạy.

Nơi này không có, nơi đó không có, gian phòng nhỏ kia càng không có.

Hắn chán nản ngồi xuống ghế thượng, cúi đầu, đại não hỗn loạn. Qua thật lâu, hắn vô thức sờ môi, trong lòng càng uể oải.

Tối hôm qua uống rượu, chính mình thế nhưng…liền như vậy mà thân…hảo nhuyễn…

Đan Tung tự cho mình một cái tát.

Trong quán trà lại chỉ có một chưởng quầy, kiêm tiểu nhị, nguyên lai cái kia bao khăn trùm đầu ít lời Tào Hề Hề dần phai nhạt trong trí nhớ của mọi người, giống như những dòng chữ viết lên cát bị sóng cuốn đi dần dần. Kia hai hang trà hoa lài trước sau như một sảng khoái, một đồng hai chén.

Dần dần, lê sau nhà cũng chín, vàng óng mê người, phảng phất gió thổi qua mang theo mùi hương đi khắp cả trấn. Đan Tung hái lê tử, ủ thành nhưỡng hương vị ngọt ngào, để dành lại một ít, rảnh rỗi liền đi đùa Vương gia tiểu tử đã mọc răng, nhìn tiểu mập mạp quơ cánh tay muốn bắt lấy trái lê, trong lòng cũng có chút thú vị.


Cuối mùa thu mặt trời lặn sớm, Vương thẩm ôm cháu trai rời đi, Đan Tung thu thập bát trà, chuẩn bị đóng cửa. Đang muốn khép lại ván cửa, một cây quạt bỗng nhiên vươn ra chặn lại tay hắn: “Tại hạ gấp rút lên đường, phiền lão bản cấp cho chén trà.”

Đan Tung không hờn giận nâng mắt, đang muốn cự tuyệt, một thỏi bạc sáng loáng lắc lư trước mắt, giống như muốn đem cả quán trà chiếu sáng. Vi thế hắn liền bật cười sửa miệng: “Trong bình còn có chút nước, nhưng đã nguội. Nếu không nóng nảy thì đề ta đi đun nước.”

Người nọ thu hồi cây quạt, đem bạc để trên bàn, cười híp mắt nói: “Nhờ”. Nói, vạt áo phất một cái, tao nhã ngồi ở băng ghế, hắc y ngân quan đai ngọc, diện mạo bất phàm, nhìn qua cũng biết không phải người thường.

Đan Tung cầm bình đi nấu nước, tiện thể lấy bạc, đếm đếm, ước chừng mười lăm lượng, đủ cho hắn một năm ăn uống dư dả, không khỏi thầm nghĩ người này hơn phân nửa là từ trong thành đến, ta nếu đem quán trà mở ở trong thành chẳng phải càng buôn bán lời.

Ngồi canh nước, hồn đã sớm bay tận lên chín tầng mây, mơ chính mình ở kinh thành mở đại quán trà, có tử kim tấm biển, có thiên hạ danh trà, danh nhân mặc khách nối liền không dứt, ngọc bích giai nhân che quạt lời nói nhỏ nhẹ, cũng có hoàng đế trong cung đích thân đến khen ngợi, long khẩu sảo khai, tiền vô như nước, lúc này mới tính là thiên hạ đệ nhất quán trà.

Đợi hắn tỉnh lại, miệng bình đã sớm phốc phốc tỏa ra nhiệt khí, ngay tiếp theo cả trà gian sương khói lượn lờ. Đan Tung vội vàng nhấc ấm nước xuống, rót vào ấm sứ, hồng trà rót vào chén, tỏa ra hương khí thanh mát, làm cho lòng thoải mái.

Kia hắc y công tử nâng một chén xuyết ẩm, không khỏi khen:

-Trà ngon, núi hoang thôn xóm lại có trà tốt như vậy, đúng là khó kiếm.

Đan Tung nghe xong trong lòng cao hứng, ngoài miệng khiêm tốn nói:

-Công tử quá khen.

Kia công tử cười híp mắt nói:

-Như thế nào lại bất quá dự? Trà ngon tự nhiên là hảo, nào có cái gì không tốt?-Dừng một chút, hắn thưởng thức chén trà lại nói.-Lão bản nhìn qua tuổi cùng tại hạ xấp xỉ, như thế nào xưng hô?

-Ta gọi là Đan Tung, mộc theo tung.-Đan Tung vội nói.

-Hảo chuẩn xác tên, nhưng thật ra mượn một mặt tự của hảo trà.-Kia công tử nói.-Tại hạ Thẩm Trầm Hân, hạnh ngộ hạnh ngộ.

-Nơi này cách thị trấn cũng không gần. Thẩm công tử chính là suốt đêm chạy đi?-Đan Tung khách khí.

-Trong nhà xảy ra chuyện, phải về xử lý, nếu chậm một bước, hậu quả khó lường.-Thẩm Trầm Hân nói.

Nghe vậy Đan Tung không khỏi lo lắng muốn giúp đỡ, liền nói:

-Nhà của Thẩm công tử ở trấn trên? Ta đây thực ra biết một đường khác, nếu không sợ trời tối có thể tiết kiệm được phân nửa lộ trình.

Thẩm Trầm Hân nhãn tình sáng lên, vái chào:

-Đa tạ Đan lão bản, tại hạ chỉ cần ánh sáng của vầng nguyệt trên cao để đi tới thôn trấn kế tiếp là được, còn lại tự có người nhà tới đón, không cần lo lắng.

Đan Tung chỉ ra ngoài cửa nói:

-Theo đông môn đi ra ngoài có một quan đạo, bên cạnh quan đạo có một đường nhỏ là do ta lên núi hái rau dại phát hiện được. Đường coi như bằng phẳng, theo đường nhỏ xuống phía dưới là thôn trấn kế tiếp, so với quan đạo thì giảm bớt được phân nửa thời gian.

-Đan huynh tương trợ, tại hạ vô cùng cảm kích.-Thẩm Trầm Hân đứng dậy thi lễ, nói xong liền lên ngựa vội vàng rời đi.

Đan Tung thu thập xong chén trà, khép lại ván cửa, hắn sờ sờ mười lăm lượng bạc trong ngực nghĩ mình hẳn là nằm mộng.

Thẩm Trầm Hân nắm chặt dây cương, ngẩng đầu nhìn trời, ánh trăng mới vừa lên, hắn không khỏi cười đắc ý, vỗ vỗ cổ ngựa, nhanh hơn hành trình đã định.

Ban đêm yên tĩnh tiếng vó ngựa nghe thật rõ ràng, ánh đèn của thôn trấn kế tiếp thu vào mắt, rất nhanh tới chân núi, lúc này hắn nhưng ngừng lại chầm chậm bước tiến.

Ánh trăng vẫn còn trên đỉnh đầu, loan loan như lưỡi câu, bóng đêm ảm đạm, phảng phất lộ ra hồng đồng sắc. Thẩm Trầm Hân ánh mắt sắc bén, đan điền đề khí, lạnh lùng nói: “Ở chỗ ngày nghênh tiếp Trầm mỗ, Trầm mỗ thực vinh hạnh a.”

Vừa dứt lời, từ trong lùm cây xung quanh bay ra vô số ám tiễn, Thẩm Trầm Hân phi thân nhảy lên, nhất triển cây quạt, nhẹ nhàng xoay tròn đỡ ám tiễn, bọn sát thủ còn chưa kịp phản ứng thì đều bị ám tiễn quay về đâm trúng, chỉ nghe phác phác vài tiếng, không biết đã có mấy người bỏ mạng.

Hôm nay ánh trăng không tốt, khó coi, Thẩm Trầm Hân thở dài, ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách. Nhanh đến cửa trấn, trên quan đạo nguyên bản không có một bóng người bỗng xuất hiện không ít người ngựa. Người dẫn đầu ôm quyền bái nói:

-Thuộc hạ bái kiến Hữu hộ pháp.

-Thất môn chủ, nhờ.-Thẩm Trầm Hân dừng cước bộ, khẽ cười nói.

-Thuộc hạ cùng các huynh đệ tôn Hữu hộ pháp như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, hộ pháp trên đường vất vả.

-Mọi người quả thực…vất vả rồi.

Lại là một trận cát bay đá chạy, con đường lại quay về vẻ yên tĩnh như thể chuyện gì cũng chưa có phát sinh.

Đan Tung nằm ở trên giường, nghiêng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, có chút xuất thần. Hắn đột nhiên nhảy khói giường, cẩn cẩn dực dực nhìn bốn bề vắng lặng. Nương theo ngọn đèn, cạy dưới sàn một khối thanh chuyên, bên trong là một cái trap. Mở tráp, bên trong đều là bạc của những năm gần đây

Mười hai, hai mươi, ba mươi…Hắn như kẻ trộm ngồi chổm hổm trên mặt đất đếm đếm, tổng cộng một trăm năm mươi lượng bạc, còn có vài mảnh ngọc bội mà lão cha lưu lại vẫn được hắn cất giữ kỹ lưỡng.

Đan Tung cầm lấy một mảnh ngọc bội, yên lặng nhìn, đầu óc lạy bay đi lung tung.

Chính mình bây giờ cũng tốt, nếu bây giờ xông đến kinh thành, mở một đại quán trà, nói không chính xác cũng…

Ngoài cửa chó sủa vài tiếng, hắn giật mình tỉnh mộng, vội vàng giấu tráp trở lại chỗ cũ, một hơi thổi tắt ngọn đèn, bò lại lên giường nằm ngay đơ.

Sau bao ngày vi vu đi Nhật ta đã trở lại, xin tạ lỗi vì sự chậm chạp của ta. “Chỉ lên trên” cái chương này dài khiếp, ta chém gió là nhiều vì có vài thứ ta không hiểu, mọi người thông cảm.