Nhất Hồ Thanh Trà Đảo Giang Hồ

Chương 20: Kiếp phù du


wallcoocom_Art_of _tea_Image_AIB023017

Mấy hôm nay mạng như là một sự đau khổ dằn vặt khôn nguôi Q-Q

Chương này có một chân lý ngàn đời không đổi: “Đưa quà cho boss thế nào cũng được đề bạt” =))

Gần nhau một đêm, nguyên bản tưởng thừa dịp gõ chuông thì đốt pháo, cuối cùng tới mùng Một. Ban ngày tỉnh lại, cũng chẳng có chút ngại ngùng nào, hai người thoải mái nói tảo an, mặc quần áo đứng dậy, nấu nước thu thập, cứ như một đôi lão phu thê đã bên nhau chục năm.

Chỉ là Đan Tung có chút lo lắng cho cơ thể của Bạch Nhược Khê, tuy nói bản thân kỳ thực cũng không tốt lắm, nhưng mình nhượng hắn nghỉ ngơi, vẩy nước quét nhà cứ do mình làm là được (lần đầu tiên ta thấy một tiểu thụ sau khi H xong còn lo thân thể tiểu công không tốt mà bản thân lại đi làm việc nhà =-=). Bàn thức ăn tối hôm qua loạn thất bát tao, tới tới lui lui vài lần, đem rượu và thức ăn thu hảo, lau chùi bàn ghế sạch sẽ, quét tước.

Bắc nồi lên bếp, Đan Tung dùng gậy trúc lấy cải giỏ, bên trong là từng khối gạo nếp, lấy chút nước vẩy lên, lấy nhân đã được chuẩn bị sẵn cho vào trong bánh, vo thành từng viên. Lúc này nước vừa sôi, đem bánh trôi thả vào, nhìn những viên bánh trôi tròn vo di động trong nồi, ngực rất là thỏa mãn.

Dùng muỗng múc ra, trong chén sáu viên bánh trôi to to, đưa đến trước mặt, Bạch Nhược Khê sửng sốt, nói: “Nhiều lắm, ăn không hết đâu.”

Đan Tung cười nói: “Ăn một cái là cầu tài lộc, đoàn đoàn viên viên, lục lục mọi chuyện êm đẹp.” Con mắt chuyển chuyển, múc một viên thổi thổi, tiến đến miệng hắn, bộ dáng như đang dỗ hài tử, “Tới, chúng ta mỗi người phân nửa.”

Một ngụm cắn xuống, lớp vỏ mềm mềm dai dai, mùi vừng thơm lan tỏa trong miệng, ngọt tới tận đáy lòng. Đan Tung nhìn Bạch Nhược Khê, con mắt loan thành ánh trăng, bản thân cười tủm tỉm ăn một ngụm, lại ăn thêm một ngụm. Trên gương mặt Bạch Nhược Khê khó có được biểu tình, hơi nhíu mày, muốn cướp thìa, Đan Tung cười hắc hắc, buông bát tiến lại gần.


Này sáu bánh trôi nước, hai người ăn gần một canh giờ.

Lễ mừng năm mới theo thường lệ phải đi thăm người thân bằng hữu. Hai người như một, không có gì thân hữu, Đan Tung từ ngày tới Hàng Châu đều là được Lý Tam thúc và Từ tứ nương chiếu cố, liền chuẩn bị vài thứ, cùng Bạch Nhược Khê tới từ Từ tứ nương bái phỏng.

Từ tứ nương thấy hai người tới, cực kỳ vui vẻ, ngoài miệng luôn nói “Không cần đem nhiều thứ như vậy “, nhìn một chút, lấy ra mấy thứ đem xuống bếp nấu cơm. Lý tam thúc một thân đồ mới, thoạt nhìn đặc biệt tinh thần, cắn yên can, quan sát Đan Tung từ trên xuống dưới, cười nói: “Qua năm, ngươi tiểu tử này nhìn qua tiến bộ không ít.”

Đan Tung nói: “Cũng do Tam thúc giáo dục có cách.” Hắn cung kính chắp tay thi lễ nói, “Năm ngoái đa tạ Tam thúc giáo dục, năm nay lại làm phiền Tam thúc rồi.”

Tam thúc gật đầu: “Ngươi quả nhiên cơ linh, ta xác thực không nhìn lầm người. Trong tiệm, ngươi là có khả năng thành tài.”

“Đang lễ mừng năm mới nói mấy việc đó làm gì.” Từ tứ nương bưng chậu tiến đến, Bạch Nhược Khê tiến lên hỗ trợ, nàng một thân thông sắc viền vàng, trên đầu cài trâm hình hoa đào, nhìn rất vui vẻ, “Có cái gì ăn cơm rồi tính.”

Tam thúc vui tươi hớn hở nói: “Phải phải.”

Món ăn trong dịp lễ mừng năm mới của các nhà đều không sai biệt lắm, đơn giản là gà vịt, có một đĩa tể thái hay măng mọc mùa đông nhưng thật ra hạc giữa bầy gà. Từ tứ nương chỉ dùng đầu măng non, xắt ra bỏ vào trong nồi, lại đem cây tể thái đã được băm nhuyễn bỏ vào, bên trên còn có chút bột súng, không chút nào ướt át bẩn thỉu, cây tể bao lấy miếng măng, như bạch ngọc chim trả, cảnh đẹp ý vui.

“Chúng ta ở đây không thiếu nhất chính là măng, bên hồ trên núi không phải là vườn trúc thì cũng là vườn trà, món măng non như vậy người phương Bắc còn chưa nếm được đâu.” Từ tứ nương cười nói, “Ta đời này sống quãng đời còn lại Hàng Châu, là do phúc phần kiếp trước tu luyện mà có.”

Bốn người cùng uống rượu gạo, cũng không nhiều lắm, cơm nước xong thu thập sạch sẽ, pha trà nói chuyện.

Tam thúc nhìn về phía Đan Tung nói: “Nói đến phương Bắc, cơm cũng ăn rồi, ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi.”

Thấy vẻ mặt của hắn có chút nghiêm túc, Đan Tung không khỏi ngồi nghiêm chỉnh, nói: “Tam thúc có chuyện gì, cứ nói đi ạ.”

Tam thúc thở dài, nói: “Chúng ta bốn người ở đây, người sáng mắt không nói tiếng lóng, ngươi có biết Thiên Thủy trà lâu là sản nghiệp của ai?”

“Của ai?” Đan Tung sờ sờ đầu, có chút hồ đồ, Bạch Nhược Khê ngồi bên cạnh lẳng lặng mở miệng nói, “Nếu như đoán không sai, sợ là sản nghiệp của Lạc Thanh vương.”

“Đúng vậy.” Tam thúc nói, “Không chỉ như vậy Thiên Nhất khách điếm cũng là của Lạc Thanh vương.”

Đan Tung nói: “Thảo nào đều là chữ thiên đứng đầu, lúc đầu ta còn nghĩ kỳ quái.”

“Chuyện triều đình, ngươi ta nguyên bản cũng không có gì can hệ.” Tam thúc trên mặt hiện ra u sầu, “Chỉ là chi nhánh trà lâu ở kinh thành đã xảy ra chuyện, na chưởng quỹ bị quỷ mê tâm khiếu (ý nói hồ đồ, không phân biệt được trắng đen), ăn chặn tiền trà lâu thu được.”

Đan Tung ngực lộp bộp một chút, mơ hồ nghĩ có chút không ổn, quả nhiên nghe Tam thúc tiếp tục nói: “Nơi nào xảy ra chuyện, Hàng Châu ở đây phải phái người tới thu thập, chưởng quỹ niên kỷ lớn, ta thì không thể đi, từ trên xuống dưới cũng chỉ có ngươi có thể tin cậy được, cũng không lâu đâu giải quyết tốt là có thể trở về.”

“Ta…” Đan Tung nói, “Ta tới nơi này chưa được bao lâu đối với việc như vậy có chút không biết.”

Tam thúc nói: “Việc này xác thực cũng làm khó dễ ngươi, mới vừa ở Hàng Châu đặt mua gian nhà, bây giờ lại xuất hiện loại chuyện này.”

Đan Tung cười gượng nói: “Ta không phải ý này, nói thật, ta thực sự không hiểu thế nào là giao tiếp với người trong triều, nhìn thấy quan sai là đã chạy mất. Vạn nhất ta làm bậy như vậy là xong rồi.”

Tam thúc buông yên can, trịnh trọng nói: “Ta cũng biết việc này không phải chuyện đùa, cái này không chỉ liên lụy Thiên Thủy trà lâu mà còn liên đới tới Lạc Thanh vương. Ta không bắt buộc ngươi, thế gian có người muốn cầu công danh lợi lộc, có người coi trọng tình nghĩa nồng hậu, có người mong mỏi ngày ngày thái bình, đều là mệnh số mà thôi.”

Đan Tung do dự một chút, nhìn sang Bạch Nhược Khê, liền nói: “Ta người này xưa nay nhát gan, ước mơ cũng không quá cao, nhưng ngài đã nói vậy, tính phân tình nghĩa giữa chúng ta, để ta hảo hảo ngẫm lại.”

“Lão phu tại đây đa tạ.” Tam thúc đứng dậy thở dài nói, “Nếu đã quyết định phải mau chóng nói với ta, việc này để lâu không được, khoảng chừng mùng Bốn phải ra đi.”

Hai người bái biệt, trên đường về nhà, Đan Tung nhìn Bạch Nhược Khê nói: “Ngươi nãy giờ sao không nói lời nào?”

Bạch Nhược Khê nói: “Việc này đồng ý hay không không phải đều giống nhau sao.”

“Phải ha.” Đan Tung cười khổ một tiếng, “Cái này thực vô cùng phiền phức, mới được yên ổn chưa bao lâu.”

Bạch Nhược Khê trầm mặc, hai người yên lặng trở về nhà. Đan Tung đến trù phòng nấu nước, pha trà xong quay lại thì thấy hắn đang lau kiếm, nghi hoặc hỏi: “Làm gì vậy?”

“Ngươi nếu là đi kinh thành, ta cùng ngươi.” Bạch Nhược Khê cúi đầu thản nhiên nói, trên thân kiếm hàn quang chợt lóe, nhưng không có bất luận cái gì sát khí, trái lại lại có chút nhu hòa.


Đan Tung buông trà, từ phía sau nhẹ nhàng ôm hắn, hắn cũng không nói gì, cúi đầu chuyên tâm lau kiếm, bên tai hơi đỏ lên.

“Có ngươi dù là gặp Ngọc đế Diêm vương ta đều không sao.”

“Thay vì ở chỗ này nói bậy không bằng đi thu thập hành lý đi.”

Lập tức đi thu thập đồ đạc, Đan Tung tới thông báo với Tam thúc một tiếng, chưởng quỹ biết được cực kỳ vui mừng, xuất ra năm mươi lượng bạc, tiền đi mã xa đều bao, gọi hắn vào phòng trong, từ trong hộp nhỏ lấy ra một bao bằng lụa, đưa cho hắn nói: “Đây là lệnh bài của chưởng quỹ sản nghiệp có chữ Thiên, có cái này hành sự dễ hơn.”

Đan Tung tiếp nhận, mở ra nhìn, là một khối thanh ngọc trông rất đáng giá, trên mặt vô số đều là hoa văn, lại nghe chưởng quỹ nói: “Đi nơi nào, vạn sự cẩn thận, thực sự không được, phải lấy bản thân làm trọng.”

Nghe những lời ấy Đan Tung rất là cảm động, nói: “Ngài và Tam thúc cũng phải bảo trọng.”

Còn lại là mấy lời dặn của chưởng quỹ không cần đề cập tới, Đan Tung trở về nhà, hai người thương nghị sáng sớm mùng Bốn nên khởi hành, quét tước hoàn tất, mùng Năm còn không nghe được tiếng pháo nghênh thần tài một tiếng, người đã ở trên quan đạo hướng kinh thành mà đi.

Đan Tung ảo não nói: “Không nghênh thần tài năm nay phát tài không được rồi.” Hắn lập tức hai tay tạo thành chữ thập, nhắm mắt lại nói lẩm bẩm, khẩn cầu thần tài tha thứ, năm nay phát không được đại tài, tiểu tài cũng nên có một chút.

Bạch Nhược Khê hơi câu dẫn ra khóe miệng, từ trong hà bao móc ra một nhúm bạc nhỏ, cổ tay thoáng vừa chuyển, ném trúng đỉnh đầu Đan Tung. Đan Tung nghĩ đầu bị vật gì đánh trúng, thân thủ sờ sờ, đúng là bạc, vui rạo rực nói: “Thần tài quả nhiên không quên ta, không có đại tài cũng có tiểu tài này! Ai ai… Nhược Khê ngươi đi chậm một chút!”

“Muốn cưỡi ngựa thì đã muộn rồi.”

Hai người sóng vai mà đi, như là về nhà thăm người thân.