Nhặt Được Một Nam Nhân

Chương 7

Lúc La Tiểu Xuyên trở về nhà đã qua năm ngày. Ngoại trừ mỗi ngày đều khiến y đau lòng vì phải trả tiền thuê phòng, còn lại đều tốt! Muốn điều hòa có điều hoà, muốn nước nóng có nước nóng, ban ngày không muốn đi ra ngoài thì có thể ngồi trong phòng xem TV, càng khỏi nói tới việc Đường Khả ngốc đối với y bảo gì nghe nấy, cứ như làm vệ sĩ cho y.

Ai da, bị người đuổi giết, cũng hiếm thấy được hưởng phúc một lần.

Vết thương trên đầu Đường Khả trong vòng năm ngày đã khép lại, có lẽ là do tố chất thân thể tốt, La Tiểu Xuyên mang hắn tới phòng khám hai lần, thấy vết thương không có gì đáng lo nữa bác sĩ liền cắt chỉ. Băng vải tháo ra khiến hai chỗ da đầu trọc lốc trên ót trông đặc biệt rõ ràng, La Tiểu Xuyên đơn giản cạo râu cho hắn, thế mà nhìn qua như có phép màu, hắn trùm chiếc áo len cao cổ màu xám của La Tiểu Xuyên vào, đứng dưới ánh mặt trời mà nở nụ cười khiến người khác phải ngẩn ngơ.

Dương Tiểu Dĩnh thốt lên khiếp sợ: "Oa, quá đẹp trai rồi!"

Lúc họ đi, cô nàng còn e thẹn hỏi La Tiểu Xuyên người anh em của y tên gọi là gì, có bạn gái hay chưa.

La Tiểu Xuyên một bên khinh bỉ cô nàng không có tiền đồ, một bên có chút hả hê mà nói: "Người em trai này, rất nghe lời tôi, cô em nếu như cố gắng hiếu kính anh đây một hồi thì... "

Lời còn chưa nói xong, Dương Tiểu Dĩnh đã dùng khẩu hình tạo thành một chữ "Cút", y liền xoay lưng lại, làm mặt quỷ.

"Ngốc! Về nhà thôi!"

"Này... không phải tên tôi là Đường Khả sao? Tại sao lại gọi Ngốc..." Bộp! Còn chưa nói xong đầu đã bị đập một cái, hắn lập tức ngậm miệng.

"Tôi thích gọi cậu là gì liền gọi, được chưa?"

Dương Tiểu Dĩnh có chút lưu luyến - đứng ở cửa phòng khám bệnh, nhìn thân ảnh cao lớn của Đường Khả dần đi xa, cuối cùng chua chua bĩu môi: "Thế nào liền nhận La Tiểu Xuyên làm anh... Sẽ có ngày anh ta cưỡi trên đầu cậu ấy mất thôi!"

Đương nhiên, chờ tới khi Dương Tiểu Dĩnh biết thật ra Đường Khả là "cưỡi" trên mặt sau của La Tiểu Xuyên thì... Khụ khụ.

Trở lại con hẻm nhỏ quen thuộc, La Tiểu Xuyên nhìn thấy mấy tấm gỗ bị đổ từ hôm trước vẫn bừa bộn giữa đường, nhà mình thì càng khỏi nói, cửa bị tạt đầy sơn đỏ, trên tường còn bùa vẽ quỷ hình như viết kèm tên y cùng các loại lời lẽ thô tục, cửa phòng mở toang, đồ đạc bên trong bị đập phá đến rối tinh rối mù.

Y thở dài một hơi, cảm thấy tâm có chút mệt, dù y thường xuyên đánh nhau với người đi chăng nữa, cũng không ở được trong đống hỗn độn này. Y lôi từ trong đống hỗn độn ấy cái ghế nhìn qua còn lành lặn, đặt mông ngồi xuống rồi suýt chút nữa ngã chết - cái ghế dĩ nhiên chỉ còn ba chân...

Đường Khả trái lại nhìn qua rất trấn định, im lặng đi qua phòng khách, loanh quanh trong phòng ngủ, ngồi chồm hỗm lục lọi trên nền nhà một hồi lâu, rồi lôi ra cái chăn lấm bẩn.

La Tiểu Xuyên đi tới đá đá mông hắn: "Làm gì thế hả?"

Đường Khả ôm chăn ngồi trên mặt đất, bóng lưng trông thật đáng thương, bờ vai run run, giọng buồn rầu: "Chăn bẩn...", chăn mềm mại không còn, có phải là buổi tối hắn lại phải ngủ ở đầu hẻm thông thốc gió bắc không?

La Tiểu Xuyên vừa bực mình vừa buồn cười, xoa xoa mái tóc ngắn của hắn: "Bẩn kệ nó! Không vứt cái cũ đi thì sao có cái mới! Lát nữa liền đi mua chăn mới, so với cái này còn mềm mại ấm áp hơn nhiều!"

Y nói không chút suy nghĩ, mấy lời cứ như thuận theo lẽ thường mà tuôn ra, tựa hồ như không có gì là không thích hợp, lại tựa hồ như có gì đó không thích hợp!

Y đốt một điếu thuốc, đưa lên môi rít một hơi, thở ra đằng mũi, xuyên qua làn khói thuốc nhìn chằm chằm khuôn mặt Đường Khả, lúc thì ngơ ngác, lúc lại cau mày, vẻ mặt ấu trĩ như trẻ con, biểu hiện vô hại như vậy khiến y cảm thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều.

Đáng lẽ không nên tuỳ tiện đặt cho hắn một cái tên, mỗi khi gọi sẽ càng trở nên quen thuộc, khi đã quen thuộc thì sẽ nảy sinh tình cảm, nếu một ngày nào đó gọi hắn, hắn không còn bên cạnh mà đáp lại nữa, dù y là người cứng rắn, hẳn là cũng sẽ mất 0,1 giây khổ sở đi.

Hai người dọn dẹp nhà cửa một hồi, La Tiểu Xuyên áng chừng trong túi còn sót lại một ít tiền liền đi mua đồ, để Đường Khả ở nhà.

Thời đại này hàng hoá tăng giá quá nhanh, mua một cái chăn, tiền túi liền toi mất hai phần ba, y cắn răng, đơn giản đem toàn bộ số tiền còn lại, mua vài thứ đồ dùng hàng ngày cùng một chút rau dưa mì sợi, trên đường về còn thuận tiện sắm một cái di động cũ.

Buổi tối hai người cơm nước xong, một chút hoạt động giải trí cũng không có, TV vốn còn dùng được, hiện tại đã bị đập vỡ, không thể làm gì khác hơn là ngồi trên băng ghế nhỏ giương mắt nhìn. Trong phòng lạnh buốt - ngồi trong chốc lát tay chân cũng cảm thấy đông lạnh, La Tiểu Xuyên nghĩ thầm trên thế giới làm gì có cái tên lưu manh nào thê thảm hơn y nữa, quả thực là trắng tay!

Đường Khả ngồi bên cạnh, thấy y than thở cũng không dám lên tiếng, đàng hoàng mà ngồi xem một quyển tạp chí không biết tìm được từ nơi nào.

La Tiểu Xuyên đang muốn giật lấy xem, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, y hết hồn, bụng nghĩ sẽ không phải là tên Đầu Trọc quay lại gây phiền phức chứ?! Nghĩ kĩ, cũng không đúng, Đầu Trọc sao có thể làm ra hành động gõ cửa nho nhã như thế?

Y đẩy Đường Khả vào WC, khép cửa lại, cảnh giác cầm chặt dao găm lên tiếng: "Ai vậy?!"

Người ngoài cửa hạ thấp giọng trả lời: "La Tiểu Xuyên, là tôi, Cao Dương đây."

"Anh Dương?" La Tiểu Xuyên sững sờ, vội vàng mở cửa: "Sao anh lại đến đây?"

Ngoài cửa là một nam nhân có khuôn mặt rắn rỏi cười cợt: "Cậu xem, Đầu Trọc đã sớm biến rồi, bị anh Liêu chỉnh cho một trận, rắm cũng không dám thả một cái! Cậu cũng thật là có bản lĩnh, nhiều lần như thế vẫn có thể chạy thoát."

La Tiểu Xuyên ngoài cười nhưng trong không cười - kéo kéo khoé miệng, nghĩ thầm người này không phải là trù cho y chết sớm hơn một chút sao.

Cao Dương rút điếu thuốc ngậm trong miệng, một bên châm lửa một bên hàm hàm hồ hồ nói: "Anh Liêu biết khoảng thời gian này cậu gặp khó khăn nên đặc biệt an bài cho cậu một việc."

Rít một hơi, hắn nhấc chân muốn bước vào nhà, lại bị La Tiểu Xuyên đưa tay ra chặn lại, cả hai lập tức sững người.

Nói đúng thì, ngay cả La Tiểu Xuyên cũng không phản ứng kịp, y hoàn toàn làm theo bản năng, y chỉ biết là Đường Khả đang ở trong phòng, không thể để cho người khác nhìn thấy, tại sao như vậy? Y cũng không biết, loại bảo hộ không cần lý do này khiến y rất ngạc nhiên.

Cao Dương cau mày, hung ác trừng y: "La Tiểu Xuyên, tại sao cậu lại..."

Lời còn chưa dứt, trong phòng liền vang lên một tiếng động, như là có đồ gì rơi xuống, La Tiểu Xuyên trong lòng giật mình, tức giận thầm mắng to đúng là kẻ ngốc.

Y quay đầu nhìn vào trong phòng một chút, lại quay lại nhìn Cao Dương, thần kinh căng thẳng đến ứa ra mồ hôi lạnh: "À... bên trong... là một người bạn của tôi... là..."

Cao Dương nheo mắt nhìn vào trong, mấy giây sau nghe chừng mới hiểu rõ, hắn liền nở nụ cười: "Đang chuẩn bị làm?"

La Tiểu Xuyên lén thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vẫn chưa hết lo lắng: "Ha ha... đúng đúng... quần cũng đã cởi, anh vẫn là đến thật đúng lúc..."

"Vẫn biết là còn nguời anh em này nên cậu liền tính toán tốt như vậy, tiền hết còn dám tìm gái mà chơi. Được, vậy tôi cũng không làm phiền, ra ngoài nói chuyện!"

Đại khái sau năm phút, La Tiểu Xuyên đi vào nhà, đưa tay đóng cửa lại.

Đường Khả nghe thấy tiếng khép cửa liền len lén từ WC thò ra nửa cái đầu, bị La Tiểu Xuyên trừng mắt, sợ hãi vội rụt trở lại.

"Người đã đi rồi còn không mau cút ra! Đã nói phải cẩn thận - chờ trong nhà vệ sinh còn gây tiếng động, sớm muộn có ngày tôi cũng bị cậu hại chết!"

Đường Khả cúi đầu không dám lên tiếng, chờ La Tiểu Xuyên mắng xong mới ấp úng mở miệng: "Tôi sợ anh bị người ta đánh... Vừa nãy là ai vậy?"

La Tiểu Xuyên vừa nghe, liền có chút ngẩn ngơ, nhưng chỉ chốc lát y lại bày ra bộ mặt khó chịu "hừ" một tiếng, quay người đi vào phòng: "Là một người bạn thôi, có nói cậu cũng không biết, từ giờ ít quản chuyện của tôi đi. Còn nữa, ngày mai tôi có chuyện quan trọng phải ra ngoài một chuyến, cậu ở nhà ngoan ngoãn đợi, không được phép đi đâu! Có người gõ cửa cũng không được mở ra, hiểu chưa?!"

"Được." Đường Khả ngoan ngoãn gật đầu, đi theo phía sau hắn, rất tự nhiên lấy tấm chăn bẩn trải trên nền nhà, ngồi xuống.

La Tiểu Xuyên đã sớm chui vào chăn, chăn mới thật mềm mại, đắp trên người khỏi nói có bao nhiêu thoải mái, mắt y liếc xuống thì lập tức thấy nam nhân cao to kia đang co mình cố rúc vào tấm chăn bẩn. Y khó chịu dúi đầu vào chăn, qua mấy phút, đột nhiên thò đầu ra, tiện tay cầm cái áo len bên gối, ném xuống, trúng ngay mặt Đường Khả.

"A?" Đường Khả vừa mới ngủ liền bị tỉnh giấc, mơ mơ màng màng cầm lấy cái áo len nhìn y: "Anh Xuyên, làm sao vậy?"

Lúc trước hắn bắt chước Dương Tiểu Dĩnh cũng gọi Tiểu Xuyên, bị y đánh cho một trận, liền thức thời đàng hoàng gọi anh Xuyên.

"Lên đây ngủ."

La Tiểu Xuyên rầu rĩ lên tiếng, Đường Khả nhất thời nghe không rõ, hỏi lại, y tức giận thò chân ra hung ác đạp người kia một hồi, sau đó lại run cầm cập rúc vào ổ chăn ấm áp.

Đường Khả rốt cục nghe rõ ràng, hắn có chút sững sờ, cẩn thận từng chút một - ngồi lên giường, thấy người kia không tức giận, liền nhanh chóng nhấc chăn lên, chui vào.

Người vừa tiến vào La Tiểu Xuyên liền bị một trận khí lạnh tập kích đến run cầm cập, một bên mắng chính mình tự làm bậy thì không thể sống một bên lại hơi di chuyển về phía đối diện. Nam nhân sau lưng lập tức dính vào, chỉ còn kém không đem đầu gối co lên trên vai, mấy sợi tóc ngắn lướt qua làn da của y, vừa ngứa lại vừa đau.

"Dựa vào cái gì! Cmn cậu ép tới nữa tôi sẽ dính lên tường mà ngủ mất! Dịch ra một chút đi!! Đại gia!!"

"Người anh rất ấm..."

"Không ấm thì đã là xác chết!!"

Nam nhân cao to trong bóng tối hơi dịch ra phía sau, chân lơ đãng đụng phải chân La Tiểu Xuyên, lạnh tựa khối băng. Y thở dài một hơi, kéo tấm chăn che kín người đối phương.

"Ngủ đi!"

"Ừm."