Nhất Chỉ Hoang Đường Mộng

Chương 45

Chỗ ẩn cư mà Tào Ẩn Bạch tìm được này cực kỳ xảo diệu, nằm ở giữa hai hẻm núi, chỉ trông vào một cái đường nhỏ bí mật liên hệ cùng ngoại giới. Lúc nói cho Thù Nam biết nơi này, hắn cũng không thể nghĩ ra Tào Ẩn Bạch như thế nào mà có thể tìm được nơi như vậy? Mà địa phương này cũng chưa hẳn là ẩn cư, cách thành trì gần nhất nửa ngày cưỡi khoái mã, khá tiện lợi. Quan trong hơn là, đây là lãnh địa của Thập tam Vương gia Lý Nhiễm.

Ở trong đông đảo các vương gia cùng hoàng tử, Thập tam Vương gia Lý Nhiễm là người không hợp nhất với Thù Nam, mà nguyên nhân hai người không hợp là vì dù hai người là cậu cháu, nhưng lại sinh cùng năm, cho nên lúc nhỏ hai người hay được đưa ra để so sánh, cố tình là hai người này cùng văn thao võ lược, vốn rất tương xứng. Nhưng như thế nào lại trở mặt thành thù như vậy? Đó là do sự thiên vị của hoàng đế đối với Thù Nam đã gây ra khúc mắc giữa hai người.

Lần này Thù Nam dẫn trọng binh hoàng lệnh càn quét thế lực tàn đảng, khắp nơi phong vương chỉ có thể toàn lực phối hợp, Thù Nam cũng chỉ mượn cái này để tìm tung tích của Sương, nhưng lãnh địa của Lý Nhiễm cũng là ngoại lệ duy nhất, tuy vậy, Thập tam Vương gia mạnh mẽ vang dội, tác phong cường ngạnh quả thật có bản lĩnh để trở thành “ngoại lệ.”

Sau khi Thù Nam nghe nói xong thì mi gian hơi nhíu lại. Ngụ ý của Tào Ẩn Bạch là bảo Thù Nam phải phái trọng binh đến gần chỗ Sương ở là không có khả năng, nếu muốn gặp Sương, hắn chỉ có thể khinh y mà đi tiến vào lãnh địa của Thập tam Vương gia.

khinh y: trang phục nhẹ nhàng.

“Để ta đi.” Tuyết ngẩng đầu nhìn Thù Nam ôn nhu nói: “Ta đi gặp Sương, nếu thật sự là y, biểu ca đến cũng không muộn.”


Thù Nam cùng Thập tam Vương gia không hợp là chuyện mà mọi người đều biết, nếu để cho Thập tam Vương gia nắm được cơ hội này, hẳn là sẽ không đưa Thù Nam vào đường chết thì không cam tâm. Tào Ẩn Bạch người này, ngay cả Tuyết cũng biết hắn là người không hề đơn giản, tin tình báo này rốt cục là thật hay giả còn chưa xác định được, ở chỗ Tào Ẩn Bạch nói liệu có trọng binh bẫy rập hay không? Trong khoảng thời gian ngắn quả thật hai người không có cách nào xác định được.

“Không. Ta lập tức xuất phát, ngươi cùng Tào Ẩn Bạch ngồi mã xa đuổi theo sau.” Thù Nam từ chối, chỉ dặn dò Tuyết: “Ngươi đi nói cho Tào Ẩn Bạch, bất luận là hắn cần vật phẩm gì thì chỉ cần yêu cầu là được.”

Thù Nam vốn quen khinh y mà đi, chỉ đem theo vật phẩm có thể chứng minh thân phận hoàng tộc của hắn, khí chất nhanh nhẹn dũng mãnh chợt nhìn rất giống thiếu hiệp thế gia hành tẩu giang hồ. Qua loa dặn dò công việc, liền một người hành trang đơn giản lên đường.

Nhìn bóng dáng Thù Nam đi xa dần, trong lòng Tuyết có tư vị nói không nên lời, thật lâu sau, Tuyết mới xoay người đi vào mã xa giản dị kia.

Trong mã xa tràn ngập mùi dược trị thương, Tào Ẩn Bạch nằm ở bên chiếm đến phân nửa vị trí, Tuyết ngồi xuống ở bên trái, bàn tay trắng nõn vén màn xe lên nói: “Đi thôi.” Bánh xe liền ‘cô lỗ” chuyển động.


Tào Ẩn Bạch đang chợp mắt liền một trận chớp mắt mà mở ra, đập vào mắt đầu tiên chính là sườn mặt của Tuyết.

Ánh nắng vàng rực rỡ xuyên qua mành trúc bị ngăn thành những sợi dây vàng, chiếu vào gương mặt tuyết trắng của Tuyết. Mắt hạnh vẫn là mắt hạnh, đôi môi vẫn phấn nộn như cánh hoa, nhưng ẩn ẩn lại có chỗ bất đồng. Tào Ẩn Bạch cẩn thận nhìn, lúc này mới phát hiện ra trên mặt nó là vẻ đạm bạc, hoàn toàn không có xảo tiếu thản nhiên như xưa.

Tào Ẩn Bạch chán ghét Tuyết, nhưng không thể phủ nhận là Tuyết có bản lĩnh của mình, dù sao có thể lấy được niềm vui của những người trong cung cũng không phải là chuyện đơn giản. Từ đầu Tào Ẩn Bạch khá khinh thường phân yếu đuối cùng lấy lòng kia của nó, có cảm giác như là chó vẫy đuôi xin chủ nhân thương xót vậy, hiện giờ ngẫm lại mới phát hiện ra nó không hề đơn giản, mỗi người đều phải lấy lòng, như vậy không biết phải mất biết bao động lực cùng ẩn nhẫn?

Nhớ tới ước định của hai người trong lao, lòng Tuyết đột nhiên dâng lên một cỗ không đành lòng, không khỏi mở miệng: “Ngươi hiểu rõ rồi chứ?”


Tuyết nghe xong không quay đầu lại cũng không nói chuyện, nhưng thần ra thần cánh hoa hơi hơi cong lên, vẻ mặt đạm mạc trở thành hư không. Tươi cười của nó là ôn nhu như vậy, chân thực như vậy, tràn đầy hạnh phúc lại có chút mộng ảo, cũng có chút vui sướng, hoàn toàn không giống với cái loại mà Tào Ẩn Bạch ghét, ý cười giống như đeo mặt nạ, làm cho Tào Ẩn Bạch nhất thời có chút giật mình ngốc lặng. Mấy năm nay không có ai đi vào nội tâm của Sương, mà Tuyết, cũng cô đơn như vậy.

Chỉ là hiện giờ Sương đã có Thù Nam vì y mà gánh vác, còn nó thì sao?

Muốn trà trộn vào lãnh địa của Thập tam Vương gia cũng không phải là khó khăn, dù sao ai cũng không lường được đường đường là Chiếu vương nhưng lại độc thân mạo hiểm, hơn nữa mấy ngày liên tiếp không ngừng nghỉ, nhân mã đều một thân phong trần, như thế nào kẻ khác cũng không nhận ra là thân phận Chiếu vương, cho nên chuyện vào thành này không tốn nhiều tâm tư của Thù Nam.

Sau khi vào lãnh địa, Thù Nam ở trong một thành nhỏ đơn giản cho ngựa mệt mỏi uống chút nước, liền khẩn cấp hướng đến địa phương mà Tào Ẩn Bạch chỉ. Giờ phút này, cho dù biết rõ có thể đó là cạm bẫy nhưng Thù Nam thế nào cũng phải đến một lần mới cam nguyện.

Khi Thù Nam đi vào hẻm núi mà Tào Ẩn Bạch chỉ, sắc trời đã có chút hôn ám, tuy rằng Thù Nam nóng vội muốn nhìn thấy Sương, nhưng cũng biết đường tiếp theo không dễ dàng đi như vậy, vạn nhất không cẩn thận rơi xuống đáy cốc, thì đúng là thần tiên cũng không cứu được. Do vậy bất đắc dĩ phải nghỉ ngơi dưới một gốc cây ngoài cốc.

Kỳ thật qua nhiều ngày bôn ba, Thù Nam thường bỏ qua cơ hội nghỉ ngơi ở trong thành thị, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến thân ảnh người trong lòng, tất cả vất vả đều biến thành ngọt ngào.


Lúc mở mắt ra, Sương có chút hoang mang, nhìn chằm chằm vào đỉnh màn xa lạ hồi lâu, lúc này mới nhớ ra mình đang ở nơi nào, cũng mới xác định rằng mình còn thở.

Mấy ngày nay, thời gian thanh tỉnh của y càng lúc càng ít, bởi vì tác dụng phụ của “đương hoan” mà đầu óc càng ngày càng mơ hồ, mỗi lần tỉnh dậy phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể nhớ ra mình đang ở đâu. Ngoài ra càng nghiêm trọng chính là, Sương mơ hồ cảm giác lúc mình tỉnh lại, thậm chí có lúc còn không nhở nổi mình là ai!

Nếu cứ tiếp tục như vậy, không biết là y sẽ mất trí nhớ trước hay là sẽ tắt thở trước đây? Nếu mất trí nhớ trước rồi mới chết thì khi xuống diêm vương điện làm sao có thể nhớ mình là ai.

Sương đang nghĩ, đầu óc lại có chút hồ đồ, hỗn loạn muốn ngủ tiếp trong chốc lát.

Mệt mỏi chống đỡ hết nổi mà nheo mắt lại, vừa nghĩ: cùng với tỉnh táo mà chịu tội, chi bằng hôn mê đi! Tuy rằng có ước định với Tào Ẩn Bạch nhưng chính là hắn muộn a, y chờ không kịp không thể trách y toàn bộ được.

Đầu óc Sương choáng vàng, trực giác tiếng côn trùng chim chóc ngoài cửa kêu, cả người đau đớn khó chịu dần dần xa rời, càng lúc càng tĩnh, càng lúc càng tối tăm, trong mơ hồ lại có thể nghe được âm thanh cửa gỗ bị đẩy ra ‘di nha’, nghĩ là Hoan Cô tiến vào chăm sóc y, chỉ là không còn khí lực mở mắt ra nữa.