Nhất Chỉ Hoang Đường Mộng

Chương 21

Sau đó, Sương và Tuyết lại đợi ở kinh thành đến hết tháng.

Lúc này đã qua Tết, Sương nói Thục Tây đang chờ người về cai trị nên không thể lưu lại thêm, liền phải đi về; Tuyết thì còn rất tò mò đối với kinh thành, không muốn về sớm, mà yêu thích của hoàng đế và Lan phi với Tuyết càng sâu, cũng không chịu thả người về, vì thế chỉ có Sương về Thục Tây trước.

Chính là một người khác ngoài ý muốn cũng về Thục Tây, đó là Thù Nam.

Thù Nam càn quét đương hoan tuy có hiệu quả nhưng nói chúng là vẫn chưa bắt được đầu sỏ đằng sau. Hoàng triều họ Lý mới được thành lập cách đây ba mươi năm, dư nghiệt tiền triều vẫn còn nhiều, tâm lý hoàng đế hiểu được việc này có thể nhỏ cũng có thể lớn, không dám khinh thường, liền phái Thù Nam tiếp tục điều tra thêm.

Thù Nam lĩnh mệnh liền cùng Sương về Thục Tây trước. trước khi hai người đi, Tuyết đến đưa tiễn, ngàn vạn dặn dò hai người phải bỏ qua cho nhau. Vốn việc hai người này dọc đường đối chọi gay gắt cũng không phải là việc lạ gì, nhưng tình thế sau đó Tuyết lại không tiên đoán được.

Dọc theo đường đi, đầu tiên là Thù Nam có chút quái dị, giảm bớt lãnh đạm, tăng chút ôn tồn với Sương. Ngữ khí, động tác, thái độ đều thay đổi.


Lúc này Sương cũng có chút thay đổi, tuy rằng không phải là loại cố ý làm đẹp đẽ như ở trong cung, nhưng không có chanh chua cùng xa lánh như dĩ vãng.

Trong xe ngựa phô nhuyễn, có thể ngồi cũng có thể nằm, Thù Nam dựa lưng vào gối ôm lớn, kéo Sương qua, làm cho y ngồi trong lòng mình, một ngụm lại một ngụm uy y ăn quả hạnh, quả điều, quả hạch đào, ngừng tay uy ngụm trà ngọt, lại là bánh mật, bánh ngọt, trạng nguyên cao, như kiểu là không đem y nuôi thành béo tròn thì không được, không ngừng đem cái loại đồ ăn dễ béo hướng vào miệng ý. Sương đầy bụng đều là đồ ăn vặt, rất không cao hứng mà mắng hắn “đem người trở thành vịt để nhồi!”, Thù Nam bị mắng cũng vui tươi hớn hở, lại đem một viên đường nhét vào miệng y.

Thật sự không phải là ảo giác, mao cừu mùa đông dày che đi dáng của hai người, nhưng chỉ cần kéo một cái vào lòng là Thù Nam có thể phát hiện ra thân mình Sương gầy hơn Tuyết một vòng lớn. Vóc dáng ấy sắp không giống của nam nhân nữa.

Hai người trong lúc này không nói nhiều lắm, cũng không nhắc đến Tuyết còn đang ở trong cung. Ăn ý một cái kỳ lạ, có lẽ đều tự cảm giác đang phản bội nó, mà hai người lại không muốn đối mặt, cho nên không đề cập đến.

Thù Nam cứ như vậy sủng nịch mà ôm Sương, rất kỳ lạ! Nhưng Sương lại cũng ngoan ngoãn cho Thù Nam ôm như vậy, càng kỳ lạ hơn! Nhưng chuyện hai người càng ngày càng thân mật ngọt ngào cũng không thể phủ nhận. Có khi chỉ cần một ánh mắt của Sương, Thù Nam đã biết y thực sự ăn không vô, lại có khi mắt Thù Nam vừa chuyển, Sương liền biết hắn lại muốn nữa rồi.

“Hôm qua ngươi nói băng lý* ăn ngon, ta sai người làm lại, ăn thử chút.” Thù Nam nói xong xúc một miếng, uy vào miệng Sương.


*băng lý: quả thật là ta ko biết nó là cái gì cả >”< theo ngu kiến của ta thì có lẽ là cá chép ướp băng chăng?

Sương há miệng ngậm vào, thật là giống vị ngày hôm qua, liền hỏi: “Đây không phải là đồ ăn riêng có của đầu bếp gian tửu lâu phía nam thành sao? Như thế nào lại dạy cho đầu bếp của ngươi?” Phải biết bọn họ là người sống nhờ tài nghệ nấu ăn, hẳn phải là phụ truyền tử, tử truyền tôn, như thế nào lại dư thừa mà dạy cho người ngoài?

“Hắn không chịu a! Cho nên ta đưa người đi.” Thù Nam lơ đễnh đáp, lại xúc thêm một ngụm đến. Tính tình đầu bếp kia cũng thật cứng cỏi, vàng bạc cũng thế mà châu báu cũng vậy, nói gì cũng không chịu hé răng, cho nên hắn đành phải bắt người đi theo.

Sương nhướng mày, một gian tửu lâu không có đầu bếp trưởng, như vậy làm sao buôn bán tiếp?

“Như thế nào? Luyến tiếc?” Thù Nam hỏi, trong giọng nói thật không có thành ý.

Sương chuyển miếng cá trong miệng, hơi nghiêng người nói: “Có thể sao?” Một ngụm liền nuốt xuống. Một ngụm cá đảo quanh đầu lưỡi hai người, tan, quét, vướng mắc thành một mảnh hỗn độn, cuối cùng không rõ là ai nuốt vào nhiều hơn?


Thù Nam hôn đến nhiệt tình, sai người đem đồ ăn lui xuống. Ôm Sương trở mình, càng…

Thù Nam nằm nghiêng, một tay chống đầu, một tay vỗ về như có như không trên tấm lưng trần bóng loáng của Sương, “Ngoài Tuyết, trên đời này còn có người ngươi không buông bỏ được sao?”

“Có a!” Sương nằm úp sấp, nhất phái phong tình: “Không phải là phi tử của ta sao?”

Ngày ấy Hoan Cô cho người đi thăm dò, còn thật sự tìm được Hoan Cô cháu của Lý thái y.

Hoan Cô lớn hơn Sương hai tuổi, là người vừa câm vừa điếc. Lý Thái y không thích nàng, nàng cũng bởi vậy mà tự ti, không thân cận với ai, năm mười hai tuổi thái y viện gặp một trận đại hỏa, Lý thái y chết cháy, nàng cũng bị bỏng, sau đó lại may mắn không chết, mặt bị hủy hơn phân nửa, đầu óc cũng không thanh tỉnh lắm, may mà bà cô nàng là người hiền lành, đón nàng về chiếu cố.

Đầu óc nàng không tốt, không làm được mấy việc may vá cần sự tinh tế, chỉ có thể giúp gia đình bà cô làm việc nặng, mặt nàng bị hủy, do đó cũng không gả đi được. Hai năm trước bà cô chết, biểu thúc chủ nhà liền lập tức coi nàng là quỷ đòi nợ, đối xử tệ vô cùng! Vừa nghe có người tìm nàng, liền ngay lập tức đưa người đến, cũng không quản đối phương là ai.

Lan phi đón người vào cung, cho Sương xác nhận. Sương nhưng thật ra chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra nàng, lôi kéo tay nàng tha thiết kể năm đó như thế nào như thế nào, còn rớt vài giọt lệ, nếu không phải Lan phi ngăn cản, chỉ sợ ngay tại chỗ muốn cưới nàng làm Vương phi.


Sương tốt xấu gì cũng là người của hoàng tộc, hiện nay lại là thân phận Đông vương, hơn nữa được hoàng thượng yêu thích, lại không biết mấy phiên mấy đằng, chỉ là một cháu gái của thái y, lại câm điếc, dung nhan bị hủy, còn là ngốc tử, làm sao có thể xứng với y? Nhưng Sương còn nói thâm tình nghĩa trọng, không quên cám bã, vì thế Lan phi cùng Sương ước định. Tuy rằng điều kiện thân phận của Hoan Cô không thể đảm đương nổi chức chính phi của Sương, nhưng nếu có thể chữa khỏi câm điếc, chữa khỏi dung mại vào chữa khỏi ngốc tử thì cho nàng làm trắc phi của Sương.

Điều kiện của Lan phi khắc nghiệt kỳ cục, nhưng Sương lập tức ngàn vạn cảm tạ, dường như chỉ coi những điều kiện đó là việc nhỏ không đáng kể.

Hoan Cô hiện nay còn chưa phải là phi tử của Sương, nhưng khi Sương nhắc đến nàng, vẫn là dùng chữ “phi tử của ta” để xưng hô, làm cho trong lòng Thù Nam tràn đầy nước chua. (giấm a)

“Ngươi lừa được Lan phi, nhưng không lừa được ta.” Ngón tay vòng quanh sợi tóc của y, nhưng mà phi tử trong miệng y bức ra một câu để ý, Thù Nam lại hỏi: “Ngươi còn để ý ai?”

Sương chợp mắt nằm úp sấp, khóe môi thoáng hiện ý cười, nói: “Ngươi có biết cây trúc không?” Giống như loại trúc ở trước thư phòng của ta?” Thù Nam biết y có chuyện, liền không lên tiếng trả lời, đợi y nói. “Ta giống như những phiến trúc kia, ngươi đã bao giờ tìm được một loại cây khác trong rừng trúc chưa?”

Trúc, thật bài ngoại. Ngoài đồng loại của ta, ta làm sao có thể để ý sống chết của hắn? Cũng như tòa tửu lâu bị đoạt đi chủ trù, cũng giống như đầu bếp bị bắt ly tán thê tử kia vậy. Cho dù Sương biết chỉ cần mình nói một câu, có thể giúp cho tửu lâu cùng đầu bếp, nhưng y cũng không tính toán thả đầu bếp… Ít nhất là trươc khi y thực sự chán ăn băng lý thì đừng nghĩ đến.

“Vậy…” ta thì sao? Có phải là đồng loại của ngươi không? Có chỗ ở trong khu rừng của ngươi không? Thù Nam nghĩ, trong miệng cũng không nói gì. Một câu như nghẹn ở yết hầu, đúng là không nói lên lời.