Nhập Vọng Truyện Full

Chương 33

Mưa vẫn rơi hai, ba canh giờ. Đợi đến khi trời tối mới thật sự dừng lại, hai người đã sớm nghỉ ngơi chỉnh đốn xong xuôi, mưa tạnh liền tiếp tục lên đường.

Bởi vì Trích Tinh lâu đuổi giết, Thẩm Nhạn đã trì hoãn không ít thời gian. Nay cách lời hẹn một tháng ở núi Bạch Loan chỉ còn vài ngày, làm hắn không thể không nóng lòng.

Ngày đó Cam Tam Lang độc thân lên núi Bạch Loan gây họa lớn như vậy, nếu không phải hắn và Lăng Vân công tử đánh cược, sợ là sẽ lập tức đao kiếm chạm nhau.

Nhưng nay nghĩ lại, chỉ sợ lúc ấy Ngụy Lăng Vân đã biết mình không thể đến nơi hẹn mới có thể làm ra vẻ quang minh chính đại như vậy.

Có một vòng lại một vòng cạm bẫy này, không khó nhìn ra Trích Tinh lâu đang muốn đưa Cam Tam Lang vào chỗ chết.

Làm bằng hữu tốt nhất của Cam Tam, sao Thẩm Nhạn chịu nghỉ ngơi một nửa khắc?

Bởi vậy hai người một buổi không ngủ, không quản ngày đêm chạy hơn trăm dặm. Mãi đến gần chính Ngọ, Nghiêm Mạc dẫn đầu dừng chân trước.

– Nghiêm huynh?

Thẩm Nhạn có chuyện trong lòng, nhưng cũng nhìn động tác người bên cạnh. Nghiêm Mạc dừng chân lại, hắn cũng lập tức ngừng theo quay đầu hỏi.

– Đi mệt mỏi, tìm một chỗ qua sông đi.

Giọng Nghiêm Mạc lạnh lùng, có chút không cho cự tuyệt.

Thẩm Nhạn không khỏi sửng sốt, thế nhưng mắt nhìn bờ sông ngay cách đó không xa, nở nụ cười:


– Đúng vậy, sông nơi này tương đối nhỏ, là chỗ tốt qua sông.

Khúc sông này kỳ thật không dễ đoán định, thế nhưng nội lực Thẩm Nhạn có bao nhiêu cũng không khó xem ra. Sau khi trừ độc ở chỗ Quỷ Y hai ngày, dù là người bằng sắt cũng không thể khôi phục như ban đầu, nên đừng nói là kẻ bị trọng thương vừa tìm được đường sống trong chỗ chết như hắn.

Băng băng chạy trăm dặm, đừng nói khí sắc trên mặt, Chân Nguyên trong cơ thể, ngay cả quần áo trên người hắn còn nhếch nhác hơn Nghiêm Mạc mấy phần.

Vì tránh truy tung của Trích Tinh lâu, hai người không chọn quan đạo thẳng tắp rộng rãi mà là dọc theo đường nhỏ được tạo thành từ đất do mưa xói mòn nên khó tránh khỏi có chút bùn lầy. Khinh công Nghiêm Mạc hiển nhiên có thể tránh mấy bùn vũng nước, đổi là Thẩm Nhạn, lại không có dư lực đó. Bạch sam trên người sớm đã loang lổ vô cùng, vạt áo và hôi sam chẳng chênh lệch bao nhiêu.

Nhưng dù chật vật như thế, Thẩm Nhạn lại không hề muốn trì hoãn. Nhưng nếu đem đường đổi thành qua sông, vừa không chậm trễ hành trình, có thể dư ít nhất một canh giờ nghỉ ngơi, đối với hắn mà nói đương nhiên không thể tốt hơn.

Nhưng Thẩm Nhạn lại như không nhận thấy được ý của đối phương, cười đạm nhạt, ngón tay chỉ xa xa:

– Phía trước hình như có làng chài, không bằng xem thử có người đưa đò không.

Nghiêm Mạc nhìn hắn một cái, không trả lời mà lập tức đi qua.

Làng chài ở ngoài ba dặm, là thôn nhỏ không lớn, dựa vào sông mà sống. Đời đời đều là đánh cá và săn bắt mà sống. Thôn dân quanh năm ở trên sông bắt cá, quen thuộc Hoàng Hà vô cùng, nay đúng lúc mưa to lụt lội, nước sông chảy xiết, Thẩm Nhạn ở trong thôn tìm một vòng, lại chẳng một ai chịu đưa bọn họ sang sông.

Cuối cùng vẫn là Nghiêm Mạc cầm ra bạc, mua một chiếc thuyền đánh cá rách nát, hai người mới có thể đi.

Có thuyền, Thẩm Nhạn cũng không chối từ, nhẹ nhàng nhảy lên chiếc thuyền ba lá ngồi xuống ở đầu thuyền. Nghiêm Mạc ở phía sau thì chống trúc cao, đẩy thuyền ra gần giữa sông.

Cách lần qua sông trước chỉ một tuần trăng, thế nhưng những gì nhìn thấy đều như thay đổi.

Ban ngày Hoàng Hà không hề dịu dàng như ban đêm. Vừa qua cơn mưa to nên nước sông dâng lên còn chưa rút, sóng lớn cuồn cuộn như con rồng giận dữ rít gào, cọ rửa đất đôi bờ. Thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy trong nước cuốn theo một ít cành cây, ván gỗ, như là lũ lụt quét trôi nông trại thôn trang nào đó.

Trong dòng nước xiết, bọn họ ngồi chiếc thuyền con có vẻ nhỏ bé, sóng biển cọ rửa ván thuyền, phát ra tiếng rì rào gào thét như là giây lát sẽ bị ngọn sóng nuốt chửng.

Lốc xoáy lớn lớn nhỏ nhỏ không mai phục ở dưới đáy mà trồi lên mặt nước, tranh giành va chạm nhau, đầu sóng bắn tung tóe cao hơn thước, như là mạch nước ngầm ở dưới cũng không chịu cô đơn, chờ vồ lấy vật chết vật sống trôi qua mặt sông, ăn chúng nó vào bụng.

Sóng dữ hiểm trở như thế, đặt ở trước mắt ngư dân nhiều năm, cũng là tránh không kịp. Nhưng thần sắc trên mặt Nghiêm Mạc lại chẳng hề thay đổi, tay áo quấn chặt vào cổ tay, vạt áo vén lên buộc ở eo, sào tre thật dài trong tay y chống đẩy không ngừng, trong lúc chèo đã mang con thuyền ra khỏi hiểm địa, hai mái chèo càng linh hoạt không giống vật chết, vững vàng bổ ra ngọn sóng, mang bọn họ thần tốc tiến lên.

Bản lĩnh chèo thuyền như vậy, đặt ở bất cứ một con sông nào cũng giỏi rồi, thế nhưng đối với lụt Hoàng Hà mà nói, dường như vẫn chưa đủ.

Còn chưa tới được lòng sông, liền thấy thượng nguồn một cái cây đại thụ hai người ôm trôi tới.

Có lẽ là cái cây bị sấm chẻ gãy thân, từ xa nhìn lại chỉ thấy cái cây này một nửa cháy khét một nửa xanh đen, ngay cả lá đã bị rụng hơn nửa, giống như một lăn cây đầy nhánh cây, theo ngọn sóng bổ trời úp đất trôi đến.

Cổ thụ trôi ngang, so với thuyền nhỏ hai người ngồi phải trên mấy thước, nay thuyền đến giữa dòng, sao có thể né tránh. Nghiêm Mạc nhướng mày, khẽ quát một tiếng:

– Nắm chặt!

Theo tiếng, y mở hai chân, kìm hai bên khoang thuyền. Sào tre trong tay nhanh như điện, chính xác và chuẩn chống lên thân đại thụ còn lành lặn. Hai bên giằng sức, sào tre bỗng bị ép thành hình cung, nhưng thuyền nhỏ vốn là không chỗ dựa, sao có thể địch nổi gỗ lớn, sức đẩy chỉ một cái chớp mắt, liền hóa thành lực đẩy hung mãnh, cả thuyền giống như bị cự lực đánh trúng, bay vút lên cao.

Trên đầu là diễm dương thanh không* sau mưa, dưới chân là sóng thét gào ầm ầm cuồn cuộn. Giờ khắc này, hai người ngồi trên thuyền tựa như nổi giữa không trung, chỉ có một chiếc thuyền lá là liên kết chặt chẽ giữa bọn họ.

*cảnh đẹp.

Thẩm Nhạn ngồi ở đầu thuyền, một tay nắm chặt mép thuyền, sắc mặt giống như uống say vậy, nổi lên tầng đỏ ửng nhạt.

Kỳ cảnh như thế, hành động vĩ đại như thế, hắn nên rút ra Vô Ảnh, múa kiếm mà ca, giống như bất cứ sinh tử chí giao vậy, đối mặt với trời xanh Hoàng Hà này, thỏa thích vui cười. Nhưng hắn cười không nổi, đôi mắt tựa như điểm sơn khóa chặt vào thân ảnh mạnh mẽ trước mặt.

Thuyền đến giữa dòng thì lực đã kiệt, nhưng lốc xoáy cái cây mang theo còn chưa tan. Nếu lúc này rơi xuống, chỉ có thể rơi vào kết cục thuyền lật người vong.

Thân hình Nghiêm Mạc đã căng thành một cường cung, trên mặt lại không lộ nửa thần sắc kích động. Lúc thuyền bay tới đỉnh, đang muốn hạ xuống, sào tre trong tay y nhanh như chớp giật đánh đại thụ.

Đại thụ giống như bị búa tạ bổ trúng, bỗng xoay nửa vòng, từ ngang thành dọc, xoay một vòng giữa lòng sông. Theo nửa vòng xoay này, vòng xoáy nổi lên cũng bị thân cây đánh tan, thuyền nhỏ ầm ầm rơi xuống mặt nước cách đấy không xa.

Bọt sóng bắn tung tóe cao nửa thước, dưới ánh nắng chiếu xuống giống như bảo thạch bảy sắc, lóng lánh trong suốt, sau đó lại theo gió sông ào ào tản ra. Có một giọt nước không biết vì sao chạy sai chỗ, vừa vặn rơi vào mi tâm Nghiêm Mạc, theo làn da trắng nõn của y trượt xuống. Dường như cảm thấy có nước, y vươn tay lau đi giọt nước này.

Chỉ một động tác hờ hững, Thẩm Nhạn lại đột nhiên nhớ tới cái đêm trăng trải rộng sương mù, nhớ tới bàn tay đặt lên đầu thuyền. Khi đó hắn thân trúng cổ độc, ngũ cảm đều mất, sớm ngửi không ra mùi hoa, thấy không rõ ánh trăng, nhưng người nọ lại ở rất gần hắn, gần đến như có thể chạm được nhiệt độ cơ thể y phát ra, nghe được nhịp tim trầm ổn, nước Hoàng Hà đục ngầu thấm vào người y, tựa hồ cũng biến thành băng lạnh thiên lộ, theo thân thể trắng nõn vô hạ ấy từng chút lăn xuống.

Một màn ấy mĩ, mĩ đến đủ để khắc trong đầu óc hắn, thật lâu không tan đi. Nếu ngày đó cứ thế chết đi, lãng tử nghĩ chắc mình sẽ không bao nhiêu uể oải. Đáng tiếc, không như mong muốn…

Thân hình nhoáng lên một cái, thuyền con lại đi ổn, điểm ửng đỏ trên mặt Thẩm Nhạn cũng như bị gió lớn thổi tan, không lưu một chút dấu vết.

Vượt qua cửa ải hung hiểm khó khăn, tầm mắt Nghiêm Mạc không khỏi đảo qua khoang thuyền, nhìn về phía Thẩm Nhạn ngồi ở đối diện thì thấy người đối diện diện sắc có chút trắng bệch, môi mím thật chặt, ngón tay đang siết chặt mép thuyền, như là đang chống đỡ gì đó.


Nghiêm Mạc không khỏi hơi hơi nhíu mày, y biết rõ hơn bất cứ ai Thẩm Nhạn không biết bơi. Nhưng y cũng biết, người nọ tuyệt sẽ không sợ một con sông dữ. Dù cho đối mặt độc cổ phệ tâm, nam nhân này chưa bao giờ lộ chút sợ hãi, ngược lại trong đêm trăng khi cổ phát tác ầm ĩ cười to, trong tiếng cười có kiệt ngạo và hào hiệp giấu không được lau không đi.

Ngay cả chết còn không sợ, hắn đang sợ cái gì?

Nghiêm Mạc hơi hơi siết tay, niết sào tre phát ra tiếng “crắc” nhỏ. Tuy kiều diễm treo cao, nhưng y vẫn nhớ tới quãng thời gian bị khói thuốc bao phủ, mấy ngày mấy đêm quá mức dài lâu, quá mức rõ ràng.

Y nhớ tới thân thể cứng ngắc lạnh lẽo ấy là như thế nào ở dưới thân mình chậm rãi mềm mại nóng lên, nhưng trên mặt đối phương lại thủy chung không mang chút cảm xúc. Chỉ hơi nhíu mày, môi mím chặt, dù có bị lâu dài phạt thát, ngay cả tứ chi đều bắt đầu run rẩy, hắn cũng thủy chung cắn chặt răng không muốn mở mắt, cũng không nguyện phát ra nửa tiếng thở nhẹ.

Sau đó sao?

Phải chăng ở trước mặt mình, hắn sẽ không bao giờ ầm ĩ cười to, sẽ không khoái ý tiêu dao, chỉ là mang theo tấm mặt nạ mỉm cười, nhưng khi mình không chú ý, lại lặng yên không một tiếng động trắng mặt, cứng người…

Khuôn mặt Nghiêm Mạc chợt lóe tia lệ khí, dời tầm mắt. Sóng dữ dội vẫn chảy xuôi dưới chân bọn họ, chỉ vừa phân thần, thuyền liền trôi đi mấy trượng.

Chung quy còn đang trong hiểm cảnh, Nghiêm Mạc cũng không chần chờ, nhặt lên song mái chèo vững vàng chèo thuyền đi. Thẩm Nhạn không hề mở miệng, chỉ lẳng lặng ngồi ở trên thuyền, bắt đầu khoanh chân vận công khôi phục nội lực.

Đảo mắt một canh giờ trôi qua, đem sào tre cắm xuống bờ, Nghiêm Mạc nhẹ nhàng nhảy xuống con thuyền ba lá.

Chèo thuyền trong dòng lũ giống như một trận ác chiến, quần áo sau lưng y đã ướt hơn phân nửa, dù gió sông gào thét mấy cũng không cách nào đánh tan luồng khô nóng ấy, nhưng y không nói gì, chỉ đứng ở bên bờ xoay đầu nhìn về phía Thẩm Nhạn.

Đối đôi mắt băng hàn của người nọ, khóe môi Thẩm Nhạn thoáng lộ chua xót, nở nụ cười:

– Đa tạ Nghiêm huynh, chúng ta lên đường thôi.

Không cần phải nhiều lời nữa, hai người một trước một sau, lại bước lên hành trình lên núi Bạch Loan.