Thanh Minh Thượng Hà Đồ
.11.
Nhìn đám người kia đã đi hẳn, Nghiêm Mạc mới tiếp tục khởi hành hướng Đông Kinh.
Tuy đi Tung Sơn Thiếu Lâm không hẳn qua Khai Phong phủ, thế nhưng ai đến nơi này, sao sẽ nỡ đi qua mà không vào.
Nên không cần phải nói, y muốn thử một lần mình dự đoán có sai hay không.
Mất không đến nửa canh giờ, một tòa thành to lớn hùng vĩ xuất hiện ngay cuối tầm mắt.
Thành cao bốn trượng, nằm ngang chừng sáu, bảy mươi dặm. Vừa nhìn, tường thành dài đằng đẵng cứ như vô tận.
Trên quan đạo, xe ngựa người đi vô số kể.
Thuần tửu hương*, hương liệu nồng đậm, tiếng vó ngựa, tiếng chuông leng keng không dứt, hoà vào tiếng người huyên náo như gần như xa theo gió thổi tới, giống như đi một bữa thịnh yến khiến người ta hoa mắt thần mê.
*Rượu nguyên chất.
Bước chân Nghiêm Mạc nhanh hơn một chút, lấy thị lực của y, thật không khó để phát hiện hai chữ treo cao trên thành lâu không phải “Khai Phong”.
Thế nhưng vị trí tòa thành này, lại giống Khai Phong phủ trong trí nhớ y như đúc.
Đối mặt với cảnh này, lòng y sao có thể không có vài phần mong đợi rung động?
Phải biết từ sau khi dời xuống Nam, Khai Phong phủ liền thành thuộc địa của Kim quốc, hơn trăm năm cũng đủ suy tàn quốc đô Đại Tống huy hoàng năm nào.
Sau này Mông Cổ Thát Lỗ diệt người Kim, trú mã đóng quân ở Khai Phong, càng khiến Biện Kinh trước kia đã bị tàn phá tan nát thêm một trận tàn sát, đừng nói là Thanh minh thượng hà*, Kim Minh trì tranh tiêu* trong thư điển, ngay cả khi người Kim xa mĩ phù hoa* cũng không tìm thấy.
*Xem ởđây
* Cảnh nô đùa tranh bia ở hồ Kim Minh.
*Xa mĩ: phung phí. Phù hoa: phù phiếm. Chắc ý chỉ cảnh ăn chơi.
Mặc dù ở đường Nam Kinh y từng làm rất nhiều mua bán*, thế nhưng đối với tòa tàn thành này lại luôn tránh xa. Có ai lại thích nhìn cảnh gia quốc tiêu vong bi thảm?
*自己虽然在南京路做过许多没本买卖: mình không hiểu hai chữ này nên làm bậy đoạn đấy.
Nhưng nay…
Chỉ chốc lát, đã tới thành lâu to lớn, tường trắng liễu xanh, gạch xanh san đất, cao lớn uy nghi sừng sững.
Ngoài cổng thành như trước không có lính trông thành, thành lâu rộng mấy trượng.
Nghiêm Mạc rốt cuộc chậm dần bước chân, lẫn vào trong đám xe ngựa dạo bước đi vào đô thị phồn hoa này.
Sau khi vào thành, một con đường ngự đạo* rộng lớn nối liền tám hướng, hai bên ngã tư đường có rất nhiều cửa hàng san sát nối tiếp nhau.
*đường dành cho vua.
Tửu quán hương bay, lầu trà kín chỗ, tiếng rao hàng hè phố như có thể truyền đi vài dặm, còn có lầu xanh họa các, miếu thờ đình đài.
Nếu đi lên cao nhìn, cảnh đẹp toàn thành sợ đều thu hết vào mắt.
Một ít cửa hàng còn đem sạp đặt ở ngoài cửa, các loại đồ cổ kì trân, tạp hoá binh khí, chọn hoài không hết, nhiều vô số kể. Đám người rộn ràng nhốn nháo hòa vào làm một, thường thường còn có vài giang hồ khách phóng ngựa vắt đao tiêu sái mà qua, nhộn nhịp náo nhiệt vô cùng.
Nhưng hơn nửa canh giờ trôi qua, Nghiêm Mạc lại đi ngày càng chậm, nhìn cảnh ồn ào náo động trước mặt, đáy mắt chỉ sâm nhiên* lạnh nhạt, đốm lửa rực sáng trong mắt, nay đã lụi tàn vào cảnh phồn hoa.
*uy nghiêm đáng sợ.
Hồng tụ trong câu lan* lầu xanh vẫy gọi, không hề có một nơi ngõa xá*, tiệm hàng ven đường thịnh vượng như xưa, thế nhưng không một tiệm nhớ tới dựng Thải Lâu hoan môn*, những tấm biển, cờ xí đón gió phấp phới đều không thấy bóng dáng.
*Nơi hát múa và diễn kịch. Ngõa xá, Thải lâu sẽ chú thích ở dưới.
Càng quan trọng hơn là, y đi ở trong thành lâu như thế, lại chẳng thấy một bóng lòng sông, cửa sông.
Thái Hà, Biện Hà, Ngũ Trượng hà, Kim Thủy hà – bốn con sông từ Nam đến Bắc Khai Phong, mang đến không biết bao nhiêu lương thực tiền tài hàng hóa.
Vô số cầu vòm bắc ngang sông, bến tàu tiếng nói ồn ào, mặt nước trăm tàu tranh chèo, dù là người Kim đến, người Mông trì hạ*, bốn sông vẫn không hề khô cạn.
*phạm vi quản lý (hoặc thống trị) chi phối quan dân.
Nhớ kia “Châu kiều Minh Nguyệt”, mỗi độ trăng tròn, “Đôi bờ chen những lầu ca, trăng tỏ soi rọi lẫn nhau” là cảnh đẹp đến nhường nào…
*Châu kiều minh nguyệt: Trăng tròn dưới cầu Châu – một trong tám cảnh đẹp ở Biện Kinh.
Nhưng còn đây?
Đứng cạnh đê liễu rủ Bích Ba hồ, Nghiêm Mạc không cất bước nữa, lạnh lùng nhìn mặt hồ yên tĩnh gợn sóng.
Thành này tuy đẹp, thế nhưng có khác gì những toà thành y đã đi qua?
Đúng rồi, đại thành này danh gọi “Thụy Kinh”, mà không phải Khai Phong phủ y hồn khiên mộng nhiễu*.
*lòng đầy nhung nhớ.
Có lẽ là y đứng lâu lắm, một kẻ hành cước* mặc áo ngắn gần đó sáp lại, lấy lòng cười nói:
– Vị công tử này là lần đầu đến thành Thụy Kinh đi? Nếu muốn tìm chỗ ăn cơm nghỉ ngơi tốt, không ngại để tiểu nhân dẫn đường cho công tử, một ngày chỉ lấy năm đồng bạc.
*Có nhiều ý, chỉ hòa thượng tha phương, ăn mày. Trong này chỉ ý nói là người đi đường.
Nghiêm Mạc nhìn kẻ khuôn vác “Chỉ lấy năm đồng bạc” này, thản nhiên hỏi:
– Xin hỏi Biện Hà ở hướng nào?
– Biện Hà?
Kinh ngạc nhìn thiếu gia ăn vận công tử ca này, hành cước cười hì hì:
– Công tử e là đã nhớ lầm rồi, trong thành Thụy Kinh nay chỉ có tòa Bích Ba Kim Minh trì ở đằng trước, không có con sông nào đâu.
– Kim Minh trì? Nó cũng gọi Kim Minh trì ư…
Nghiêm Mạc cười cười, nụ cười lại không vào đáy mắt.
Hán tử thấy công tử tuấn tú áo đen này cảm xúc bất thường, không khỏi rụt vai, nhỏ giọng đề nghị:
– Công tử có muốn xem Bảo Tân lâu bên kia bờ Kim Minh trì như thế nào không? Đó là sản nghiệp dưới trướng đệ nhất công tử giang hồ, thức ăn trong đấy quan tuyệt thiên hạ*, còn có thể ở trên gác ngắm hồ, phong cảnh khỏi cần phải nói. Đến Thụy Kinh không đi Bảo Tân lâu, quả thực chính là đến mà như không!
*thiên hạ có một không hai.
Bảo Tân lâu bên kia hồ Kim Minh?
Nghiêm Mạc nhíu mày, theo hướng đối phương chỉ nhìn sang bờ bên kia, quả thực có một tòa cao lầu rường cột chạm trổ*, thoạt nhìn thật xa hoa bắt mắt.
*nhà cửa hoa lệ.
Ở “Thụy Kinh” thành này, cũng có một “Bảo Tân lâu”?
Hừ lạnh một tiếng, Nghiêm Mạc tùy tay ném một thỏi bạc cho kẻ hành cước, cất bước liền hướng bờ đối diện.
Là danh thắng trong miệng người dẫn đường, Bảo Tân lâu đương nhiên có mười phần khí phái.
Lầu cao chừng hơn năm trượng*, trên dưới cộng lại bốn tầng, nếu ngồi ở tầng cao nhất, đừng nói là Kim Minh trì nho nhỏ, sợ là cả tòa thành trì này đều thu cả vào mắt.
*(~16,65m)
Nhưng điếm là điếm tốt, không ức hiếp lừa gạt khách, chỉ thấy một điếm tiểu nhị bước nhanh đến đón, mặt mày niềm nở hỏi:
– Vị công tử này đến dùng cơm ạ? Không biết có cùng bạn hay không…
– Chỉ mình ta.
Tuy chỉ có một vị khách, nụ cười trên mặt tiểu nhị cũng không giảm một phân, ân cần chỉ lên lầu trên:
– Vậy công tử có muốn lên nhã tọa* lầu ba không, còn có chỗ gần cửa sổ, ngắm cảnh tất nhiên đẹp nhất.
*phòng trang nhã.
Nhìn lướt qua thực khách trong đại sảnh, Nghiêm Mạc cũng không nói nhiều, cùng tiểu nhị đi lên lầu ba.
Lâu này bố trí thật kỳ lạ, lầu một mộc mạc, lầu hai xa hoa, lầu ba lại trang hoàng rất lịch sự tao nhã, tứ phía đều là lan can, ngồi đấy tựa như ngồi kề sông, có một phong vận rất khác.
Nhưng Nghiêm Mạc chú ý không phải kiến trúc hình thức của lầu này, mà là mấy vị thực khách lúc này đang ngồi trong lầu.
Vừa rồi từ dưới đi lên, không khó nhìn ra Bảo Tân lâu này phân chia khách nhân, thực khách tầng một không có gì ngạc nhiên, chỉ là thăng đấu tiểu dân*.
*chỉ những người làm ra tiền ít.
Thực khách tầng hai thì phần lớn ăn mặc lộng lẫy, thoạt nhìn thương nhân chiếm đa số.
Khác thường nhất là lầu ba này, ngồi trong đây không ai là không có võ công trong mình, có tăng có đạo cũng có tục*, chỉ trừ người ngồi cùng bàn, rất ít trò chuyện nhau.
*Phật tử, Đạo tử, người phàm.
Nhìn bố trí lầu ba, khiến người ta không khỏi suy đoán lầu bốn sẽ như thế nào.
Chẳng lẽ thật đúng là nơi tiếp đãi quan cao hiển quý?
Khóe môi lộ ra cười lạnh, Nghiêm Mạc ngồi xuống nơi tiểu nhị chỉ, cũng không lật xem thực đơn đối phương đưa lên, chỉ thản nhiên nói:
– Hai món ngon nhất tiệm, mang lên một bình liệt rượu*.
*rượu mạnh.
Nghe thế, tiểu nhị miệng đều sắp rộng đến mang tai, bận rộn không ngừng đi xuống phân thức ăn.
Một bàn đối diện Nghiêm Mạc đột nhiên nổi trận rối loạn, một nữ tử trong đó mặc áo quần hồng nhạt hờn dỗi một tiếng đứng dậy:
– Y trốn lâu vậy, thật vất vả để ta gặp được, ngươi còn nói nhảm cái gì!
Giọng nói này tuy như hoàng oanh xuất cốc, thế nhưng ở trong tai các vị luyện công phu đều còn hơn sấm sét, biết bao ánh mắt quét tới bên đây, muốn nhìn manh mối.
Nghiêm Mạc không nâng mắt, chỉ giơ chén trà thản nhiên thổi trà trong chén.
Nhìn vẻ mặt này của Nghiêm Mạc, nữ tử nọ càng tức giận, không nói hai lời đi tới phía này, lập tức đứng trước mặt Nghiêm Mạc.
– Diêu lang tên phụ lòng người khác, chẳng lẽ lần trước nói tới tìm muội chỉ là dỗ chơi thôi sao? Hay là lại có thứ hồ mị gì dẫn hồn của chàng đi rồi.
Dung mạo nàng ta chẳng đẹp gì lắm, thế nhưng giọng nói cực kỳ êm tai, mở miệng nói đến nghi giận nghi hỉ*, làm người ta tâm thần xao động.
*giọng nói khi vui khi giận đều ngọt ngào.
Càng miễn bàn dáng người nàng ta bọc trong quần áo, eo liễu không chịu được một cái nắm, vú lớn vừa cao ngất lại ngạo nhân*, lắc vòng eo quả thực quyến rũ tự sanh, có sự đặc biệt riêng.
*Trong này thì là ý nói to hơn người khác.
Nhưng báu vật như thế, cũng không cách nào khiến lang quân mặt lạnh nhìn thêm một chút.
Nghiêm Mạc buông chén trà trong tay, thản nhiên nói:
– Cô nương nhận sai người.
Nghe thế, mỹ nhân không khỏi mày liễu dựng lên:
– Mắt muội có thể nhận sai, tâm sao có thể sai được? Hay là chàng thấy sư huynh muội ở bên cạnh nên không dám nhận chăng?
Nghe thế, hán tử ngồi cạnh nàng ta rốt cuộc ngồi không yên, bịch bịch bịch chạy tới, kéo tay áo nữ tử:
– Sư muội đừng phát si nữa, không được ném mặt sư phụ lão nhân gia!
– Ngươi còn dám nói cha ta! Nếu không phải ngươi đánh đám người tới cửa cầu hôn kia chạy hết, không chịu cưới ta nữa, cha ta còn sầu ta không gả ra được sao?
Nghe thế, hơn phân nửa người trong đại sảnh ngược lại cười trộm.
Hai sư huynh muội nắm nắm kéo kéo này chính là nhân vật “Phong lưu” số một số hai gần đây trong giang hồ.
Nàng kia chính là Phòng Đào Yêu ái nữ duy nhất của Hoàng Hà Long Phòng Thông.
Có lẽ là đặt tên không đúng, trời sinh chính là tính tình lẳng lơ ong bướm, mỹ nam tử đếm được trong chốn giang hồ đều từng nhập mạc chi tân* nàng ta.
*Người có quan hệ thân thiết, thân mật.
Mà đại hán râu quai nón bên nàng – Chử Hùng lại là kẻ thành thật có nề nếp, mỗi ngày vì đào hoa thối của sư muội mà nát tâm tư.
Xem, Hoàng Hà Long vừa hao hết tâm sức lo liệu một trận luận võ chọn rể, nề hà trông đài là ái đồ nhà mình, tới cửa lại toàn bại hoại tham hoa háo sắc võ công thấp kém, kết quả tất cả bị Chử sư ca đánh cho người ngã ngựa đổ.
Gã thì biết rất rõ tính tình của sư muội, nói cái gì cũng không chịu nhận cục diện hỗn loạn này nên mới nháo ra cảnh thế này.
Nhưng hai người có tranh cãi tối tăm mặt mũi đến mấy, Nghiêm Mạc cũng không động đậy.
Chỉ lẳng lặng ngồi đó, nhìn “Kim Minh trì” phía dưới như trứng gà.
Cãi sư huynh nửa ngày cũng không thấy hiệu quả, nữ tử như Phòng Đào Yêu sao có thể nhịn xuống được, giận dữ đập xuống bàn:
– Ngươi thật là… Á!
Chỉ thấy cái bàn dưới tay nàng ta, cả bàn lẫn người lặng yên không một tiếng động dịch ngang ba bước, may mắn Phòng cô nương một chưởng vẫn chưa chụp mạnh, bằng không e là đã ngã sấp ngay tại chỗ rồi.
Chử Hùng không khỏi ồ một tiếng, nhìn Nghiêm Mạc từ trên xuống dưới.
Võ công gã mạnh hơn sư muội nhiều, đương nhiên có thể nhìn ra cái này cần võ công nội lực tuyệt diệu thế nào, đỡ lấy sư muội tức giận đến mặt mày đỏ bừng, gã thấp giọng nói:
– Chắc là muội nhận sai thật rồi, Ngọc Diện… Ngọc Diện Lang quân kia sao lại có võ công?
– Võ công cao hay thấp ta không biết, “Võ công” là sâu hay cạn trái lại ta biết rất rõ! Nếu không ngươi để y làm ta thử đi!
Bị sư muội đập xuống một câu, Chử Hùng da mặt ngăm đen bỗng thành đỏ tím, nghẹn ra hai câu:
– Sư muội, sư muội xem muội…
Bên này cãi nhau túi bụi, trên lầu đột nhiên truyền đến tiếng cười sang sảng, chỉ thấy một người xuôi theo thang lầu nhanh nhẹn xuống, hơi chắp tay với sư huynh muội không nên thân:
– Phòng cô nương, Chử huynh, ta thấy hai vị e là thật sự nhận nhầm người. Nghĩ Diêu Lãng kia sẽ không giữa ban ngày ban mặt đến Bảo Tân lâu của ta. Nơi này dù sao cũng là nơi dùng cơm, không bằng cho tại hạ mặt mũi, ai đúng ai sai đợi khi ra Bảo Tân lâu lại tranh luận tiếp thế nào?
Nhìn thấy người nọ đi tới, mặt Phòng Đào Yêu lại nổi chút ngượng ngùng, xấu hổ kiềm vui mừng thu ống tay áo:
– Nếu Ngụy công tử đã mở miệng, ta đương nhiên là sẽ nghe. Nếu không chê, ta còn muốn kính Ngụy công tử một chén…
– Sư muội.
Chử Hùng xấu hổ đến muốn độn thổ, sao gã có thể không nhìn ra cô này lại đang nhớ thương mĩ sắc Ngụy công tử, làm sao dám đứng đấy để nàng ta nói lung tung.
Vội vàng tạ lỗi nói lời cảm tạ với Ngụy công tử không thôi, kéo tay áo sư muội liền đi xuống lầu.
– Ái! Sư huynh, sư huynh huynh đừng kéo tay áo ta…
Tiếng ồn ào rốt cuộc lắng đi, vị Ngụy công tử kia quay đầu lại, mỉm cười với Nghiêm Mạc:
– Lòng người bỗng dưng thay đổi, lại nói tình người dễ đổi thay… Gặp phải nữ tử quá ngang không nói phải trái như vậy, không khỏi mất nhã hứng. Bữa cơm hôm nay cứ để tiểu đệ mời, thỉnh các hạ chớ trách.
Nghiêm Mạc rốt cuộc nâng lên mắt, nhìn về phía nam tử nói chuyện, chỉ thấy người nọ mày kiếm mắt sáng, diện mạo hiên ngang, phối với bộ quần áo tuyết trắng, càng hiện vài phần xuất trần dung mạo, lời nói không kiêu ngạo không siểm nịnh, lại mang ra vài phần ý cười, tự có khí độ phong lưu.
Đôi mắt lạnh lẽo chuyển một vòng lên người nọ, Nghiêm Mạc nhẹ nhàng cười, mở miệng hỏi:
– Các hạ chính là Ngụy Lăng Vân?
_________________________
Tác giả chú thích:
Ngõa xá (ngõa tử, ngõa thị): Khu giải trí trong thành. Trong ngõa xá xây nơi để diễn xuất gọi là câu lan (勾栏), cũng xưng câu lan (钩栏), ý ban đầu là lan can ngoằn ngèo, ở thời Tống, Nguyên chuyên chỉ lều diễn xuất dựng trong chợ ngõa xá. Trở thành tên thường dùng nhất. Ngõa xá quy mô rất lớn, đại ngõa xá có hơn mười tòa câu lan.
Ngõa xá tương đương với trung tâm giải trí thành thị, trong thành lớn chỉ có câu lan lại không có ngõa xá là rất hiếm thấy, nhưng trong võ hiệp tiểu thuyết thường thường thống nhất bị thay thành thanh lâu 囧
Ngõa xá
Thải Lâu Hoan Môn: Trang trí mặt tiền ở tiệm tửu thực (bán rượu và thức ăn) ở hai nhà Tống, cửa điếm dùng lụa màu, cửa lầu đóng giấy màu. Thời Tống buôn bán văn hóa rất phát triển, biển quảng cáo, rao hàng xướng đoạn (một đoạn hát hoàn chỉnh trong hí khúc), tiểu thư tiếp khách đầy đủ mọi thứ, có một ít còn có thể ở cửa võ đài, dù sao đi dạo phố nhất định siêu thú vị.
Thải lâu hoan môn
Kim Minh trì, Bảo Tân lâu: Đều là kiến trúc triều Tống mới có. […].
Kim Minh Trì Tranh Tiêu