Pháo mừng Sinh nhật Ci
Qua một cuộc trò chuyện, không khí giữa hai người lần thứ hai rơi vào tĩnh lặng. Tiếng mưa rơi càng làm không khí trong huyệt động càng tĩnh mịch hơn.
Tần Khai Dịch ngồi bên cạnh đống lửa, không để ý đến màn mưa ngoài động. Không khí an tĩnh làm thân thể hắn có chút mệt mỏi buồn ngủ. Hắn bóp trán muốn mình thanh tỉnh một chút, liếc nhìn Thẩm Phi Tiếu bên cạnh lại phát hiện. Thẩm Phi Tiếu cũng đang đấu tranh với thần ngủ.
Không dễ dàng a không dễ dàng, Tần Khai Dịch hứng thú nhìn Thẩm Phi Tiếu đang cố gắng chống lại cơn buồn ngủ. Không hiểu sao tâm tình lại vô cùng sung sướng.
Tần Khai Dịch không nói gì, mà thả thêm củi cho lửa cháy lớn hơn. Biểu hiện thường ngày của Thẩm Phi Tiếu không hề giống một đứa trẻ 11—12 tuổi bình thường. Chỉ có khi hắn bị thương hay mệt mỏi mới nhìn thấy bóng dáng trẻ con trong hắn. Tần Khai Dịch không tự chủ lại nhớ đến phản ứng sau đó khi bị mình đánh cho một trận. Hắn thở dài, nhìn Thẩm Phi Tiếu dựa vào vách đá híp mắt ngủ.
“Đúng là không đáng yêu.” Nhỏ giọng than, Tần Khai Dịch lấy một chiếc áo dài khoác phủ lên người Thẩm Phi Tiếu. Cà Tím khi Tần Khai Dịch đến gần liền mở mắt nhìn Tần Khai Dịch, thấy Tần Khai Dịch không có ác ý lại tiếp tục nhắm mắt ngủ. Không hổ là tiên thú a, Tần Khai Dịch chậc lưỡi. Tính cảnh giác mạnh như vậy, y như chó nghiệp vụ.
Lúc mới phủ lên Thẩm Phi Tiếu còn nhíu mày, nhưng sau đó liền giãn ra. Sau khi tiến vào bí cảnh, *** thần hắn luôn vây trong trạng thái căng thẳng, ai ngờ lại mắc mưa. Thật vất vả mới bổ sung được một chút thể lực, nhưng thân thể lại không chống đỡ nổi. Dù trước mắt đột nhiên xuất hiện kẻ thần bí luôn giúp đỡ hắn, nhưng chỉ cần xác định được chuyện quan trọng như vậy là đủ rồi… Người này sẽ không làm hại đến hắn.
Là món đồ chơi cũng được, hay có mục đích khác cũng được. Thẩm Phi Tiếu biết hiện tại người đeo mặt nạ không có ý đồ muốn làm hại hắn. Chỉ cần biết điều này là đủ rồi, cuối cùng cũng có thể thả lòng, trong lúc mơ màng rốt cục đi đánh cờ với chu công.
Tần Khai Dịch thấy Thẩm Phi Tiếu ngủ, ngược lại cố gắng tỉnh táo *** thần. Giờ hắn cũng mệt chết đi được, nhưng nơi đây không hề an toàn. Cả hai đều ngủ hiển nhiên là hành động không hề sáng suốt. Nghĩ một hồi, hắn móc ra một bình rượu nhỏ, nhấp từng ngụm từng ngụm nhỏ.
Đến thế giới này gần nửa năm, nói không nhớ nhà chắc chắn là giả. Dù bình thường Tần Khai Dịch có biểu hiện tiêu sái như thế nào cũng thay đổi được một chuyện hắn nhớ nhà, rất rất rất nhớ nhà.
Nhớ món canh cá cay của ba, nhớ tiếng lải nhải của mẹ, còn có ổ chó của mình nữa. Ở thế giới kia, hắn không cần lo cho cái mạng nhỏ của mình, lại càng không nghe đến cái âm thanh ghê tởm của hệ thống nữa.
Suy nghĩ chốc lát, Tần Khai Dịch dùng sức lắc lắc đầu. Hắn biết hiện tại không phải lúc thương xuân bi thu, nhân lúc Thẩm Phi Tiếu ngủ hắn có thể chậm rãi nghiên cứu đồ vật Tử Dương Bội đưa cho.
Vì thế Tần Khai Dịch lấy một cuốn bí tịch ra nghiêm túc đọc nội dung bên trên. Thì ra tu ma cũng không khó như tưởng tượng.
Không biết cuốn bí tịch Tử Dương Bội đưa cho hắn là đặc biệt hay cũng giống như bao tu ma giả khác. Bí tịch nói về sự khác nhau giữa linh khí cùng ma khí, cách làm thế nào để chuyển linh khí thành ma khí. Tần Khai Dịch tự hỏi trong chốc lát sau đó nhanh chóng hiểu được vì sao tốc độ tu ma nhanh hơn tu chân lại có khác biệt lớn như vậy.
Có thể so linh khí như hạt đậu nành khi nấu sữa. Phương pháp tu đạo chính là *** tế tỉ mỉ chăm chút xay từng hạt đậu cho nát, vì thế linh khí tu luyện ra không những nồng đậm hơn mà còn *** thuần. Mà ma tu như dùng máy xay điện xay sơ hạt sau đó lọc sạch cặn một lần, phương pháp này tuy nhanh hơn nhưng rõ ràng không có ổn định như tu chân. Tạp chất trong linh khí quá nhiều, hậu kỳ khó có thể đề cao.
Hơn nữa ma tu còn gặp một vấn đề càng nguy hiểm hơn chính là … tâm ma. Khác với đạo tu, tâm ma ma tu có thể nói là hung hiểm vạn phần. Vì tốc độ tu luyện quá nhanh sẽ dẫn đến tâm thần không xong, lực lượng thân thể tuy mạnh nhưng chênh lệch quá lớn với linh hồn. Một khi tẩu hỏa nhập ma, hậu quả chính là vạn kiếp bất phục.
Đương nhiên, mấy vấn đề này đối với trời sinh ma thể mà nói, chuyện nhỏ như con thỏ.
Trời sinh ma thể căn bản không cần lo lắng vấn đề linh lực chứa tạp chất. Thân thể bọn họ chính là một cái lưới lọc tự nhiên, tự động lọc bỏ tạp chất. Hơn nữa, linh hồn trời sinh ma thể cũng rất đặc biệt, bọn họ căn bản không cần lo lắng vấn đề vì tâm ma mà tẩu hỏa nhập ma. Bởi vì trời sinh ma thể, thân thể cùng linh hồn như chứa trong một cái bình, hai bên sẽ tự động chuyển hóa cho nhau, không xuất hiện bất cứ vấn đề một bên mạnh hơn mà gây tổn thương cho nhau.
Hiểu rõ việc này, tâm tình Tần Khai Dịch tốt hơn nhiều, hắn bắt đầu thử đem linh khí trong cơ thể mình chuyển hóa thành ma khí. Lần đầu tiên, cũng phải công nhận – tốc độ tu ma quả thật rất nhanh!
Tảng đá đè nặng trong lòng không còn, Tần Khai Dịch nhẹ nhõm thở phào. Trong vòng một năm lên tới ích cốc hẳn không thành vấn đề, ngô … Nhưng cổ trùng Tử Dương Bội hạ trong thân thể hắn ở đâu nhỉ? Vừa rồi khi hắn xem xét thăm dò đan điền nhưng không có phát hiện cái gì khác thường a.
Thẩm Phi Tiếu mở mắt liền thấy một chiếc áo xám phủ lên người mình, phảng phất hương bồ kết lại vô cùng ấm áp. Hắn nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác liền thấy người đeo mặt nạ ngồi trước cửa huyệt động.
Người đeo mặt nạ tựa hồ đang tu luyện, mắt nhắm lại, mái tóc đen dài vì gió thổi tới mà phất phới bay. Cả người giống như một khối đá lớn vừa cứng vừa lạnh.
Trong ngực Cà Tím không biết sao lại có chút bất an, cứ nhích tới nhích lui, muốn tiến lên nhưng lại do dự. Thẩm Phi Tiếu nhìn Cà Tím, thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”
Đột nhiên vang lên âm thanh, Tần Khai Dịch mở mắt phát hiện Thẩm Phi Tiếu đã tỉnh, chiếc áo cũng bị bỏ qua một bên: “Ngươi tỉnh?”
“Ân.” Có chút không được tự nhiên nhìn thoáng qua chiếc áo, Thẩm Phi Tiếu nói: “Cám ơn.”
“Không cần khách khí.” Tần Khai Dịch ngược lại cảm thấy Thẩm Phi Tiếu biểu hiện ngượng ngùng rất đáng yêu: “Đói bụng?”
“Không có.” Trước khi ngủ, Thẩm Phi Tiếu đã ăn lương khô bây giờ thấy không đói. Hắn ôm Cà Tím nhìn Tần Khai Dịch nói: “Ngươi đang làm gì?”
“Không có gì.” Hiển nhiên không tính trả lời Thẩm Phi Tiếu. Tần Khai Dịch nhìn Cà Tím dị thường trong lòng ẩn ẩn phỏng đoán: “Tu vi hiện tại của ngươi là gì?”
“Hình như là luyện khí.” Thẩm Phi Tiếu không quá xác định: “Ngươi không đoán được tu vi ta?”
“Vô nghĩa.” Tần Khai Dịch tức giận nói: “Ngươi tu luyện Sơn Vân Tiểu Ký, ta làm sao có thể nhìn ra được.”
“A.” Thẩm Phi Tiếu lại không nói.
“Tiếp tục tu luyện đi, trong vòng nửa năm nhất định phải tu luyện đến trúc cơ.” Tần Khai Dịch nghiêm túc nói.
“… Có thể sao?” Thẩm Phi Tiếu có chút do dự, hiển nhiên không nghĩ nhiệm vụ Tần Khai Dịch đưa ra có năng khả hoàn thành. Cũng đúng, trong vòng một năm từ Luyện Khí kỳ lên tới Trúc Cơ kỳ nhìn qua thật sự không có khả năng.
Nhưng không có khả năng là chỉ giới hạn với người qua đường giáp cùng pháo hôi, đối nhân vật chính Thẩm Phi Tiếu mà nói đây chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ! Tuy trong lòng Thẩm Phi Tiếu nghĩ vậy, nhưng hắn lại không thể nói ra. Vì thế hắn ngừng một lát, cúi đầu nói: “Tất nhiên là có khả năng, chỉ cần không lãng phí |Sơn Vân Tiểu Ký| ta đưa cho ngươi là được.”
“Được.” Có thể mạnh mẽ hơn, Thẩm Phi Tiếu không bao giờ từ chối. Hắn biết chỉ có sức mạnh mới chân chính được người khác tôn trọng, có được đồ vật mà bản thân mình muốn, không cần phải nhìn mặt người khác mà làm.
“Thẩm Phi Tiếu.” Tần Khai Dịch khàn khàn nói: “Hy vọng ngươi không làm ta thất vọng.”
Thẩm Phi Tiếu không đáp lại, nhưng ánh mắt hắn lại trả lời Tần Khai Dịch biết. Cho tới bây giờ hắn chưa từng làm người khác thất vọng.
Chồn tía cứ nhúc nha nhúc nhích trong ngực Thẩm Phi Tiếu, mở to đôi mắt nhìn chằm chằm Tần Khai Dịch. Bộ dạng kia quả thật như muốn nhào đến cào cấu Tần Khai Dịch vài cái. Nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, nó híp mắt lại, biểu hiện thông minh đáng lẽ không nên xuất hiện trên mặt nó.
Tần Khai Dịch biết tu ma, lại thu phục được Thẩm Phi Tiếu, trong lòng đang cực kì vui vẻ. Âm kém dương sai lại xem nhẹ chồn tía dị thường, càng xem nhẹ một thuộc tính chết người của thượng cổ tiên thú – thứ thượng cổ tiên thú thích ăn nhất chính là … ma vật.
|Tà Mị| Chương 23