Nhân Vật Phản Diện Mỉm Cười Tà Mị

Chương 2: Nhân vật chính

Mỗi một nhân sĩ xuyên qua đều có một trái tin kiên cường. Nếu không kiên cường, nói không chừng liền tìm một sợi dây thừng treo cổ cho rồi.

Câu này rất hợp với Tần Khai Dịch. Vì qua một đêm kiến thiết, hắn rốt cục tiếp nhận hiện thực tàn khốc, bắt đầu suy xét đến vấn đề hiện tại.

Không phải trở thành nhân vật phản diện sao, không phải tuân theo nội dung vở kịch sao. Dù sao cũng là tiểu thuyết mình viết, còn không sợ tìm thấy BUG xử nhân vật chính sao? Nhưng cái hệ thống kia mới chính là vấn đề lớn … Nhưng Tần Khai Dịch tin, dù hệ thống có hoàn mỹ đến cỡ nào chắc chắn cũng có lỗ hổng. Hơn nữa thời gian còn dài, chi bằng cứ lo cho hiện tại cái đã. Hắn xuyên thành Tần Thạch lúc còn nhỏ, cũng không nhớ mình có viết cái đoạn xông vào cấm địa, cho nên kế tiếp xảy ra chuyện gì … Tần Khai Dịch thật đúng là không nhớ nổi.

“Nếu biết có chuyện này thì không kéo đến 100 vạn chữ làm gì, đến giờ mình viết cái gì cũng không nhớ rõ.” Đô đô miệng than thở thì thầm, Tần Khai Dịch ngồi trên giường có chút buồn bực, cũng không biết Thẩm Phi Tiếu có vào Linh Sơn phái hay chưa …

Ngay lúc Tần Khai Dịch rối rắm, tiểu sư muội về sau bỏ rơi hắn — Liễu Linh Nhi mang đến cho hắn một tin tốt: “Sư huynh, sư huynh, ngươi khỏe chưa? Nhanh đi xem nhóm sư đệ, sư muội mới tới đi. Sư phụ nói năm nay ta có thể chăm một tiểu sư đệ đó nha ” Giọng nói tràn ngập vui vẻ từ cửa truyền đến. Tần Khai Dịch nghe vậy, *** thần chấn động. Nếu hắn nhớ không lầm, đoạn này chính là đoạn hắn bắt đầu quá trình kết thù không đội trời chung với nhân vật chính!

Linh Sơn phái ở Tu Chân Giới tuy không tính là môn phái cao nhất nhưng địa vị tuyệt đối không thấp. Trong môn phái, không chỉ có hai lão tổ nguyên anh tọa trấn, môn hạ đệ tử cũng hào kiệt xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Chỉ trong nội môn, đệ tử có hơn vạn người. Càng không nói đến ngoại môn, đệ tử cấp thấp hơn. Vạn người không tính nhiều trong nhân gian thế tục nhưng ở Tu Chân Giới là số lượng làm người khác tuyệt đối không dám khinh thường.

Làm đệ tử chưởng môn một môn phái như vậy, địa vị của Tần Thạch có thể thấp sao.


Nhưng so ra với Thẩm Phi Tiếu thì trừ địa vị cao cao tại thượng. Biểu hiện của Thẩm Phi Tiếu trước mặt người khác chính là cá tính, nội liễm, kiên định, khắc khổ, ít lời. Tính cách như vậy không được quá hoan nghênh nhưng ở Tu Chân Giới tuyệt đối là hảo miêu tử mầm non có tiềm năng.

Vì người tu chân coi trọng tu tâm, người càng ổn trọng kiên nghị, càng có cơ hội bước xa hơn trên tiên đồ mờ ảo.

Sư muội Tần Thạch — Liễu Linh Nhi cũng vì nguyên nhân này mà coi trọng Thẩm Phi Tiếu, muốn che chở hắn dưới đôi cánh của mình để dạy dỗ. Tần Thạch thấy thế nên rất mất hứng. Hắn vốn xem Liễu Linh Nhi là vật nằm trong bàn tay mình, giờ lại mạc danh kỳ diệu không biết vì sao nhoi ra một tên Thẩm Phi Tiếu phá đám, đây không phải là muốn khiêu chiến quyền uy của hắn sao?

Vì thế hắn âm thầm sử dụng không ít độc kế, thậm chí thiếu chút nữa chỉnh chết Thẩm Phi Tiếu. Vì chuyện này nên Tần Thạch càng chôn mầm tai họa bi thảm của bản thân sâu hơn.

“Bọn họ đã lên núi?” Tần Khai Dịch cân nhắc một lát, hỏi.

“Đã lên rồi. Sư huynh, huynh nhanh lên đi, chậm chân là hảo miêu tử bị người khác cướp hết đó.” Liễu Linh Nhi nũng nịu kêu lên.

“Được rồi.” Tần Khai Dịch thản nhiên đáp ứng. Chậm rãi mặc áo khoác, cùng Liễu Linh Nhi đi lên núi.

Hàng năm, đợt lựa chọn người mới là thời điểm náo nhiệt nhất trong Linh Sơn phái. Tất cả các miêu tử đều tập trung trên sơn môn trải qua khảo nghiệm. Không qua tất nhiên sẽ bị đưa về, qua thì sẽ nhập môn nhưng không nhất định bước trên con đường tu tiên. Vì nhân số đông, có hài tử được người đức cao vọng trọng chọn đi, số còn lại chỉ có thể học một số tiên thuật thô thiển nhất.

Thiên phú Thẩm Phi Tiếu không tính quá tốt. Dù thế, nhưng hắn có vầng sáng nhân vật chính tính ra cảnh ngộ hắn sau này tuyệt đối có thể đè chết một đống người.


Sự thật chứng minh, nội dung vở kịch không hề thay đổi. Vì ánh mắt Liễu Linh Nhi luôn nhìn chằm chằm Thẩm Phi Tiếu trong đám đông.

“Sư huynh, ta muốn người kia có được không?” Đầu ngón tay Liễu Linh Nhi chỉ về một hướng, mặt tươi cười nói.

“… Ân?” Tần Khai Dịch nhìn theo phương hướng Liễu Linh Nhi chỉ, nhìn thấy một thiếu niên xanh xao vàng vọt. Thiếu niên nhìn qua chỉ độ 7—8 tuổi, bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng. Tần Khai Dịch âm thầm thở dài. Hắn không nên viết thân thế Thẩm Phi Tiếu thảm thương đến như vậy. Lúc viết hắn không để ý đến, nhưng lúc thấy thì trong lòng thấy không có khó chịu là giả. Dù sao hắn cũng chính đầu sỏ làm Thẩm Phi Tiếu thảm đến vậy. Nhưng cũng đừng trách hắn a, nhân vật chính mà không chịu khổ thì làm sao mở được bàn tay vàng. Hiện tại lưu hành chính là nhân vật chính như vầy …

“Sư huynh, sư huynh. Huynh nghĩ cái gì vậy?” Thấy Tần Khai Dịch thất thần, Liễu Linh Nhi gắt giọng: “Ta đang hỏi huynh đó.”

“… Cũng được.” Tần Khai Dịch chần chờ nói. Trong nguyên tác hắn chính sống chết muốn ngăn Liễu Linh Nhi nhận Thẩm Phi Tiếu. Vì thế hắn mới ghét Thẩm Phi Tiếu đến như vậy. Nhưng cuối cùng cũng không thể thay đổi kết quả đúng không. Nếu không phải có âm thanh hệ thống nhắc nhở, Tần Khai Dịch hận không thể vỗ tay đồng ý.

Thấy Tần Khai Dịch đồng ý, Liễu Linh Nhi vội vàng nói: “Bên kia, cái kia. Đúng, là ngươi đó, lại đây.”

Thẩm Phi Tiếu không nói gì, ngoan ngoãn đi tới.

“Ngươi tên gì?” Liễu Linh Nhi hỏi: “Ngươi nguyện ý làm sư đệ ta không?”

“Thẩm Phi Tiếu.” Giới thiệu ngắn gọn, đôi mắt Thẩm Phi Tiếu trên khuôn mặt gầy yếu mở to đến dọa người: “Có cơm ăn sao?”


“Đương nhiên là có, ăn tới bể bụng nha.” Liễu Linh Nhi hiển nhiên không nghĩ tới Thẩm Phi Tiếu lại hỏi chuyện này: “Ngươi chỉ quan tâm có cơm ăn hay không thôi sao?”

“…” Thẩm Phi Tiếu không nói.

Tần Khai Dịch tất nhiên biết rõ vì sao Thẩm Phi Tiếu lại hỏi như vậy. Trong tiểu thuyết, mẹ Thẩm Phi Tiếu là một kỹ nữ gả cho một lão quan gia. Nội dung tất nhiên là cẩu huyết rồi mẹ hắn mất sớm, hắn bị kế mẫu ngược đãi. Nếu không phải lần này có cơ hội tu tiên, nói không chừng gắng gượng được mấy năm nữa là đi tong.

“Có cơm ăn liền đi theo ngươi.” Mắt thấy không khí lạnh xuống, Thẩm Phi Tiếu lại nói một câu.

“… Sao lại không có tiền đồ như vậy chứ.” Miệng lại bắt đầu nhỏ giọng than thở, Liễu Linh Nhi có chút bất mãn.

“… Linh Nhi.” Thấy nội dung vở kịch chuẩn bị lệch đường. Tần Khai Dịch vội vàng nói: “Muội còn đợi gì nữa, muội không phải luôn muốn tìm một tiểu sư đệ để chăm sóc hay sao? Ta thấy nếu muội không nhận thì đừng chậm trễ người ta.”

“Sư huynh, huynh nói nhăng cuội gì đấy.” Liễu Linh Nhi nghe thấy những lời Tần Khai Dịch nói liền không vui. Nàng không giống Thẩm Phi Tiếu, nàng là con một, luôn được cha mẹ xem tâm can bảo bối bảo bối trong tim mà cưng chiều. Tuy không thể nói nàng điêu ngoa tùy hứng, nhưng tuyệt đối không có dịu dàng. Thấy Đại sư huynh hoài nghi mình, liền bĩu môi.

“Muốn chọn thì thu, không thì thôi.” Tần Khai Dịch cố ý để giọng nói mình lạnh lùng xuống: “Rảnh quá thì muội đi tu luyện đi. Ta thấy dạo gần đây muội không có tiến bộ gì.”

“Được rồi, liền ngươi đi.” Bị Tần Khai Dịch trách móc, Liễu Linh Nhi mất hứng. Ngay cả Thẩm Phi Tiếu nằm cũng trúng đạn: “Đáng ghét, tưởng có thể kiếm được cái gì đó chơi vui.”


“Đi thôi.” Tần Khai Dịch không có đi dỗ Liễu Linh Nhi. Nói thật … hắn thấy Thẩm Phi Tiếu tâm tình liền cực kỳ vi diệu. Trước đó, hắn còn ôm thái độ bàng quang với thế giới này, nhưng giờ hắn phải đối mặt với hiện thực tàn khốc. Nhân vật chính cũng đã xuất hiện rồi, còn có thể lừa mình dối người được nữa sao?

Mang Thẩm Phi Tiếu đến nơi ở, Liễu Linh Nhi hứng thú mấy phút liền thấy phiền. Thấy Thẩm Phi Tiếu không giống như trong tưởng tượng của mình, ngữ khí cũng trở nên lười biếng: “Ngươi sau này ở đây. Lúc nào rảnh ta sẽ đến dạy ngươi, bận thì tự mình ngươi tu luyện. Đây, sách này ngươi đọc đi nha.”

“Được.” Vươn tay tiếp nhận quyển sách từ Liễu Linh Nhi. Thẩm Phi Tiếu đối với thái độ lạnh lùng của Liễu Linh Nhi cũng không thèm để ý. Từ nhỏ đến lớn, bên người hắn toàn là những người như vậy. Nếu thái độ Liễu Linh Nhi nhiệt tình, ngược lại sẽ làm hắn không có quen.

“…” Thẩm Phi Tiếu tuy không tỏ ý gì. Nhưng thấy thái độ Liễu Linh Nhi đối với Tần Khai Dịch liền nhíu mày. Trong nguyên tác không phải là hắn cãi nhau với Liễu Linh Nhi một trận to. Vì thế mới làm Liễu Linh Nhi hứng thú với Thẩm Phi Tiếu. Hiện tại, hắn không có cãi nhau cùng với Liễu Linh Nhi … cho nên … Liễu Linh Nhi không có hứng thú với Thẩm Phi Tiếu?

… Vậy cũng không tính là thay đổi tình tiết nội dung sao? Trong đầu Tần Khai Dịch toát lên vô số ý nghĩ. Hắn cảm giác như mình đã nắm bắt được cái gì đó nhưng lại nhất thời không nghĩ ra.

Liễu Linh Nhi không biết Tần Khai Dịch nghĩ cái gì. Nàng thấy bộ dạng Thẩm Phi Tiếu đã sớm mất đi hứng thú, vội vàng nói với Tần Khai Dịch: “Sư huynh, lúc trước không phải huynh nói ngày trước mới bắt được một con chồn tía sao? Mau dẫn ta đi xem đi.”

“Chồn tía?” Tần Khai Dịch nghe vậy sửng sốt, miệng nói thiếu chút nữa thốt ra — chồn tía không phải là sủng vật của Thẩm Phi Tiếu sao. Tất nhiên hắn nhanh chóng kiếm nén lại nhớ đến … Trong tiểu thuyết bàn tay vàng của Thẩm Phi Tiếu – cũng chính là chồn tía đang ở trong tay mình!

“… Ân.” Tần Khai Dịch nhíu mày lại: “Đi thôi.”

Sau đó hắn liền mang Liễu Linh Nhi ly khai, trước khi ra cửa hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Thẩm Phi Tiếu. Tần Khai Dịch không biết thế nào trong lòng lại xuất hiện một loại cảm giác không thoải mái … Thật giống như thấy hài tử nhà mình bị ăn hiếp vậy.


Được rồi, Tần Khai Dịch không phải không thừa nhận. Tuy hắn bất hạnh xuyên thành nhân vật phản diện nhưng trong lòng vẫn không xem Thẩm Phi Tiếu là địch nhân. Dù sao hắn cũng là nhân vật chính dưới ngòi bút của mình, cũng có vài phần tình cảm … Huống chi, kết cục bi thảm của Tần Thạch cũng do hắn tự làm tự chịu. Nếu hắn không trêu chọc Thẩm Phi Tiếu, thì cũng không rơi vào kết cục thê lương như vậy.

|Tà Mị| Chương 3