Nhân Vật Phản Diện Mỉm Cười Tà Mị

Chương 14: Trúng tuyển

Pháo mừng Giáng Sinh

Theo lời Thanh Hư Tử, Tần Khai Dịch nói thêm vài câu với Liễu Linh Nhi rồi rời đi. Hắn còn không biết Thanh Hư Tử tìm hắn có chuyện gì nhưng cũng đoán được đại khái ông muốn nói chuyện liên quan đến Tiên Thiên Bí Cảnh.

Đến động phủ Thanh Hư Tử, Tần Khai Dịch đợi một hồi lâu mới thấy Thanh Hư Tử lắc lư đi đến. Biểu tình khó coi tựa hồ như vừa mới cãi nhau với ai xong.

“Sư phụ.” Tần Khai Dịch tiến lên hành lễ. Hắn có ấn tượng khá tốt với Thanh Hư Tử. Lão đầu này tuy là chưởng môn nhưng lúc nào cũng đối xử công bằng với tất cả đệ tử. Tần Khai Dịch còn nhớ rõ sau khi Thẩm Phi Tiếu đi ra bí cảnh đã được Thanh Hư Tử nhận vào môn hạ. Cũng chính Thanh Hư Tử dẫn dắt Thẩm Phi Tiếu bước trên con đường tu tiên … À, mà sau khi Tần Thạch nhập ma lão nhân này tựa hồ là người tiên phong vì đại nghĩa diệt thân.

“Tần nhi, con ngồi đi.” Thanh Hư Tử phất tay ý bảo Tần Khai Dịch ngồi xuống, ông thở dài.

“Sư phụ, người không sao chứ?” Tần Khai Dịch nhìn biểu tình Thanh Hư Tử ngưng trọng, chần chừ hỏi.

“Không có việc gì.” Thanh Hư Tử nhìn Tần Khai Dịch, không tự chủ lại thở dài. Năm 6 tuổi, Tần Thạch đã theo ông tu chân, ông luôn xem đứa trẻ này như đứa con ruột mà yêu thương. Với thân phận đệ tử chưởng môn, đứa trẻ này cũng nhận được không ít tài nguyên nhanh chóng tiến vào Trúc Cơ kỳ.

Nhưng hỏng ở chổ là ông quá cưng chiều Tần Thạch, bảo hộ quá tốt làm đứa trẻ này ít có cơ hội thực chiến. Thanh Hư Tử biết rõ kinh nghiệm thực chiến có tầm quan trọng đến mức nào đối với người tu chân. Đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường. Nếu cứ vùi đầu khổ tu mà không màng đến thực chiến, nói không chừng sau này sẽ rơi vào cảnh thê lương cùng cực.


Vả lại Tần Thạch sắp đến giai đoạn tu tâm, cho nên ông vẫn luôn do dự không dứt có nên đưa môn sinh ông đắc ý nhất vào bí cảnh hay không.

Tần Khai Dịch đương nhiên không biết nỗi lòng Thanh Hư Tử. Hắn còn tưởng Thanh Hư Tử đang cân nhắc nên khuyên Tần Thạch không nên vào bí cảnh. Nếu mình cứ nhất quyết muốn đi, chỉ sợ Thanh Hư Tử dù không muốn nhưng cũng phải đồng ý.

“Sư phụ, có phải người đang phiền lòng chuyện bí cảnh?” Tần Khai Dịch nhìn Thanh Hư Tử rối rắm, mở miệng hỏi.

“Tần nhi, tu vi hiện tại của con là trúc cơ trung kỳ đúng không?” Thanh Hư Tử nhìn Tần Khai Dịch nói.

“Dạ.” Tần Khai Dịch chần chờ một chút vẫn thành thật trả lời.

“Chuyện Tiên Thiên Bí Cảnh đột nhiên xuất hiện, con có ý kiến gì không?” Thanh Hư Tử ngưng mắt nhìn Tần Khai Dịch, cẩn thận quan sát vẻ mặt hắn.

“Tiên Thiên Bí Cảnh và Linh Sơn phái tương lai cùng một nhịp thở, Tần Thạch chỉ là một đệ tử Trúc Cơ kỳ, thật sự không dám nói bậy.” Tần Khai Dịch vẫn quyết định bảo thủ một chút: “Chỉ cần sư phụ an bài, đệ tử nguyện ý toàn lực duy trì.”

“Thật không.” Thanh Hư Tử lóe lên tia vừa lòng, ông dừng một chút rồi nói: “Tần nhi, con có muốn tiến vào Tiên Thiên Bí Cảnh không?”

A, Thanh Hư Tử sao lại hỏi hắn chuyện này? Tần Khai Dịch nghe thấy vậy nhịn không được lẩm nhẩm, nhưng cũng không có nghĩ nhiều, nói: “Sư phụ, tuy đệ tử thập phần rất muốn kiến thức pháp bảo trong Tiên Thiên Bí Cảnh một chút. Nhưng đệ tử biết tu vi bản thân yếu kém nhất định sẽ gây phiền hà cho người khác, cho nên…”

“Không tồi, không tồi.” Nghe câu trả lời, Thanh Hư Tử vừa lòng gật gật đầu. Ông rất cao hứng, đứa đệ tử ông kỳ vọng cũng đã trưởng thành. Vì vậy, ông càng muốn Tần Khai Dịch theo mọi người đồng thời tiến vào bí cảnh.

“Vậy con có muốn đi không? Sư phụ chỉ muốn hỏi con điều này, những chuyện khác con không cần quan tâm.” Thanh Hư Tử nhìn Tần Khai Dịch hỏi.


“…” Có cái gì đó không đúng a, Tần Khai Dịch bắt đầu bồn chồn. Lúc nãy, hắn cũng đã nói có ý muốn vào, bây giờ lại sửa ý thì có vẻ không hay nên đành kiên trì nói: “Tất nhiên là muốn.”

“Vậy được rồi. Một tháng sau con cùng mọi người tiến vào bí cảnh. Tần nhi, đây chính là sư phụ cho trộm cho con vào, đừng làm sư phụ thất vọng.”

… Tần Khai Dịch nghe vậy xém nữa hộc máu tại chỗ. Hắn có xúc động muốn gào thét – lão tử tuyệt đối không muốn đi cái bí cảnh chó má gì đó, lão tử sẽ bị ánh sáng nhân vật chính của Thẩm Phi Tiếu chói mù mắt cún a a a.

Nhưng chút lý trí còn sót lại ngăn cản hành động điên rồ của hắn, Tần Khai Dịch cười mà như khóc, nhẹ giọng nói: “Cám ơn sư phụ ưu ái…”

“Bất quá chuyện này tạm thời phải giữ bí mật.” Thanh Hư Tử lại cho rằng Tần Khai Dịch rất cao hứng. Ông đứng dậy vỗ vai Tần Khai Dịch: “Đi theo ta.”

“Vâng.” Bị đả kích nặng nề, Tần Khai Dịch cảm giác như trời đất quay cuồng …

Thanh Hư Tử đi sâu vào trong động phủ, không hề cố kỵ Tần Khai Dịch đứng phía sau trực tiếp lấy ra vài cuốn sách trên giá. Giá sách chuyển động lộ ra một huyệt động sâu thẳm.

“Vào đi.” Thanh Hư Tử liếc nhìn Tần Khai Dịch một cái, nói.

Tần Khai Dịch không nói gì, đi theo Thanh Hư Tử vào trong.

Dẫn theo Tần Khai Dịch qua mấy khúc cua, Thanh Hư Tử đi tới bên một gian thạch thất. Ông tiến đến lấy một cái hộp gỗ kim sắc trên bàn đưa cho Tần Khai Dịch.


“Sư phụ, đây là?” Không ngờ Thanh Hư Tử lại đưa mình đến đây, Tần Khai Dịch thật cẩn thận hỏi.

“Mở ra đi.” Thanh Hư Tử hiền lành nhìn Tần Khai Dịch.

“Dạ.” Tần Khai Dịch mở chiếc hộp gỗ *** xảo ra. Bên trong là một chiếc vòng tay xanh biếc, vòng tay thoạt nhìn trong suốt nhưng bên trong lại giống những đám mây bay bay. Nhìn kỹ, lại là những ký tự rất phức tạp dày đặc.

“Đây là sư tổ để lại cho ta.” Không chờ Tần Khai Dịch hỏi, Thanh Hư Tử liền giải thích: “Chiếc vòng tay này nếu như bị người công kích sẽ tự động khởi động trận pháp, giúp con ngăn cản phần lớn uy lực pháp thuật. Chuyến đi này nhất định hung hiểm vô cùng, ta làm chưởng môn khẳng định không thể vào, cũng vô lực bảo hộ con. Tần nhi, con phải nhớ, mục đích con đi vào bí cảnh không phải cướp pháp bảo mà là kiến thức một số chuyện. Lúc nguy hiểm, vẫn phải bảo mệnh làm chủ.”

“Cám ơn sư phụ.” Tần Khai Dịch thật sự vừa cảm động vừa đau khổ. Cảm động chính là Thanh Hư Tử yêu thương hắn đến như vậy, thống khổ chính là hắn hoàn toàn không muốn đi vào!

“Lần này cùng đi với các con còn có hai môn phái là Xích Lôi Các và Băng Hỏa Tông. Hai môn phái này sẽ phái tầm 100 đệ tử tham gia. Đến lúc đó, con phải cẩn thận bọn họ. Nên nhớ, trong bí cảnh hiểm ác nhất không phải linh thú mà là nhân tâm a.” Thanh Hư Tử lo lắng dặn dò.

“Dạ, sư phụ. Con sẽ chú ý.” Nếu chuyện đã rồi, Tần Khai Dịch đành phải bắt đầu chuẩn bị đi bí cảnh. Hắn nghe Thanh Hư Tử dặn dò, đột nhiên nghĩ tới điều gì, vội vàng mở miệng: “Sư phụ, con muốn mang theo một sư đệ vào có được không?”

“Sư đệ?” Thanh Hư Tử nghi hoặc nhìn Tần Khai Dịch: “Ai?”

“Thẩm Phi Tiếu.” Tần Khai Dịch hộc ra ba chữ.

Thanh Hư Tử trầm mặc thật lâu, phỏng chừng đang tìm kiếm ký ức về đệ tử này. Nhưng nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra là ai, đành phải hỏi: “Vì sao lại muốn dẫn hắn theo?”

“Hắn … Con đáp ứng hắn.” Tần Khai Dịch nói dối không hề có gánh nặng tâm lý: “Hy vọng sư phụ có thể đồng ý.”


“Thật không, tu vi của hắn thế nào?” Kỳ thật Thanh Hư Tử không có để ý Tần Khai Dịch muốn dẫn ai đi. Hắn không sợ không có ai đi mà lại sợ có quá nhiều người muốn đi.

“Mới nhập môn.” Tần Khai Dịch đạo: “Nhưng hắn cầu xin con rất lâu, còn đem tính mạng ra uy hiếp. Con với hắn có quan hệ không tồi, không muốn nhìn thấy hắn như vậy nên đành cam chịu.”

… Thẩm Phi Tiếu đúng thật là nằm cũng trúng đạn.

Thanh Hư Tử tất nhiên không biết đồ đệ cưng đang nói dối. Ông nghĩ cho một đệ tử mới nhập môn vào cũng không có vấn đề gì, vì thế nói: “Cũng được, nhưng con không được đáp ứng với người khác nữa. Cho dù là sư muội Linh Nhi của con đến cầu xin cũng không được. Vả lại chuyện hắn theo con vào ngàn vạn lần chớ để lộ ra ngoài.”

“Vâng, sư phụ.” Vốn cho rằng sẽ bị truy hỏi nữa, Tần Khai Dịch lại không ngờ Thanh Hư Tử sảng khoái đồng ý nhanh đến như vậy, hắn lập tức nói: “Đồ nhi biết rồi.”

“Về đi. Tháng sau tiến vào bí cảnh. Trong thời gian đó, con đi chuẩn bị đi.” Thanh Hư Tử nói: “Tần nhi, ngàn vạn lần không thể sơ suất. Trong bí cảnh hung hiểm vạn phần, vô ý một cái là mất mạng, con ngàn vạn lần phải thật cẩn thận.”

“Cám ơn sư phụ, đồ nhi sẽ thật cẩn thật.” Tần Khai Dịch ôm hộp gỗ vào trong ngực: “Đại ân đại đức của sư phụ, đồ nhi đời này vĩnh sinh khó quên, tương lai tất sẽ hậu báo.”

“Được rồi, đi đi.” Thanh Hư Tử cười khổ lắc đầu: “Sư phụ cũng không cầu con báo đáp. Con chỉ cần nhớ kỹ, con là người Linh Sơn phái, sư phụ đã rất vui rồi.”

“Vâng.” Tần Khai Dịch cúi đầu: “Sư phụ, vậy con đi trước.”

“Đi đi thôi.” Thanh Hư Tử phất tay áo: “Nhớ chuẩn bị kỹ càng, không cần đi quậy phá với Linh Nhi.”


Nghe xong những lời này, Tần Khai Dịch mới ôm hộp gỗ rời đi. Hắn cất vào giới chỉ, nghĩ nghĩ vẫn nên đến chỗ Tần Khai Dịch trước. Miễn đến khi đi Thẩm Phi Tiếu bối rối quá mức quên mất chồn tía hay |Sơn Vân Tiểu Ký| thì nguy to.

Vì thế, Tần Khai Dịch đạp phi kiếm bay đến chổ Thẩm Phi Tiếu ở.

|Tà Mị| Chương 15