Lời nói ra, nét mặt Tần Gia Thụ hơi giật giật, biểu hiện hoàn mỹ ra cái gọi là lòng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo.
Chỉ thấy gương mặt đẹp trai kia cứng đờ một lát, sau đó dùng giọng điệu lạnh lùng bổ sung thêm: "Không được phép có lần sau".
Ôn Trĩ Sơ gật lấy gật để cái đầu mềm như nhung kia: "Nhất... nhất định".
Nói xong lại hướng ánh mắt nóng rực về phía Tần Gia Thụ, định làm cho đối phương nhận ra sự chân thành trong đôi mắt cậu.
Một giây, hai giây. . . Năm giây. . .
Nét mặt Tần Gia Thụ vẫn lạnh lùng: "Cậu cho rằng tôi sẽ tin cậu sao?"
[Hệ thống: Hắn hiểu rõ cậu ghê đó.]
Ôn Trĩ Sơ: . . .
Tần Gia Thụ đặt bài làm trước mặt Ôn Trĩ Sơ: "Nếu có lần sau thì thế nào? Cậu tự nói đi".
Ôn Trĩ Sơ rõ ràng là hơi khó xử, tự mình đào hố cho mình, nếu đào hố sâu quá, có thể nào nửa cuộc đời sau của mình sẽ nằm luôn trong đó, không lên nổi nữa không?
Cậu ngẩng đầu nhìn Tần Gia Thụ.
Người kia nhíu mày: "Không được nhìn tôi".
Ôn Trĩ Sơ nghe xong lại vội vã cúi đầu, quả thật nghe lời không nhìn nữa.
Tần Gia Thụ hít sâu một hơi, cảm giác cảm xúc bị người khác điều khiển thật khó chịu, nhưng thấy ánh mắt người ta hắn lại không thể hung ác, không thể hạ quyết tâm được, nên chỉ có thể bắt người ta không nhìn hắn nữa.
Nguyên tắc chính là nguyên tắc.
Người kia lắp bắp nửa ngày cũng không nói thành câu, Tần Gia Thụ nói: "Nếu có lần sau thì chép lại bài làm mười lần".
Ôn Trĩ Sơ gật đầu đồng ý với hình phạt đối phương đặt ra. Tần Gia Thụ nhìn cậu một cái thật sâu, không nói gì nữa, quay người rời đi.
Lần này đến lượt Thiên Miêu tinh linh mở miệng.
[Hệ thống: Tôi thu hồi câu nói lúc nãy, hắn vẫn chưa đủ hiểu rõ cậu].
Ôn Trĩ Sơ không hiểu, "Vì sao?"
[Hệ thống: Một bài chép mười lần chưa đủ uy hϊế͙p͙ cậu].
Ôn Trĩ Sơ chớp mắt hai cái: "Cậu hiểu tôi lắm hả?"
[Hệ thống: Đương nhiên, người hiểu con nhất không ai khác ngoài bố của con cả].
". . ."
Mặc dù Thiên Miêu tinh linh nói như vậy, nhưng Ôn Trĩ Sơ vẫn còn có chút tò mò, "Vậy nếu là cậu, cậu sẽ làm thế nào?"
[Hệ thống: Sai một chỗ phạt 10 tệ].
Ôn Trĩ Sơ: . . .
Chuẩn lắm, thực sự uy hϊế͙p͙ được cậu rồi.
Ôn Trĩ Sơ thu dọn đồ xong định đi về lớp, nhưng trong lòng vẫn không khỏi thắc mắc.
"Thiên Miêu tinh linh."
[Hệ thống: Tôi đây.]
"Cậu nói xem, kỳ thi tháng đã kết thúc rồi, tại sao Tần Gia Thụ còn đến phòng sinh hoạt chứ?"
[Hệ thống: Hay là cậu đi hỏi hắn xem?]
Ôn Trĩ Sơ sững sờ: "Vẫn không nên thì hơn".
[Hệ thống: Cậu không thắc mắc hả?]
Ôn Trĩ Sơ thành thật: "Vì muốn tốt cho cậu đấy".
Thiên Miêu tinh linh: ?
Ôn Trĩ Sơ suy nghĩ rất logic, "Người ta nói tò mò hại chết con mèo mà."
Thiên Miêu tinh linh: . . .
Ôi cám ơn cậu, tôi cảm động lắm, nhưng tôi không cần đâu.
Thấy Thiên Miêu tinh linh không phát biểu thêm, khóe miệng Ôn Trĩ Sơ không nhịn được, lộ ra vẻ tươi cười.
Đây là một trong những lần cãi nhau của họ mà khó khăn lắm cậu mới giành được thắng lợi.
Mặc dù Thiên Miêu tinh linh không phải con người nhưng lại là một kẻ nói nhiều điển hình, mỗi lúc cậu quá nhàm chán sẽ tìm nó nói chuyện, không khác gì một người bạn thân thiết, đây chính là thứ mà thế giới trước cậu không có.
Cậu tự nhận tính cách của chính mình luôn buồn bã lại không thú vị, nếu không có Thiên Miêu tinh linh ở đây, có lẽ một ngày cậu chẳng nói được mấy câu.
Lần này Thiên Miêu tinh linh cãi thua cậu, hình như nó có chút không vui, dù sao về phương diện này nó luôn là một vị tướng quân thường xuyên thắng trận. Ôn Trĩ Sơ suy nghĩ một hồi, đang định mở miệng an ủi nó, dù sao cậu cũng thắng rồi, là người thắng thì phải rộng lượng.
Ôn Trĩ Sơ ngẩng cao đầu, cậu chính là một người như vậy đấy.
Khóe môi cậu nhếch lên, tươi cười nói: "Thiên..."
[Hệ thống: Nhiệm vụ nhân vật phản diện, khiêu khích nhân vật chính, nhiệm vụ thành công giá trị nhân vật phản diện tăng 2%, phần thưởng 100 tệ, nhiệm vụ thất bại trừ 100 tệ].
Nụ cười của Ôn Trĩ Sơ lập tức biến mất: "Cậu cố ý".
[Hệ thống: Đâu có.]
Ôn Trĩ Sơ: "Rõ ràng là cậu đang cố ý".
Thiên Miêu tinh linh vò đã mẻ chẳng sợ vỡ.
[Hệ thống: Cậu muốn nghĩ thế thì tôi cũng không còn cách nào].
"..." Ôn Trĩ Sơ: "Cậu làm thế thì cậu được cái gì?"
[Hệ thống: Vui vẻ đó.]
Ôn Trĩ Sơ không chịu thua, "Cậu chính là hệ thống hẹp hòi nhất mà tôi từng gặp!"
[Hệ thống: Không thể nào].
"Sao lại không thể chứ, đến tận bây giờ tôi cũng chỉ gặp được một hệ thống là cậu thôi".
Thiên Miêu tinh linh: . . .
Được lắm, có chứng có cứ.
Sau đó hai người đều lùi một bước, Ôn Trĩ Sơ không tố cáo Thiên Miêu tinh linh hẹp hòi nữa, Thiên Miêu tinh linh cũng gia hạn thời gian nhiệm vụ đến tận tối mai.
Buổi tối, tan học, Ôn Trĩ Sơ chạy như điên trên quãng đường 300m để đuổi kịp xe bus.
Bác lái xe: "Ồ! Hôm nay cũng hăng hái ghê nha".
Ôn Trĩ Sơ ngượng nghịu cười cười, sau đó tìm một ghế trống ngồi xuống.
Những hành khách trên xe phần lớn đều có người đi cùng, không thì cũng đang dùng điện thoại liên lạc với ai đó, chỉ có một mình Ôn Trĩ Sơ cô đơn.
[Hệ thống: Thiếu niên, cậu cô đơn sao?]
Ôn Trĩ Sơ lắc đầu, "Không đâu."
[Hệ thống: Thật chứ?]
Ôn Trĩ Sơ gật đầu, "Ở nhà có người chờ đợi, tôi không hề thấy cô đơn".
[Hệ thống: Tiểu Thâu?] (kẻ trộm)
Ôn Trĩ Sơ mặt không đổi sắc, "Tiểu Cường."
Mỗi lần về nhà cứ như chơi trò mở hộp, căn bản chúng nó chẳng cho cậu cơ hội cảm thấy cô đơn.
Thiên Miêu tinh linh khó hiểu.
[Hệ thống: Tiểu Cường là ai?]
Ôn Trĩ Sơ: "Động vật nhỏ trong nhà."
[Hệ thống: Tại sao lại gọi bọn nó như vậy.]
Ôn Trĩ Sơ cười, "Bởi vì bọn nó rất kiên cường."
Thiên Miêu tinh linh: . . .
Cả một bình thuốc diệt côn trùng đã sử dụng hết, bọn nó vẫn kiên cường mạnh mẽ đóng đô ở nhà cậu, tiếp tục hành động xâm lược lãnh thổ đầy ác độc.
Sau khi lên lớp mười hai, thời gian vào học sớm hơn nửa tiếng, mỗi sáng sớm Ôn Trĩ Sơ đều mang theo trạng thái mơ mơ màng màng thức dậy.
Xuống xe bus, cậu mua bánh bao ngoài cổng như thường lệ, sau đó đi vào trong trường, mới đi được một nửa đã cảm thấy bả vai bị người khác vỗ một cái.
Quay đầu nhìn sang thì thấy được Mộc Tình cũng đang đeo cặp sách.
Mộc Tình nhìn cậu cười nói: "Chào buổi sáng."
Ôn Trĩ Sơ cũng trả lại một nụ cười mỉm, "Chào buổi sáng. . ."
Mộc Tình: "Hôm qua đề cô giáo Tiếng Anh giao về cậu cảm thấy sao, viết có khó không?"
Ôn Trĩ Sơ ăn ngay nói thật, "Thật ra thì... thì rất khó".
Nhìn theo bóng dáng hai người đang đi cùng phía trước mặt, ánh mắt Tần Gia Thụ lạnh lùng.
Quý Phong Trường trông thấy hắn, tiến lên đập vào vai hắn, "Chào buổi sáng."
Tần Gia Thụ liếc nhìn cậu ta.
Quý Phong Trường ngạc nhiên.
Mẹ nó, mặt thằng chó này sao lại thúi thế.
Sau đó cậu ta nhớ đến cái gì, tò mò hỏi: "À, Lý Hoa sao rồi?"
Tần Gia Thụ: "Sao là sao?"
"Tiến triển tình cảm ấy". Quý Phong Trường lúc này y như một con tra đang đứng bên ruộng dưa hấu trông trông ngó ngó.
Sắc mặt Tần Gia Thụ lạnh lùng: "Nó biết mình thích người ta".
"Sau đó thì sao, có ở cùng một chỗ chưa?"
Tần Gia Thụ hỏi lên thắc mắc từ tận linh hồn: "Làm sao để ở cùng một chỗ?"
"Sao với trăng gì chứ, đương nhiên là nếu muốn ở bên nhau lâu dài thì phải thổ lộ chứ sao".
Tần Gia Thụ nghe xong, như có điều suy nghĩ: "Vậy ai thổ lộ trước đây?"
Quý Phong Trường: "Ai không nhịn được thì thổ lộ trước thôi, nhưng tao cảm thấy, nếu là người được thổ lộ thì sau này sẽ có quyền lên tiếng hơn".
Tần Gia Thụ nghe lời cậu ta nói, không đáp lời, không biết đang nghĩ cái gì.
"À, đúng rồi". Quý Phong Trường vỗ tay một cái.
Tần Gia Thụ nghiêng đầu nhìn cậu ta, "Chuyện gì?"
Quý Phong Trường như một tên trộm hề hề bảo: "Nếu Lý Hoa thổ lộ thất bại hoặc bị từ chối, mày nhớ kể với tao nha".
"Nói cho mày làm gì?"
Quý Phong Trường mặt không đỏ tim không đập, "Đương nhiên là để tao vui vẻ một hồi rồi".
Tần Gia Thụ: . . .
Nhìn theo bóng lưng hai người cùng đi vào dãy nhà dạy học, một nỗi buồn bực cứ nghẹn lại trong lòng hắn.
"Nếu Hàn Mai Mai cứ một mực ở bên cạnh Lý Lôi thì sao?"
Quý Phong Trường: "Thế thì phải ra tay trước, bảo Lý Hoa thường xuyên xuất hiện trước mắt Lý Lôi, để lại cảm giác tồn tại lớn hơn Hàn Mai Mai, dù sao hiện giờ ai cũng là người độc thân, ai tranh được trước thì là của người đó".
Nói xong Quý Phong Trường cảm thấy rất hài lòng với bản thân, trước đó rảnh rỗi không có việc gì làm cậu ta đã xem qua vô số bí tịch yêu đương, đúng là không uổng công chút nào.
Tần Gia Thụ nghe xong không nói lời gì nữa, cẩn thận cân nhắc lời nói của đối phương.
Giữa trưa Ôn Trĩ Sơ ăn cơm trưa xong, ra ngoài một lát rồi định về phòng ký túc xá nghỉ ngơi.
Vừa tới mở cửa phòng ký túc xá ra, cậu đã trông thấy dáng người cao lớn quen thuộc nọ.
Người kia nghe thấy tiếng vang, quay người chuyển ánh mắt về phía cậu.
Ôn Trĩ Sơ sững sờ, nhất định là cậu đã mở cửa sai cách.
Sau đó cậu yên lặng đóng chặt cửa lại.
Tần Gia Thụ: . . .
Tại sao Tần Gia Thụ lại ở bên trong? Ôn Trĩ Sơ đứng ngốc ở bên ngoài, không có khả năng!
Chẳng lẽ. . .
Ôn Trĩ Sơ giật mình, chẳng lẽ hôm nay nấm ở nhà ăn có độc?!
Sau đó cậu hít sâu một hơi, mở cửa ra, quả nhiên Tần Gia Thụ lại đập vào mắt cậu thêm lần nữa.
Cánh cửa "rầm" một tiếng, đóng lại.
Nấm ở nhà ăn hôm nay quả nhiên có độc!!!
[Hệ thống: Lỡ là Tần Gia Thụ thật thì sao?]
Ôn Trĩ Sơ kinh ngạc, "Ban ngày ban mặt đừng kể truyện kinh dị chứ".
Thiên Miêu tinh linh: . . .
Sau đó không đợi Ôn Trĩ Sơ tự kinh ngạc xong, cánh cửa ký túc xá lại được mở ra từ bên trong, Tần Gia Thụ từ trên cao nhìn xuống cậu, giọng nói lãnh đạm: "Cậu đang làm gì vậy".
Ôn Trĩ Sơ: !!!
Thế mà lại là thật sao!
[Hệ thống tan nát cõi lòng: Mau xin lỗi cô đầu bếp nhà ăn đi].
Nội tâm Ôn Trĩ Sơ thành kính vâng lời: "Cô ơi, cho con xin lỗi".
Sau khi Tần Gia Thụ mở cửa ra liền quay người đi vào bên trong, để lại một mình Ôn Trĩ Sơ ở bên ngoài hỗn loạn cùng cơn gió.
Cuối cùng là cậu nên vào, hay là không nên vào.
[Hệ thống: Có lẽ học phí của cậu cũng đang nằm trong đó đấy].
Nét mặt Ôn Trĩ Sơ nghiêm túc: "Vậy thì vẫn nên đi vào thôi".
Thiên Miêu tinh linh: . . .
Nhưng đối phương đến cùng vẫn là Tần Gia Thụ, Ôn Trĩ Sơ nơm nớp lo sợ đi vào, cẩn thận từng chút một, sợ mình bước chân trái vào phòng cũng sẽ làm đối phương tức giận.
Phòng ký túc xá nghỉ trưa có hai người, Tần Gia Thụ ở giường đối diện với cậu.
Ôn Trĩ Sơ cẩn thận từng li từng tí cởi áo ngoài ra nằm lên giường, trong lòng âm thầm tự lẩm bẩm.
Cậu không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi.
Nhưng còn không đợi đối phương nhìn cậu, Ôn Trĩ Sơ đã hé mắt nhìn sang phía đối phương trước một bước.
Có lẽ đây là lần đầu tiên nhân vật chính đến ký túc xá nghỉ trưa, trừ người ra cái gì cũng không mang tới.
Ôn Trĩ Sơ nhìn thấy, không khỏi mở miệng.
"Tần. . . Tần Gia Thụ."
Dáng người mạnh mẽ rắn rỏi bên kia đầu tiên là hơi cứng đờ, sau đó quay người nhìn về phía Ôn Trĩ Sơ. Thiếu niên bên đó đem chăn che kín người, ngoan ngoãn nằm trên giường nhìn hắn.
Tần Gia Thụ ra vẻ lạnh lùng, "Chuyện gì?"
Ôn Trĩ Sơ mấp máy môi, "Cậu có gối không?"
Nhìn sắc mặt chờ mong của người ta, ánh mắt Tần Gia Thụ tối xuống.
Chẳng lẽ đối phương đang mời chào hắn? Hắn mang theo ánh mắt dò xét nhìn Ôn Trĩ Sơ, sao cậu có thể tùy tiện mời người ta ngủ chung như vậy chứ?
Cho tới bây giờ Tần Gia Thụ mới phát hiện, ý tưởng tìm người thổ lộ trước đó của mình hoang đường cỡ nào.
Ánh mắt hắn tối đen đến đáng sợ, lạnh lùng trả lời: "Không có".
Ôn Trĩ Sơ: "Vậy... vậy cậu có chăn không?"
Gương mặt nhỏ nhắn của thiếu niên gối trên gối đầu nói chuyện với hắn, trái tim dần dần ngứa ngáy, làm cho người ta không thể nào từ chối.
Yết hầu của Tần Gia Thụ lăn một vòng, im lặng hồi lâu mới nói hai chữ, "Không có."
Một giây sau, hai mắt Ôn Trĩ Sơ sáng lên, vỗ vỗ chăn trên người mình, ngốc nghếch cười nói: "Tôi có nè".
Tần Gia Thụ: . . .
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Gia Thụ: Sao lại không giống suy nghĩ của mình thế này?