Ôn Trĩ Sơ sững sờ nhìn chai nước trên bàn, đôi mắt mang theo sự khó tin nhìn giá bán lẻ trên thân chai nước.
Loại nước gì mà đắt đến tận 7 tệ!
[Hệ thống: Nước ở đâu ra vậy?]
"Không biết."
Ôn Trĩ Sơ nhìn quanh một vòng, dựa vào nhân duyên với các bạn học trong lớp thì đoán chừng sẽ không có ai mua nước cho cậu cả.
Cậu do dự một chút, sau đó mở miệng hỏi: "Đây... đây là nước của ai vậy?"
Ôn Trĩ Sơ mang theo một cổ họng chứa cả Sahara cất lời hỏi thăm, các bạn học vẫn ai làm việc nấy, chẳng người nào đáp lời.
[Hệ thống: Có lẽ là có người tặng cậu?]
Ôn Trĩ Sơ nhìn chai nước, "Không thể nào."
[Hệ thống: Sao lại không thể, đã đặt trên mặt bàn của cậu rồi kia mà. Mặc dù với giá cả này chai nước kia cũng có thể coi là quý tộc trong các loại nước rồi].
Ôn Trĩ Sơ: "Quý tộc các loại nước trong lòng tôi chỉ có Bách Tuế Sơn." (Một hãng nước)
Thiên Miêu tinh linh: ?
"Bởi vì tôi đã từng uống."
". . ."
[Hệ thống: Tôi quên mất, cậu không uống nước giá đắt hơn 3 tệ].
Ôn Trĩ Sơ khẽ gật đầu, hơi buồn rầu nhìn chằm chằm chai nước kia, "Phải làm gì với nó bây giờ?"
[Hệ thống: Giữ lại thôi, chai nước có giá thế này đủ để cậu giữ lại làm bảo vật gia truyền.]
". . ."
Ôn Trĩ Sơ không còn cách nào khác đành phải bỏ tạm chai nước vào túi lưới bên cặp, sau đó đi theo các bạn học lớp mười một ra khỏi sân trường.
Địa điểm ăn tối là một tiệm lẩu tự phục vụ cách trung tâm thành phố không xa.
Chủ nhiệm lớp 11: "Các em muốn ăn gì thì cứ lấy đi nhé".
"Dạ!!!"
Ôn Trĩ Sơ đi vào trong nhưng nhất thời không biết mình nên ngồi vào chỗ nào, ánh mắt còn đang mải đảo quanh đã bị hạng hai đếm ngược kéo qua bên cạnh, sau đó cậu ta nhân lúc chủ nhiệm lớp không chú ý lấy trộm thứ gì đó.
Ôn Trĩ Sơ nhìn thấy: "Đây chẳng phải là..."
"Suỵt!" Hạng hai đếm ngược vội vàng che miệng cậu: "Ôn Tạp, nói nhỏ thôi, mày hiểu không?"
Ôn Trĩ Sơ khẽ gật đầu, lúc này cậu ta mới buông tay.
Cậu hạ giọng hỏi, "Đây. . . Đây không phải là bia sao?"
Hạng hai đếm ngược chỉ vào mấy bạn học khác đang lén lén lút lút bên kia, có cả nam cả nữ: "Đều uống hết, không để thầy chủ nhiệm biết là được. Hơn nữa chúng ta trưởng thành cả rồi, có thể uống".
Trưởng thành hay không là do chính bạn tự quyết định, Ôn Trĩ Sơ không nói gì.
Hạng hai đếm ngược: "Thế nào, mày có muốn uống chút không?"
Ôn Trĩ Sơ lắc đầu.
"Không thích uống?"
"Không phải. . . Tôi chưa uống bao giờ."
"Nếm chút đi."
Ôn Trĩ Sơ uyển chuyển từ chối, "Không. . . Không cần đâu."
"Đừng sợ, thanh thiếu niên chưa đủ tuổi có thể uống bia rượu dưới tình huống bên cạnh có người giám hộ". Nói xong, cậu ta vỗ ngực mình, "Bố ở đây".
[Hệ thống: Hôm nay là thứ ba, cậu ta nhầm ngày rồi, nhưng không sao đâu, bố cũng ở đây].
Ôn Trĩ Sơ: . . .
Hạng hai đếm ngược lặng lẽ rót cho cậu một chén, "Cứ rót cho mày một chén trước, uống hay không thì tùy".
Ôn Trĩ Sơ gật đầu.
Sau đó hạng hai đếm ngược tựa như nghĩ ra chuyện gì, "Lát nữa thầy chủ nhiệm đến hỏi trong chén mày có cái gì, mày biết trả lời thế nào rồi chứ?"
"Nước ngọt... màu vàng?"
"Thế cũng được, nghe đáng tin hơn tao lần trước".
Ôn Trĩ Sơ khó hiểu, "Lần trước cậu nói nó là gì?"
Hạng hai đếm ngược: "Tao nghĩ rằng nói cho sâu sắc một chút ông ấy sẽ không hiểu, tao bảo đó là lương thực lên men".
Ôn Trĩ Sơ: . . .
Cậu cứ nói thẳng với thầy luôn đi cho rồi.
Mặc dù thầy chủ nhiệm là giáo viên Vật lý, nhưng chắc chắn thầy cũng đã từng học Hóa học đó!
Hạng hai đếm người đi lấy đồ ăn, Ôn Trĩ Sơ nhìn cái chén chất lỏng có những bọt khí nhỏ nổi lên không ngừng kia, trong lúc nhất thời cậu cũng hơi tò mò, không biết thứ đó có mùi vị gì.
[Hệ thống: Cậu cứ nếm thử là biết ngay mà].
Ôn Trĩ Sơ do dự, sau đó cậu cầm lấy nhấp một hớp nhỏ, lập tức há miệng ra.
"Cái này..."
[Hệ thống: Cậu không cần nói tôi cũng biết, là hương vị khỏe mạnh đúng không.]
Ôn Trĩ Sơ: ?
[Hệ thống: Lần trước cậu ăn bát rau thả nước sôi kia cũng có biểu hiện y như thế này].
Ôn Trĩ Sơ: . . .
Hương vị đúng là không như tưởng tượng, nhưng cũng có thể đây là lần đầu tiên cậu uống nên chưa quen, thế là cậu bỏ cốc bia kia sang một bên không động vào nữa.
Nhưng nổi lẩu hơi cay quá, Ôn Trĩ Sơ vừa ăn một miếng đã cảm thấy miệng và đầu lưỡi tê tê đau nhức, muốn cầm nước lên uống, ai ngờ Tôn Tân mới đi lấy đồ chuẩn bị về chỗ ngang qua, nhìn thấy Ôn Trĩ Sơ, cậu ta nảy ra ý đồ xấu mang theo một cái chai nhỏ đi tới.
Lần trước Ôn Trĩ Sơ hại cậu ta mất điện thoại di động, cậu ta vẫn còn nhớ kỹ mối thù.
Ôn Trĩ Sơ ăn cay, hai gò má đỏ lên, đưa tay cầm cốc bia bên cạnh uống một hơi cạn sạch.
Sau đó cậu không cảm thấy cay nữa, nhưng lại cảm thấy khó chịu.
Mộc Tình ngồi chỗ khác nhìn thấy chuyện này đi đến hỏi: "Cậu đang làm gì thế hả?"
Tôn Tân giả vờ giả vịt rót chén nước cho Ôn Trĩ Sơ, "Rót thêm nước cho nó, cậu không nhìn ra hả?"
Mộc Tình không vui lườm cậu ta một cái, quay người đến khu đồ ăn vặt lấy một nắm kẹo nhét vào tay Ôn Trĩ Sơ: "Nước bị ô nhiễm, cậu ăn cái này trước đi".
Tôn Tân: . . .
Ôn Trĩ Sơ vừa mới tỉnh táo lại, "Cám. . . cám ơn."
----
Phòng riêng trong câu lạc bộ tư nhân tối mù, ánh sáng mông lung mờ nhạt chiếu lên chiếc sofa làm bằng da thật, tạo thêm cho căn phòng mấy phần thần bí.
Tần Gia Thụ cao lớn nhàn nhã ngồi trên ghế sofa, trên mặt không thể hiện chút cảm xúc nào, ngọn lửa ở đầu ngón tay lúc sáng lúc tắt.
Con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm vào một chỗ, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Lúc này cánh cửa phòng bao bị phục vụ đẩy ra, một người đàn ông mặc Âu phục từ ngoài đi vào, cất bước đến bên ghế sofa ngồi xuống, Tần Gia Thụ tùy ý trò chuyện với anh ta vài câu.
Chỉ thấy người đó vỗ tay, ngoài phòng liền có không ít người đi vào, có nam có nữ, ai nấy đều có làn da trắng nõn thân hình xinh đẹp, mỗi kẻ có một điểm đặc sắc riêng, thứ giống nhau duy nhất là người nào cũng ăn mặc rất mát mẻ.
"Biết hôm nay chú đến nên anh cố ý tìm họ đấy, thấy anh đây tốt với chú không?"
Khóe miệng Tần Gia Thụ tùy ý nhếch lên thành một nụ cười, ý cười lại không đến nổi đáy mắt, ngón tay thon dài như có như không vuốt ve chén rượu.
Người bên cạnh vẫy vẫy tay, mấy thân ảnh thướt tha từ xa cứ như tre già măng mọc lần lượt đi tới.
Người kia nhìn Tần Gia Thụ, cười nói: "Chú cứ tùy ý chọn".
Ánh đèn trong phòng mờ tối, đi đến gần mới có thể thấy đại khái tướng mạo của người ta, có vị làm liều ngồi xuống lên bên cạnh Tần Gia Thụ, sau khi nhìn rõ hắn, khuôn mặt nhỏ bé kia hơi sửng sốt, người này đẹp trai đến vậy lại còn có thân hình khỏe mạnh thế này, có thể xem là cực phẩm.
Thấy chén rượu của hắn trống không, người kia vội vàng nâng rượu đến: "Tôi rót rượu cho ngài".
Ánh mắt Tần Gia Thụ đánh giá đối phương, mi mày sắc bén không rõ vui buồn, người kia bị nhìn chăm chú cũng hơi xấu hổ, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tần Gia Thụ.
Ánh mắt của hắn có tính xâm lược, nhìn người khác như muốn lột da người ta ra, khuôn mặt đẹp trai dưới ánh đèn mông lung lại có thêm vài phần hờ hững, giống như lãng tử lưu luyến bụi hoa, có lẽ là công phu trên giường cũng cao lắm.
Gương mặt người kia phiếm hồng, xấu hổ ngượng nghịu nhìn Tần Gia Thụ, ngoan ngoãn rót rượu cho hắn.
"Đẹp sao?"
Giọng nói của hắn giống như tiếng đàn cổ réo rắt bên tai, người kia nghe thấy vội vã đáp lời: "Đẹp".
"Ngài chính là người đẹp nhất trong số những người tôi từng gặp".
"Người trẻ tuổi tài năng như ngài, có đốt đèn lồng cũng khó tìm thấy, tôi không ngờ có một ngày lại gặp được người như ngài".
Nhưng nhìn hai gò má đỏ bừng của đối phương, Tần Gia Thụ lại chẳng cảm thấy có chút hứng thú nào, không riêng gì người bên cạnh, cả một đám người vừa mới lại đây chẳng có ai lọt nổi vào mắt hắn.
Đối phương nói lời hắn không thích, đôi mắt của đối phương đang nhìn hắn lúc này đây, hắn cũng không thích.
Trong lòng bỗng dâng lên một nỗi bực bội không hiểu nguyên do, mùi nước hoa trên người người kia hun cho hắn đau cả đầu, Tần Gia Thụ phất tay: "Tôi không cần phục vụ, đi tìm người khác đi".
Người kia sững sờ, "Ngài có gì không hài lòng với tôi sao? Tôi có thể sửa chữa, tối nay tôi cố ý đến đây để phục vụ ngài".
Tần Gia Thụ nghe xong nhíu mày, buông chén rượu xuống rồi đứng lên: "Không cần".
Thấy hắn định đi, người đàn ông mặc Âu phục kia vội nói: "Gia Thụ, sao lại đi rồi?"
Tần Gia Thụ lạnh mặt, "Có việc, đi trước."
Nói xong cũng không thèm quay đầu, một đôi chân dài rảo bước về phía trước, lúc đi ngang qua thùng rác còn tiện tay cởi áo ngoài vất ra. Hắn lấy bao thuốc lá trong túi, định dùng nó xua tan mùi nước hoa nồng đậm trong mũi.
Khác biệt hẳn với cái cảm giác khó chịu mà hắn luôn bài xích, lúc nãy ngồi cạnh người trong phòng bao hắn chỉ cảm thấy ghê tởm, không phải hắn chưa từng thấy qua mấy chuyện kiểu anh tình tôi nguyện như thế này, nhưng từ trước đến nay hắn không có hứng thú với nó, chỉ ngồi trơ ở đó một lát, rượu cũng không uống được bao nhiêu.
Sớm biết thế đã đi đến sàn đấm bốc.
Bên kia, bữa liên hoan của lớp mười một đã kết thúc, chủ nhiệm lớp cẩn thận dặn dò học sinh về nhà an toàn xong mới đi ra thanh toán. Các bạn học khác cũng lần lượt ra ngoài, chỉ còn Ôn Trĩ Sơ hai má như bị người ta véo, đỏ chót lên, cả mặt và tai đều vừa nóng vừa ngứa.
"Thiên Miêu tinh linh, tôi hơi nóng."
[Hệ thống: Có lẽ là do uống bia.]
Ôn Trĩ Sơ quả thật cảm thấy mình đang hơi hưng phấn, tạm thời đồng ý với lý do Thiên Miêu tinh linh đưa ra, sau đó đeo cặp sách gọn ghẽ lên vai, từ tốn đi ra ngoài cửa.
Cũng may chỉ uống có một cốc, hiện giờ cũng chỉ cảm thấy mình hơi hưng phấn và nóng bức, không có cảm giác khó chịu nào.
Ôn Trĩ Sơ đột nhiên hơi kiêu ngạo: "Thiên Miêu tinh linh, tửu lượng của tôi cũng không tệ lắm nhỉ, tôi thấy có người uống rượu xong cả đường đi cũng không đi nổi, còn bị nôn nữa đó".
[Hệ thống: Không thể so sánh.]
"Tại sao?"
[Hệ thống: Cậu uống một chén, người ta uống một trát.] (= lít)
Ôn Trĩ Sơ: . . .
Hình như đúng là không thể so sánh được.
Ôn Trĩ Sơ đeo cặp sách đi trên con đường trở về nhà, một nhà nào đó đang mở âm nhạc, trái tim cậu cũng theo đó mà đập thình thình. Ôn Trĩ Sơ giơ tay vuốt vuốt trấn an trái tim, một cốc bia này có thể nói là đang quá điên cuồng.
Thiên Miêu tinh linh nhìn cậu mở miệng.
[Hệ thống: Cậu cười cái gì?]
Ôn Trĩ Sơ nghi hoặc, "Tôi cười sao?"
[Hệ thống: Không thì chẳng lẽ cái nụ cười toe toét kia chính là sẹo trên mặt cậu?]
". . ."
Ôn Trĩ Sơ đưa tay vỗ vỗ mặt, không phải cậu muốn cười, chỉ là tác dụng của cồn khiến khóe miệng của cậu một mực vểnh lên, tâm tình cũng rất vui vẻ.
Vừa rẽ qua một góc đường, Ôn Trĩ Sơ liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, người nọ dáng cao chân dài thân thể thẳng tắp, đang tựa vào một bên hút thuốc lá.
Ôn Trĩ Sơ vừa nhìn thấy hắn hai mắt đã sáng ngời, đây không phải là Tần Gia Thụ thì là ai?
[Hệ thống: Đúng rồi đó, mau chạy đi].
Ai ngờ Thiên Miêu tinh linh vừa dứt lời, đã thấy chủ nhân nhà mình cất bước đi tới.
Thiên Miêu tinh linh: !
[Hệ thống: Cậu muốn làm gì?!]
[Hệ thống: Ôn Trĩ Sơ!!!]
[Hệ thống: Nhà cậu ở bên kia!!!]
Nhưng mà bước chân đối phương chẳng hề dừng, một mực đi thẳng về phía bóng dáng cao lớn đang dựa tường hút thuốc. Từ lần Tần Gia Thụ ra tay với Ôn Trĩ Sơ trong trường, Thiên Miêu tinh linh và Ôn Trĩ Sơ cùng nhau choáng váng cả một đêm, không ai còn có ý nghĩ dám bén mảng đến trước mặt trêu chọc nhân vật chính nữa.
[Hệ thống: Ôn Trĩ Sơ! Con mẹ nó cậu tỉnh lại ngay cho tôi, thứ cậu uống là bia, chứ không phải gan hùm mật báo!!!]
Vậy mà lúc này Ôn Trĩ Sơ đã đi tới bên cạnh Tần Gia Thụ, đối phương chú ý đến người đi về phía mình, nghiêng đầu nhìn sang liền đối mặt với khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Ôn Trĩ Sơ: "Hi~"
Tần Gia Thụ: ...
Ôn Trĩ Sơ nhìn vào hai đầu ngón tay hắn: "Cậu... cậu đang hút thuốc?"
Tần Gia Thụ nhìn cậu không đáp lời, không biết tại sao đối phương lại xuất hiện ở nơi này.
Ôn Trĩ Sơ đưa tay vào trong túi lấy ra mấy cái kẹo, là kẹo khuyến mãi ở quán lẩu tự phục vụ lúc vừa rồi, "Hút thuốc không... không tốt cho sức khỏe, cậu cầm cái này đi".
Nói xong cậu liền nhét kẹo vào trong tay hắn, Tần Gia Thụ muốn tránh cậu rời đi ngay, ai ngờ đối phương cứ nắm lấy tay hắn không thả.
Chỉ thấy đôi mắt kia lấp lánh ánh sao nhìn về phía hắn, lẩm bẩm: "Hôm này tôi... tôi vô cùng vui vẻ".
Nghe thấy giọng nói khàn khàn của cậu, Tần Gia Thụ ngạc nhiên. Ôn Trĩ Sơ nắm lấy tay hắn, ánh mắt chứa đầy kiêu ngạo tựa như con trai mình đã thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại, "Hôm nay cậu được hạng nhất... thật giỏi, thật lợi hại".
Nói xong, cậu vỗ bờ vai rộng rãi của hắn như những người anh em tốt, "Vất... vất vả cho cậu rồi".
Bước chân của Tần Gia Thụ nhất thời không thể nào bước nổi, rõ ràng cái cảm giác bài xích trong lòng vẫn còn đó, nhưng những lời Ôn Trĩ Sơ đang nói ra hắn lại rất thích nghe, ánh mắt của cậu nhìn hắn cũng khiến hắn vô cùng hưởng thụ.
Lông mày Tần Gia Thụ nhíu chặt, hắn muốn hất tay đối phương ra, nhưng lại muốn đối phương tiếp tục dùng ánh mắt đó, dùng giọng điệu đó nói chuyện với hắn.
Ôn Trĩ Sơ cười ngây ngốc: "Ba ngàn mét rất mệt đúng không, cậu tuyệt quá... lúc ấy trong mắt tôi chỉ có duy nhất một mình cậu".
Cậu càng nói càng hưng phấn, cái miệng nhỏ bé nói mãi không ngừng.
Sau đó cậu buông tay hắn, lấy cái gì đó ra khỏi cặp sách.
Tần Gia Thụ chỉ thấy bàn tay mình trống rỗng, sau đó lại có vật gì đó đè nặng lên, người kia nở một nụ cười ngốc nghếch nhưng lại rực rỡ biết bao, "Thưởng cho cậu... đây là bảo vật gia truyền nhà tôi".
Hắn nhìn thứ đồ đang ở trong tay mình, chính là chai nước thể thao chiều nay hắn đã mua, vì không muốn nợ người ta nên đã đem tặng cậu.
Tần Gia Thụ: ...