Nhàn Thê Tà Phu

Quyển 2 - Chương 190: Có người cầu hôn

Bỗng nhiên, Mộ Dung Vân Thư mở mắt ra, lẳng lặng chăm chú nhìn chủ nhân cái tay kia thật lâu, hỏi: "Chàng có biết ranh giới giữa yêu và hận là cái gì không?"
Sở Trường Ca chấn động mạnh, tay hung hăng run lên một chút."Không biết."


Mộ Dung Vân Thư lại nhìn hắn trong chốc lát, thu hồi tầm mắt, gục đầu xuống nhẹ giọng nói, "Thϊế͙p͙ cũng không biết."
"Nàng hận ta sao?" Sở Trường Ca hỏi, giọng nói mang theo run run.
Nghe vậy, Mộ Dung Vân Thư ngạc nhiên lại nhìn về phía hắn, "Sao chàng có thể hỏi loại vấn đề này?"


"Vừa rồi nàng hỏi ta ranh giới giữa yêu và hận, ta nghĩ đến..." Sở Trường Ca không nói cho hết lời, cúi đầu nhìn nàng.
"Chàng suy nghĩ nhiều." Mộ Dung Vân Thư nói, "Chỉ là thϊế͙p͙ rất ngạc nhiên, vì sao có người yêu một người, yêu đến hận. Rõ ràng, yêu chính là yêu, sao có thể biến chất?"


Mộ Dung Vân Thư nói nhàn nhã nhẹ nhàn, Sở Trường Ca lại nghe cảm xúc mênh mông, kích động cảm thấy lưng run run.
Hắn chỉ biết nàng không đổi, hắn biết!
Sở Trường Ca trầm ngâm giây lát, mới giống như dùng hết khí lực toàn thân trầm giọng gọi một tiếng, "Vân Thư..."


Không biết sao, Mộ Dung Vân Thư lại vì một tiếng "Vân Thư" này của hắn mà ẩm ướt hốc mắt. Không cam lòng, đấu khí, quật cường... Trong khoảnh khắc tan thành mây khói, chỉ còn đầy ngập tình yêu. Nàng là như thế... khát vọng như thế...
Nhắm mắt lại, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, làm nóng hai gò má.


"Sở Trường Ca." Mộ Dung Vân Thư tựa đầu dựa trên cánh tay của hắn, nhẹ giọng nói, "Cái loại cảm giác trời sụp đất nứt này, thϊế͙p͙ thừa nhận không chịu nổi thêm một lần nữa đâu."


Những lời này giống như một cây kim đâm vào trong lòng Sở Trường Ca, đau lòng đỏ đôi mắt. Sao mà hắn không thấy trời sụp đất nứt chứ...
*
Hôm sau, Cửu Quẻ lâu xuất hiện một màn vô cùng kỳ lạ ——


Bên trong Đình viện, một đôi bích nhân phẩm trà đánh cờ, nhìn từ xa thập phần cảnh đẹp ý vui, đến gần xem thì hoàn toàn kì lạ.
Quân đen. "Lấy chồng hay không lấy chồng?"
Quân trắng. "Không lấy chồng."
Quân đen. "Lấy chồng hay không lấy chồng?"
Quân trắng. "Không lấy chồng."


Quân đen. "Lấy chồng hay không lấy chồng?"
Quân trắng. "Không lấy chồng."
...
...
Quần chúng vây xem xung qnh nhìn không hiểu ra sao.
Đông hộ pháp: "Giáo chủ khôi phục trí nhớ?"
Nam hộ pháp: "Xem ra hơi giống, hoàn toàn là phong cách hắn mặt dày mày dạn cam chịu."


Tây hộ pháp: "Ta quan tâm là —— hắn sẽ không đổi một cách hỏi khác sao?"
Bắc hộ pháp: "Ta cảm thấy, giáo chủ hẳn là còn chưa khôi phục trí nhớ."
"Vì sao?" Nghe thấy mà đến, Lý Vô Nại hỏi.
Bắc hộ pháp: "Nếu hắn khôi phục trí nhớ, nên biết là phu nhân sẽ không gả."


Mọi người bừng tỉnh hiểu ra. Nữ nhi của Mộ Dung phủ không gả ra ngoài. Khó trách Mộ Dung Vân Thư vẫn cự tuyệt.
"Các ngươi tính khi nào thì nhắc nhở hắn?" Lý Vô Nại hỏi.


Bốn người Đông Nam Tây Bắc trăm miệng một lời, "Nhắc nhở hắn cái gì?" Trương ra khẩu hình "Hoàn toàn không hiểu ngươi đang nói cái gì", nhưng trên mặt lại rõ ràng viết ba chữ "Nghe liền hiểu".


Lý Vô Nại liếc mắt xem thường, "Xem như cái gì ta cũng chưa nói." Bốn hộ pháp này không một kẻ nào quan tâm đến chủ nhân. Sở Trường Ca chịu ảnh hưởng mà hoàn toàn suy sụp, bọn họ lại cao hứng còn không kịp, làm sao mới có thể nhắc nhở đây? Aiz aizz aizzz, sau khi bước vào Phật môn mình quả nhiên trở nên thiện lương hơn. Nếu không phải bốn người Đông Nam Tây Bắc một bộ dáng chuyện không liên quan mình, không chắc chính mình được coi là người tốt.


Mộ Dung Vân Thư chịu không nổi gã ngốc mất trí nhớ càn quấy này —— kỳ thật nói càn quấy đều là cất nhắc hắn, bởi vì hắn vừa không làm rối cũng không quậy phá, chỉ liên tiếp làm phiền, không có chút gì mới. Giương mắt liếc gã nam tử họ Lý một cái, nói: "Nghe nói kỳ nghệ của ngươi không tệ."


"Ngươi muốn làm gì?" Lý Vô Nại lùi ra sau vài bước, cảnh giác hỏi. Cảm thấy trời quang lang lảnh trên đỉnh đầu nháy mắt hóa thành hư ảo, chỉ còn một mảnh mây đen dầy đặc, thỉnh thoảng còn có gió độc thổi qua. Theo kinh nghiệm hắn trà trộn giang hồ vài thập niên hiểu được, việc này có điều không tốt.


"Chơi hết bàn cờ với ta." Mộ Dung Vân Thư thản nhiên nói.


Khoảnh khắc, Lý Vô Nại cảm thấy một đạo ánh mắt sắc bén xuyên phá mây đen bay đến huyệt thái dương của hắn. Không cần nhìn cũng biết tầm mắt giống như giết người này đến từ phương nào. Trái tim Lý Vô Nại một trận băng giá, Sở huynh ngươi hận ta biết bao! Còn lấy đao kề vào huyệt thái dương của ta. Nhớ ngày đó chúng ta cùng đốt hương kết nghĩa! Giờ phút này ta chỉ đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt mà bị gọi tên thôi, ngươi có cần hung ác như vậy không?


Lý Vô Nại rất muốn trốn, vô cùng muốn. Sợ là ngoài Sở Trường Ca còn có một nữ nhân càng đáng sợ hơn theo dõi hắn, khiến chân hắn không thể động đậy. Phải biết rằng, nữ nhân trả thù còn khủng bố hơn nam nhân. Nhớ tới mình mỗi ngày phải ở thanh lâu dẫn mối, Lý Vô Nại không khỏi bi ai. Tuy nói nàng bảo hắn đi dẫn mối là ý không ở trong lời, nhưng hắn xác định quả thật nhất thiết ở nơi đèn đuốc sáng trưng ban đêm làm một ma cô. Chuyện này đã sắp truyền khắp giang hồ. Hắn không thể quay về Thiếu Lâm tự. Ngoại trừ hoàn tục, không còn con đường nào khác.


Aizzz, chỉ đổ thừa lúc trước còn trẻ không biết, nhìn lầm người mà kết giao lầm bạn!
Giáo huấn này cho Lý Vô Nại thấy, Mộ Dung Vân Thư chính là thiên tiên hạ phàm —— sao chổi cũng là tiên. Nàng không muốn buông tha ngươi, ngay cả hòa thượng ngươi cũng không thể làm.


Đắc tội nam nhân hay là đắc tội nữ nhân của nam nhân này? Lý Vô Nại chỉ tốn ba giây liền ra quyết định.
"Sở huynh, xin lỗi." Lý Vô Nại đi đến bên cạnh người Sở Trường Ca, không dám nhìn vẻ mặt của hắn.


Lý Vô Nại lựa chọn là đúng. Lúc này nếu hắn nhìn biểu tình của Sở Trường Ca, chỉ sợ ác mộng ba ngày cũng sẽ không hết.


Sở Trường Ca không muốn rời chỗ, nhưng hắn cũng không biết vì sao mình lại nghe lời nàng. Nàng bảo hắn rời chỗ, hắn liền ngoan ngoãn đứng dậy. Không cam lòng trừng mắt mỗ nam tử ‘cưu chiếm thước sào’(chim cưu không biết làm tổ, chim thước thì khéo léo nên xây tổ rất hoàn hảo, tới mùa sinh sản, chim cưu thường dùng vũ lực chiếm đoạt tổ của chim thước -> ý chỉ những kẻ dùng vũ lực để chiếm nhà hay địa vị người khác), đằng đằng sát khí.


Lý Vô Nại rất muốn rống Sở Trường Ca một câu, ngươi đó, chỉ số thông minh bị chó ăn rồi sao? Nhìn không ra là ta cũng thực không tình nguyện sao? Muốn trừng thì trừng nữ nhân của ngươi đi, trừng ta làm gì?


Nhưng mà những lời này Lý Vô Nại chỉ có thể nghĩ. Bởi vì hắn quá rõ tính cách Sở Trường Ca. Mặc kệ là bình thường hay mất trí nhớ, mặc kệ là phẫn nộ hay cao hứng, Sở Trường Ca tuyệt không phát giận với Mộ Dung Vân Thư. Nếu thực bị chọc tức, thì sẽ có người trời sinh không hay ho làm vật hi sinh. Tỷ như Đông Nam Tây Bắc, lại tỷ như chính hắn. Đương nhiên, lúc ngẫu nhiên có thể không tìm thấy vật hi sinh. Lúc đó, hơn phân nửa Sở Trường Ca sẽ đông chém hai đao, tây đánh một chưởng, tự mình sinh hờn dỗi.


"Đại Tây, ta nhìn không nổi." Bắc hộ pháp nhỏ giọng nói với Tây hộ pháp, vẻ mặt không đành lòng.
Tây hộ pháp: "Nhìn không nổi cái gì?"
Bắc hộ pháp: "Bộ dáng si tình của giáo chủ."
Tây hộ pháp nhíu mày, "Ngươi nhìn lầm rồi. Bộ dạng của hắn là oán phu, không giống với si tình."


"... Đây là trọng điểm sao?"
"Đúng."
"..." Bắc hộ pháp không nói gì trừng hắn liếc mắt một cái, dùng khủy tay thọt thọt Đông hộ pháp, "Đại Đông, ta là hộ pháp của giáo chủ. Giáo chủ gặp nạn, khoanh tay đứng nhìn có phải hơi quá đáng hay không?"


Đông hộ pháp nghe vậy khóe miệng nhếch lên một nụ cười bí hiểm, "Điều này sao có thể gọi là nạn? Cái này gọi là phúc, phúc khí. Hiện tại giáo chủ chúng ta chính là đang hưởng phúc."


"..." Khi nào thì bị ngược cũng biến thành một loại hưởng phúc? Bắc hộ pháp nháy mắt mấy cái, không phải là lúc đang lớn, hắn và đại Đông có sự khác nhau chứ? Nghĩ đến sự khác nhau, Bắc hộ pháp lại muốn đến gần Đông hộ pháp mà đứng...


Không hiểu, Bắc hộ pháp nhìn Đông hộ pháp, trong ánh mắt không khỏi nhiều thêm vài phần đồng tình. Nam nhân gần ba mươi, bên người vẫn không có nữ nhân, số lần đến thanh lâu đều có thể đếm được trên đầu ngón tay, khó trách suy nghĩ từ đó mà vặn vẹo, cho rằng chỉ cần ở bên người nữ nhân, bị ngược cũng là một loại hưởng phúc... (pó tay với anh Bắc ^^)


"Ánh mắt kia của ngươi là sao?" Tây hộ pháp kỳ quái hỏi.
"Ánh mắt người." Bắc hộ pháp không sợ hãi không hoảng hốt thu hồi tầm mắt, vẻ mặt thản nhiên. Càng chột dạ càng phải thản nhiên. Chiêu này là học được từ phu nhân.


Vẻ mặt Tây hộ pháp không nói gì, từ khi nào thằng nhãi này lý sự như vậy?


Trong lòng Bắc hộ pháp đắc ý hừ hừ, sau đó nói: "Chuyện này không chỉ quan hệ tới tính phúc của giáo chủ, còn quan hệ tới hạnh phúc của mấy huynh đệ ta. Ngươi đừng thấy hiện tại cái gì giáo chủ cũng không nhớ rõ, nhưng hắn kỳ thật có biện pháp nhớ kỹ chuyện phát sinh mỗi ngày. Hiện tại chúng ta không nhắc nhở hắn một phen, chờ trời tối hắn sống lại, lúc đó cũng không phải chuyện giỡn. Đến lúc đó, chỉ sợ đi thanh lâu dẫn mối kiếm khách cũng không thể giải quyết..."


Một câu bừng tỉnh người trong mộng. Tây hộ pháp đột nhiên nhớ lại, lúc trước giáo chủ tìm được bọn họ là khi buổi tối, nhưng sáng sớm ngày hôm sau khi nhìn thấy bọn họ lại tuyệt không kinh ngạc, vừa mở miệng chính là —— "Các ngươi là người của ta?" Lúc ấy bốn người bọn họ đang buồn rầu không biết làm thế nào thuyết phục giáo chủ tiếp nhận bọn hắn, không ngờ hắn lại chủ động mở miệng, hoàn toàn tín nhiệm bọn họ. Rốt cuộc vì sao giáo chủ có thể nhớ kỹ? Đợi chút, đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là, nói như thế, trong khoảng thời gian này, chuyện bọn họ làm, trong lòng giáo chủ kỳ thật biết rất rõ?!


Tây hộ pháp nhất thời như gặp kẻ địch, dùng giọng run run nói: "Đại Đông, sự tình nguy hiểm." Trong những ngày nhân cách giáo chủ phân liệt, như nông dân bị áp bách đã lâu được giải phóng, bọn họ cũng không ít lần hợp nhau chống lại chủ...


"Ta biết." Vẻ mặt Đông hộ pháp cũng trầm trọng. Lời Bắc hộ pháp nói một chữ hắn cũng không để lọt. Tây hộ pháp suy nghĩ, hắn tự nhiên cũng nghĩ tới. Nhưng cho tới bây giờ, với tính cách của giáo chủ, lại đi lấy lòng, chỉ sợ cũng là đã muộn, cho nên —— "Không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, chúng ta phải đem cách mạng tiến hành đến cuối." Đông hộ pháp chính khí nghiêm nghị nói.


Ba người Nam Tây Bắc đều bị hơi thở tạo phản trên người hắn cuốn hút, nhiệt huyết sôi trào. (ta thích cái từ hơi thở tạo phản này ^^)
Thật lâu sau, Bắc hộ pháp ngộ ra điều còn lại trước tiên. "Đại đông, ngươi sẽ không vì muốn hoàn thành mà phản bội chứ?"


"Đừng nói khó nghe như vậy." Đông hộ pháp nói, "Chúng ta cái này gọi là đả đảo chủ nghĩa bá quyền, bỏ gian tà theo chính nghĩa."


"Bỏ gian tà theo chính nghĩa? Không phải ngươi muốn đầu nhập theo phu nhân chứ?!" Câu sau, Bắc hộ pháp ép tới đặc biệt thấp. Việc như thế, vẫn bị Sở Trường Ca nghe được. Vì thế, bốn người tiếp nhận một ánh mắt lạnh của Sở Trường Ca, mắt lạnh không mang theo cảm xúc gì.
Đây là tình huống gì?


Bốn người Đông Nam Tây Bắc hai mặt nhìn nhau. Cảnh cáo? Không giống lắm! Nhưng nếu nói chính là đơn thuần bảo trì một tư thế quá mệt mỏi muốn xoay cổ hoạt động gân cốt một chút, vậy càng sai...
"Nói không chừng giáo chủ chính là chê chúng ta rất ầm ỹ." Tim Bắc hộ pháp nhảy thịch thịch nói.


Những lời này vô cùng thành công khiến Bắc hộ pháp thắng được ba ánh mắt xem thường.
"Tiểu Bắc, có đôi khi ta thực bội phục ngươi."
"Bội phục ta cái gì?"
"Lúc nào cũng có thể tiến vào trạng thái đần độn."


"... Đại Tây, có chuyện cứ nói, không cần công kích người ta." Bắc hộ pháp khì mũi trừng mắt lên án.
"Xem kìa, thoát khỏi trạng thái đần độn." Tây hộ pháp cười hớ hớ nói, vẻ mặt kinh ngạc, giống như phát hiện vùng đất mới.


"Ngươi..." Bắc hộ pháp "Ngươi" cả buổi, nghĩ không ra lời phản bác, cuối cùng đành phải buồn bực nói: "Ngươi mới đần độn. Cả nhà ngươi đều đần độn!"
"Lại tiến vào trạng thái đần độn." Tây hộ pháp không tức không giận vô cùng bình tĩnh.
"..."


Cuối cùng, bốn người Đông Nam Tây Bắc lại là mặt trận thống nhất, bỏ gian tà theo chính nghĩa, tìm phu nhân nương tựa ôm ấp —— đương nhiên, không phải là chân chính ôm ấp. Cho bọn họ một trăm dũng khí cũng không dám chân chính cọ lên người Mộ Dung Vân Thư. Đây không phải là bọn họ sợ Sở Trường Ca trả thù, mà là thật tâm cho rằng không thể cùng nữ nhân như Mộ Dung Vân Thư quá thân cận. Bởi vì lúc nào cũng có thể bị bắt "Hưởng thụ" đãi ngộ sung quân biên cương hoặc sung quân thanh lâu hoặc sung quân núi đao biển lửa chờ mình.


Cùng lúc đó, Sở Trường Ca cũng tìm được một điểm cân bằng trong lòng. Chính là —— đá Lý Vô Nại một cước, bình tĩnh ngồi trở lại. Cuối cùng Sở Trường Ca còn học Lý Vô Nại nói, "Lý huynh, xin lỗi."


Lý Vô Nại ôm lấy đùi đau nhe răng trợn mắt, khóc không ra nước mắt. Hắn đây là trêu chọc đến thần Phật thế nào mà đẩy hắn vào chỗ không thể không chết vậy?
Đối với chuyện vừa xảy ra, Mộ Dung Vân Thư không phát biểu ý kiến gì, tiếp tục chơi cờ, không nói một lời.


Sở Trường Ca lại thà chết không ra, chỉ hỏi: "Lấy chồng hay không lấy chồng?"
Lý Vô Nại nhìn trời. Diêm vương gia, ngài mau bắt Sở Trường Ca về đi.


Đông Nam Tây Bắc cũng có chí đưa mắt nhìn núi xa. Giáo chủ, cái ngươi mất đi là trí nhớ, không phải đầu óc, đừng đần độn như vậy được không?
Mộ Dung Vân Thư yên lặng nhìn Lý Vô Nại liếc mắt một cái, cho hắn một ánh mắt "Lý huynh, xin lỗi".


Sau ánh mắt của Mộ Dung Vân Thư, Lý Vô Nại lập tức lùi ba thước, giơ hai tay lên đầu hàng, "Mộ Dung đại tiểu thư, ngươi trời sanh thiện lương phổ độ chúng sinh, đừng giết hại người vô tội được không? Vừa rồi hắn khách khí, một cước này không đá đến bộ phận quan trọng. Nếu ngươi lại gây chuyện, ta chỉ sợ sẽ đoạn tử tuyệt tôn." Nói xong, chỉ nhìn về phía Sở Trường Ca. Ngụ ý: nếu ta cùng hắn tranh vị trí đối diện ngươi, ta dám cam đoan ta còn chưa đi qua, mạng của ta sẽ bị hắn hủy trước.


"Khi ngươi quyết định làm phương trượng Thiếu Lâm không phải đã chuẩn bị tốt tâm lý đoạn tử tuyệt tôn sao?" Mộ Dung Vân Thư hỏi lại.
"... Ta đã quyết định hoàn tục."
"Phải không?" Mộ Dung Vân Thư nhíu mày, "Ta đề nghị ngươi vẫn tiếp tục làm hòa thượng."
"Vì sao?"


"Trần duyên của ngươi đã hết, hoàn tục nhất định cũng chỉ có thể cô độc sống quãng đời còn lại." Mộ Dung Vân Thư buông một quân trắng. Không có đối thủ, liền tìm trợ thủ đắc lực gây sự thôi.
Khóe miệng Lý Vô Nại nhăn lại, nghiến răng nghiến lợi, "Ta lại thấy ngươi cùng phật hữu duyên."


Mộ Dung Vân Thư giương mắt, "Ngươi đây là đề nghị ta cạo đầu làm ni sao?"


"Ngươi không cần ăn nói bừa bãi bêu xấu người!" Lý Vô Nại lại lùi về phía sau ba thước, vẻ mặt hơi sợ, "Ta không đắc tội với ngươi. Vì sao người tìm ta gây phiền toái? Ta nói cho ngươi hay, ta cùng Sở Trường Ca đã kết nghĩa. Hắn sẽ không dễ dàng để ngươi gây rối."


"Ta còn cùng chàng lạy thiên địa, không phải chàng cũng đã quên ta?"


Ặc. Đúng thế. Lý Vô Nại bí từ. Oán giận trong lòng đã lâu, mới từ răng nanh nghiến ra một câu."Châm ngòi ly gián không phải chuyện quân tử nên làm." Hắn biết nàng không phải quân tử, nhưng hắn thật sự nghĩ không ra lời nào có tính công kích...


Mộ Dung Vân Thư nhún nhún vai, "Đầu tiên, ta không phải quân tử. Tiếp theo, ta không châm ngòi ly gián. Cuối cùng, quân tử có đôi khi cũng sẽ châm ngòi ly gián."


Nhàn nhạt chết người nghen! Nàng không biết được trên đời này còn có rất nhiều nam tử không bình tĩnh bằng nàng đang tự biết xấu hổ sao? Lý Vô Nại hít sâu một hơi, nói: "Ngươi nói ngươi không châm ngòi ly gián, vậy hiện tại ngươi tính làm cái gì?"


Mộ Dung Vân Thư nhíu mày nghĩ nghĩ, thản nhiên phun ra bốn chữ, "Ỷ thế hϊế͙p͙ người."


"... Ngươi..." Lý Vô Nại thiếu chút nữa không đứng nổi. Hắn lại hít một hơi thật sâu, nói: "Ngươi ỷ thế hϊế͙p͙ người còn nói đúng lý hợp tình như vậy. Ngươi rốt cuộc có còn là người hay không!" Trong lòng của nữ nhân khẳng định không có nửa điểm thị phi, khẳng định không có!


Mộ Dung Vân Thư không quá đồng ý nhíu nhíu mày, nói: "Ngươi mắng ta không phải người, chàng là chồng trước của ta, thì tính là gì?" Nói xong nhìn về phía Sở Trường Ca.


Chồng trước? Sở Trường Ca thực không hài lòng với từ này, nhưng mà sau đó lại so đo. Giờ này khắc này hắn cần phải vô điều kiện cùng mặt trận thống nhất với Mộ Dung Vân Thư. "Ngươi mắng ta không phải người?" Sở Trường Ca lạnh giọng hỏi.


"..." Lý Vô Nại thật sâu cảm thấy thế giới này đầy người thiểu năng ngu ngốc.


Hậm hực một lúc lâu, Lý Vô Nại quyết định công kích trở lại. Trong nháy mắt thần sắc đã không uể oải như trước, tràn ngập ý chí chiến đấu. Hừ. Ngươi không đành lòng đừng trách ta bất nghĩa! "Sở huynh, ta muốn nói cho ngươi một sự kiện." Lý Vô Nại ý vị thâm trường mở miệng.


Sở Trường Ca: "Không có hứng thú." Hắn hiện tại vô cùng, vô cùng chán ghét người này.


Ặc. Mới bắt đầu đã bất lợi. Lý Vô Nại vô cùng thất bại cười gượng, "Ngươi sẽ cảm thấy hứng thú." Chỉ số thông minh của nam nhân làm đổ bình dấm chua quả nhiên càng lúc càng tụt. Hắn đột nhiên thật hoài niệm Sở Trường Ca trước kia. Phúc hắc thì có phúc hắc, nhưng ít ra vẫn là người bình thường. Bá đạo thì có bá đạo, nhưng ít ra nói mười câu hắn sẽ có một câu có đạo lý —— dù cuối cùng vĩnh viễn là do hắn cho là có đạo lý.


"Sở dĩ Mộ Dung Vân Thư không gả cho ngươi, là vì nữ nhi của Mộ Dung phủ không gả ra ngoài. Nếu ngươi muốn ở cùng nàng, ngươi phải gả cho nàng." Lý Vô Nại cũng không quản Sở Trường Ca thích nghe hay không, một hơi nói cho hết lời. Cuối cùng còn bày ra vẻ mặt đắc ý nhìn về phía Mộ Dung Vân Thư. Hừ, bị vạch trần rồi?


Mộ Dung Vân Thư cười nhưng không nói.


Nhìn biểu tình của Mộ Dung Vân Thư, Lý Vô Nại bừng tỉnh ngộ ra! Thì ra Mộ Dung Vân Thư lao thẳng chiến hỏa về phía hắn, không phải vì nhìn hắn khó chịu, mà là đang ép hắn. Buộc hắn mở miệng nói cho Sở Trường Ca chuyện này. Bởi vì bỏ chồng là nàng, nếu nàng tự mình nói cho Sở Trường Ca chuyện này, tương đương tự mình tát vào mình, rất mất mặt. Mà thân là hộ pháp của Sở Trường Ca, bốn người Đông Nam Tây Bắc lại cố tình thích xem náo nhiệt im miệng không nói. Cho nên, hắn trở thành kẻ chó cùng rứt giậu đâm đầu vào chuyện này.


Lúc này, Lý Vô Nại thật thất bại, thất bại thảm hại, uể oải không phấn chấn. Trong lòng bắt đầu phỉ nhổ mình. Lý Vô Nại ơi Lý Vô Nại, không thể ngờ được ngươi cũng sẽ làm chuyện ngu xuẩn bị người bán còn giúp người kiếm tiền...


Mà bên kia, Đông Nam Tây Bắc đã nghe được âm thanh bão táp. Căn cứ kinh nghiệm nhiều năm của bọn họ, lúc này không đi, sẽ không bao giờ còn có thể thoải mái hoàn hảo không tổn hao gì.
Chỉ tiếc, vẫn là đã quá muộn.


"Đứng lại!" Sở Trường Ca sấm dậy đất bằng, Đông Nam Tây Bắc lập tức rơi vào trạng thái bị sét đánh, không chỉ chân bất động, cả tay cũng bất động. Bảo trì nguyên trạng, chờ đợi xử lý.


Đúng lúc này, Lục Nhi từ trước viện vội vã chạy tới, nói: "Tiểu thư, có bà mối đến cửa. Còn mang theo mấy thứ. Nói là tới làm mai. Phải làm sao bây giờ?!"
Quyển Hạ