Màn đêm bao phủ rừng cây, Vân đứng ở bên hồ, nhìn ảnh ngược trong hồ —— một chính mình khác.
"Dạ, Sở Trường Ca là ai?"
Ảnh ngược trong hồ rõ ràng bị câu hỏi này làm sợ hãi, mặt lộ vẻ kinh ngạc, "Nàng nhận ra ngươi đã đến?"
"Nàng nghĩ ta là Sở Trường Ca. Còn nói một vài lời nói kì lạ."
"Nàng nói gì?" Ảnh ngược dồn dập hỏi, giọng điệu vô cùng bức thiết.
"Ngươi nói cho ta biết Sở Trường Ca là loại người nào trước đi."
"Cho dù bây giờ ta nói cho ngươi, ngày mai ngươi vẫn sẽ quên."
"Dạ, ta muốn biết." Vân cố chấp nói.
Đêm trầm mặc giây lát, nói: "Sở Trường Ca chính là ta."
"Ta thì sao?"
"Ngươi... Ngươi là một người ngoài ý muốn." Dạ nói.
Vân: "Ngươi muốn phủ định tồn tại của ta, đem ta từ bên trong thân thể này bóc ra ngoài?"
Dạ: "Không lúc nào là không muốn."
"Dạ, chúng ta là một thể, ngươi nằm mơ mới thực hiện được!" trong mắt Vân lộ ra phẫn nộ.
"Ta sẽ thực hiện được."
"Ngươi mơ đi!"
"Mệt mỏi cả một ngày, ngủ đi."
"Không. Dạ, ngươi nằm mơ mới đem ta bóc ra được."
"Ngủ đi. Ngủ một giấc, ngày mai lại là một cái hoàn toàn mới với ngươi, cái gì cũng không nhớ rõ."
"Không, không..." Vân còn muốn giãy dụa, ý chí lại dần dần mơ hồ, té xỉu ở bên hồ.
Mặt trời lặn xuống chân núi phía tây, màn đêm buông xuống. "Vân" lại đứng lên, ánh mắt cũng đã trở nên đục ngầu, đó là thời gian ước định. Buổi tối, là thiên hạ của Dạ.
Lúc này, từ cây cối xung quanh đi ra bốn người. "Giáo chủ."
Dạ kéo mặt nạ trên mặt xuống, lộ ra gương mặt tuyệt mỹ, đó là gương mặt của Sở Trường Ca. "Đem toàn bộ chuyện phát sinh hôm nay nói cho ta biết." Sở Trường Ca nói.
"Dạ."
Đông hộ pháp đem toàn bộ chuyện ban ngày đã xảy ra ở Cửu Quẻ lâu thuật lại cho Sở Trường Ca nghe không sót việc nào, bao gồm cả lời của Mộ Dung Vân Thư bảo Vân chuyển cho hắn.
Chàng sống ta sẽ cùng chàng sống, chàng chết ta sẽ cùng chàng chết, chàng thành ma, ta liền cùng chàng thành ma.
Sở Trường Ca nhắm mắt lại, muốn hình dung tâm tình của Mộ Dung Vân Thư khi nói những lời này, tim như bị đao cắt. Nếu như thành ma, thì tốt rồi.
Đông hộ pháp: "Giáo chủ, đã ba năm, ngươi còn không định cùng phu nhân gặp mặt sao?"
"Phu nhân không ngại ngươi là người là quỷ hay là ma." Nam hộ pháp nói.
Tây hộ pháp: "Đúng vậy. Phu nhân đối với giáo chủ tình thâm ý trọng, khẳng định có thể nhận."
Khi đến phiên Bắc hộ pháp, thói quen khẩn trương lại nhảy ra. "Phu, phu nhân nhất định rất nhớ ngươi."
"Đương nhiên rất nhớ! Không thấy nàng khổ tìm trong ba năm không hề giận không hề buông sao?" Ba người Đông Nam Tây đồng loạt hướng về phía Bắc hộ pháp ném tới ánh mắt rõ ràng: Nói cũng như chưa nói.
Vẻ mặt Bắc hộ pháp vô tội, đây chính là hắn vắt hết óc mới nghĩ ra được đó! Có thể trách hắn sao? Ba người bọn họ trước khi nói lời "Can gián" cũng không gọi hắn, hại hắn căn bản là không đủ thời gian suy nghĩ.
Sau khi trầm ngâm thật lâu, Sở Trường Ca nói: "Đều lui ra."
"Giáo chủ!" Bốn người đồng thời mở miệng, vẻ mặt khẩn cầu. Nhìn thấy vẻ mặt tiểu giáo chủ, đã không nên trốn tránh. Sao ngươi lại còn nhẫn tâm thấy phu nhân ở vực sâu tuyệt vọng mà không kéo một phen?
"Lui ra!" Ngữ khí cường ngạnh vài phần.
Bốn người do dự một lúc lâu, không cam lòng mở miệng: "Dạ."
Vẫn đứng yên không nhúc nhích thật lâu trong màn đêm, bỗng nhiên Sở Trường Ca quát to một tiếng, đánh một quyền vào thân cây giống như cho hả giận. Cây lớn che trời ầm ầm ngã xuống.
Ba năm, nhân cách thứ hai chết tiệt này, rốt cuộc khi nào mới có thể biến mất?
*
Trằn trọc không thể ngủ.
Mộ Dung Vân Thư nằm ở trên giường, suy nghĩ miên man, làm sao cũng không thể không nghĩ đến.
Vân chính là Sở Trường Ca, nàng dám khẳng định. Một người mặt có thể thay đổi, ánh mắt có thể thay đổi, giọng nói có thể thay đổi, nhưng mà hơi thở sẽ không thay đổi. Cái loại hơi thở này, vừa tới gần liền làm cho tim nàng đập nhanh hơn, nàng sẽ không đoán sai.
Nhưng mà, ánh mắt của chàng vì sao xa lạ như vậy? Mất trí nhớ? Nếu mất trí nhớ, sao lại có thể cứu nàng? Người khiến hắn cứu nàng, người mà hắn gọi là "Hắn", là ai?
Trong lòng có rất nhiều nghi hoặc, không giải được, nghi vấn lấn át giấc ngủ.
Mộ Dung Vân Thư nghiêng người, nhìn ánh trăng sáng tỏ lặng lẽ soi vào cửa sổ, càng không thể ngủ được.
Sở Trường Ca, giờ này khắc này, có phải chàng cũng giống như thϊế͙p͙, đêm dài khó ngủ?
Thôi thì. Ít nhất biết chàng còn sống, là đủ rồi. Nhắm mắt lại, Mộ Dung Vân Thư quyết định chấm dứt tình trạng mất ngủ, bắt buộc chính mình đi vào giấc ngủ.
Không biết qua bao lâu, Mộ Dung Vân Thư bỗng nhiên cảm giác có cái gì khẽ vuốt hai gò má của nàng, rất nhẹ rất nhẹ. Từng cái theo ngón tay truyền đến ôn nhu, cho dù nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được.
Sở Trường Ca? Đây là phản ứng đầu tiên của Mộ Dung Vân Thư. Trên đời này, ngoài chàng ra, còn có ai ôn nhu với nàng như vậy?
Mộ Dung Vân Thư muốn mở mắt ra, muốn bắt cái tay kia, lại sợ đây chính là một giấc mộng, ba năm qua vô số lần trong đêm khuya đều mộng giống nhau, mở mắt ra bắt lấy, chính là tuyệt vọng mênh mông vô bờ.
"Vân Thư, Vân Thư..."
Giọng nói trầm ấm quen thuộc mà rõ ràng, chân thật như vậy, khiến cho cả người Mộ Dung Vân Thư ngẩn ra. Đây không phải mộng, nhất định không phải.
"Đừng đi." Mộ Dung Vân Thư mạnh mẽ bắt lấy bàn tay muốn rời đi kia, thấp giọng cầu xin. Chậm rãi mở mắt ra, ánh vào mi mắt, quả nhiên là tuấn nhan sớm đã khắc vào xương tủy. "Sở Trường Ca ——" vừa hô lên, lệ nóng doanh tròng. Mộ Dung Vân Thư đột nhiên không biết khí lực từ đâu tới, nhảy dựng lên nhào vào trong lòng hắn.
Sở Trường Ca không dự đoán được nàng sẽ đột nhiên tỉnh lại, nhất thời cũng không biết nên đối mặt như thế nào. Phương thức gặp lại này, không có trong dự kiến của hắn.
Mộ Dung Vân Thư ở trong lòng Sở Trường Ca khóc không thành tiếng, ủy khuất hơn một ngàn ngày lẫn đêm đen tích lũy, rốt cục có thể phát tiết ra.
Sở Trường Ca đem nàng ôm chặt lấy, đau lòng không nói nên lời. Sở Trường Ca, sao ngươi lại bỏ được... Bỏ được việc khiến nàng kiên cường. Hỏng mất, rối tinh rối mù...
"Nếu chàng dám... Nếu dám lại rời đi..." Giọng của Mộ Dung Vân Thư mỏng manh mà quật cường, nhưng thế nào cũng nói không được câu tiếp theo. Nếu hắn lại biến mất, nàng có thể làm gì? Ngoại trừ tìm kiếm cùng chờ đợi, nàng căn bản không thể làm gì.
Sở Trường Ca trầm mặc thật lâu, mới nói nhỏ bên tai nàng, "Ta vẫn luôn ở bên cạnh nàng."
"Vẫn luôn?"
"Vẫn luôn."
Mộ Dung Vân Thư rầu rĩ hỏi: "Thϊế͙p͙ không phải đang nằm mơ chứ?" Nếu đây là mộng, vậy thì nàng tình nguyện ở trong mộng này, hôn mê.
Trả lời cho nàng, là trầm mặc rất lâu.
Mộ Dung Vân Thư bỗng nhiên cảm giác được một tia bất an, "Sở Trường Ca?"
"Ta vẫn luôn ở bên cạnh nàng, chưa bao giờ rời đi."
Mộ Dung Vân Thư đang nghi hoặc vì sao hắn nhấn mạnh một lần nữa, bỗng nhiên mất đi ý thức, không hề ngờ được.
Sở Trường Ca đem Mộ Dung Vân Thư mê man đưa đến trên giường, thay nàng đắp chăn, vuốt ve mái tóc của nàng trầm giọng: "Ta biết nàng không thèm để ý hiện tại ta biến thành bộ dáng gì, nhưng ta để ý. Ta không thể dễ dàng tha thứ việc trong một ngày có sáu canh giờ mình xem nàng là người xa lạ, không thể dễ dàng tha thứ cho trí nhớ vào ban ngày của mình về nàng là trống rỗng."
"Thực xin lỗi." Ở trên trán Mộ Dung Vân Thư nhẹ nhàng hôn xuống, Sở Trường Ca theo cửa sổ đi ra. Đứng ở ngoài cửa sổ, hắn lại không nở, quay đầu lại nhìn thoáng qua, mới cất bước rời đi.
Bỗng nhiên, một tiếng chất vấn từ bên cạnh truyền đến, "Muốn đi sao?"
Sở Trường Ca nghe tiếng dừng lại, nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt lạnh lùng.
"Ta chỉ biết đêm nay ngươi nhất định sẽ đến." Lý Vô Nại nói xong chậm rãi bước qua. "Ba năm trước đây đã xảy ra chuyện gì? Vì sao ngươi trốn tránh nàng?"
Sở Trường Ca không trả lời vấn đề của hắn, trầm mặc một lát, nói: "Chuyện đêm nay, không được nói cho nàng." Dứt lời, liền nhấc chân bỏ đi.
"Chậm đã!" Lý Vô Nại đi nhanh đến ngăn lại đường đi của hắn, "Lại muốn bỏ đi? Ngươi có biết ba năm nay nàng đã chịu đựng như thế nào hay không?"
Sở Trường Ca giương mắt lạnh lùng nhìn về phía hắn, "Việc này ta biết rõ hơn ngươi."
"Nếu ngươi đã biết rõ, vì sao ban ngày không cùng nàng nhận nhau?"
"Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì."
"Vân." Lý Vô Nại nói: "Ngươi có thể gạt được người khác, nhưng ngươi không lừa được ta, cũng không lừa được nàng. Ngươi chính là Vân."
Sở Trường Ca làm như không nghe thấy, nghiêng người tránh khỏi ngăn trở của hắn.
"Đợi chút." Lý Vô Nại tăng thêm giọng điệu, "Ngươi không phải là một người không có trách nhiệm. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói cho ta biết, ta có thể giúp ngươi."
"Không nói với bất kỳ ai chuyện đêm nay, chính là đã giúp ta." Dứt lời, Sở Trường Ca phi thân rời đi.
"Sao ——" Lý Vô Nại còn muốn hỏi đến tột cùng, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng Sở Trường Ca. Nhìn theo bóng dáng hắn rời đi một lúc lâu, Lý Vô Nại thở dài một tiếng, lẩm bẩm, "Tuy rằng không biết ba năm trước đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi giải độc thế nào, vì sao không muốn cùng nàng nhận nhau. Nhưng mà, biết ngươi còn sống, ta cũng an tâm."
*
Ngày hôm sau, khi Mộ Dung Vân Thư tỉnh lại, mặt trời đã lên cao. Cảm thấy đây là giấc ngủ dài nhất nàng có được trong ba năm. Mở mắt ra, lúng ta lúng túng ngồi ở trên giường, nhớ lại chuyện tối hôm qua, chân thật như vậy, lại mơ hồ như vậy, giống như mộng lại không là mộng.
Nâng tay lên, nhìn lòng bàn tay trống rỗng, sững sờ.
"Tiểu thư, rốt cục người cũng tỉnh. Bên ngoài có khách đợi người từ sớm." Lục nhi đẩy cửa mà vào.
Mộ Dung Vân Thư giương mắt nhìn qua, "Sao lại không đánh thức ta?"
Lục nhi chép miệng, "Tiểu thư khó lắm mới ngủ được một giấc ngon như vậy, thần tiên đến đây cũng không thể kêu."
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy ngoéo môi một cái, đứng dậy một mặt mặc quần áo một mặt hỏi: "Ai tìm ta?"
"Không biết. Sáng sớm đã tới rồi, nói có chuyện quan trọng phải nói trực tiếp với người. Nhìn dáng vẻ của hắn cũng không phải rất vội, em bảo hắn ở thư phòng chờ." Lục nhi cầm một khối khăn mặt nóng đưa cho Mộ Dung Vân Thư.
"Chuyện quan trọng?" Mày Mộ Dung Vân Thư nhíu thành một đường, một mặt lau mặt một mặt suy nghĩ người tới sẽ là loại người nào. Bỗng nhiên, nàng ném khăn mặt không nói hai lời bước nhanh đến thư phòng.
"Sao —— tiểu thư, người còn chưa ăn bữa sáng!" Lục nhi một mặt nói một mặt bưng bữa sáng đuổi theo.
*
Khi Mộ Dung Vân Thư đẩy cửa thư phòng ra, nhìn thấy một nam tử thân hình cao lớn đưa lưng về phía nàng, trong chớp mắt, nàng thiếu chút nữa nghĩ Sở Trường Ca đã trở lại.
"Đã tỉnh ngủ?" Nam tử quay đầu cười nói.
Thấy rõ dung mạo người tới, Mộ Dung Vân Thư ngẩn ra một lúc lâu mới không quá xác định nói, "Hoa Thiên Thành?"
Hoa Thiên Thành mỉm cười, "Là ta."
Mộ Dung Vân Thư cũng cười cười, "Ngươi thay đổi rất nhiều. Thiếu chút nữa không nhận ra."
"Phải không?" Hoa Thiên Thành cười nói, "Ngươi lại không hề thay đổi."
Mộ Dung Vân Thư cong môi lên cười cười, ý cười lại chưa đạt đáy mắt, chỉ cười cho có lệ, chỉ vì không muốn tiếp tục hàn huyên. "Nghe nói ngươi có chuyện quan trọng?"
Hoa Thiên Thành cúi đầu trầm ngâm một lát, giương mắt hỏi, "Nghe nói Sở Trường Ca có đến tìm ngươi?"
Mộ Dung Vân Thư cả kinh, vậy tối hôm qua không phải mộng?!