Nhàn Thê Tà Phu

Quyển 1 - Chương 70: Thục Trung có một Bát Quái lâu

Thục Trung thành, nghĩa cũng như tên, vùng đất thuộc Thục Trung. Mộ Dung Vân Thư một đường ngựa không ngừng vó câu, ngày đêm không ngừng, rốt cuộc vào nửa tháng sau, đã đi tới Thục Trung thành. Nhưng nàng không có trực tiếp đến Lương vương phủ, mà là tìm một cái khách điếm ở trong Thục Trung thành. Khách điếm này không phải khách điếm bình thường, lịch sử đã lâu đời, thô tục một chút thì chính là nói rất rách nát rất cũ kỷ, dĩ nhiên, chỗ đặc biệt của nó không tại ở chỗ nó cũ rách, mà ở chỗ những khách nhân của nó, ngư long hỗn tạp, vả lại lui tới đều là người trong giang hồ.


Nó ở trên giang hồ còn có một cái tên khác —— Bát Quái lâu. Chỉ cần là chuyện xảy ra ở trên giang hồ, vô luận đại sự hay là chuyện nhỏ, cũng có thể ở chỗ này hỏi thăm được. Nhưng còn có một tiền đề là —— bà chủ phải xem ngươi thuận mắt.


Tất cả những chuyện về khách điếm này, đều là Lục Nhi từ người thuyết thư, cũng chính là Thần Ky lão nhân, nơi đó nghe được. Mộ Dung Vân Thư không cần dùng đầu óc nghĩ cũng biết, chuyện này nhất định là Thần Ky lão nhân cố ý thố lộ, mục đích chính là muốn dẫn nàng đến Bát Quái lâu. Về phần tại sao ông ta muốn dẫn nàng đến đó, Mộ Dung Vân Thư đoán không được, nhưng nàng có thể khẳng định, ở Bát Quái lâu có thể tìm được đáp án, cho nên nàng bỏ qua khách điếm thoải mái hạng sang, tiến vào Bát Quái lâu.


Mộ Dung Vân Thư vừa mới bước vào cửa, vốn là khách điếm ồn ào huyên náo, lập tức yên lặng, mọi người hoắc mắt một cái đứng lên, kính sợ nhìn nàng.
"Phu nhân, người đã đến rồi!" Đông hộ pháp từ trong đám người đi ra. Nam bắc Tây ba người theo sát phía sau.


Mộ Dung Vân Thư đầu tiên là ngẩn ra, sau đó hướng bọn họ khẽ mỉm cười, giống như những người bạn thân thiết chào hỏi nhau, lạnh nhạt nói: "Đã lâu không gặp." Sau khi Sở Trường Ca rời đi, nàng ở trong khuê phòng tìm được thuốc giải đoạt hồn đan, cùng khăn tay viết‘ chữ ’ sở đặt chung một chỗ, nàng đang lo không biết nên sử dụng như thế nào thì Đông Nam Tây Bắc bốn người đã đưa tới dược liệu khác, cũng các phương pháp giải độc. Từ đó về sau, nàng cũng không gặp lại bọn họ.


"Phu nhân cảm thấy một tháng trôi qua lâu, chúng tôi lại cảm thấy một tháng so sánh cùng hiện tại thật quá ít, còn không bằng một canh giờ bây giờ." Đông hộ pháp cũng cười, nhưng là cười khổ. Hắn không hiểu, vì sao sự tình gì đến nước này, phu nhân còn cười được.


Đông hộ pháp dĩ nhiên không biết, đối với Mộ Dung Vân Thư mà nói, cười cũng chỉ là một trong những vẻ mặt bề ngoài của nàng.
"Những người này là....." Mộ Dung Vân Thư nhàn nhạt quét nhìn mọi người trong khách điếm, sau đó nghi ngờ nhìn về phía Đông hộ pháp.


"Bọn họ là giáo đồ cùng bằng hữu ma giáo, đều là tới giúp phu nhân một tay, cứu giáo chủ." Đông hộ pháp giải thích.


Thì ra, đây chính là dụng ý của Thần Ky lão nhân. Đáng tiếc, nàng phải cô phụ dụng tâm lương khổ của lão nhân gia rồi."Các ngươi muốn cứu Sở Trường Ca, xin tự tiện." Nói xong, Mộ Dung Vân Thư phân phó Lục Nhi đi ghi danh vào ở.


"y da, có tiểu cô nương tính tình tốt tới. Khó trách người mắt cao hơn đầu như Sở Trường Ca kia cũng sẽ bị ngươi mê hoặc xoay vòng vòng." Lời còn chưa dứt, chỉ thấy một quả phụ khoảng gần năm mươi tuổi vẫn còn rất quyến rũ vặn eo lắc mông hướng Mộ Dung Vân Thư đi tới.


"Bà ấy chính là bà chủ của Bát Quái lâu, Vân Tứ Nương." Đông hộ pháp giới thiệu.
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy cười một tiếng, nói: "Thì ra là bà chủ, hạnh ngộ, hạnh ngộ."


"Thú vị, thật thú vị." Vân Tứ Nương chậm rãi vòng quanh Mộ Dung Vân Thư quay một vòng, từ trên xuống dưới quan sát nàng, nói: "Khí chất này mặc dù có chút lạnh lùng, nhưng không giống người vô tình vô nghĩa. Nhưng vì sao, Sở Trường Ca sinh tử chưa biết, ngươi vẫn còn cười được?"


Mộ Dung Vân Thư vốn chỉ là cười nhẹ theo phép lịch sự, nghe nghe bà ấy vừa nói như thế, chợt cười ra tiếng, "Nếu ta không biết Sở Trường Ca sống hay chết, ta cần gì phải tới?"
"Ngươi biết hắn đang nơi nào?" Vân Tứ Nương cực kỳ kinh ngạc.
Mộ Dung Vân chậm rãi chậm lắc đầu, nói: "Không biết."


Không biết chính là bình thường, ngay cả Bát Quái lâu bà ta cũng không biết tin tức, người bên ngoài càng không thể nào biết. Vân Tứ Nương lại hỏi: "Vậy ngươi làm sao biết sống chết của hắn?"


Sắc mặt Mộ Dung Vân Thư chợt nghiêm nghị, nói: "Bởi vì ta biết, tiểu Lương vương vẫn còn không dám đắc tội ta đến loại tình trạng đó."


Vân Tứ Nương không ngờ tới nữ tử trước mắt từ khi bước vào khách điếm từ đầu đến cuối vẫn luôn nhẹ nhàng này, lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, sợ run mấy giây mới vặn eo cười một tiếng, nói: "Tốt, tốt, tốt!"


Bà ta nói liên tục ba chữ ‘ tốt ’, nhưng Mộ Dung Vân Thư không biết có gì tốt, cũng không muốn biết, chỉ hỏi một câu, "Bà chủ nhìn ta có thuận mắt hay không?"


Vân Tứ Nương vừa ngẩn ra, sau đó cười nói: "Ta nếu xem ngươi không vừa mắt, ngươi bây giờ đã không phải đứng ở‘ bên trong ’ khách điếm nói chuyện với ta." Ngụ ý, người mà bà ta xem không vừa mắt, đừng mơ tưởng bước vào khách điếm nửa bước.


"Đa tạ." Mặc dù cũng không muốn cùng người khác cùng nhau hành động, nhưng, ở tại Bát Quái lâu, luôn là sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Ít nhất nàng có thể nghe nhiều một chút về chi tiết Sở Trường Ca vào Lương vương phủ.
"Ngươi vì sao cự tuyệt hổ trợ của bọn hắn?" Vân Tứ Nương lại hỏi.


"Thói quen." Có một loại người có thói quen hành động đơn độc, mà nàng vừa đúng chính là loại người này. Đến nay mới thôi, trừ Sở Trường Ca ra, còn không có bất cứ ai là người để nàng nguyện ý tới cùng tiến cùng lui. Dĩ nhiên, dưới tình huống bình thường cũng là nàng lui trước tiên.


Vân Tứ Nương nói: "Lương vương phủ cũng không đơn giản như ngươi nghĩ."
"Ta biết."
"Người đông thế mạnh, nhiều thêm một người là thêm một phần lực lượng."
Nhưng Mộ Dung Vân Thư lại không cho là đúng, lạnh nhạt nói: "Nhiều người lợi ích duy nhất, chẳng qua chỉ là nhiều miệng ăn cơm mà thôi."


Những lời này nếu là người khác nói ra, mọi người tâm cao khí ngạo như ma giáo đã sớm nổi giận, nhưng từ trong miệng Mộ Dung Vân Thư nói ra, lại không có bất luận kẻ nào bày tỏ bất mãn.


Đông hộ pháp nói: "Nếu phu nhân cố ý như thế, thuộc hạ liền để cho bọn họ chờ ở khách điếm đợi lệnh. Nhưng mà bốn người thuộc hạ đã từng thề ở trước mặt giáo chủ bất cứ lúc nào chỗ nào, chỉ cần gặp phải phu nhân, chắc chắn liều chết bảo vệ. Cho nên, kính xin phu nhân gắng gượng, để cho chúng tôi đi theo ngài."


"Úi chà, úi chà......" Vân Tứ Nương khinh bạc mà cười nói: "Đường đường hộ pháp của ma giáo, lại xin bán mạng cho một nữ nhân."


"Nếu Giáo chủ nhìn trúng Vân Tứ Nương, chúng tôi cũng sẽ xin vì ngươi bán mạng." Nói câu nói này chính là Nam hộ pháp, vẻ mặt dị thường lạnh nhạt. Nhìn ra được, hắn rất không cao hứng giọng nói khinh bạc đó của Vân Tứ Nương.


Vân Tứ Nương cười ha hả nói: "Chỉ tiếc ta không có gia tài Bạc Vạn, không được lọt vào mắt xanh của Sở giáo chủ."


Mộ Dung Vân Thư nghe vậy khẽ nhíu mày, mặc dù nghe được Vân Tứ Nương là nói đùa, nhưng không biết có phải ảo giác hay không, nàng cảm giác, trong lời nói của Vân Tứ Nương mang theo gai nhọn.


Không chỉ có Mộ Dung Vân Thư, tất cả mọi người tại chỗ nghe được trong lời nói của Vân Tứ Nương là không có thiện ý, trong nháy mắt, đeo đao rút đao, cầm kiếm rút kiếm, không khí trở nên khẩn trương. Một người mặt đầy râu chợt vỗ bàn, nói: "Vân Tứ Nương, xin ngươi chú ý lời nói!" Người râu rậm dùng một chữ‘ xin ’, hiển nhiên trong lòng đối với Vân Tứ Nương vẫn có chỗ kiêng kị, không dám quá lỗ mãng.


Vân Tứ Nương cười ha hả, nói: " Vân Tứ Nương ta vốn là người thô lỗ, không phải là tiểu thư gì, làm sao hiểu được cái gì gọi là lựa lời......" Còn chưa có nói xong, một thanh lãnh thương liền hướng mặt bà đâm tới. Vân Tứ Nương nhanh nhẹn xoay người, tránh khỏi một kiếm này, nụ cười trên mặt cũng biến mất, cả giận nói: "Cố Bắc Xuyên, ngươi đây là có ý gì?!"


Bắc hộ pháp cũng thay đổi phản ứng có chút chậm lụt đáng yêu thường ngày, mặt lạnh lùng nói: "Đối với phu nhân bất kính, liền, nên, chết!"
Nghe vậy, Vân Tứ Nương nở một nụ cười, nói: "Người ta là chánh chủ nhân cũng không giận, ngươi giận cái gì?"


Lúc này Mộ Dung Vân Thư coi như đã hiểu dụng ý của Vân Tứ Nương —— Bà ta là đang thử dò xét mình. Vì vậy Mộ Dung Vân Thư ý bảo Bắc hộ pháp thu hồi Lãnh thương, sau đó đối với Vân Tứ Nương nói: "Bà chủ muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi."


"Ngươi quả nhiên rất thông minh, rất tốt, ta thích người thông minh." Vân Tứ Nương ngoắt eo một cái, đi tới phía sau quầy, ngón tay thon dài ở bàn tính‘ ba ba ’ mấy cái, sau đó lưu loát ngẩng đầu lên nói: "Năm ngàn lượng bạc trắng, ta tặng cho ngươi một phần đại lễ."
"Đại lễ gì?"


"Phương pháp ẩn vào Lương vương phủ." Vân Tứ Nương mặt đắc ý. Đương kim trên đời, trừ bà ra, không có người thứ hai biết mật đạo kia. Bà ta vốn là cũng không muốn xen vào việc của người khác, nhưng tính tình của Mộ Dung Vân Thư này, thật hợp khẩu vị với bà ta. Giàu nhất thiên hạ, quyền nghiêng giang hồ, còn có thể không quan tâm hơn thua, không kiêu ngạo không nóng nẩy, tính khí tốt như vậy, người có tu dưỡng tốt như vậy, bà nghĩ, cho dù ai cũng sẽ muốn cùng kết giao thôi. Chỉ là, cho dù anh em ruột cũng phải tính toán cho rõ ràng nên thu bạc, thì vẫn phải nên thu......


Mộ Dung Vân Thư còn tưởng rằng là đại lễ gì, thì ra chẳng qua chỉ là vào phương pháp Lương vương phủ mà thôi. Trong lòng mặc dù thất vọng, nhưng Mộ Dung Vân Thư cũng không biểu hiện đến trên mặt, mà cái chỉ cười nói: "Chỉ tiếc tiền của ta tuy nhiều, cũng không đồng ý chi năm ngàn lượng bạc trắng này."


"Ngươi chê đắt?" Vân Tứ Nương nhíu mày. Bà bán tin tức, chưa bao giờ cò kè mặc cả.
Mộ Dung Vân Thư không nói đắt cũng không nói không mắc, chỉ nói: "Năm ngàn lượng bạc trắng mua một cái tin cũng không đắt, nhưng mua một tin tức đối với mình không dùng được, cũng không phải tác phong của ta."


"Không mua tin tức của ta, vậy ngươi định vào Lương vương phủ như thế nào?"
"Đưa lên bái thϊế͙p͙, từ cửa lớn đi vào." Mộ Dung Vân Thư nói không chút để ý, thật giống như vào Lương vương phủ cũng đơn giản giống như đi dạo ở vườn rau xanh của mình.


"Từ cửa lớn đi vào?" Vân Tứ Nương không dám tin hét to. Nha đầu này không phải thuốc uống quá nhiều, chính là chưa ăn thuốc. Tiểu Lương Vương rõ ràng biết nàng là tới cứu người, sao lại để nàng đi vào?


"Lương vương nếu lịch sự một chút, còn có thể thay ta mở tiệc rượu đón gió." Mộ Dung Vân Thư nói câu nói này thì đáy mắt lạnh như băng dị thường. Tiểu Lương vương nếu trăm phương ngàn kế ép nàng, tự nhiên sẽ không đem nàng chận ngoài cửa.


Vân Tứ Nương bị sự cường thế của nàng làm giật mình, thật lâu không thể nói. Bà phát hiện, nữ tử nhìn như nhu nhược trước mắt này, trên người lại có một khí chất bậc cân quắc không thua đấng mày râu, làm bà mặc cảm.


Hôm sau, Mộ Dung Vân Thư quả thật hướng Lương vương đưa bái thϊế͙p͙, mà Lương vương cũng đúng như nàng suy nghĩ, mở một tiệc rượu, đưa kiệu lớn tám người khiêng mời nàng vào phủ.


"Sớm biết Mộ Dung tiểu thư sẽ đến Thục Trung, Bổn vương chắc chắn sẽ đến cửa thành tự mình nghênh đón." Lão Lương Vương cười ha hả nói.


"Vương gia quá khách khí." Mộ Dung Vân Thư khiêm tốn cười nói. Khóe mắt dư quang cố ý làm như vô tình liếc về phía tiểu Lương vương sau lưng lão Lương vương."Vãn bối cách nơi đây, nghe nói bên trong Lương vương phủ cò lầu vàng gác ngọc, so hoàng cung còn tráng lệ hơn rất nhiều, sinh lòng tò mò, cho nên mạo muội tới quấy rầy, mong rằng Vương gia tha lỗi."


"Đâu có đâu có." Lão Lương vương híp mắt cười to, cười đến dị thường gian manh giảo hoạt, "Mộ Dung tiểu thư nếu muốn đến thăm vương phủ, không ngại cứ trong phủ ở lâu thêm mấy ngày này."


Mộ Dung Vân Thư đang có ý đó, liền thuận nước đẩy thuyền, "Vậy vãn bối liền cung kính không bằng tòng mệnh." Vào ở Lương vương phủ, chuyện kế tiếp sẽ dễ làm hơn nhiều.