Nhàn Thê Tà Phu

Quyển 1 - Chương 34: Sự việc đã bại lộ

Đang suy nghĩ cách đối phó, trên cổ chợt truyền đến cảm giác lạnh như băng. Không đợi Mộ Dung Vân Thư hồi hồn, liền nghe Lý Đao ở bên cạnh cao giọng nói, "Sở Trường Ca, nếu không thúc thủ chịu trói, ta sẽ giết Mộ Dung Vân Thư!"


Sở Trường Ca chợt dừng tay, trầm giọng nói: "Lý Đao, nếu ngươi không muốn toàn bộ Côn Luân phái của ngươi tất cả cùng bị tận diệt, thì cút xa cho ta."


Lý Đao bị dọa đến tay run lên, đao phong vô tình sượt qua da Mộ Dung Vân Thư, làm tràn ra máu tươi. Mộ Dung Vân Thư đau đến cau mày, từ nhỏ đến lớn, đừng nói bị thương ngoài da, ngay cả va đụng nhỏ đều chưa từng có, người này thế nhưng dùng đao làm bị thương cổ của nàng, thật sự đáng ghét đến cực điểm.


Lục Nhi cũng sợ tới mức hoa dung thất sắc, thét to: "Chảy máu, tiểu thư chảy máu rồi!"
Sở Trường Ca vốn là còn chưa có thấy nàng bị thương, vừa nghe Lục Nhi nói như vậy, sát khí dâng lên cao, trường kiếm trong tay lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai bay ra, đâm trúng Lý Đao, một kiếm xuyên qua cổ họng.


Lý Đao bộ mặt khϊế͙p͙ sợ, chữ ‘ngươi’ còn chưa nói hoàn chỉnh, đã ngã xuống đất bỏ mình.
Sở Trường Ca chậm rãi bước về phía Mộ Dung Vân Thư, mỗi một bước đi, những thứ giang hồ đại hiệp còn lại kia liền lui về phía sau một bước."Nàng không sao chứ?" Hắn thấp giọng hỏi.


Mộ Dung Vân Thư lần đầu nghe hắn dùng giọng nói thật tình cùng nghiêm túc như thế nói chuyện với nàng, trong đầu thoáng chút thất thần, sau đó hơi hốt hoảng lắc đầu, "Ta không sao."


"Không có việc gì là tốt." Sở Trường Ca như là muốn xác nhận nàng thật sự không sao nhìn nàng mấy giây rồi mới xoay người nhìn Huyền Không Đại Sư, nói: "Uy hϊế͙p͙ nữ tử yếu đuối vô tội tay không tấc sắt như thế, chính là tác phong của danh môn chính phái các ngươi sao?"


Mặt Huyền Không Đại Sư lộ vẻ lúng túng, "Cách làm của Lý thí chủ xác thực có chút không quân tử."
Sở Trường Ca cười lạnh, một đám ngụy quân tử.


Chợt, Lâm Thủy Nhi từ trong đám đại hiệp kia nhảy ra, nói: "Mộ Dung Vân Thư chẳng phải vô tội! Nàng ta bí mật thông đồng với sơn tặc, cướp tiêu xa Trấn Viễn tiêu cục của chúng tôi, tội ác tày trời!"
Huyền Không Đại Sư kinh hãi, "Mộ Dung tiểu thư, Phương phu nhân nói là thật hay không?"


Mộ Dung Vân Thư dùng khăn tay quấn lại chỗ chảy máu, lạnh nhạt nói: "Không sai, là ta thông báo sơn tặc cướp xe tiêu."


Lời vừa nói ra, toàn trường đều kinh hãi. Chỉ có Phương Hồng Phi thần sắc quỷ dị, lôi kéo ống tay áo của Lâm Thủy Nhi ngăn cản nàng ta tiếp tục gây chuyện."Thủy nhi, chuyện đều đi qua rồi, cũng không cần khơi gợi lại chuyện xưa để làm khó Vân Thư."


Lâm Thủy Nhi hất tay của hắn ra, hừ lạnh một tiếng, nói: "Vân Thư, Vân Thư, gọi thật thân thiết. Đáng tiếc ngươi xem nàng ta là người, nàng ta lại không xem ngươi là người!"
"Thủy nhi!" Phương Hồng Phi trầm mặt quát lớn.


Lâm Thủy Nhi không để ý tới hắn, cố ý nhìn về hướng Vân Thư đòi ý kiến. Gương mặt Mộ Dung Vân Thư vẫn bình thản, hoàn toàn không có lấy một chút quẫn bách hay luống cuống khi ‘sự việc đã bại lộ ’.


Huyền Không Đại Sư mặt nặng nề chậm rãi lắc đầu, thở dài nói: "Mộ Dung tiểu thư, người cùng Trấn Viễn tiêu cục có thâm cừu đại hận gì, phải làm loại chuyện thương thiên hại lý này."


Mộ Dung Vân Thư cười nhạt, nói: "Thâm cừu đại hận thì không có, chẳng qua là Trấn Viễn tiêu cục chưa được ta cho phép, đem thứ thuộc về Mộ Dung phủ ta mang đi, ta xem không được mà thôi."
"Theo người nói như vậy, vật mà Trấn Viễn tiêu cục áp tiêu là thứ thuộc về Mộ Dung phủ?"


"Không sai. Ta thông báo các lộ sơn tặc đi cướp tiêu, cũng chỉ là đem thứ thuộc về ta đưa cho người khác mà thôi, sao lại được xem là tội ác tày trời đây?" Mộ Dung Vân Thư nói.


"Ngươi nói láo!" Lâm Thủy Nhi chỉ vào mũi Mộ Dung Vân Thư kêu to, "Cha ta áp tiêu rõ ràng là tài vật của Danh Kiếm Sơn Trang! Tướng công, ngươi tới làm chứng đi."
"Thủy nhi, thôi, trở về đi thôi. Danh Kiếm Sơn Trang chúng ta cùng Mộ Dung phủ là thế giao, nàng cũng không cần tiếp tục làm khó Vân Thư." Phương Hồng Phi nói.


Mộ Dung Vân Thư khẽ cười một tiếng, vẻ mặt thật là vui vẻ, nói: "Không sao, ngươi cứ tự tiện làm khó. Kết giao với Danh Kiếm Sơn Trang là vết nhơ lớn nhất của Mộ Dung phủ ta, trở mặt ta cầu còn không được."


"Ngươi......" Phương Hồng Phi nổi đóa, đang muốn nổi giận, thế nhưng đảo mắt lại nhẫn nhịn, đổi giọng ôn tồn nói: "Vân Thư, chúng ta dầu gì cũng đã từng đính thân, nàng cần gì phải nói chuyện quyết tuyệt như vậy."


Mộ Dung Vân Thư hờ hững nói: "Phương thiếu hiệp, xin ngươi không nên nhắc nhở ta phạm sai lầm lần nữa."
Phương Hồng Phi không thể giữ thể diện nổi nữa, cắn răng nghiến lợi, "Mộ Dung Vân Thư, ngươi đừng quá phận."
"Ta còn có thể càng quá phận hơn một chút. Ngươi tin hay không?" Mộ Dung Vân Thư nói.


"Ngươi có ý gì?!" Phương Hồng Phi chợt có loại dự cảm không may.
Mộ Dung Vân Thư không trả lời hắn, mà là ngược lại nhìn về phía Lâm Thủy Nhi, nói: "Phương phu nhân, ngươi có dám hỏi Phương thiếu hiệp, tiêu vật mà Trấn Viễn tiêu cục áp rốt cuộc là cái gì hay không?"


"Hỏi thì hỏi!" Lâm Thủy Nhi nói: "Tướng công, mấy xe tiêu vật kia rốt cuộc là cái gì? Tại sao còn phải phân những lộ tuyến khác nhau?"
"Chuyện này......" Phương Hồng Phi ấp a ấp úng, "Chuyện này...... ta...... ta cũng không biết."
"Ngươi không biết? Nhưng những thứ tiêu vật kia rõ ràng là ngươi......"
"Đừng nói ahhh... Thủy nhi."


Mộ Dung Vân Thư cười lạnh, "Nếu Phương thiếu hiệp không tiện mở miệng, vậy ta sẽ nói cho mọi người biết. Vật mà Trấn Viễn tiêu cục nhận áp tiêu, là năm ngàn vạn lượng bạc trắng."


Lời còn chưa dứt, mọi người cũng hút một ngụm khí lạnh. Năm ngàn vạn lượng bạc trắng! Bao nhiêu đó có thể mua bao nhiêu cái Danh Kiếm Sơn Trang rồi.
Yên lặng mấy giây sau, mọi người bắt đầu bàn tán ầm ĩ.
"Danh Kiếm Sơn Trang tại sao có thể có nhiều bạc trắng như vậy?"


"Đúng vậy đó. Năm ngàn vạn lượng bạc trắng cũng không phải là số lượng nhỏ."
"Mất một khoản bạc lớn như vậy, sao lại không hề nghe Danh Kiếm Sơn Trang nhắc qua? Trên giang hồ cũng không có chút động tĩnh gì."
"Chẳng lẽ là có tật giật mình? Chẳng lẽ số bạc trắng kia thật sự là của Mộ Dung phủ hay sao?"


"Nói có lý. Mộ Dung phủ Phú Khả Địch Quốc, chỉ là năm ngàn vạn lượng thì không có gì đáng nói."
"Nhưng bạc của Mộ Dung phủ tại sao lại ở Danh Kiếm Sơn Trang chứ?"
Mọi người ngươi một lời ta một câu, tất cả đều đoán không ra khúc mắc gì trong đó.


Mộ Dung Vân Thư nhẹ nhàng gở khăn tay xuống, cổ có một vết thương nhàn nhạt đã kéo màn, nàng đem khăn đưa cho Lục Nhi, sau đó cong môi cười một tiếng, nói: "Năm ngàn vạn lượng bạc trắng kia, là của hồi môn mà Mộ Dung phủ đưa đến Danh Kiếm Sơn Trang. Chỉ tiếc, Phương thiếu hiệp để ý sính lễ, lại nhìn không trúng Mộ Dung Vân Thư ta, vì vậy thoái hôn, lại không trả của hồi môn lại. Mặc dù Mộ Dung phủ ta không thiếu chút bạc này, nhưng gặp gỡ loại hành vi vô sỉ như vậy, cũng không thể im hơi lặng tiếng, tiện nghi cho tiểu nhân."