Nhàn Thê Tà Phu

Quyển 1 - Chương 30: Giang Hồ Khách điếm

Lâm Thủy Nhi trừng mắt đi về phía Mộ Dung Vân Thư, nói: "Điều kiện thứ nhất bước vào Giang Hồ khách điếm chính là, phải là người trong giang hồ. Ngươi đúng sao?"
"Không phải."
"Vậy ngươi còn không mau đi?" Lâm Thủy Nhi mặt mất hứng đuổi người.


Mộ Dung Vân Thư nhàn nhạt nhìn Phương Hồng Phi bên cạnh nàng ta một cái, sau đó hỏi các hộ pháp sau lưng, "Giang Hồ khách điếm là Danh Kiếm Sơn Trang, hay là Trấn Viễn tiêu cục mở hay sao?"
"Đều không phải. Giang Hồ khách điếm này là một đệ tử tục gia Thiếu Lâm mở." Đông hộ pháp đáp.


Mộ Dung Vân Thư hỏi tiếp, "Thiếu Lâm tự thu nữ đồ đệ sao?"
"Không thu." Tây hộ pháp đáp.
Nghe vậy, Mộ Dung Vân Thư như là bừng tỉnh, nói: "Xem ra là Lâm phu nhân quản quá nhiều." Giọng nói tương đối bình thản, thật giống như đang nói ‘ hiện tại khí trời cũng không tệ lắm ’.


Bộ mặt Lâm Thủy Nhi đỏ như táo, há miệng ấp úng thật lâu, muốn phản bác rồi lại không thể nào phản bác, muốn gây gổ nhưng đối phương mang dáng vẻ bình dị gần gũi khiến cho nàng ta dù nói thêm một câu cũng là cố tình gây sự. Thật là tức không có chỗ phát! Lâm Thủy Nhi hung hăng trừng Phương Hồng Phi một cái, cả giận nói: "Còn không mau đi vào, ngây ngốc tại nơi đó làm cái gì!"


"Thủy nhi, nàng đừng tức giận. Ai cũng biết, Mộ Dung Vân Thư này nói chuyện rất độc mồm, nàng đừng chấp nhặt với cô ta." Phương Hồng Phi một mặt nói an ủi, một mặt theo nàng ta đi vào khách điếm.


Mộ Dung Vân Thư không lên tiếng, chờ bọn hắn đi ra mấy bước xa, sau đó mới nhíu mày hỏi Lục Nhi, "Lời của ta rất độc sao?"
"Vô cùng!" Lục Nhi trọng trọng gật đầu.
"Có sao?" Nàng rõ ràng đối với người nào cũng rất khách khí.
"Có!" Đông, Nam, Tây, Bắc Tứ Đại Hộ Pháp trăm miệng một lời.


Mộ Dung Vân Thư nghe vậy cổ quái liếc bọn họ một cái, nói: "Xem như ta nói chuyện thật sự rất độc, các ngươi cũng không cần giả bộ anh em sinh tư như vậy."


"......" Cái này gọi là tâm linh tương thông. Bốn người một trận nghẹn lời, nhìn lẫn nhau, sau đó đồng loạt lộ ra biểu tình phỉ nhổ, thầm nghĩ: Cùng ba kẻ này chung một cha mẹ, còn không bằng từ trong kẽ đá chui ra, làm một cô nhi trời sanh.


Trong lúc mọi người đang theo đuổi tâm tư của mình, đột nhiên nghe trước mặt truyền đến một thanh âm thật lạnh thật lạnh --"Vô danh tiểu tốt, thứ cho không tiếp đãi."
Mộ Dung Vân Thư theo tiếng nhìn, chỉ thấy một thiếu niên sắc mặt thối con hơn cả Nhϊế͙p͙ Thanh ở ngay cửa lớn khách điếm, ngăn phu thê Phương Hồng Phi lại.


"Ta là Thiếu Trang Chủ Phương Hồng Phi của Danh Kiếm Sơn Trang, vị này là phu nhân của ta, Đại Tiểu Thư của Trấn Viễn tiêu cục, giang hồ đệ nhất mỹ nhân, Lâm Thủy Nhi." Phương Hồng Phi vô cùng kiêu ngạo mà tự giới thiệu mình.


Thiếu niên kia lại ngoảnh mặt làm ngơ, lập lại lần nữa, "Vô danh tiểu tốt, thứ cho không tiếp đãi, xin rời đi."
"Ngươi ngay cả Danh Kiếm Sơn Trang cùng Trấn Viễn tiêu cục cũng không nghe nói qua?" Phương Hồng Phi trầm mặt nói.


"Trang chủ Danh Kiếm Sơn Trang cùng Tổng Tiêu Đầu Trấn Viễn tiêu cục có thể vào ở, những người khác xin tự giác rời đi." Ngụ ý, cha ngươi có bản lãnh không có nghĩa là ngươi có bản lãnh, xin phiền có thể cút bao xa thì cút bấy xa.


Phương Hồng Phi giận tím mặt, "Giọng điệu thật lớn! Ta hôm nay nhất định không ở Giang Hồ khách điếm này không chịu, xem ngươi có thể làm gì được ta!" Nói xong, bắt đầu xông vào. Sau mười hiệp, ngay cả góc áo của thiếu niên kia cũng không chạm được, phách lối trên mặt lúc này mới rút đi, hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai?"


" Nô bộc của khách điếm."
"Ta không tin. Một nô bộc của khách điếm làm sao có võ công cao thâm như thế?"
Thiếu niên trước mặt không có biểu tình, lạnh lùng nói: "Là võ công của ngươi quá kém."


Phương Hồng Phi giận đến mức mặt cũng xanh mét, nâng kiếm muốn đấu thêm mười hiệp, đối phương lại không thèm nhìn hắn một cái, đi tới chân thành nói với Mộ Dung Vân Thư, "Mộ Dung tiểu thư, mời vào, phòng khách đã chuẩn bị xong."
Mộ Dung Vân Thư khẽ gật đầu, "Đa tạ."


Lâm Thủy Nhi vừa thấy sự đãi ngộ khác biết này, lòng tự ái bị đả kích nghiêm trọng, vì vậy kêu gào: "Tại sao nàng ta có thể vào? Nàng ta cũng không phải là người giang hồ!"


"Vì nàng là Mộ Dung Vân Thư." Một thanh âm trẻ tuổi tràn đầy nụ cười từ bên trong truyền đến. Người tới là áo gai vải thô một thân màu xám tro, vô cùng phù hợp với ‘khí chất giang hồ’ mà Mộ Dung Vân Thư nghĩ. Trừ bản thân, hắn còn cùng một gian khách điếm có ‘dung mạo giang hồ’ vô cùng hòa hợp này.


Mộ Dung Vân Thư nghĩ, nếu nói là người này không phải là lão bản của Giang Hồ khách điếm, vậy thì thật là thiên lý bất dung.
"Mộ Dung tiểu thư, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu. Tại hạ họ Lý tên Vô Nại, là lão bản khách điếm này." Lý Vô Nại cười ha ha chào hỏi Mộ Dung Vân Thư.


Lý Vô Nại? May mà Đại Nghiệp Vương Triều không có tên này xuất hiện nhiều. Mộ Dung Vân Thư hướng hắn khẽ mỉm cười, "Đại danh của Lý công tử, ta lại là lần đầu tiên nghe nói."
(Vô Nại = Bất đắc dĩ, tên trong truyện này toàn người đặc biệt =))


Lý Vô Nại sửng sốt, sau đó cười ha hả, "Có ý nghĩa, có ý nghĩa, ánh mắt của người kia quả nhiên không tầm thường, đệ muội rất đặc biệt."
Đệ muội? Mộ Dung Vân Thư đang hoang mang, chỉ nghe ba chữ cực kỳ lười biếng từ bên phải phía trên truyền đến --"Là chị dâu."
Sở Trường Ca!


Mộ Dung Vân Thư theo bản năng nhìn qua, vừa đúng lúc bốn mắt chạm vào nhau, hốt hoảng trong nháy mắt, sau đó nàng ổn định tâm thần, thu hồi tầm mắt, chờ hắn xuống lầu.


Sở Trường Ca vừa tong thả xuống lầu, vừa cười oán giận nói: "Phu nhân tới thật muộn, hại vi phu không có cách nào giết thời gian, liền cùng nam tử họ Lý kia kết nghĩa, thật là không thú vị."


Lý Vô Nại bộ mặt hắc tuyến, hắn mới là người bị hại có được hay không! Về sau cũng không biết còn có ai dám tới ở ‘hắc điếm’ của hắn không. Kết huynh đệ với một người khác họ, lòng dạ hiểm độc như vậy, tiền cũng không biết sẽ thất thoát bao nhiêu. Thua thiệt, thật thua thiệt!


Ngược lại với vẻ bực bội vỗ ngực liên tục của Lý Vô Nại, Mộ Dung Vân Thư biểu hiện tỉnh táo dị thường, nàng lạnh nhạt nói: "Bái thiên địa cũng không phải không thú vị."
Bái, thiên, địa?! Lý Vô Nại cảm giác mình bị sấm sét trúng rồi.


Sở Trường Ca môi mỏng nhẹ cong, gương mặt tuyệt mỹ khẽ cong thành một nụ cười tà tứ, "Không nghĩ tới phu nhân lại có linh tương thông cùng vi phu như vậy. Đã thế, không bằng...... Thừa dịp hiện tại náo nhiệt, mình cũng bái thiên địa đi thôi."


Người nào đó lại bắt đầu bộc lộ tính cách nghe không hiểu tiếng người rồi. Mộ Dung Vân Thư quyết định không cùng nam tử vị thành niên so đo, tác phong độ lượng, đối với thái độ lần này lựa chọn không nhìn.