Hoa Dạ Ly đợi năm ngày cũng không thấy Sở Trường Ca hạ cố quay lại một lần, lại nhận được tin lương thảo bị đốt.
“Đang yên lành sao lại bị đốt? Nói cho rõ ràng đi!” Hoa Dạ Ly trầm giọng hỏi tướng lĩnh đang báo cáo.
“Không có bất kỳ dấu vết bị xâm nhập nào, mạt tướng sợ là do Thiên Hoả”.
“Nói bậy! Bổn vương ra lệnh cho ngươi phải lập tức điều tra rõ nguyên nhân, còn nói lung tung, xử lý theo quân pháp!”
“Dạ, dạ” tướng lĩnh báo tin vội vàng lui xuống như chạy trốn.
Hoa Dạ Ly căm giận đấm một quyền xuống mặt bàn, trầm ngâm hồi lâu, nói: “Theo quân sư thì chuyện này do người nào làm?”
“Sở Trường Ca”, quân sư Từ Hộc bình tĩnh nói.
“Bổn vương cũng cho là như thế. Trừ hắn ra, không còn người khác”. Hoa Dạ Ly nắm chặt quả đấm, cao giọng nói: “Người đâu, đến đại doanh Yến quân thăm dò Sở Trường Ca”.
Không đợi binh sĩ bên ngoài doanh trướng trả lời, một âm thanh lười biếng từ bên ngoài truyền đến: “Không cần phải điều động binh sĩ, Sở mỗ đợi đã lâu”. Lời vừa dứt, đã thấy Sở Trường Ca đến trước mặt đám người Hoa Dạ Ly, Hồ Bá Cách.
“Lương thảo là do ngươi đốt?”. Giọng điệu Hoa Dạ Ly không phải là nghi vấn mà là khẳng định.
Sở Trường Ca nhếch môi cười, nói: "Chính xác, là ta đốt."
Trong nháy mắt, mặt Hoa Dạ Ly trở nên lạnh nhạt, nói: “Không phải ngươi muốn gặp con trai sao?”
“Không phải việc của ngươi”. Sở Trường Ca ung dung cười nói: “Việc ngươi nên quan tâm là xem sau khi lương thảo bị đốt còn có thể cầm cự được bao lâu. À, quên nói cho ngươi biết, tính toán ngày tháng thì bốn kho lương thực ở Thục Châu cũng đã hoá thành tro bụi rồi”.
Hoa Dạ Ly nghe vậy hoảng hốt. Một kho lương bị đốt coi như không hề hấn gì. Hắn có thể bổ sung lương thực từ Thục Châu, nhưng nếu kho lương ở Thục Châu cũng bị đốt thì hắn thật sự không có lối thoát rồi.
“Sợ? Đáng ra ngươi phải biết sợ từ sớm”. Trên mặt Sở Trường Ca nở nụ cười ấm áp như gió xuân, nhưng ngược lại ánh mắt lại tràn đầy hàn khí.
Hoa Dạ Ly hất hàm dưới lên nhìn thẳng hắn, “Trên đời này không ai lòng dạ độc ác hơn ngươi!”.
Sở Trường Ca vẫn duy trì tư thái cao cao tại thượng, đáy mắt lạnh như băng càng thêm phần hàn khí, mang khí thế huỷ thiên diệt địa: “Lòng dạ độc ác của ngươi, ta đã biết. Nhưng “tâm ngoan thủ lạt” của ta, ngươi lại chưa từng biết rõ. Ta có thể nói cho ngươi hay, Sở Trường Ca ta chỉ chịu để cho một người uy hϊế͙p͙, mà người đó không phải là ngươi. Ngoài nàng ra, có ý đồ cố gắng uy hϊế͙p͙ ta, kết quả chỉ có một---- chết”
Hoa Dạ Ly cũng không lùi bước, cùng hắn đối chọi gay gắt. “Ngươi có thể giết ta ngay lập tức. Trên đường xuống hoàng tuyền, có người cùng ta làm bạn cũng không thấy tịch mịch”.
“Ngươi yên tâm, ta khó có thể hận một người đến thấu xương, sẽ không để cho hắn chết nhẹ nhàng như vậy”. Sở Trường Ca cười tà tứ một tiếng, nói: “Ta chờ ngươi phải cầu xin ta”. Dứt lời liền xoay người rời đi.
Hoa Dạ Ly kinh ngạc đứng im tại chỗ, bị Sở Trường Ca ra tay bất ngờ không kịp trở tay. Trận đấu này, hắn bị bại trận rối tinh rối mù. Bây giờ lương thảo chỉ đủ chống đỡ ba ngày. Kho lương thực ở gần đây thì lại bị đốt, mà bốn kho thóc ở Thục Châu xa xôi, cho dù có may mắn thoát nạn, muốn điều động lương thực từ đó cũng phải mất ít nhất mười ngày nửa tháng, căn bản không còn kịp nữa.
"Tình hình này là lâm vào đường cùng rồi, quân sư nói xem Bổn vương nên làm thế nào cho phải?" Hoa Dạ Ly khổ não hỏi.
Từ Hộc lại nhàn nhã cười nói: "Cũng chưa hẳn là cùng đường".
Hoa Dạ Ly thấy thế có chút vui mừng, "Chẳng lẽ quân sư có diệu kế?"
Từ Hộc nói: "Diệu kế thì không có. Nhưng không biết Vương gia còn nhớ rõ không, mấy ngày trước đây, kho lương truyền tin báo lương thảo nguy cấp, cần điều động lương thực từ Thục Châu đến?”
"Nhớ. Bổn vương đã phê chuẩn việc đó". Hoa Dạ Ly nói: "Nhưng việc đó cùng chuyện này có quan hệ gì?"
Từ Hộc nói: "Theo thần phỏng đoán, số lương thảo đó hiện tại vẫn còn đang trên đường".
Hoa Dạ Ly kinh hãi, “Ý của quân sư là, số lương thảo kia bây giờ không ở kho lương Thục Châu, cũng không có trong kho thóc bị đốt?” Không đợi Từ Hộc trả lời, hắn lại nói: “Lập tức sai người đi tiếp ứng, đem lương thảo trực tiếp vận chuyển tới doanh trại, nhất thiết phải đảm bảo không có việc gì xảy ra!.
Từ Hộc nói: "Chuyện này Vương gia cứ yên tâm, thần sẽ an bài xong xuôi. Nhưng còn một chuyện......".
"Ngươi cứ nói thẳng ra".
"Vâng", Từ Hộc nói: "Có số lương thảo kia, tuy rằng chúng ta không đến mức cạn kiệt lương thực ngay lập tức, nhưng cũng không cầm cự được bao lâu."
" Dài nhất có thể được bao lâu?"
"Một tháng." Từ Hộc nói: "Ở nơi này, muốn trong vòng một tháng gom góp đủ lương thực cho một trăm vạn tướng sĩ sinh tồn, chỉ có một cách...”, Tử Hộc không nói hết, bởi hắn tin Hoa Dạ Ly có thể hiểu hắn muốn nói gì.
Hoa Dạ Ly trầm mặc trong chốc lát, nói: "Ngươi lui xuống đi. Chuyện này ta tự có suy tính."
Từ Hộc gật đầu rời đi, ra khỏi doanh trướng, không nhịn được, quay đầu lại, nói: "Vương gia, đối nghịch với Sở Trường Ca, thực sự không phải là việc làm sáng suốt."
Hoa Dạ Ly nghe vậy thần sắc trầm xuống, nói: "Đừng để ta nghe những lời đó một lần nữa”.
"Vương gia......"
"Đi làm chuyện ngươi nên làm đi."
Từ Hộc còn muốn khuyên can, nhưng thấy Hoa Dạ Ly một bộ quyết không lay chuyển, liền thở dài một hơi, nói: "Vâng". Ra khỏi doanh trướng của Hoa Dạ Ly, Từ Hộc ngửa đầu thở dài một hơi, nhìn vào hư không buồn bã hồi lâu, mới cất bước rời đi. "Ý trời, ý trời mà!"
"Từ quân sư biết được thiên cơ?” Hồ Bá Cách từ bên cạnh bước lên đi song song với Từ Hộc.
Từ Hộc không trực tiếp trả lời Hồ Bá Cách, than thở một tiếng, không thể làm gì khác hơn lắc đầu nói: “Hành động theo cảm tính, khó thành người tài.”
Hồ Bá Cách nghe vậy, từ sâu trong đáy mắt chợt loé lên, không biến sắc hỏi: “Theo quân sư thì ai có thể thành người tài?”
Từ Hộc hơi ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn về phía hắn, "Ngươi hỏi như vậy là có ý gì?”
Hồ Bá Cách cười ha hả, nói: "Không có gì, chỉ là muốn nghe cao kiến của quân sư một chút".
Từ Hộc chăm chú nhìn hắn dò xét một hồi rồi nói: “Bất kể là ai thành người tài, Vương gia mới là chủ nhân của chúng ta”.
"Quân sư nói rất đúng." Hồ Bá Cách gật đầu ha ha cười.
*
Ở trên biển phiêu dạt nhiều ngày, cuối cùng cũng được lên bờ. Bước chân lên mặt đất vững chãi, Mộ Dung Vân thư cảm thấy ”thần thanh khí sảng”, tinh thần phấn chấn, cho dù là trời âm u giăng đầy mây đen thì trong mắt nàng cũng là trời xanh mây trắng, ánh nắng chan hoà. Cuối cùng đã tới Trung Nguyên. Trung Nguyên là địa bàn của nàng nha.
“Không nên nghĩ bậy nghĩ bạ, nếu không cẩn thận, ta không khách sáo với ngươi!” ’Sở Tích Nguyệt’ thấy Mộ Dung Vân Thư vừa xuống thuyền tâm tình có vẻ rất tốt, liền lên tiếng đe dọa.
Mộ Dung Vân Thư cười nhạt nói: “Nếu ta thật sự nghĩ bậy nghĩ bạ, chỉ sợ đến lúc đó, là ta không khách sáo với ngươi. Con người của ta, tâm tình tốt thì cái gì cũng tốt, cũng sẽ không làm ra chủ ý sai gì. Tâm tình mà không tốt, sẽ không nhịn được muốn làm chút gì đó, tỷ như…..” Mộ Dung Vân Thư không nói tiếp, nhìn trái nhìn phải một lúc, hỏi ngược lại: “Cho nên, thừa dịp tâm tình ta đang tốt, bớt tranh cãi một chút đi. Phá hư tâm trạng của ta, là làm cho chính mình thêm phiền toái”.
Lời nói của Mộ Dung Vân Thư khiến “Sở Tích Nguyệt” căm tức cực điểm, nhưng lại kiêng dè, không dám phát tác, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.
"Ngươi có tên không?" Mộ Dung Vân Thư hỏi nam tử áo đen bên cạnh.
Nam tử áo đen chần chờ một chút, nói: "Lý Lăng."
Mộ Dung Vân Thư nhíu mày, cười nói: "Ta có một biểu ca, trong tên cũng có một chữ “lăng".
Lý Lăng không nói gì, đợi nàng nói tiếp.
"Thật ra thì cái chữ ‘lăng’ này, là điềm xấu vô cùng." Mộ Dung Vân Thư ý vị sâu xa nhìn hắn một cái, nói, rồi không nói nữa.
Sau khi lên bờ, Mộ Dung Vân Thư được sắp xếp ở trong một khách điếm. Nhắc tới cũng khéo, khách điếm này lại đối diện với Hối Phong Tiền trang. Cái trấn này, chính là Sa Bình trấn.
Vì lý do an toàn, ‘Sở Tích Nguyệt’ chỉ cần một gian phòng lớn, bên trong phòng có hai chiếc giường. Vừa vào phòng, ‘Sở Tích Nguyệt’ liền đóng cửa sổ, cùng Lý Lăng tranh cãi ầm ĩ.
“Ngươi không biết đây là địa bàn của nàng sao?”
"Không biết." Lý Lăng cau mày, "Nơi này là Tây Châu, cách Kim Lăng rất xa."
"Nơi này là Sa Bình trấn!" ‘Sở Tích Nguyệt’ giận đến đỏ mặt tía tai, chỉ về phía cửa sổ đang đóng chặt nói: "Ngươi mở cửa sổ ra xem đi, đối diện chính là Hối Phong Tiền trang!"
"Hối Phong Tiền trang ở khắp mọi nơi. Nói như vậy, cả Trung Nguyên đều là địa bàn của nàng, chúng ta căn bản không nên lên bờ." Lý Lăng ấm ức nói.
"Những lời này ta thích nghe." Mộ Dung Vân Thư giơ ly trà trong tay lên làm ra tư thế ‘tiên kiền vi kính’ (xin uống trước để tỏ thành tâm) với hắn, khẽ nhấp một hớp, khoé miệng nở nụ cười ưu nhã mà thong dong.
"Ngươi câm miệng cho ta!" ‘Sở Tích Nguyệt’ oán hận nói: "Ngươi đừng quá đắc ý, chúng ta sẽ chỉ dừng ở nơi này một buổi tối thôi.”
"Một buổi tối rất dài." Mộ Dung Vân Thư nói.
‘Sở Tích Nguyệt’ nghe vậy chấn động, nói: "Ngươi nói cái gì?!"
Mộ Dung Vân Thư lạnh nhạt nói: "Ta nói, một buổi tối rất dài, có thể xảy ra rất nhiều việc."
‘Sở Tích Nguyệt’: "Ngươi......"
"Ngươi canh giữ lúc nửa đêm sao?" Mộ Dung Vân Thư hoàn toàn không để ý ‘Sở Tích Nguyệt’ giậm chân tức giận, hỏi Lý Lăng.
Lý Lăng ngẩn người một chút, vừa định trả lời ‘Đúng’, lại nghe ‘Sở Tích Nguyệt’ giành nói trước: "Ta canh giữ lúc nửa đêm! Ngươi đừng mơ tưởng dùng thủ đoạn lừa bịp ta!"
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy yên lặng xoay người thay tã cho Tiểu Mộ, khóe miệng mang theo nét cười.
Chợt Tiểu Mộ mở miệng kêu lên: "Mẹ......"
Mộ Dung Vân Thư chấn động, ngay sau đó mừng rỡ, kích động nói: "Con gọi một tiếng nữa, gọi một tiếng nữa cho mẹ nghe!”
Tiểu Mộ hoang mang nháy mắt mấy cái, "Mẹ...... Mẹ......"
"Ngoan! Thật biết nghe lời!" Mộ Dung Vân Thư kích động ôm chặt Tiểu Mộ Dung.
"Ngôi sao...... Ngôi sao......"
Mộ Dung Vân Thư cứng người lại, thầm nghĩ: thật là phần tử phá hoại trời sinh, cùng một loại với cha con, làm chuyện xấu mà không cho người khác biết thì trong lòng không thoải mái.
‘Sở Tích Nguyệt’ cũng cảm thấy mờ ám, cảnh giác hỏi: "Ngôi sao gì chứ?"
Mộ Dung Vân Thư lập tức che dấu nội tâm, trên mặt khôi phục bình tĩnh, nghiêng đầu nói: "Sao trên trời, chưa từng thấy qua sao?"
‘Sở Tích Nguyệt’ không tin chuyện lại đơn giản như vậy, cứ có cảm giác đang có âm mưu gì, lại không biết rốt cuộc nàng đang dự tính cái gì, liền ngồi lại trên giường, không chớp mắt nhìn chằm chằm mẹ con Mộ Dung Vân Thư, yên lặng theo dõi chuyển biến.
Thấy ‘Sở Tích Nguyệt’ không hỏi nữa, Mộ Dung Vân Thư cũng yên lặng thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa cái mũi của Tiểu Mộ Dung, nói: “Buổi tối mới có sao, bây giờ là ban ngày, không có”.
‘Sở Tích Nguyệt’ vừa mới thoáng được thư giãn, nghe Mộ Dung Vân Thư mở miệng một tiếng ban ngày, một tiếng buổi tối, tinh thần lại trở nên lo lắng. Tối nay nhất định sẽ xảy ra cái gì đó, nhất định......