Nhàn Thê Tà Phu

Quyển 1 - Chương 137: Nam nhân bất mãn cầu x (canh hai)

Sau khi đến Thịnh vương phủ ở Yến châu, Thịnh vương an bài cho Mộ Dung Vân Thư và Sở Trường Ca hai gian phòng phân biệt ở bên trong hai tòa khách viện cách xa nhau một cái hoa viên. Điểm này làm cho Sở Trường Ca vô cùng bất mãn.
"Vương phủ không có phòng cho vợ chồng sao?" Sở Trường Ca nghiêm mặt thối nói.


Thịnh vương đang phê duyệt văn kiện, thấy vẻ mặt Sở Trường Ca tối tăm oán giận đi vào cửa, liền buông văn kiện nhìn hắn, nói: "Không có. Khổ cho hai ngươi phải ở xa nhau rồi."
"... Ta không đến ở nam khách viện (phòng khách cho nam)."
"Vậy ngươi ở chỗ còn lại là được?"


"Danh bất chính ngôn bất thuận." Sở Trường Ca rầu rĩ nói.
"Là bởi vì danh bất chính ngôn bất thuận mới không đem hai ngươi an bài cùng một chỗ." Đương nhiên, về phần ngủ một gian phòng hay hai gian phòng, là chuyện bên trong của bọn họ. Hắn không xen vào, cũng không muốn quản.


"Nếu không sắp xếp ở cùng một chỗ chúng ta sẽ không ở Thịnh vương phủ."
Nghe vậy, Thịnh vương kỳ quái nhíu mày trầm mặc một lát, sau đó vô cùng nghiêm túc hỏi: "Có phải ngươi bị vợ ngươi đuổi ra ngoài hay không?"
Khóe miệng Sở Trường Ca co rút, không nói gì.


Trầm mặc chính là cam chịu. Khó trách đến đây bốn năm ngày đều không nói gì, hôm nay đột nhiên nhắc tới chuyện này, thì ra là bị đuổi ra khỏi nhà. Thịnh vương cười hiểu rõ, trên mặt lộ ra mấy phần vui sướng khi người gặp họa, cúi đầu một mặt phê văn kiện một mặt nhàn nhã nói: "Ngươi ra ngoài ở khách sạn đi, ở khách sạn càng cách nàng xa hơn."


"Ta đi liền đem nàng mang đi."
"Ngươi mang đi đi, chỉ cần ngươi có thể thoải mái mang đi."
"..." Cưỡng bức bất thành, Sở Trường Ca quyết định chuyển sang dụ dỗ. "Ngươi đem ta và nàng an bài cùng một gian phòng, ta cho ngươi bạc."


"Nàng đã hứa hẹn qua với ta là sẽ cung cấp, trợ giúp kinh tế." Ngụ ý, ta đã trở thành người giàu có, tiền của ngươi lúc này khiến ta chướng mắt.
Sở Trường Ca không nói gì ngưng nghẹn, nếu có kiếp sau, hắn nhất định cướp sạch gia sản người nào đó trước, sau đó sẽ đem nàng thú vào cửa.


*
Đi ra khỏi thư phòng Thịnh vương, sắc mặt Sở Trường Ca trở nên càng thêm tối tăm, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì, nghĩ đến mắt lộ ra hung quang, nghiến răng nghiến lợi, ngay cả Bắc hộ pháp gọi hắn cũng không nghe thấy.


Giáo chủ hôm nay uống lộn thuốc? Bắc hộ pháp kêu không thấy trả lời, đành phải vọt tới trước người Sở Trường Ca ngăn hắn lại, nói: "Giáo chủ, ngươi nghĩ cái gì nghĩ đến xuất thần như vậy?"
"Ngươi tốt nhất đừng đi ra, nếu không xem ta xử lý ngươi như thế nào!" Sở Trường Ca oán hận nói.


Vẻ mặt Bắc hộ pháp kì lạ, "Ngươi là đang nói chuyện với ta sao?"
Sở Trường Ca hoàn hồn, nhíu mày nói, "Ngươi chắn đường của ta làm gì?"
"Sao? A." Bắc hộ pháp vội vàng thối lui đến một bên, nhắm mắt theo đuôi đi theo bên người Sở Trường Ca, nói: "Vừa rồi ngươi nói ai tốt nhất đừng đi ra?"


"Còn có thể là ai? Không phải là cái tiểu yêu tinh hại người kia sao!" Nhắc tới kẻ phá hư chuyện tốt của hắn, Sở Trường Ca liền một bụng hỏa.


"Ặc... Ai là tiểu yêu tinh hại người?" Nơi này yêu tinh hại người không ít, phu nhân là một, giáo chủ cũng xem là một, nhưng mà tiểu yêu tinh hại người... Nơi này giống như không có tiểu hài tử nha?


Sở Trường Ca khó chịu hừ hừ, nói: "Trong bụng Vân Thư có một." Hắn thật vất vả mới có cơ hội cùng ái thê thân thiết, tiểu yêu tinh hại người kia cư nhiên tại thời khắc mấu chốt làm ầm ĩ cả lên, hại hắn đang lúc như thế bị bắt ngừng còn chưa nói, lại bị cấm không được lên giường của nàng, ngay cả chỉ để ngủ cũng không được.


Sở Trường Ca càng nghĩ càng giận. Chưa sinh ra mà đã dám phá hỏng chuyện tốt của hắn, trưởng thành thì sẽ thế nào?! Hừ hừ, tiểu tử, chờ sau khi ngươi đi ra, ta không đem ngươi chỉnh người không ra người, vượn không ra vượn, ta liền cùng họ với ngươi! (Anh tính không cho con mang họ anh sao?^^)


Thấy vẻ mặt Sở Trường Ca vô cùng bất mãn, bộ dáng oán giận ngàn vạn, Bắc hộ pháp nhất thời cảm thấy một đám quạ đen trên đỉnh đầu bay bay qua. Tiểu giáo chủ còn ba tháng nữa sẽ sinh, giáo chủ đe dọa hắn như vậy... Ngộ nhỡ hắn thực bị dọa không dám ra, chẳng phải là muốn thai chết trong bụng... Phi phi phi, nghĩ bậy cái gì! Tiểu giáo chủ có một đôi cha mẹ mạnh mẽ như vậy, số mệnh khẳng định thật sự cứng rắn.


"Ngươi tìm ta có chuyện gì?" Sở Trường Ca vừa đi vừa không kiên nhẫn hỏi.
Bắc hộ pháp đột nhiên nhớ đến mình còn có chính sự quên nói, vội vàng nói: "Ta muốn hỏi, hôn sự của ta cùng với Lục nhi, có thể hủy bỏ hay không?"
Sở Trường Ca nhíu mày, "Ngươi muốn từ hôn?"


"Có thể chứ?" Vẻ mặt Bắc hộ pháp chờ mong.
Sở Trường Ca nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nghiêm sắc mặt, nói: "Ngươi không thích Lục nhi, hay là không thích nữ nhân?"


"... Ngươi hãy nói là được hay không đi." Giải thích là nói cho người bình thường nghe, không bình thường giống như giáo chủ, nói cũng là nói vô ích.
"Không thể." Sở Trường Ca quyết đoán cự tuyệt.
"Vì sao?"
"Ta không thể cho nàng lấy cớ cự tuyệt ta."


"... Giáo chủ, làm người phải phúc hậu. Phu nhân cự tuyệt ngươi đó là bởi vì ngươi miệt mài quá độ, ngươi không thể vì vậy mượn đại sự cả đời của ta ra nói giỡn nha!"
"Không thể sao?" Sở Trường Ca thản nhiên hỏi, trên mặt lóe hung quang không thể động vào, dám nói chữ "Không" thử xem!


Bắc hộ pháp lắc đầu, lại gật đầu, "Có thể, có thể, có thể. Giáo chủ "Tính phúc" ta liền hạnh phúc, ngươi muốn nói giỡn như thế nào đều được."
Sở Trường Ca nhìn hắn liếc mắt một cái, không thèm nhắc lại, nghênh ngang mà đi.


Nhìn bóng dáng kẻ vô lương tâm kia, Bắc hộ pháp thở dài một hơi, lẩm bẩm: "Giáo chủ ơi giáo chủ, uổng công ta theo ngươi nhiều năm như vậy, sao ngươi không rõ? Lục nhi là cô nương tốt, nhưng ta thích là cô nương chân dài thắt lưng tinh tế nha!"
"Tựa như phu nhân vậy sao?"


"Đúng vậy ——" Tiếng ‘nha’ còn chưa phát ra hết, Bắc hộ pháp lập tức đình chỉ. Cho giáo chủ biết hắn thích loại tướng mạo giống như phu nhân, còn không đem hắn chỉnh cho đến chết?
"Không nghĩ tới nha, không nghĩ tới tiểu Bắc ngươi cũng dám mơ ước sắc đẹp của phu nhân!"


"Đại Tây ngươi không nên nói bậy!" Bắc hộ pháp lập tức che miệng Tây hộ pháp, lén lút nhìn trái ngó phải, thấy bốn bề vắng lặng, mới buông tay, nói: "Ta không có mơ ước sắc đẹp của phu nhân, ngươi không nên oan uổng ta."


"Thật không?" Tây hộ pháp ái muội cười nói: "Không phải ngươi mới vừa nói chính mình thích cô nương chân dài thắt lưng tinh tế?"
"Phu nhân tuy rằng chân dài thắt lưng tinh tế, nhưng nàng không phải cô nương nha!"
"Không phải cô nương thì là cái gì?"
"Tổ tông sống." Không cần nghĩ ngợi.


Tây hộ pháp nghe vậy nhíu mày đặc biệt nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: "Tiểu Bắc, sắc đẹp mặt dù có thể thay cơm, nhưng mà chuyện loạn luân cũng không thể làm. Cho dù ngươi háo sắc, cũng không thể thích tổ tông của chính mình nha!" (Thật độc đáo! Ta cười chết mất ^^)


"..." Gân xanh nơi thái dương của Bắc hộ pháp giật giật, đen mặt nói: "Ta nói thích tổ tông chính mình khi nào?!"
"Vừa rồi nha."
"Vừa rồi là khi nào?"
"Mới vừa rồi."


"Ngươi..." Bắc hộ pháp nghẹn họng, đang muốn dùng thủ đoạn giang hồ giải quyết vấn đề, bỗng nhiên phát hiện khóe miệng Tây hộ pháp mơ hồ nhếch lên, mặt giống rút gân run lên run lên, rõ ràng là cố nhịn cười. "Ngươi cố ý phải không?!" Bắc hộ pháp nghiến răng nghiến lợi.


"Ha ha ha ha..." Dù sao cũng đã bị phát hiện, nhịn nữa cũng không có ý nghĩa gì. Tây hộ pháp ôm bụng cười to, cười đến thắt lưng không đứng thẳng được. Qua thật lâu mới có thể ngừng cười, tay vỗ vỗ vai Bắc hộ pháp, nói: "Huynh đệ, nghe ta khuyên một câu, nữ nhân giống tổ tông sống, trăm ngàn không nên đi trêu chọc. Một khi rơi vào, ngươi sẽ dẫm vào vết xe đổ của giáo chủ, trở thành một thê nô."


"Thê nô không tốt sao? Ta thấy giáo chủ còn rất vui vẻ chấp nhận. Từ sau khi gặp gỡ phu nhân, giáo chủ đã hòa ái dễ gần biết bao nhiêu." Trước kia là vô cùng vô cùng vô lương tâm.


"Đó không phải là hòa ái dễ gần, mà là vì hắn hiện tại có phu nhân, không có nhiều thời gian rỗi tới bắt nạt chúng ta để vui vẻ!"
"Điều này cũng đúng." Từ lúc giáo chủ bị gả cho phu nhân, liền cả ngày vây quanh phu nhân, giống như không có phu nhân liền sống không nổi.
*


Mấy ngày trời âm u, mới có được một buổi trong lành.
Mộ Dung Vân Thư quyết định ra ngoài dạo một chút, liền rủ Sở Trường Ca cùng đi.
Lúc đó, Sở Trường Ca đang ở Nội Ngư đường của Thịnh vương phủ câu cá, nghe ý muốn của Mộ Dung Vân Thư xong, chỉ nói hai chữ —— "Không đi."
"Thực không đi?"


"Không đi." Ngay cả giường cũng không cho hắn ngủ, còn bảo hắn cùng đi dạo phố? Không đi, kiên quyết không đi. Hắn cũng có cốt khí. Trừ phi nàng giải trừ lệnh cấm đối của hắn, nếu không hắn tuyệt không thỏa hiệp.


Trong lòng Sở Trường Ca ảo tưởng tượng bộ dáng Mộ Dung Vân Thư làm mọi cách lấy lòng cầu hắn tha thứ, bỗng nhiên một con cá mắc câu, hắn hoàn hồn, kéo cần câu lưu loát bắt lấy cá xoay người vui vẻ nói: "Đêm nay chúng ta ăn..." chữ "cá" còn chưa nói ra, Sở Trường Ca ném cần câu chạy vội đi ra ngoài.


Dọc theo đường đi tóc dài che mặt, áo trắng bay bay, dọa té vô số người qua đường.
"Ta, ta, ta... Ta nhìn thấy quỷ."
"Ta cũng vậy."
"Ta cũng vậy."
...
...
Vì thế, chuyện ban ngày ban mặt có ma quái ở Thịnh vương phủ cứ thế truyền ra.
*


Ở Trung Nguyên khói thuốc súng nổi lên bốn phía, chiến hỏa mấy ngày liền, thây phơi khắp nơi, máu chảy thành sông, Yến châu lại là một vùng tươi tốt, trù phú, phảng phất thế ngoại đào nguyên. Đó cũng là một lý do khiến Mộ Dung Vân Thư quyết định ở Yến châu dưỡng thai. Nàng không hy vọng đứa nhỏ của chính mình còn chưa sinh ra liền chịu ảnh hưởng của chiến tranh.


Trên đường người đến người đi rộn ràng nhốn nháo, Sở Trường Ca tìm một lúc mới tìm được Mộ Dung Vân Thư. Sau khi tìm được nàng, cái gì hắn cũng chưa nói, chỉ đương nhiên theo ở bên cạnh người nàng, lấy tay đem nàng nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, thay nàng chắn đi đám đông chật chội, nghiễm nhiên làm một người chồng mẫu mực.


Mộ Dung Vân Thư đang xem nặn tượng đất, thấy hắn xuất hiện, liền nhìn tượng trong quán nhỏ mỉm cười từ từ hỏi: "Chàng nghĩ xem con của chúng ta sẽ giống người nào?"
"Nàng muốn mua cho nó?"
Mộ Dung Vân Thư gật đầu: "Dạ."


Sở Trường Ca chằm chằm nhìn qua nhìn lại búp bê sắp xếp trên kệ mấy lần, cuối cùng nhíu mày nói: "Ông chủ, nơi này của ngươi không có người vượn sao?"
"... Không có, nơi này ta chỉ bán búp bê."
"Đại tinh tinh đâu?"
"Nơi này ta chỉ bán búp bê."
"Hầu tử đâu?"


"Bán rối động vật ở cửa hàng đối diện."
"Một bức không là người lại giống người gì đó đều được."


"Công tử, ngài thích tượng người nào thì lấy đi." Giọng điệu ông chủ cầu xin, lấy tay áo lau mồ hôi, trong lòng không khỏi thở dài: lại gặp gã ăn chơi trác táng đến chọc phá, mệnh ta sao lại khổ như vậy!
"Bộ dạng bọn chúng đều giống con ta, một cái ta cũng không thích."


Ông chủ nghẹn họng nhìn trân trối, hắn không nghe sai đi?
Mộ Dung Vân Thư dở khóc dở cười, đưa cho ông chủ một ít bạc vụn, vô cùng có lỗi nói: "Ngài sợ hãi rồi." Sau đó, lôi kéo Sở Trường Ca vội vàng rời đi.


Mộ Dung Vân Thư vừa đi trong lòng vừa cảm thán: nam nhân bất mãn, chỉ số thông minh quả nhiên bằng không!