Suốt trên đường không nói gì, rất nhanh đã có thể nhìn thấy xe ngựa và nhuyễn kiệu chờ ở phía dưới.
"Nếu ta kiếp sau thực sự làm khất cái, phu nhân có cứu tế ta không?" Sở Trường Ca bỗng nhiên cười hỏi.
Mộ Dung Vân Thư ngẩn ra, "Ngươi không phải nói khẳng định mình kiếp sau vẫn là giáo chủ ma giáo sao?"
"Ta nghĩ một chút, vẫn là không được." Vẻ mặt hắn nghiêm túc nói: " Ngôi vị Giáo chủ ma giáo chúng ta là cha truyền con, con truyền cháu, ta hiện tại là giáo chủ, kiếp sau nếu còn làm giáo chủ, thì ta đây kiếp sau chẳng phải sẽ làm tôn tử con cháu của ta sao?" "Phốc --" Mộ Dung Vân Thư muốn nhịn, nhưng nàng nhịn không được."Làm tôn tử con cháu của ngươi không tốt sao?" Nàng cười hỏi.
"Đương nhiên không tốt."
"Có cái gì không tốt?"
"Cái gì cũng không tốt. Đem con cháu của mình kêu bằng tổ tông, chuyện này có cái gì tốt?"
"... Ngươi khi đó nhất định đã không nhớ rõ chính mình là tổ tông của tổ tông ngươi." Mộ Dung Vân Thư ráng nghẹn cười an ủi hắn.
Sở Trường Ca lại một chút cũng cười không nổi, hoàn toàn tiến vào ngõ cụt ra không được, mày cao cao nhăn lại, miệng nhếch, vẻ mặt thực rối rắm.
Mộ Dung Vân Thư nhịn cười nhịn rất vất vả, bỗng nhiên phát hiện bộ dáng nam nhân kiêu ngạo này khi để tâm vào chuyện vụn vặt, thật đáng yêu.
*
Khi Sở Trường Ca ôm Mộ Dung Vân Thư xuất hiện ở trước mặt mọi người, trên mặt tứ đại hộ giai lộ ra vẻ quỷ dị, ánh mắt ngưng trọng nhìn hắn, "Giáo chủ..." Muốn nói lại thôi.
Sở Trường Ca chỉ làm không có nghe thấy, ôm Mộ Dung Vân Thư đi về hướng xe ngựa.
Lục nhi vội vàng giúp hắn xốc rèm kiệu lên, lo lắng hỏi: "Tiểu thư nhà ta bị thương?"
"Trật chân mà thôi." Mộ Dung Vân Thư thực không nói gì, hỏi nàng không phải càng trực tiếp hơn sao? Bộ dáng của nàng thoạt nhìn giống như không thể nói chuyện sao?
Sở Trường Ca như là xem đã hiểu tâm tư của nàng, trong mắt hiện lên ý cười, đem nàng nhẹ nhàng đặt vào trong xe ngựa, sau đó cúi người định giúp nàng hoạt động gân cốt chỗ mắt cá chân, lại nghe nàng nói, "Đa tạ ngươi ôm ta xuống núi, chút vết thương nhỏ này sẽ không sao, chút nữa sẽ qua thôi."
"Nàng xác định?" Đồng thời với câu hỏi, tay trái của Sở Trường Ca đã cầm cái chân nhỏ của nàng, tay phải nắm bắt mắt cá chân, bàn tay nhẹ nhàng không sử dụng dù chỉ chút lực.
"Ta xác định không đáng tin sao?" Ngữ khí của Mộ Dung Vân Thư mười phần cam chịu.
"Không đáng tin." Sở Trường Ca cười nhẹ, tay phải nhẹ nhàng lay động chân của nàng, động tác thực ôn nhu, vẻ mặt chuyên chú.
Mộ Dung Vân Thư cảm động, hơi hé miệng, muốn nói, lại cảm thấy nói gì đều có vẻ dư thừa, vì thế từ bỏ, ngước mắt lên nhìn phương xa xuất thần.
"Còn đau không?"
Thanh âm của Sở Trường Ca gọi Mộ Dung Vân Thư từ cõi thần tiên trở lại, nàng hơi ngây ra một chút, một lúc sau mới vội lắc đầu, "Không đau."
"Vậy là tốt rồi." Sở Trường Ca buông tay, rời khỏi xe ngựa.
Thanh âm của hắn nghe qua giống như thở dài nhẹ nhõm, điều này làm cho Mộ Dung Vân Thư sinh ra một loại cảm giác hư ảo-- hắn đang lo lắng cho nàng. Ngẫm lại lại cảm thấy không có khả năng, không khỏi cảm thấy buồn cười, trong lòng lại bắt đầu tự giễu.
Tự mình đa tình, không phải dấu hiệu tốt nha.
"Nàng muốn đến kinh thành sao?" Sở Trường Ca đứng ở ngoài xe ngựa hỏi.
"Vâng." chuyện của Tiền trang, phải mau chóng giải quyết, nếu không ngày qua ngày, nói không chừng thật sự sẽ phát sinh bạo động. Nghe nói không ít nơi đã có dân chúng đến quan phủ cáo trạng, quan viên kinh thành cũng đã dâng sớ thỉnh tấu, hoàng đế tám phần là sắp bị tấu chương tố cáo nàng ép tới choáng váng đầu óc.
Ngân phiếu của Hối Phong Tiền trang một ngày không thể sử dụng, hiện trạng kinh tế tê liệt của Đại Nghiệp Vương Triều cũng một ngày không thể giải quyết. Tuy nói nàng ỷ vào chính chuyện này để uy hϊế͙p͙ triều đình, nhưng một khi thời gian cứ kéo dài, chỉ sợ sẽ tự rước lấy họa, dù sao, chó gấp cũng phải nhảy tường, huống chi là người?
Tuy rằng lưu danh sử sách là chuyện tốt, nhưng loại lưu danh để tiếng xấu muôn đời này, không cần cũng được.
"Ngươi muốn đến Thiếu Lâm tự sao?" Mộ Dung Vân Thư thấy hắn không lên tiếng, vì thế biết rõ còn cố hỏi, giảm bớt không khí.
"Ta có thể cùng nàng đến kinh thành."
Mộ Dung Vân Thư không dự đoán được hắn sẽ nói như vậy, ngẩn ra vài giây mới nói: "Không cần."
"Ta nghĩ cũng không cần." Sở Trường Ca cười nói. Kỳ thật hắn cũng không tính đi cùng nàng. Đương nhiên, nếu nàng khẩn thiết yêu cầu, thì chuyện sẽ khác rồi. Nhưng mà dựa theo tính cách của nàng, chỉ sợ chết cũng sẽ không mở miệng.
Xuống khỏi Hoa Đà sơn, đi đến ngã ba đường, một theo hướng nam dẫn đến Kim Lăng, một theo hướng bắc dẫn đến kinh thành, còn một hướng tây dẫn đến Thiếu Lâm tự.
"Chúng ta hãy ở chỗ này mỗi người đi một ngả." Sở Trường Ca nói.
"Sau này còn gặp lại." Ngữ khí thực rõ ràng.
"Sau này còn gặp lại." Sở Trường Ca từ trong kiệu lấy một hộp gấm to dài đưa cho nàng, "Thứ này trả lại nàng."
Mộ Dung Vân Thư không cần suy nghĩ cũng đoán được hộp gấm bên trong là gì, nhất thời không dám tiếp tục nhìn thẳng ánh mắt của hắn. Lúc trước vì vui vẻ nhất thời, lại bởi vì hắn không ở trước mặt, cho nên đề bút viết xuống trên bức họa một câu "Thử hỏi da mặt nơi nào có, dày hơn nam tử trong tranh này ".
Hiện tại nghĩ đến, thật sự thẹn thùng. Nàng lớn như vậy vẫn chưa trực tiếp mắng người nhiều như vậy -- bình thường đều phải vòng vòng mấy vòng.
"Hối hận?" Sở Trường Ca thấy nàng không tiếp, trêu tức hỏi.
"Ừm." Mộ Dung Vân Thư thực thẳng thắn gật đầu.
"Tốt lắm, biết sai có thể cải thiện là rất ngoan." Vẻ mặt Hắn vui mừng, lời nói thấm thía nói: "Phu nhân về sau nhất định phải ghi nhớ, thuận theo vi phu mới là vương đạo."
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy không biết nên khóc hay cười, hắn nói gì vậy nha!
"Phu nhân có muốn đến Thiếu Lâm tự cùng vi phu không?" Lời hắn vừa là hỏi, vừa là yêu cầu.
"Ta không thích làm hòa thượng, đến Thiếu Lâm tự làm cái gì?" Nàng cố ý hỏi như vậy.
"Nàng cũng không làm nổi hòa thượng."
Mộ Dung Vân Thư nhất thời 囧, nói: "Vậy lại càng không nên đi."
"Ta ở Sa Bình trấn chờ nàng."
"Thiếu Lâm tự đường xá xa xôi, lặn lội đường xa mệt chết đi." Đây là lời nói thật.
"Sa Bình trấn tại chân núi Thiếu Lâm tự, trong trấn có một gian khách điếm giang hồ, nàng tới đó tìm ta."
Mộ Dung Vân Thư bất đắc dĩ lắc lắc đầu, từ từ cười rộ lên, người nào đó lại bắt đầu trở lại tính nghe không hiểu tiếng người.
*
Sau khi chia tay tại ngã ba đường, xe ngựa của Mộ Dung Vân Thư liền đi thẳng về hướng kinh thành.
"Tiểu thư, người rõ ràng còn có kế hoạch đến Thiếu Lâm Tự, vì sao lại giả vờ không muốn đi?" Lục nhi hỏi.
"Trước khác, nay khác." Lúc trước quyết định đến Thiếu Lâm Tự là muốn hỏi hắn, cùng nàng đính hôn có phải là vì báo đáp ân cứu mạng của nàng năm đó, thuận tiện từ hôn. Loại phương thức lấy thân báo đáp ân này, nàng không cần. Nhưng hiện tại ngân phiếu của người ta cũng đã đốt, cho dựa dẫm cũng đã làm, nàng còn có thể qua sông đoạn cầu sao? Hơn nữa, không lấy hắn làm chồng, không lẽ muốn đi làm ni cô sao?
Nàng còn không muốn làm mười tám đại tổ tông tức giận đến sống lại.
Lục nhi lắc đầu, "Không hiểu."
"Đi ra bên ngoài hứng gió thổi cho hiểu."
"..." Lục nhi biết, tiểu thư không muốn để cho nàng xem bức họa, vì thế thức thời bò ra bên ngoài, cùng xa phu cùng nhau nói mát.
Sau khi Lục nhi rời khỏi đó, Mộ Dung Vân Thư liền từ bên trong hộp gấm lấy bức họa mở ra, bên trái nét chữ nhỏ nhắn xinh đẹp có thêm một hàng chữ rồng bay phượng múa-- hỏi thế gian tình là gì, làm người ta mang danh da mặt dày cũng cam tâm.
"Thật là có bản lĩnh." Mộ Dung Vân Thư nghiêng đầu cười, tâm tình vui vẻ. Tựa hồ, mặc kệ nàng làm cái gì, nói cái gì, hắn cũng sẽ không tức giận. Là tính tình hắn tốt, hay là có nguyên nhân khác?
*
Cùng lúc đó, người trên quan đạo phía tây, cũng mang theo một tâm tư khác.
"Giáo chủ." Đông hộ pháp thật sự nhịn không được, "Người... Không có việc gì sao?"
Ba người khác cũng đồng loạt vểnh tai, đây cũng là chuyện mà bọn hắn đang lo lắng. Giáo chủ ba năm trước đây ôm người lên núi, tay không trở về, dưới sự giận dữ đã đem ba chữ "Trại Hoa Đà" xoá tên trên chốn giang hồ, trên đời từ nay về sau chỉ còn Phượng Thành không thể trị bệnh cho người khác nữa Hiện tại tay không đi lên, ôm người trở về, làm cho bọn họ không khỏi lo lắng, giáo chủ có thể tức cảnh sinh tình hay không?
"Không có việc gì, các ngươi có thể chậm rãi đi, càng chậm càng tốt." Thanh âm của Sở Trường Ca nghe qua thực nhàn nhã.
Nghe vậy, tảng đá lớn trong lòng bốn người rốt cục hạ xuống, có thể nói ra lời này liền tỏ vẻ không có việc gì.
Trên thực tế, mỗi lần lên Hoa Đà sơn, tâm tình của Sở Trường Ca đều thực nặng nề, lúc này đây, phá lệ nặng nề hơn, bởi vì ở nơi đó gặp Mộ Dung Vân Thư.
Ngửa đầu tựa vào kiệu trên vách đá, Sở Trường Ca nhắm mắt lại, trong lòng thầm tự hỏi: Tích Nhi, ngươi sẽ không trách ta chứ?