-Chẳng bao giờ mình nhìn thấy được vết chân của mình.
Khôi cười:
- Nói bậy, chỉ vì trời tối thôi. Ai đi qua mà không để lại vết chân? Họa có ma.
Tôi co hai vai vì lạnh:
- Có đấy. Thì Khôi nghĩ xem. Mình đã sống ở đây từ hồi bé. Tuổi học trò cũng ở đây, ắp đầy kỷ niệm. Vậy mà khi trở về, chẳng còn gì, không một dấu vết. Tất cả mất tăm như chưa hề có.
Khôi siết nhẹ tay tôi:
- Thu nói gì vậy. Chẳng lẽ tôi không là một vệt nhớ trong Thu sao?
-Khôi ư? Nếu là một vệt nhớ thì đúng. Có rất nhiều vết nhớ trong mình.Nhưng vết nhớ thì nhiều, dễ lẫn lộn và mơ hồ.Chỉ có dấu mới tồn tại,rỏ ràng để có thể sờ mó được,vuốt ve được.Mình cần những cái dấu thật ấy để tin rằng chuyện ngày xưa là có thật,là không phải một giấc mơ,không phải là nắm cát trong kẻ tay,trôi tuột đi,rổng không...
Tiếng Khôi đều đều bên tai tôi:
-Hồi đó Khôi và Hiển cùng theo học chung một lớp, một trường. Cả hai cùng để ý đến một cô bé học lớp dưới,cùng chở nhau theo cô bé về đến nhà, cùng tìm cách ngồi gần cô khi có những buỗi diễn văn nghệ toàn trường.
Tôi nhìn qua bên kia núi. Núi cũng chìm trong màn đêm. Chỉ có phần đỉnh sáng trắng lên vì các ngọn đèn cao áp. Trên đỉnh cao đó có cái gì nhỉ. Mây và trời. Chúng tôi đã từng đánh đố nhau, đuổi nhau chạy băng băng trên cát ẩm, tay trong tay lắng nghe tiếng thông reo trên ngọn cao.
- Nhưng Khôi thì nhát gan hơn Hiển và cũng không nồng cháy như Hiển, nên một ngày nọ, Hiển đã làm quen được cô bé rồi cả tình yêu của cô bé.
Một giọt nhớ rưng rưng trong tim tôi …
“Hai bóng người chung đôi. Bài tình ca hát tặng nhau như vút cao át cả tiếng sóng ru của biển:
… Xin cho tôi giấc mộng dài
Đừng lay tôi nhé, cuộc đời xung quanh
Tôi đang nhìn thấy màu xanh, ở khắp trên cành …
Tôi đang nhìn thấy màu hồng …
- Có khi nào mình cũng chui vào một giấc mộng và ngủ vùi trong đó?
Tôi hỏi Hiển. Hiển vuốt má tôi thì thầm:
- Thì mình đang ở trong giấc mộng đây mà. Đó, em lắng nghe xem. Tất cả đều yên lắng, chỉ có tiếng nhạc.
Rồi Hiển hát khe khẽ. Tôi mỉm cười. Không gian như hoà trộn với thời gian.”
Khôi kéo tôi rẽ sang một bên. Cái quán nhỏ đơn sơ khuất lấp sau một đụn cát đầy cỏ gai.
- Thu còn nhớ ngày xưa, cái quán này chỉ là gánh nhỏ. Muốn ăn phải ngồi bệt xuống đất. Tôi và Hiển đãi Thu món bánh bèo Huế. Thu không chịu ăn, tôi nài Thu một cái chả nóng hổi. Thu lắc đầu không buồn cầm đến. Hôm ấy tôi buồn mãi chỉ vì mấy phút sau Thu chịu ăn chung một dĩa bánh với Hiền.
“Biển bát ngát xanh. Những đợt sóng trải trên nền cát khô một lớp đậm đà mềm mại. -Nếu Thu no, hãy ăn chung với anh, một chút thôi, một chút thôi. –Tôi nhìn vào đôi mắt Hiển và nghe mình thèm ăn lạ.”
- Rồi tôi biết mình thua cuộc, thôi không đi theo Hiển nữa để Hiển tự do với Thu. Tôi cố miệt mài học để quên. Chợt một hôm, sau khi có bảng thi Tú tài, Hiển rủ tôi đi chơi. Tôi đi theo Hiển mà lòng nghi ngại. Hiển không nói một lời chở tôi phăng phăng ra biển, quẳng xe một bên và nằm vật xuống gốc thông. Tôi hỏi:
- Chuyện gì xảy ra cho mày?
Hiển vật vả. Tôi hỏi dồn.
- Thu đâu? Giận nhau phải không?
- Thu không còn yêu tao nữa. Tụi tao cắt đứt nhau rồi.
Hình như biển cũng chao đảo quanh tôi. Ly nước chè tươi lạnh ngắt.
“ Hôm đó, gió cũng se se lạnh như hôm nay. Biển vắng. Chiều tàn nhanh trải chút ánh sáng còn sót lại trên đỉnh Hải Vân. Hiển đay nghiến tôi trong cơn ghen điên cuồng của anh.
- Anh chẳng là cái gì của Thu cả. Chỉ là cái bóng mờ. Một học sinh trung học đâu sánh được với một người già dặn, giàu có, sự nghiệp rõ ràng.
Tôi cố chen giữa những câu nói:
- Nhưng anh muốn nói ai? Em không hiểu.
- Thu chẳng cần phải hiểu thêm làm gì. Đủ rồi. Đừng chơi với nhau nữa. Khi tình yêu gặp sự giả dối, tình yêu đành lui bước thôi.
Rồi anh khoát tay cúi đầu:
- Chào Thu, vĩnh biệt.
Tôi ngơ ngác đến độ nỗi đau mất mát cũng chưa đến kịp.
Nhưng thái độ trào lộng với câu nói cuối đã làm tự ái con gái của tôi nổi lên. Tôi tức giận không kìm được, run run nói trả.
- Hãy đi đi với cái màu mè của anh. Vĩnh viễn tôi chẳng cần anh đâu. Đi đi.”
- Hiển không thổ lộ với tôi điều gì mặc dù tôi là bạn thân của nó. Một tháng sau, nó lẳng lặng đăng ký đi quân dịch. Không thèm từ biệt. Khi tôi va Thu hay thì đđda tre.
“Tôi chờ đợi đến mỏi mòn một lời xin lỗi như mọi lần. Nhưng thay vì lời xin lỗi tôi nhận được tin Hiển ra đi. Ngỡ ngàng, đau khổ. Tôi như người mất hướng. Tình yêu như thế chăng? Thật không công bằng vì tôi đã tin vào tình yêu biết mấy. Vậy mà nó tan biến đi mà tôi vẫn chưa hiểu mình có lỗi gì trong chuyện đó. Không một cánh thư, không một dấu tích để tôi vin vào đó mà tin tưởng vào những ngày tới. Cứ như là Hiển vẫn chưa bao giờ có. Tôi đau đớn âm thầm. Sách vở, bạn bè, không làm tôi vơi bớt. Tôi không chịu nổi khi nhìn quanh thấy đâu cũng là kỷ niệm.”
- Sau này tôi mới biết, Hiển còn khổ tâm hơn Thu gấp ngàn lần. Tôi biết tính Hiển. Bên ngoài trông nó vững vàng, nhưng đấy chỉ là chiếc vỏ bọc. Bên trong nó yêu cuồng nhiệt. Sở dĩ tôi bỏ cuộc cũng vì vậy đấy, tôi biết mình không có được tình yêu như nó. Bức thư độc nhất nó viết cho tôi cũng là bức thư cuối. Sự việc phơi bày, nó đã nhìn thấy Thu với một người khác, chững chạc, đẹp trai, giàu có. Một học sinh như nó hẳn chẳng bao giờ với tới dù nó có chạy đua nước rút. Ghen tức làm nó cạn nghĩ. Giá như nó chịu khó tìm hiểu.
Tôi viết một lá thư mắng mỏ nó và tin chắc rằng nó sẽ lại trở về. Nhưng tiếc thay, nó chẳng có dịp nào đọc lá thư của tôi. Vĩnh viễn chẳng có thời gian. Vì thời gian cũng keo kiệt và tàn ác với nó.
“Tôi mất Hiển mà chưa nói được cho Hiển hiểu sự thật những điều làm Hiển hiểu lầm. Tôi chẳng có ai cả, đó chỉ là người anh họ ghé thăm nhà trên đường công tác. Hiển đã quá ghen giận và cũng quá tự ái để vỡ tan tất cả. Ngày được tin Hiển nam xuong trong mot trận đánh ở biên giới, tôi ngơ ngác không nhận ra được nỗi đau đã biến tướng của mình. Tôi ngồi suốt ngày ngoài bãi biển chỉ để xem những con dã tràng xe cát. Tôi khác chi loài dã tràng nhỏ bé, se hoài những vệt cát nhỏ để chẳng bao giờ lắp được cái biển ngờ vực, xa cách đó. Năm ấy, may mắn tôi không rớt tú tài. Cuộc đời sinh viên ở một vùng trời lạ dồn những nỗi đau xuống tận đáy tâm hồn mình.
Thời gian cứ trôi trên mái tóc cùng với những đổi thay to lớn của lịch sử. Như mọi người, tôi trôi trong cơn lốc và vẫn sống bình yên những năm tháng còn lại của cuộc đời.”
- Tôi vui mừng khi Thu lại về đây. Chúng ta đã già rồi. Thời thanh xuân với nỗi buồn và niềm vui cũng không còn. Thời gian ghê gớm quá. Còn chăng trong lòng chúng ta là chút ngậm ngùi.
Mảnh trăng non chơ vơ giữa biển trời. Không còn cái gì có thể diễn tả hơn được nỗi cô đơn lạnh lẽo của hình ảnh ấy. Tôi quay nhìn lại phía sau. Vẫn là cái bờ đen với con đường cong dịu dàng của vịnh biển. Thôi hãy phai đi nỗi nhớ. Thôi hãy quên đi những điệu buồn. Tôi biết, tôi biết tôi sẽ làm được điều đó. Nhưng đấy là những cái làm được. Còn có một thứ tôi không quên được, và tôi cũng mong như vậy, đó là cảm giác mất mát vì đã đánh rơi những giọt ngọc quý nhất trên đời: tình yêu.