Nhân Đạo Kỷ Nguyên

Chương 52: Thiên địa chúng sinh

Dịch giả: quantl


Cách luyện chế túi Càn Khôn cũng không phức tạp, tài liệu cũng không khó tìm nhưng để làm được một túi Càn Khôn tốt lại cực kì khó. Người dạy Nam Lạc làm túi Càn Khôn từng nói, chỉ cần là da của những sinh linh tu tới cảnh giới nhất định là được, có dạ dày của những đại yêu có thần thông thôn phệ thì vô cùng tốt vì đó là tài liệu cực phẩm. Lúc đó Nam Lạc âm thầm kinh hãi, mình cũng là một trong các sinh linh vậy thì da mình cũng có thể làm đúng không.


Nếu vì luyện chế túi Càn Khôn mà giết sinh linh khác rồi lấy da hoặc dạ dày để luyện thành pháp bảo thì Nam Lạc không làm được. Nhưng lúc này có một con cự cáp đã chết khiến tâm tư của hắn đột nhiên máy động.
Đắn đo suy nghĩ, đi đi lại lại trên cái lưng xám bạc.


Sắc trời ảm đạm nhưng Nam Lạc lại thấy rõ ràng mọi thứ. Cuối cùng hắn ngừng lại trên người cự cáp. Con mắt khẽ nhíu, kiếm quang loé lên, thân thể đột nhiên bành trướng, kiếm trong tay cũng lớn hơn.
Pháp Tượng Thiên Địa


Thân thể tăng lên mấy lần, Tàng Thiên Ánh Nguyệt Dục Phong Bào cũng tản ra thanh quang, phóng to cùng thân thể.


Một đạo kiếm quang như ngọc xẹt qua lưng cự cáp, một, hai... Tiên huyết chảy xuống, mùi máu tươi dày đặc. Nội tạng bốn phía, mùi hôi đầy trời, Nam Lạc lại tựa như không ngửi thấy, hắn cúi đầu tìm kiếm như một dã thú cúi đầu gặm thi thể. Tuy Tàng Thiên Ánh Nguyệt Dục Phong Bào không dính huyết nhưng mặt hắn lại dính không ít.


Bỗng nhiên Nam Lạc như cảm nhận được gì đó, ngẩng đầu lên. Chỉ thấy trên ngọn núi đối diện, Hồng Y nữ tử Huyền Minh vẫn lẳng lặng đúng đó nhìn mình.


Tóc nàng búi cao, váy hồng thật dài, khoé miệng treo nụ cười khinh miệt, so với bất cứ lúc nào khác cũng nồng nặc hơn. Tựa như muốn nói, đây là bản tính của ngươi sao? Là bản tính của nhân loại sao?


Trong lòng Nam Lạc bỗng nhiên hốt hoảng, cúi đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy huyết nhục mơ hồ, tanh hôi tràn ngập. Nhất thời cảm giác ánh mắt của Hồng Y nữ tử như lửa đỏ thiêu đốt linh hồn. Bước một bước lên không trung, người lập tức biến mất, thân ảnh loé lên biến mất ở vài ngọn núi xa, rồi tiêu thất trong màn đêm.


Trên trời cao không biết từ lúc nào đã xuất hiện mấy vì sao, bọn chúng dường như đã nhìn cả thiên địa trong mắt bao gồm cả hành vi phanh thây thi thể của Nam Lạc.
Dưới bầu trời đêm vô biên, Huyền Minh Băng Cung nhìn xuống thiên địa, bên cạnh có một Hồng Y nữ tử đứng lặng thinh, ngạo ngễ đơn độc.


Đột nhiên thanh ảnh xuất hiện bên người nàng, đó chính là Nam Lạc đã bỏ đi.
Chỉ là lúc này trên mặt hắn không còn vẻ hoàng hốt thất thố, tựa như đã khôi phục vẻ lãnh đạm thong dong. Nam Lạc cúi người thật sâu với Huyền Minh một cái rồi xoay người biến mất trong trời đêm.
************


Thiên địa biến thiên, nhật nguyệt luân chuyển.
Nam Lạc đã trở thành tế ti danh phù kỳ thực của Dương Bình Thị Tộc, không có bất cứ ai dị nghị cả. Cho dù là ba tế tí trước cũng tỏ vẻ vui mừng, còn trong đầu họ nghĩ gì thì không ai biết.


Trong khoảng thời gian ngắn thị tộc liền mở tiệc chúc mừng. Nam Lạc đem kinh lịch của mình nói một chút. Khiến Mộc lão cảm thán, nguyên lai thế giới này lớn đến vậy, nhân loại chúng ta nhỏ yếu đến thế.


Nam Lạc dẹp bỏ đống gỗ mục nát rồi xây một phòng mới. Nhà không lớn, chỉ có hai phòng và một cái chính đường tiếp khách mà thôi.


Cứ như vậy Nam Lạc ở lại trong Dương Bình Thị Tộc, tuy thi thoảng sẽ có người quen hoặc xa lạ tới tìm hắn, nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy phiền toái cả. Đây chính là cuộc sống mà hắn ao ước, bình đạm, thản nhiên, an tĩnh không màng danh lợi, không cầu thông thiên triệt địa, không cầu danh dương thiên hạ, nhưng cầu có thể bảo vệ người mình yêu quý bình an cả đời.


Một hôm, Lạc Thuỷ đi vào nơi mà Nam Lạc tĩnh toạ hỏi: “Cữu cữu, thiên hạ sinh linh đông đảo, mỗi loại một tư tưởng đúng không ạ, cũng giống như Lạc Thuỷ có mẹ, có cha có cữu cữu sao?”


Nam Lạc chậm rãi mở mắt không hiểu vì sao trong lòng nhớ tới lời của Thôn Thiên Cự Oa: “... Ngươi cướp động phủ cả ta, diệt tử tôn ta...” Một lát sau mới hồi đáp: “Có lẽ thế”
“Thế bọn họ cũng có tộc nhân sao” Lạc Thuỷ nháy mắt truy vấn
“Ừ! Cũng có”
“Ồ”


Lại một lúc Lạc Thuỷ lại hỏi: “Vì sao họ muốn bắt cữu cữu, muốn dùng nhân loại làm đồ ăn”
Nam Lạc không khỏi sờ sờ đầu Lạc Thuỷ có chút kỳ lạ nói: “Có lẽ bọn họ cho rằng họ cao hơn chúng ta một bậc, nên không lưu tâm tới cảm nhận của chúng ta”


Lạc Thuỷ nghiêng đầu nhìn bầu trời suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu như nhân loại biến thành sinh linh mạnh nhất thế gian thì tốt rồi, bọn họ không dám tuỳ tiện khi dễ chúng ta, tộc nhân có thể sinh sống an toàn, không phải cứ quỳ lạy những thần linh trong núi nữa”


Nam Lạc không trả lời, đầu lại nhớ tới ngày đó mình ở trong núi phân thây thi thể của cự oa. Không khỏi thầm nghĩ, nếu nhân loại trở thành sinh linh cường đại nhất e rằng cũng giống như những sinh linh kia, tuỳ ý tổn thương những kẻ yếu hơn mình. Bọn họ cho cũng sẽ cho mình là sinh linh cao quý nhất thiên hạ vậy.


“Thế giới này bất quá là mạnh được yếu thua mà thôi, cứ an ổn mà sống là được,... Ta cần gì phải suy nghĩ nhiều như thế, người khác ra làm gì ta sao có thể quản nổi, chỉ để ý tới bản tâm mình và chiếu cố tốt những người thân bên cạnh là được rồi”


Nghĩ tới đây Nam Lạc không khỏi dâng chút buồn không tên, cười nhẹ. Giờ khắc này hắn mới triệt để giải khai khúc mắc trong lòng, không còn canh cánh nữa.


Như người khác nhìn vào thì đó chẳng qua là một cái tử thi, Nam Lạc không lấy, không dùng thì cũng hư thối, hoặc bị dã thú khác ăn tươi. Nhưng bây giờ nếu Nam Lạc nhìn thấy thì kiên quyết sẽ không dùng thi thể của sinh linh kia. Điều này cũng không khác gì với việc dã thú kia ăn thịt, dùng thi thể người khác để thoả mãn nhu cầu của mình.


Nam Lạc không biết trong Phượng Hoàng Sơn Bất Tử Cung, Phượng Hoàng từng nói hắn giống với Khổng Tuyên. Đương nhiên nếu là bề ngoài dung mạo tuấn tú của Nam Lạc so với vẻ lãnh diễm của Khổng Tuyên thì kém xa. Nhưng trong lòng thì lại giống, kiêu ngạo, nhưng cái kiêu ngạo của hắn ẩn giấu rất sâu, không phải là loại kiêu ngạo không để vào mắt. Nếu phải dùng những từ thích hợp hơn thì hẳn là “ngông nghênh”


Ngày đó khi dùng kiếm bổ thi thể của cự cáp rồi nhìn thấy ánh mắt của Huyền Minh, chút kiêu ngạo trong lòng liền bị đụng chạm.
Trên bầu trời, ánh nắng tươi sáng, chiếu vào thân thể khiến hắn cảm thấy ấm áp.


Nam Lạc ngắm nghía tựa như đã rơi vào huyễn ảo quên cả Lạc Thuỷ đang trầm tư, vừa cười vừa nói: “Lạc Thuỷ, có muốn cùng cữu cữu tu luyện không?”
“Muốn” Lạc Thuỷ lập tức trả lời nhưng rồi lại thấp giọng nói thêm “Thế nhưng Lạc Thuỷ không thể tu luyện được”


“Ân, không thể tu luyện, cũng không phải tuyệt đối, phải thử mới biết được, cữu cữu chỉ hỏi con có quyết tâm kiên trì tu luyện không, con phải biết rằng tu luyện là một việc vô cùng khô khan” Nam Lạc mỉm cười nói


“Lạc Thuỷ không sợ, Lạc Thuỷ sẽ nỗ lực tu luyện, về sau con cũng muốn làm tế ti, cũng muốn như cữu cữu, cưỡi gió đạp mây, bảo hộ tộc nhân” Lạc Thuỷ nháy nháy cặp mắt hắc bạch phân minh, kiên định nói


Nam Lạc nhìn bộ dạng đó, không khỏi đưa tay lên khẽ véo mũi nàng, cười nói: “Đây chính là điều mà con nói đấy nhé, nếu như đến lúc đó không chịu cố gắng tu luyện thì cữu cữu sẽ đánh đòn đấy”


Lạc Thuỷ kiên định gật đầu, chớp mắt rồi nói: “Cữu cữu, người có thể dạy những người khác tu luyện không”
Nam Lạc hơi sửng sốt cười nói: “Có thể, ta có thể truyền họ pháp môn trúc cơ, nhưng có thể nhập môn không thì phải xem ở chính họ rồi”


Lạc Thuỷ nghe xong lời Nam Lạc nói, lập tức hô vang rồi chạy đi nói cho những người khác.


Cho tới lúc này Nam Lạc mới cẩn thận suy nghĩ lý do vì sao mà Huyền Minh vứt Thanh Nhan Kiếm và Yêu Nguyệt Kính như vứt rơm rác. Nàng lãnh ngạo, thực lực của nàng chính là nguyên nhân. Nghĩ tới việc nàng muốn lấy gương làm đồ trang sức, nhớ tới nụ cười trào phúng xem thường của nàng, trong lòng Nam Lạc không khỏi nghĩ tới tâm tính khẩn trương của mình khi đó mà cười khổ.


Mình sẽ đoạt thần khí với con kiến sao? Đương nhiên không, có lẽ trong mắt nàng mình và con kiến cũng không khác mấy.


Đó mới là người có thể chân chính có được đạo, tất cả ngoại vật trong mắt nàng chỉ sợ đều là cỏ rác, nàng kiêu ngạo về thực lực của bản thân, tất cả những thứ khác đều là không.


Ngơ ngác xuất thần một hồi, Nam Lạc bật cười, đột nhiên nghĩ tới trong lòng mình còn có hai hạt giống. Một là Mận Hoàng Trung, một là Cây Bàn Đào.


Hai loại trái cây này là do người trong Ngũ Trang Quan tặng, Nam Lạc còn chưa ăn. Nhưng nghe bọ họ nói thần kỳ vô cùng liền xin hai hạt giống, tuy không biết là hạt giống từ bao lâu rồi, hơn nữa phương thức trồng trọt vô cùng đặc biệt cần phải trải qua linh khí hun đúc, nhưng cũng có thể sẽ không nảy mầm, thế nhưng khi đó Nam Lạc vẫn rất vui mừng.


Hai cây ăn quả này, trồng xuống thì hậu nhân có thể ăn.
Tĩnh tụng Hoàng Đình, đạm nhìn phong vân biến thiên