Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 989: Vẫn còn sợ hãi

Hai nữ tử nhìn đến say đắm, thiếu niên Chung Sơn thị vẫn giống chàng trai mới rời khỏi Tổ Tinh, ánh mắt vẫn sáng như trước, nhưng vẫn không che giấu được những trải nghiệm tang thương, chứa đầy trí tuệ lắng đọng…

So với thọ mệnh của luyện khí sĩ, giờ hắn vẫn là thiếu niên, nhưng đã trải qua hai trăm năm sáu chục năm, không thể nào lại không lắng động trí tuệ…

Sáu quầng sáng phía sau đầu hắn từ từ chuyển động, Bàn Cổ Thần Nhân ngồi trong Đạo Nhất Luân, giang sáu cánh tay đỡ sáu quầng sáng.

Sáu quầng sáng này được tạo thành từ đồ đằng văn cực nhỏ và vô cùng phức tạp, nhìn từ xa chỉ thấy các điểm sáng, vô số điểm sáng tạo thành sáu quầng sáng.

Một dải đen trắng đan xen quấn quanh sáu quầng sáng rồi quàng qua trên hai vai hắn xuống dưới xương sườn, hai đầu của dải đen trắng đó lơ lửng phía lưng hắn.

Chung Nhạc hiện nay không giống luyện khí sĩ ở dưới phàm mà giống như thần ma cao cao tại thượng, đứng sừng sững bên hồ tạo cho người ta cảm giác cao lớn hùng vĩ.

Hai nàng tiến tới bên cạnh hắn, ba người đứng bên hồ, Chung Nhạc cảm giác tâm cảnh không linh, cảm giác bình tĩnh chưa từng thấy.

Trong xã hội đầy sự đấu đá hiện nay, cảm giác này thực sự là hiếm có.

Hắn bế quan một trăm mười năm, cuối cùng tu thành một Lục Đại Luân Hồi đại đạo, tìm lại được nhục thân, pháp lực tu vi “kiếp trước”, nhục thân và xương cốt dung hợp thành một một cách hoàn hảo.

Tu vi tổng thể của hắn hiện nay đã cao hơn ba phần so với trước bế quan, thực lực đại tăng, mạnh hơn trước rất nhiều, khiến căn cơ Chân Linh Cảnh của hắn càng thêm thâm hậu.

Nhưng đây không phải thu hoạch lớn nhất của hắn, thu hoạch lớn nhất chính là hắn còn dung hợp được thành tựu linh hồn của “kiếp trước”, giúp Tiên Thiên Chân Hồn được thức tỉnh một nửa.

Tuy Tiên Thiên Chân Hồn chưa thức tỉnh hoàn tonà nhưng hắn từng giây từng phút đều có cảm ngộ mới, Tiên Thiên Chân Hồn đồ đằng văn mới liên tục tràn vào trong não, biến thành tri thức của hắn.

Nếu Tiên Thiên Chân Hồn hoàn toàn thức tỉnh thì hắn sẽ mạnh hơn nhiều so với bây giờ. Chân Hồn thức tỉnh khiếp hồn phách hắn thức tỉnh Tiên Thiên, sẽ tương đương như Tiên Thiên nguyên thần!

Nguyên thần bao gồm linh và hồn, hắn đã thức tỉnh Nhật Nguyệt song linh, đều tu luyện tới Tiên Thiên, nếu thức tỉnh Tiên Thiên Chân Hồn nữa sẽ tạo thành Tiên Thiên nguyên thần hoàn chỉnh, tương đương với một phần năm vị Tiên Thiên Thần, thành tựu đương nhiên không hề nhỏ!

Bản lĩnh của Tiên Thiên Thần nếu phân chia căn cứ vào Tiên Thiên thì ngoài Tiên Thiên nguyên thần ra còn có Tiên Thiên huyết mạch, Tiên Thiên nhục thân, Tiên Thiên chi khí, Tiên Thiên đại đạo, chỉ tu thành Tiên Thiên nguyên thầ thì chỉ có một phần năm.

Mà bốn thứ còn lại tu luyện đều khó hơn Tiên Thiên nguyên thần gấp nhiều lần!

Hơn nữa cho dù đều luyện thành cả năm thì cũng sẽ không phải Tiên Thiên Thần chân chính. Vì Tiên Thiên Thần không phân biệt linh hồn và nhục thân. Thân thể của họ vừa là nhục thân cũng là nguyên thần. Không làm được điều đó thì không phải Tiên Thiên Thần chân chính, chỉ là gần tới mà thôi.

Khí tức của hắn lãng đãng, Khâu Cấm Nhi thì vô cùng dịu dàng, đáng yêu như tiểu muội nhà hàng xóm. Quân Tư Tà thì có khí độ của đại tỷ tỷ, ba người đứng bên hồ cười nói tựa người một nhà.

Gần trăm năm nay nhân tộc ra khỏi Tổ Tinh ngoài Phong Hiếu Trung ra thì chỉ có ba người bọn họ. Họ chỉ có thể dựa vào nhau.

Mấy ngày sau, cuối cùng cũng tới ngày rời đi, Chung Nhạc liên lạc với Bạch Thương Hải và Ma Tam Thọ, đưa Khâu Cấm Nhi, Quân Tư Tà cùng rời khỏi Ca Giới.

- Thần Hậu nương nương có phải cũng định rời đi không?

Chung Nhạc hỏi.

Thần Hậu nương nương cười:

- Các ngươi cứ đi đi, ta sẽ theo sau. Ở đây tuy tốt nhưng đâu có thú vị bằng bên ngoài kia?

Chung Nhạc yên tâm, có Thần Hậu nương nương, Ngục Giới Giới Chủ cho dù có cường hãn thế nào cũng không dám lộng hành.


Đột nhiên hồn bài phát sáng, tất cả luyện khí sĩ đều nhìn hồn bài trong tay mình, thấy đồ đằng văn trên hồn bài bay lượn, tạo thành vô số cột, hình thành các tòa truyền tống trận cỡ nhỏ hiện lên từ trong hồn bài.

Truyền tống trận trong hồn bài đột nhiên khởi động, các dòng ánh sáng truyền tống từ trong Thần Tạng Cổ Địa Vực bắn về phái cuối truyền tống trận ở cuối thần kiều.

Thần Tạng Cổ Địa Vực giờ còn hơn bảy nghìn luyện khí sĩ, mười phần thì chết mất chín, nhưng dòng ánh sáng truyền tống do hơn bảy nghìn luyện khí sĩ tạo nên cũng rất hoàng tráng!

Chung Nhạc nhìn hồn bài trong tay mình với vẻ nghi hoặc. Hồn bài của tất cả luyện khí sĩ đều phát sáng hiện ra một tòa truyền tống trận nhỏ, tại sao hồn bài của hắn lại không có động tĩnh gì?

Sắc mặt Chung Nhạc hơi biến đổi, đột nhiên lấy ra hơn hai nghìn tấm hồn bài trong hồn bài, đây đều là hồn bài hắn lấy được từ trong nguyên thần bí cảnh các luyện khí sĩ hắn đã giết.

Số hồn bài này đều không phát sáng, mắt hồn thú trên hồn bài lộ sự chế giễu, các con mắt của hồn thú nhìn hắn, tất cả đều có vẻ châm chọc như vậy.

Chung Nhạc thầm than không ổn:

- Ta giết con của Ngục Giới Giới Chủ Pháp Hoa Sinh, số hồn bài này đều do Ngục Giới Giới Chủ luyện, truyền tống tất cả mọi người nhưng chỉ không truyền tống ta. Xem ra hắn muốn giữ ta lại Thần Tạng Cổ Địa Vực, đích thân đối phó ta!

- Sư ca!

Khâu Cấm Nhi kêu lên, bị ánh sáng truyền tống cuốn lấy, nàng vội đưa tay bám lấy Chung Nhạc nhưng bị cuốn đi mất.

Quân Tư Tà, Bạch Thương Hải và Ma Tam Thọ cũng được đưa đi, không kịp đưa hắn cùng đi!

Chỉ nghe những tiếng xoẹt xoẹt không ngừng vang lên, chỉ trong nháy mắt toàn bộ luyện khí sĩ trong Ngục Giới đều được truyền tống đi về cuối thần kiều trong hắc động. Trong Thần Tạng Cổ Địa Vực chỉ còn lại Chung Nhạc.

- Sao ngươi vẫn còn ở đây?

Thần Hậu nương nương đứng bên cạnh hắn to fmò hỏi:

- Không phải ngươi cũng phải được truyền tống đi sao?

Chung Nhạc hít sâu một hơi, sắc mặt ngưng trọng nói:

- Giới Chủ sắp tới giết ta rồi. Nương nương, ta không đủ thực lực rời khỏi Cổ Địa Vực, có thể nhờ nương nương trợ giúp không?

Thần Hậu nương nương cười:

- Có gì khó chứ?

Lúc này, bên ngoài Thần Tạng Cổ Địa Vực, trong Ngục Giới Thần Đình, Ngục Giới Giới Chủ Pháp Thiệu Chân đột nhiên lắc mình, các Pháp Vương trong Ngục Giới thân bất do kỷ bị hắn lôi ra ngoài. Chỉ thấy Pháp Thiệu Chân bướcn chân qua hắc động, tiến tới Thần Tạng Cổ Địa Vực.

Cùng lúc đó. Thượng Thiên Vương cũng đem bát đại Thần Tướng dưới trướng mình tới, cùng họ tới Thần Tạng Cổ Địa Vực.

Pháp Vương, bát đại Thần Tướng và chư thần lập túc hợp lực khởi động Thần Đình chống lại năng lượng luyện hóa làm biến dạng hắc động.

Giờ trong Ngục Giới đã chết hơn bảy vạn một nghìn luyện khí sĩ, những luyện khí sĩ này đều huyết tế cho thiên địa trong Cổ Địa Vực để giảm tính nguy hiểm trong Cổ Địa Vực từ đó để Pháp Thiệu Chân và Thượng Thiên Vương dám vào trong Cổ Địa Vực.

Cổ Địa Vực hung hiểm khó lường, hơn bảy vạn tám nghìn luyện khí sĩ không thể tìm hiểu hết cơ duyên và bảo vật trong Cổ Địa Vực. Thực tế là bảo vật họ phát hiện được chỉ như giọt nước trong đại dương. Trong Cổ Địa Vực còn có rất nhiều bảo vật và cơ duyên tốt hơn, chỉ là quá nguy hiểm, cường giả như Chung Nhạc không thể vượt qua.


Còn Pháp Thiệu Chân, Thượng Thiên Vương thực lực khủng bố vô biên, phải chờ đến nguy hiểm giảm mạnh mới nhân cơ hội vào Cổ Địa Vực.

- Hơn nữa, ngươi giết ái tử của ta, lẽ nào ta có thể tha cho ngươi?

Pháp Thiệu Chân vài bước là vượt qua trùng trùng không gian, vòa tới phía trên trời của Thần Tạng Cổ Địa Vực, tiến tới hướng của Chung Nhạc. Chung Nhạc còn cầm hồn bài của hắn, dù đi tới đâu cũng không thoát được tầm mắt hắn.

Mà có truyền tống Chung Nhạc không cũng phải xem tâm trạng của hắn, giờ tâm trạng của hắn rất không tốt.

- Nhân tộc.

Chung Nhạc đứng yên tại chỗ, đột nhiên một giọng nói trầm đục từ đâu vọng tới, giống như sấm rền từ bốn phương tám hướng, chấn động thiên khung.

Thần uy đáng sợ từ trên trời giáng xuống, đó là uy của hoàng giả, uy nghiêm của chư thần chi hoàng cao cao tại thượng, ập xuống bao trùm mọi thứ.

Đột nhiên lại có một luồng thần uy hùng hồn từ trên trời giang xuống, chỉ nghe lại có tiếng cười:

- Giới Chủ, tìm thấy tên ngôn cuồng sát hại lệnh lang rồi sao?

Chung Nhạc ngẩng lên thì thấy trên không trung có hai thân ảnh cao to hùng vĩ đi ra, quanh người hào quang vạn đạo, kim quang chói lòa khiến người khác không thể nhìn thẳng.

Chung Nhạc trong số các luyện khí sĩ cũng là người đỉnh cấp, nhưng đối mặt với uy lực của hai vị hoàng gia này cũng bị áp chế gần như muốn quỳ xuống, không có khả năng phản kháng.

Dù sao cũng là Giới Đế và Thiên Vương cao cao tại thượng, nhất cử nhất động đều ẩn chứa thiên lý, mỗi hành động đều như thuận ứng đại đạo, dù là tu vi hay cảnh giới đều hơn xa Chung Nhạc.

Pháp Thiệu Chân Giới Chủ và Thượng Thiên Vương giáng lâm!

Khí tức của hai vị hoàng giả bao trùm toàn bộ thiên địa, từ từ đi tới, đột nhiên thấy Thần Hậu nương nương bên cạnh Chung Nhạc, hai vị đều khựng lại.

Thượng Thiên Vương nghi hoặc nói:

- Giới Chủ, nữ tử này tại sao ngài không truyền tống đi?

Pháp Thiệu Chân lắc đầu:

- Ta không thấy nàng ta trong hồn bài, chưa thấy bao giờ. Chắc nàng ta không phải luyện khí sĩ trong Ngục Giới…

Đột nhiên sắc mặt hắn kịch biến, thất thần nhìn Thần Hậu nương nương, người có chút run rẩy.

Thượng Thiên Vương sắc mặt cũng kịch biến, rùng mình mấy cái.

Hai vị hoàng giả cũng không dám động đậy.

Một vị Tiên Thiên Thần!

Trong Thần Tạng Cổ Địa Vực lại có một vị Tiên Thiên Thần!

Hai vị hoàng giả đột nhiên hự một tiếng, chỉ cảm thấy một luồng khí tức khủng bố vô biên ập tới, thứ khí tức này cao cấp hơn, mạnh hơ Giới Đế, ẩn chứa Tiên Thiên chi lý, chi đạo, áp chế họ chặt cứng.

Trong cơ thể hai vị hoàng giả vọng ra tiếng răng rắc, nhục thân bị ép tới mức nhanh chóng thu nhỏ lại. Không lâu sau hai vị đã chỉ còn cao ba tấc, sững sờ đứng đó.

- Giới Chủ, Thiên Vương, hai người có việc gì không?

Chung Nhạc cúi đầu nhìn hai vị hoàng giả hỏi.

Hai vị hoàng giả khó khăn chầm chậm lắc đầu.

- Nếu không có việc gì thì vãn bối xin cáo từ.

Chung Nhạc mỉm cười.

Thần Hậu nương nương tâm niệm khẽ động đưa hắn cùng bay lên trời, biến thành đạo lưu quang bay đi. Nhưng khí tức của nàng vẫn ở lại đó áp chế hai vị hoàng giả khiến khó gần như không thể động đậy.

Ở đây một năm là một ngày ở ngoại giới. Hai vị hoàng giả đứng đó tới một năm mới cảm thấy Tiên Thiên khí tức tiêu tan, toàn thân không khỏi toát mồ hôi lạnh, nhìn nhau vẫn còn thấy sợ hãi.