Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 965: Trời giáng kỳ duyên (1)

Túi da của Thần Nữ cười khúc khích, nói:

- Ta đi tới đó, trực tiếp kéo các nàng ra là được! Biện pháp này đơn giản chứ?

Trong đầu Chung Nhạc nhất thời chấn động. Vị túi da của Thần Nữ này muốn đích thân đi tới đó, kéo Khâu Cấm Nhi và Quân Tư Tà ra khỏi Ca Giới? Bộ túi da cũng có thể đi du lịch khắp nơi sao? Lại có thể giống như tồn tại sống sờ sờ vậy, đi du sơn ngoạn thủy khắp nơi, tham dự vào trong đại hồng lưu thời đại vũ trụ này sao? Cái này cũng quá cổ quái rồi!

- Vừa rồi nàng nói nàng là thân quá khứ của nương nương, rốt cuộc là có ý gì?

Chung Nhạc vừa mới suy nghĩ tới đây, đột nhiên chỉ thấy phiến huyết hải nhanh chóng thu nhỏ lại. Đám Đạo huyết vô biên vô tận chảy cuồn cuộn về phía trong cơ thể túi da của Thần Nữ. Tuy thân thể nàng to lớn vô song, nhưng so với huyết hải lại nhỏ hơn không biết gấp bao nhiêu lần. Bất quá, thân thể nàng vậy mà lại có thể dung nạp mảnh hải dương Đạo huyết này, cũng là cực kỳ thần kỳ.

Cùng lúc đó, dưới huyết hải lại có một bộ khô lâu thuần kim sắc từ từ dâng lên. Đây là một bộ Đạo cốt, do đại đạo thiên địa ngưng tụ ra, thần thánh mà trang nghiêm. Tuy là bộ xương nhưng lại có một loại cảm giác khiến cho người ta cam tâm tình nguyện triều bái. Bộ đạo cốt với hòa làm một thể túi da của Thần Nữ. Mà trong huyết hải kia lại có từng đầu từng đầu đại đạo Đồ đằng đứt gãy bay ra, liên tiếp lẫn nhau, bay vào trong cơ thể túi da của Thần Nữ. Lại có thanh âm đinh đinh đương đương vang dội từ trong huyết hải bay ra. Vô số các loại đồ trang sức, thủ trạc, cước hoàn… đủ loại màu sắc cũng nhất nhất bay ra, gắn lên trên người nàng.

Toàn bộ phiến huyết hải biến mất không thấy đâu nữa. Thân thể túi da của Thần Nữ cũng từ từ nhỏ lại, dần dần biến thành tương đương với Chung Nhạc. Trong lồng ngực nàng truyền tới tiếng tim đập, khí tức thu liễm, cất bước đi tới, mỉm cười nói:

- Đi thôi!

Chung Nhạc trừng mắt cứng lưỡi, ngơ ngác nhìn nàng. Tân Hỏa hỏi ra sự nghi ngờ trong lòng hắn, nói:

- Vừa rồi ngươi nói ngươi là thân quá khứ của Hậu Thổ nương nương. Những lời này giải thích như thế nào? Còn nữa! Ngươi rốt cuộc là còn sống hay đã chết?

- Tự nhiên là còn sống!


Túi da của Thần Nữ cười hì hì, nói:

- Tuy ta là túi da do nương nương trút bỏ, nhưng Tiên Thiên Thần nào có khái niệm tử vong chứ? Linh của Tiên Thiên Thần chính là Thần, chính là Hồn, chính là nhục thân! Cho nên, ta chính là Hậu Thổ nương nương, có được ký ức thân quá khứ của nàng. Nhưng Hậu Thổ nương nương lại không phải là ta. Nương nương sau khi lĩnh ngộ ra Lục Đạo Luân Hồi, thu lấy cảm ngộ, cởi ta ra, trọng luyện Đạo thân, trở thành Đạo Thần, mà ta chính là thân quá khứ của nàng rồi!

Nàng giải thích có chút phức tạp, nhưng Chung Nhạc và Tân Hỏa đều đã hiểu. Đạo thân là thân hiện tại, mà nàng là thân quá khứ, cả hai đều là Hậu Thổ nương nương. Bởi vì Hậu Thổ nương nương đã trút bỏ thân quá khứ, mà nàng lại là Tiên Thiên Thần, cho nên cũng không chết, vì vậy thân quá khứ cũng còn sống, mà thân hiện tại cũng còn sống.

Tân Hỏa nghi hoặc hỏi:

- Như vậy, phải xưng hô ngươi thế nào? Ngươi và thân Đạo Thần của Hậu Thổ nương nương đều vẫn còn sống, cả hai cũng đều là nàng, không dễ phân biệt a!

Túi da của Thần Nữ cười tủm tỉm, nói:

- Cứ gọi ta là Thần Hậu được rồi!

- Thần Hậu? Cái tên này thật không tệ a!

Tân Hỏa tán thán một tiếng, sau đó vội vàng nói:

- Thần Hậu nương nương, Đạo huyết vừa rồi ngươi đáp ứng đâu? Còn Địa Mẫu Hoàng Đạo Kinh nữa a?

- Đã sớm nghe nói ngươi lòng dạ hẹp hòi, hiện tại vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền!


Thần Hậu nương nương lấy ra một đoàn Đạo huyết, xoay tròn trong lòng bàn tay nàng, trong suốt sáng bóng không giống như huyết dịch, ngược lại giống như là hồng bảo thạch thánh khiết không tỳ vết, không nhìn ra nửa điểm tạp chất, mỉm cười nói:

- Sớm đã chuẩn bị xong cho ngươi rồi! Bất quá, cẩn thận một chút! Mặc dù ta đã giúp ngươi phong ấn uy năng của Đạo huyết, nhưng thời điểm tinh luyện huyết mạch nhất định phải cẩn thận. Dù sao, thực lực Kẻ truyền thừa của ngươi vẫn còn quá yếu, mà Đạo huyết lại quá mạnh, cẩn thận sẽ bị đồng hóa thành Hoa Tư Thần Tộc!

Chung Nhạc khom người cảm tạ, một lần nữa chưởng quản thân khô lâu chính mình, nhận lấy đoàn Đạo huyết này.

Đoàn Đạo huyết này ẩn chứa đại đạo Tiên Thiên đáng sợ, hơn nữa nội uẩn huyết mạch Hoa Tư thị tinh thuần nhất. Vừa rơi vào trong tay hắn, liền có cảm giác vô cùng ấm áp, có một loại cảm giác huyết mạch cộng minh, khiến cho nhục thân Chung Nhạc khi thì xuất hiện khi thì biến mất. Chung Nhạc vội vàng để đoàn Đạo huyết này vào trong Thức hải của chính mình, treo ở trên không Lôi Trì, trong lòng thầm nghĩ:

- Hiện tại sợ rằng vẫn chưa thể tinh luyện huyết mạch Hoa Tư thị! Cái này dù sao cũng là Đạo huyết của Tiên Thiên Thần, nhất định phải cực kỳ cẩn thận, bằng không sẽ có khả năng không luyện hóa được, ngược lại bị Đạo huyết khiến cho bạo thể mà chết!

Thần Hậu nương nương lại truyền thụ Địa Mẫu Hoàng Đạo Kinh cho hắn. Chung Nhạc tinh tế cảm ngộ một phen, cảm thấy bộ công pháp này thậm chí còn cao thâm hơn so với Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh mà Tân Hỏa đã truyền thụ cho hắn. Chỉ là môn công pháp này hiển nhiên là công pháp dành cho nữ tử, không hợp với lộ số của hắn, không thể tu luyện, bằng không sẽ dần dần biến thành nữ tử. Bất quá, có thể dùng Địa Mẫu Hoàng Đạo Kinh ấn chứng với công pháp của hắn, cùng nhau nghiên cứu, ngược lại cũng rất không tệ.

- Môn công pháp này vẫn là nên truyền thụ cho Quân sư tỷ và Cấm Nhi, để các nàng tu luyện a! Chỉ là ta truyền thụ và Thần Hậu nương nương truyền thụ, lại hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau. Không biết có thể thuyết phục Thần Hậu nương nương đích thân truyền thụ cho các nàng hay không?

Trong lòng Chung Nhạc thầm nghĩ.

Mà lúc này, Thần Hậu nương nương trên dưới quan sát hắn, hiếu kỳ hỏi:

- Chân thân của ngươi không phải là như vậy a? Hay là để ta giúp ngươi khôi phục chân thân?

- Không cần!

Chung Nhạc một lần nữa cảm tạ, kiên quyết nói:

- Ta muốn tự mình khôi phục!

Thần Hậu nương nương mỉm cười, nói:

- Chính bản thân ngươi khôi phục cũng có thể, chỉ là hơi chậm một chút, nhưng chỗ tốt chính là lý giải của ngươi đối với Lục Đạo Luân Hồi sẽ càng sâu hơn. Hậu Thổ nương nương để ta ở đây chờ ngươi, gặp được kẻ hữu duyên mới có thể rời khỏi. Chỗ tốt ta cho ngươi vẫn là quá ít rồi! Không bằng ta sẽ dạy cho ngươi một ca khúc a?