Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 822: Tế diệt Côn Hầu (2)

Mà Ma Hầu và Đồ Tư Ba cũng là đặt chân không ổn, dần dần bị đám văn lộ Đồ đằng kia kéo động, thân bất do kỷ chuyển động theo tòa đại trận này, chỉ là tốc độ rất chậm.

Hoàng Xà Tôn Thần tiến về phía trước một bước, giết vào trong Tế đàn Hắc Sơn, bước lên Ma thụ, leo lên quan tài, xông vào Hắc Sơn.

Ngoài ra còn có sáu tôn Thần Minh khác của Côn Lôn Cảnh, trong đó có Thần Nhân Khoa Phụ, có Thường Chân Tôn Thần, còn có mấy tôn Thần Minh khác nữa, đều là những Thần Minh có đệ tử đã chết trong tay Chung Nhạc.

Thường Chân Tôn Thần theo sau Hoàng Xà Tôn Thần giết vào trong đại trận, lạnh lùng nói:

- Chung Sơn thị, ngươi giết Thường Khanh con trai ta, cướp đoạt Nguyệt Giám của ta. Nguyệt Giám của ta hiện đang ở đâu?

- Chung Sơn thị, còn nhớ Công Dương Tôn Thần hay không?

Một tôn Thần Nhân đầu dê sừng dê cũng giết vào Hắc Sơn, lạnh lùng nói:

- Đệ tử của ta đã chết trong tay ngươi ở trong Quy Khư phải không?

Phong Vô Kỵ thoáng chần chừ một chút, cũng không tiến vào Hắc Sơn. Hắn vươn tay ra chặn Công Dương Tôn Thần và một tôn Thần Minh khác lại, nói:

- Hai vị sư huynh, vẫn là chờ một chút đã!

Hắn liên tục quan sát tình huống trên núi. Chỉ thấy Sư Bất Dịch bị Văn Thường Công quấn lấy, Công Tôn Hiên Viên và Hiên Viên Kiếm thì bị Chư Cửu Mục quấn lấy, mà Long Hầu thì bị Côn Hầu quấn lấy, chỉ còn lại Chung Nhạc vẫn đang toàn lực chủ trì tràng đại tế này.

- Long Hầu đã xuất thủ, vẫn còn tôn Thần Nhân lão thụ cổ quái kia vẫn chưa xuất hiện. Lẽ nào đây chính là hậu thủ của Chung Sơn thị, thủ đoạn chuyên để đối phó chúng ta?

Phong Vô Kỵ lâm vào suy tư, nói:

- Thần Nhân lão thụ kia rốt cuộc đang ở nơi nào? Nếu hắn đang ẩn thân ở chỗ này, Hoàng Xà và Thường Chân tiến vào Hắc Sơn, tôn Thần Nhân lão thụ này cũng nên xuất thủ rồi mới đúng a?


Hắn mang theo hai tôn Thần Minh chờ đợi trong chốc lát, chỉ thấy đám Thần Minh Hoàng Xà, Thường Chân và Thần Nhân Khoa Phụ giết vào Hắc Sơn, lập tức phát hiện ra chỗ không ổn, thu nhỏ thân thể lại, khôi phục kích thước như bình thường, giết về phía Chung Nhạc.

- Tôn Thần Nhân lão thụ kia có ở đây hay không, hiện tại liền có thể biết được!

Năm tôn Thần Minh giết lên Hắc Sơn, đối với Sư Bất Dịch và thiếu niên Hiên Viên làm như không thấy, nhất tề lao thẳng về phía Chung Nhạc. Nhưng lúc này, trong Bí cảnh Nguyên thần của Chung Nhạc đột nhiên xuất hiện một tấm lân phiến thật lớn, giống như một tấm gương bóng loáng nhất, đứng sững ngay trước mặt Chung Nhạc, mặt gương chiếu rọi về phía Côn Hầu.

- Long Hầu, công kích một phân bên trái mi tâm hắn!

Ánh mắt Chung Nhạc liếc qua tấm gương, trầm giọng nói.

Long Hầu nghe hắn nói vậy, Bàn Long Kiếm liền đâm về phía vị trí một phân bên trái mi tâm Côn Hầu. Trong lòng Côn Hầu nhất thời cả kinh. Vị trí một phân bên trái mi tâm hắn chính là địa phương khí huyết hắn giao hòa, nếu như bị đâm trúng, một thân khí huyết sẽ bị cắt đoạn, tuyệt đối sẽ bị Long Hầu chém chết.

Hắn vội vàng lách người né tránh. Nhưng đúng lúc này, thanh âm Chung Nhạc lại đột nhiên vang lên:

- Côn Hầu, hiện tại tràng đại tế này đã tích lũy đủ lực lượng, đã đủ để phong ấn Côn Bằng Thần Tộc trên Mộc Diệu Tinh rồi!

Ông!

Từ trên Hắc Sơn, một đạo Thần quang huyết sắc chợt phóng thẳng lên cao, thô to tới hơn mười dặm, dựng thẳng lên thiên không, phá vỡ thiên khung bay đi, phóng thẳng về phía phương vị Mộc Diệu Tinh.

- Qua thêm nửa canh giờ nữa, huyết mạch của toàn bộ Côn Bằng trên Mộc Diệu Tinh đều sẽ bị phong ấn!

Chung Nhạc thản nhiên nói:

- Bất quá, ngươi yên tâm đi! Côn Bằng Thần Tộc các ngươi còn có thể kéo dài thêm mấy đời nữa, đời đời suy yếu, mãi cho tới khi biến thành phàm huyết. Ta đã quên nói cho ngươi biết, trong Côn Lôn Cảnh không có Côn Bằng Thần Tộc!


Côn Hầu rống giận một tiếng, khóe mắt cơ hồ muốn nứt ra. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía đạo quang trụ huyết sắc trên thiên không kia. Cũng trong nháy mắt hắn thất thần này, Chung Nhạc đột nhiên điều động pháp lực, cảm ứng Thần Dực Đao. Thần Dực Đao lâm vào khoảnh khắc ngắn ngủi không bị khống chế, một kiếm của Long Hầu liền đâm trúng vị trí một phân bên trái mi tâm hắn.

Côn Hầu quát lớn một tiếng, toàn bộ thân thể trong lúc bất chợt căng phồng lên, ầm một tiếng nổ tung. Thân thể hắn nhất thời sụp đổ tan rã, biến thành từng đạo từng đạo linh quang bay ra bốn phương tám hướng, nhưng cũng không thể bay ra khỏi phạm vi của Hắc Sơn, mà là bị đám văn lộ Đồ đằng của Tế đàn bao phủ.

Từng đạo từng đạo linh quang không ngừng gào thét, bọc lấy tàn hồn của Côn Hầu, nỗ lực chạy thoát khỏi nơi này.

Chung Nhạc hừ lạnh một tiếng, toàn lực thôi động Tế đàn. Chỉ thấy đám linh quang dần dần tiêu tán, tốc độ tiêu tán so với tốc độ luyện hóa Hiếu Mang Lão tổ còn nhanh hơn.

Linh của Hiếu Mang Lão tổ vẫn chưa bị đánh tan, mà Linh của Côn Hầu thì đã bị đánh tan, tương đương với bị cắt ra thành vô số khối, tự nhiên là luyện hóa càng nhanh hơn.

- Chung Sơn thị, mau thả tàn hồn ta rời đi!

Một đạo linh quang trong đó bọc lấy tàn hồn của Côn Hầu, há miệng kêu lớn:

- Mau thả tàn hồn ta rời đi! Ta muốn đi thông tri cho các tộc nhân của ta trên Tổ Tinh, để cho bọn họ nhanh chóng rời khỏi Tổ Tinh, cho dù chỉ là một tên cũng được, lưu lại cho Côn Bằng Thần Tộc ta một tia huyết mạch cuối cùng!

Trong lòng Chung Nhạc khẽ động, đám văn lộ Đồ đằng trước mặt đạo tàn hồn kia vỡ ra một khe nhỏ. Đốm linh quang bọc lấy tàn hồn bão táp lao ra, phóng thẳng về phía lãnh địa của Côn Bằng Thần Tộc.

- Trở về! Lập tức trở về! Nói cho con cháu hậu đại của ta, để bọn họ lập tức rời khỏi Tổ Tinh, đi tới Côn Lôn Cảnh…

Tàn hồn của Côn Hầu cực nhanh phóng đi, bị Tế đàn Côn Bằng cảm ứng tác động. Nhưng Linh và hồn của hắn đang trong lúc tiêu tán. Đại tế Phong Thiện đã thương tổn tới căn bản của hắn, hắn đã đứng sát biên giới hồn phi phách tán, không bao lâu nữa sẽ triệt để tử vong.

- Ta nhất định phải trở về chủng tộc của ta, ta không thể chết trên đường được…

Xa xa, giữa đại hải, Tế đàn của Côn Bằng Thần Tộc đã xuất hiện trong tầm mắt. Từng gã từng gã cường giả Côn Bằng Thần Tộc đang đắm chìm trong huyết vũ thiên khóc, vẫn như cũ đang không ngừng tế tự, duy trì hồn phách của hắn bất diệt.

Vù!

Rốt cuộc tàn hồn của Côn Hầu cũng bay về tới trên Tế đàn, cao giọng quát lớn:

- Các tộc nhân của ta, các ngươi đi Côn Lôn! Lập tức đi Côn Lôn!

Côn Hầu vừa mới nói xong lời này, trên mặt lộ ra nụ cười, hồn phách dần dần tiêu tán, linh quang tan rã, hóa thành từng điểm từng điểm quang mang, biến mất trong huyết vũ ngập trời.