Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 70: Ta ăn chay!

Từ lúc Chung Nhạc bay tới, xuất đao, cho tới khi thi thể Chuẩn Kiêu rơi xuống đất chỉ là chuyện xảy ra trong chớp mắt, bốn tên Luyện khí sĩ kia còn chưa kịp đứng lên thì trận đấu đã kết thúc.

Chung Nhạc một lòng muốn giết Chuẩn Kiêu, nên bản thân hắn đã có ý đánh lén, đột kích bất ngờ, lại ngầm giấu sát chiêu, bốn tên bạn tốt của Chuẩn Kiêu còn chưa kịp phản ứng thì Chuẩn Kiêu đã bị chém chết rồi.

Đây là cách thức chiến đấu giữa Luyện khí sĩ và người luyện thể, đơn giản mà thô bạo. Giải quyết trận chiến chỉ trong giây lát, khiến người khác không kịp nhúng tay.

Chung Nhạc tuy chưa phải Luyện khí sĩ, nhưng khi còn ở trong ma hồn cấm địa thì hắn đã có thể đối chiến với thi ma mà không rơi vào thế hạ phong. Thậm chí hắn còn sử dụng kiếm khí liên trảm mười sáu con thi ma, nên cận chiến với hắn là điều rất nguy hiểm.

Bốn tên Luyện khí sĩ yêu tộc vội vàng đứng dậy, kẻ nào cũng vừa giận, lại vừa sợ. Ngay lập tức từ trong miếu thờ đổ nát vang lên tiếng hồn binh được tế lên, hiển nhiên là bốn tên Luyện khí sĩ này đã tế hồn binh của mình lên, định xử lý Chung Nhạc để báo thù cho Chuẩn Kiêu. Nhưng ngay khi nghe Chung Nhạc báo tên tuổi lai lịch của mình với thi thể Chuẩn Kiêu thì không khỏi biến sắc, đều vội vã thu hồn binh lại.

“Long Nhạc, tới từ Đông Hải, quả nhiên là Long tộc!”

Bốn tên Luyện khí sĩ Yêu tộc liếc nhau, lòng hơi khiếp sợ: “Long tộc lại tới Đại Nguyên Hoang Địa này, không biết là vì cái gì? Những tên Long tộc này cao quý trời sinh, hơn những tên Yêu tộc tầm thường chúng ta rất nhiều lần. Long tộc lại là một chủng tộc lớn, tuy Long thần với huyết thống thuần khiết rất là hiếm thấy, nhưng nghe đồn rằng trong Đông Hải có không ít hậu duệ Long tộc. Tên Long Nhạc này e rằng cũng là hậu duệ Long tộc, gia thế lớn, không nên dây vào!”

– “Tên Long tộc này sao lại chạy tới nơi đây nhỉ? Vô duyên vô cớ đi làm thịt tên Chuẩn Kiêu xui xẻo này!”

Đám yêu tộc, thường ngày giao tình nhìn như sâu như biển, nhưng gặp phải chuyện lại cây đổ khỉ tan. Đám Luyện khí sĩ này thấy Chuẩn Kiêu đã chết, mà Chung Nhạc lại là Long tộc với huyết thống cao quý, lập tức bỏ qua cái ý định báo thù cho Chuẩn Kiêu.

– Chuẩn Kiêu chết rồi, sau này năm trăm dặm nơi đây là địa bàn của ta!

Chung Nhạc xoay người, nói với bốn tên Luyện khí sĩ:

– Bốn vị là hàng xóm của ta à? Sau này nếu có việc, Long Nhạc phải làm phiền các vị rồi.

Bốn tên Luyện khí sĩ liếc nhau, lòng thầm mắng, trước nay bọn chúng thường xuyên tới chỗ Chuẩn Kiêu làm phiền Chuẩn Kiêu kiếm đồ ngon, mà tên Long Nhạc đã giết Chuẩn Kiêu chiếm lấy nơi này, vừa tới đã muốn “quấy rầy” bọn họ, có thể thấy đây là kẻ keo kiệt.

– Long Nhạc huynh đài có thù oán với Chuẩn Kiêu ư?

Tên đàn ông quấn da hổ hỏi.

Chung Nhạc lắc đầu đáp:

– Không hề.

Một tên Yêu tộc mặt vàng khác thất thanh nói:

– Không thù thì sao ngươi lại một đao giết y?

Chung Nhạc bèn cười đáp:

– Quả thực không dám giấu giếm các vị sư huynh, ta đây là lần đầu tiên xuất môn, tộc trưởng nhà ta có nói thân là Long tộc thì phải xông pha để lại danh hào một phen, chứ không thể quá nghèo nàn. Dọc theo đường đi ta một lòng một dạ muốn tìm một tòa lãnh địa, thấy nơi này rất tốt, chăn nuôi không ít Nhân tộc nên muốn chiếm lấy nơi đây. Chuẩn Kiêu là địa chủ nơi này, nếu ta đòi y mảnh đất này thì chắc chắn là y không chịu rồi, nên mới vung đao giết y.

Bốn tên Luyện khí sĩ giậm chân ca thán:

– Long Nhạc huynh đệ ơi, làm sao ngươi có thể lỗ mãng như vậy được? Chuẩn Kiêu này là kẻ có tiếng thích giúp người khác làm vui, ra tay hào phóng, làm sao ngươi có thể hạ sát đơn giản như vậy được? Mà gần nơi này là Cô Hà Thành, thành chủ Cô Hồng Tử phụ trách lãnh thổ trong vòng ngàn dặm, đâu thiếu nơi chưa có ai. Long Nhạc huynh đệ chỉ cần tới Cô Hà Thành đăng ký, thành chủ Cô Hồng Tử chắc chắn sẽ hào phóng tặng cho ngươi một lãnh địa, chắc chắn sẽ không thua kém nơi này!

Chung Nhạc nghe vậy thì tỏ ra ngạc nhiên, giậm chân nói:

– Lại có việc như vậy ư? Ta lại đi giết một vị trưởng giả, tội thật đáng chết, lòng ta quá áy náy… Đúng rồi, các vị sư huynh sẽ không báo thù thay Chuẩn Kiêu chứ?

Tay Luyện khí sĩ mặt vàng kia vội vàng đáp:


– Làm gì có chuyện đó! Nếu muốn ra tay thì bọn ta đã sớm làm rồi, dẫu sao vị huynh đệ này cũng đâu phải cố ý, đừng tự trách bản thân làm gì.

Một tên Luyện khí sĩ khác cũng nói:

– Chuẩn Kiêu đã chết rồi, không thể nào sống lại nữa, nên có nói gì thì cũng vậy cả. Chúng ta với Long Nhạc huynh đệ vừa gặp đã như thân quen lâu ngày, sao có thể vì chuyện vặt vãnh này mà gây chiến với Long Nhạc huynh đệ được chứ!

Chung Nhạc thở phào nhẹ nhõm, là thật sự thở phào nhẹ nhõm, bởi hắn quả thực lo những tên Luyện khí sĩ Yêu tộc này sẽ trở mặt, kể cả thấy hắn thuộc “Long tộc” thì cũng phải xử hắn để báo thù cho Chuẩn Kiêu, bèn cười nói:

– Ta vốn là kẻ làm việc lỗ mãng, không biết gì đã tự tiện ra tay tạo nên sai lầm lớn. Cũng may các vị sư huynh rộng lượng, bao dung cho khuyết điểm của ta…

Bốn tên Luyện khí sĩ kia thì cười thầm trong lòng: “Tên thiếu niên Long tộc này đúng là kẻ mới xuất đạo có khác, còn quá non. Kẻ chết đâu phải bọn ta, nào có đáng vì một tên đã chết mà đắc tội Long tộc cơ chứ! Chuẩn Kiêu chết cũng không uổng phí, tự dưng bọn ta được thêm cái mỹ danh độ lượng bao dung!

Chung Nhạc mời bọn họ ngồi xuống, rồi gỡ Liêu Nhận trên lưng xuống, đặt lên án kỷ, cũng ngồi xuống rồi nói:

– Các vị huynh trưởng, lãnh địa của Chuẩn Kiêu…

– Tất nhiên là của Long Nhạc huynh đệ rồi!

Tên vạm vỡ mặc da hổ cười ha ha, nói:

– Cá lớn nuốt cá bé, Chuẩn Kiêu bản lĩnh kém cỏi bị Long Nhạc huynh đệ giết chết, đó là đáng đời. Long Nhạc huynh đệ trở thành chủ của vùng đất năm trăm dặm này, chúng ta cũng tiện đường lui tới.

Chung Nhạc chần chừ nói:

– Nếu các hàng xóm khác không biết chuyện này, tới kiếm chuyện với ta…

– Cũng đúng!

Tên vạm vỡ kia quay sang nói với tên Luyện khí sĩ mặt trắng nõn:

– Bạch Tú Sĩ, chúng ta hãy dùng bồ câu đưa tin báo cho hàng xóm lân cận một tiếng, nói rằng Chuẩn Kiêu đã chết, Long tộc Long Nhạc huynh đệ trở thành chủ mới của lãnh địa này.

Tên Bạch Tú Sĩ kia gật đầu nói:

– Quả thực phải thông báo một tiếng, tránh cho gây chuyện không vui.

Bốn tên Luyện khí sĩ rót tinh thần lực ra, hóa thành những con chim bồ câu bay đi bốn phương tám hướng.

Tên Luyện khí sĩ mặt vàng họ Hoàng, tên là Thư Lang kia nhìn chằm chằm thanh Liêu Nhận mà Chung Nhạc đặt trên án kỷ, lòng thất kinh, bèn hỏi:

– Này Long Nhạc huynh đệ, chiếc hồn binh này trông thật tốt, xin hỏi nó có lai lịch như thế nào?

Chung Nhạc trả lời một cách thờ ơ, dường như thứ này là thứ quá đỗi bình thường:

– Đây là hồn binh mà lúc ta đi thì tộc trưởng tặng cho, tên là Liêu Nhận, nghe nói là thần nha, luyện ra từ răng thần.

– Thần nha!

Bốn tên Luyện khí sĩ nghe vậy tim đập thình thịch, bởi huyết san hô mà ban nãy Chuẩn Kiêu lấy ra đã đủ để bọn họ hâm mộ muốn chết, nào ngờ cái tên thiếu niên Long tộc này lại tiện tay xách ngay một cái răng nanh thần ma ra!

Bọn chúng thầm nghĩ: “Không hổ là Long tộc! Thiếu niên này có thể lấy thần nha làm hồn binh, chứng tỏ là thuộc quý tộc hậu duệ danh môn, không thể chậm trẽ, mau kết giao tình với hắn, sau này chắc chắn không thiếu chỗ tốt!


Đám người Hoàng Thư Lang chờ một lúc, chỉ thấy Chung Nhạc hỏi han bọn họ tình hình xung quanh, chứ chẳng có ý định khoản đãi gì, cũng chẳng cho người đi mang vài cô thiếu nữ lên để mời khác, thì có phần oán hận trong lòng: “Tên thiếu niên Long tộc này cái gì cũng được, mỗi tội phải cái tính keo kiệt, chẳng hào phóng như Chuẩn Kiêu. Ngươi vừa xử lý Chuẩn Kiêu chiếm lãnh địa người ta, tất nhiên là phải mời khách bữa cơm chứ. Nay chẳng thèm nói rằng gì, có thể thấy đúng là tên kẹt sỉ, vắt chày ra nước…

Chung Nhạc gọi đám tôi tớ trong miếu thờ này, thấy vậy bốn tên Luyện khí sĩ vui vẻ, thầm nghĩ: “À, rốt cuộc hắn cũng biết mời chúng ta ăn rồi…

Chung Nhạc ra lệnh:

– Nay ta là lão gia mới của các ngươi, tất nhiên phải có quy định mới mới được. Ngươi truyền lệnh xuống, báo cho các nơi rằng lão gia mới là người ăn chay, không ăn mặn. Các ngươi cũng phải nói cho các Luyện khí sĩ lui tới rằng các ngươi đều là tài sản riêng của Long Nhạc Long lão gia, Long Nhạc lão gia nuôi các ngươi để cung phụng linh của lão gia, tương lai trở thành bất diệt Long hồn. Nếu bọn họ ăn các ngươi, là đang gây chiến với Long Nhạc lão gia.

Người hầu kia vừa mừng vừa sợ, vừa lăn vừa bò chạy xuống núi.

– Thờ cúng linh? Bất diệt Long hồn?

Bốn tên Luyện khí sĩ kia nghe vậy mà khiếp sợ, tim đập thình thịch: “Long Nhạc này quả nhiên có lai lịch đáng sợ, chí hướng quá cao xa! Giờ đã bắt đầu chuẩn bị thành thần rồi!

Chung Nhạc lại gọi một tên tôi tớ khác, dặn:

– Đi chuẩn bị ít rượu chay với thức ăn chay, ta muốn kính vài vị huynh trưởng mấy chén. Nhớ kỹ, phải chay, đừng có làm mặn, lão gia ngửi thấy mùi thức ăn mặn là muốn nôn rồi.

Nói xong, Chung Nhạc quay sang áy náy nói với bốn tên Luyện khí sĩ kia:

– Bốn vị huynh trưởng chớ trách, từ khi mới sinh ra ta đã ăn chay, không chịu được thức ăn mặn.

Sắc mặt đám người Bạch Tú Sĩ và Hoàng Thư Lang nghệt ra, rồi vội cười nói:

– Long Nhạc huynh đệ khách khí rồi, khách khí rồi. Những thức ăn chay ấy… Chúng ta thôi không ăn, vì nay bốn tên cao thủ Kiếm Môn đang bị nhốt trong Cô Hà Thành, cường giả trẻ tuổi của Yêu tộc ta đang quyết chiến với bốn tên này. Đại chiến sắp tới, phấn khích lắm, ngày khác chúng ta lại tới quấy rầy.

Chung Nhạc nghe vậy bèn hỏi:

– Bốn cao thủ Kiếm Môn?

– Thì ra Long Nhạc huynh đệ không biết chuyện này.

Tên Hổ Văn Sinh thân hình vạm vỡ cười nói:

– Chúng ta tới tìm Chuẩn Kiêu chính là định cùng y tới Cô Hà Thành, nay Chuẩn Kiêu chết rồi, không bằng Long Nhạc huynh đệ cùng đi với bốn huynh đệ đây. Ngươi chiếm nơi này, trở thành địa chủ nơi đây, cũng cần phải tới Cô Hà Thành đăng ký.

Chung Nhạc nghe vậy bèn gật đầu, thầm nghĩ: “Tân Hỏa nói rằng truyền tống đại trận ở gần nơi đây, không bằng tới Cô Hà Thành trước, tọa thực thân phận Luyện khí sĩ Long tộc này, sau đó tìm kiếm phương vị cụ thể của truyền tống trận sau!

Hổ Văn Sinh cười nói:

– Nếu đã vậy thì không nên chậm trễ nữa, chúng ta mau chóng lên đường!

Bốn tên Luyện khí sĩ lập tức dùng ý nghĩ biến ra yêu vân, nâng bọn chúng lên. Chung Nhạc chần chừ một lúc rồi thành thật nói:

– Bốn vị huynh trưởng, quả thực không dám giấu, ta chưa phải Luyện khí sĩ, tuy có thể ngự lôi phi hành, nhưng không thể quá lâu.

– Long Nhạc huynh đệ chưa phải Luyện khí sĩ ư?

Đám người Hoàng Thư Lang nghe vậy thì khiếp sợ, chưa phải Luyện khí sĩ mà chỉ cần một đao giết được Chuẩn Kiêu, thực lực thế này, quả không hổ là thiếu niên Long tộc!

– Đừng lo, chúng ta nâng ngươi lên đám mây là được!

Chung Nhạc dùng lôi đình nâng mình lên trời, bốn tên Luyện khí sĩ kia nâng hắn lên đám mây. Chung Nhạc không tốn chút sức nào mà được yêu vân đưa đi.

Qua hai canh giờ sau, những dãy núi xuất hiện nhiều hơn, dần dần có một ngọn núi cao vút, cao hơn hẳn những ngọn núi khác, vô cùng hiểm trở. Mà ở giữa dãy núi thì tràn ngập yêu vân, được ánh dương chiếu lên liền ánh lên những màu sắc rực rỡ.

Bạch Tú Sĩ giơ tay chỉ về phía xa, nói:

– Cô Hà Thành được xây trên ngọn núi đó, Long Nhạc huynh đệ hãy nhìn xem!

Chung Nhạc giương mắt nhìn, chỉ thấy một ngọn núi to lớn tới vài trăm dặm, nguy nga hùng vĩ, hơn hẳn những ngọn núi khác đứng sừng sững nơi đó. Chỉ có điều ngọn núi này chỉ có một nửa, dường như bị người ta chặt đứt từ sườn núi. Trên đỉnh núi có xây dựng một tòa thành trông xưa cũ, rộng chừng trăm dặm.

Trên không trung tòa thành này yêu vân hội tụ, như từng ráng mây ngũ sắc lơ lửng bên trên, trông rất đẹp.

Mà trong thức hai của Chung Nhạc, Tân Hỏa đột nhiên bực mình nói:

– Cái tên khốn nào dám xây tòa thành này trên truyền tống trận của ta?