Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 560: Sống hoặc chết

- Huynh đài chuẩn bị dùng toàn lực rồi?

Nhục thân Chung Nhạc lại biến đổi, mỉm cười:

- Thật trùng hợp, ta cũng định dùng hết sức đây!

Hắn biến thành chân thân Phục Hy, triển khai Thần Ma Thái Cực Đồ, tay cầm kiếm, đuôi quất mạnh, tựa mũi tên lao khỏi dây cung nhằm thẳng Diêm Chấn.

Keng!

Bằng Vũ Kim Kiếm và Huyền Âm Ma Kỳ lao vào nhau, tốc độ nhanh tới mức luyện âm thanh va chạm thành một đường kéo dài vang vọng mãi không thôi. Diêm Chấn trăm cánh tay vung lên, Huyền Âm Ma Kỳ Trạn thiên biến vạn hóa, từ bên trong trận kỳ bay ra vô số con cự thú lao về phía Chung Nhạc. Tay còn lại của Chung Nhạc tung chưởng ấn.

- Thần Ma Dịch!

Thần Ma Thái Cực Đồ điên cuồng chuyển động, cự thú đâm vào Thần Ma Thái Cực Đồ, Chung Nhạc hự một tiếng, Thần Ma Thái Cực Đồ bị húc nổi gợn sóng, vận chuyển cũng chậm lại.

Toàn thân con cự thú đầy gai nhọn, trên lưng mọc những chiếc xương lớn, đâm xuyên Thần Ma Thái Cực Đồ, đâm trúng lòng bàn tay Chung Nhạc, có xu hướng định được Thần Ma Thái Cực Đồ!

Thần Ma Thái Cực Đồ rắc rắc vận chuyển, cố để luyện hóa con cự thú này. Nhưng nó lại là Huyền Âm thú hồn được luyện thành từ Huyền Âm Ma Kỳ, muốn luyện hóa được đâu có dễ?

Tuy Diêm Chấn không thể phát huy hoàn toàn được Huyền Âm Ma Kỳ nhưng trọng điểm thích phóng thú hồn trong một lá cờ thì vẫn có thể.

Hai người đều phát huy pháp lực đến cực hạn đối kháng lẫn nhau. Tay còn lại của Chung Nhạc giơ kiếm chém xuống liên hồi, công thế nhanh như chớp, liên tục tấn công Bách Ma Kỳ muốn phá vỡ nó.

Nếu phá được trận pháp, trận thế ngưng lại, hồn của con cốt thú kia sẽ tan rã, hắn sẽ chiếm được thế thượng phong!

Máu tươi không ngừng chảy ra từ lòng bàn tay hắn. Gai của cự thú đâm càng ngày càng sâu, xương đâm xuyên thò ra sau mu bàn tay hắn. Thần Ma Thái Cực Đồ cũng đang chuyển động khó khăn, không ngừng luyện hóa năng lượng của cự thú.

Cùng lúc đó, Chung Nhạc và Diêm Chấn vẫn không ngừng lại, Diêm Chấn trăm cánh tay vung lên, công thế càng ngày càng mạnh. Hai người di chuyển tới tòa thần điện phế tích, lá cờ bay phần phật, Huyền Âm chi khí nháy mắt đã khiến tòa thần điện đóng băng.

Hắn cũng cảm mhân được năng lượng của thú hồn đang dần tiêu hao, có lẽ bị Chung Nhạc luyện hóa, e là không duy trì được lâu nữa, lúc đó Chung Nhạc sẽ chiếm ưu thế, luyện mất thú hồn, nên hắn mới liều mạng như vậy.

Đột nhiên tòa thần điện vọng ra từng trận tiếng tế tự, giống như có hàng vạn tín đồ đang cầu nguyện, tụ lại thành những dòng chảy lớn vọng ra từ bên trong thần điện.

Dưới lòng đất thần điện rung chuyển dữ dội, các đạo đồ đằng văn thần cấp chói lòa bay ra, đan xen nối liền lẫn nhau.

Phụt!

Bằng Vũ Kim Kiếm của Chung Nhạc chạm vào mối liên kết đồ đằng văn, kim kiếm lập tức bay khỏi tay, cánh tay hắn tê dại, da nổ toác.

Chung Nhạc thất kinh, còn Diêm Chấn lại mừng húm. Huyền Âm Ma Kỳ của hắn bỗng chạm phải đồ đằng văn, các lá Huyền Âm Kỳ cũng tuột khỏi tay, tay hắn cũng đầy máu.

Huyền Âm Ma Kỳ Trận bị phá, con Huyền Âm cự thú rống lên một tiếng dài, bị Thần Ma Thái Cực Đồ của Chung Nhạc soạt một tiếng kéo vào trong, nháy mắt đã bị Thần Ma Thái Cực Đồ luyện hóa!

Chung Nhạc tay không có gì, Diêm Chấn thì còn không ít Huyền Âm Kỳ, nhằm vào Chung Nhạc cắm xuống.

- Vạn Thần Triều Bái!


Xung quanh Thần Ma Thái Cực Đồ xuất hiện hư ảnh của vạn thần vạn ma, đột nhiên bái lạy Chung Nhạc ở chính giữa, hợp lực tế tự. Khí tức của Chung Nhạc bạo tăng, cúi mình về phía trước, chạm tới Huyền Âm Kỳ của Diêm Chấn đang lao tới. Cả hai cùng hự một tiếng, bật về phía sau, đập vào các đạo đồ đằng văn.

Sau lưng Chung Nhạc và Diêm Chấn đều có tiếng tách lách nổ, da thịt toác ra, bị các đạo đồ đằng văn đánh bật lên, hai thân ảnh bay lướt ngang qua nhau.

Diêm Chấn vung các cánh tay lên cắm Huyền Âm Kỳ lên ngực Chung Nhạc, Chung Nhạc mở hai mắt, Âm Dương nhị khí bắn vào hai mắt Diêm Chấn khiến hắn bị mù.

Phụt!

Thần nhãn trên mi tâm Chung Nhạc mở ra, bắn một đạo thần quang, cắt rách đỉnh đầu Diêm Chấn, suýt chút nữa đã tách đôi được đầu hắn.

Hai người rơi xuống, sọ Diêm Chấn bị tách một nửa, có thể nhìn thấy não trăng trắng bên trong, bốc khói nóng hổi. Hai nhãn cầu của hắn đã tan thành tro bụi. Vị cường giả ma tộc này đối với bản thân mình cũng rất độc ác, không nói không rằng, cho thân hình ma thần trăm tay biến mất, tế nguyên thần ra.

Nguyên thần của hắn cũng là ma thần trăm tay. Tuy Chung Nhạc đã làm hắn mù hai mắt nhưng nguyên thần vẫn còn mắt, vẫn có thể nhìn rõ xung quanh.

Chung Nhạc đáp đất, Huyền Âm chi khí tràn tới nhanh chóng đóng băng hắn thành tảng băng không động đậy được.

Diêm Chấn cắm lên ngực Chung Nhạc tới hơn hai chục lá cờ. Huyền Âm chi khí không ngừng từ cán cờ tràn sang người Chung Nhạc. Huyền Âm Ma Kỳ tuy là ma thần binh nhưng vì hơn trăm lá cờ nối với nhau mới được gọi là ma thần binh nên uy lực của một lá cờ không được tính ở cấp ma thần binh, chỉ tương đương với Thập Hung Binh của Kiếm Môn.

Nhưng hơn hai mươi lá Huyền Âm Kỳ thì không phải đơn giản. Nếu phát huy tối đá, dựa riêng vào Huyền Âm chi khí cũng có thể dễ dàng khiến cự phách Thông Thần Cảnh đông cứng mà chết!

- Quả nhiên là một đối thủ mạnh!

Diêm Chấn ho ra máu, trong mắt chảy hai hàng máu, “nhìn” về Chung Nhạc, cười:

- Cho dù ta thắng được ngươi thì cũng là thắng trong thê thảm. Ngươi rất mạnh, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi!

Hắn cầm các lá Huyền Âm Kỳ khác lên tiến về hướng Chung Nhạc:

- Chiến đấu thật sự không có cái gọi là tuy thua mà vinh dự, chỉ có sống hoặc chết! Ta thắng, ngươi thua, thì ngươi phải chết!

Hắn tiến tới trước mặt Chung Nhạc, giơ tay nhằm trán Chung Nhạc đâm xuống, thấy Chung Nhạc bị đóng băng không động đậy được, hắn cười:

- Ta dùng hai con mắt đổi lấy thắng lợi này, nhưng mắt ta không phải bị mù công cốc, ta còn có thể moc mắt ngươi, mắt ngươi cũng rất được…

Đầu của Huyền Âm Kỳ rất sắc nhọn, đâm qua tảng băng dễ như xuyên qua đậu phụ. Mũi cờ đâm tới trán Chung Nhạc. Đúng lúc này đột nhiên huyền băng tan chảy nhanh chóng, rào một tiếng chảy thành nước, Chung Nhạc đưa tay bắt lấy mũi cờ, tay kia thi triển Thần Ma Dịch Ấn đánh lên ngực Diêm Chấn.

Phía sau Chung Nhạc, quầng sáng chuyển động, một vầng mặt trời nhỏ tỏa ra hỏa lực nóng rừng rực, chính là vầng mặt trời này đã luyện hóa Huyền Âm chi khí và giúp hắn thoát ra.

- Ngươi nói không sai, chiến đấu thật sự không có cái gọi là thua trong vinh dự, chỉ có sống và chết!

Chung Nhạc nham hiểm nói.

Diêm Chấn thân hình biến dạng, bị kéo vào trong Thần Ma Thái Cực Đồ. Vị cường giả ma tộc này cũng rất quyết đoán, ma thần trăm tay phía sau cùng đấm lên người Chung Nhạc!

Chung Nhạc da thịt rách toác, xương cốt kêu răng rắc, Thần Ma Thái Cực Đồ trong lòng bàn tay điên cuồng chuyển động, kéo hẳn Diêm Chấn vào trong Thái Cực Đồ, nghiền nát vụn!

Trong chớp mắt bụi máu tràn ra tư trogn Thần Ma Thái Cực Đồ, nhục thân Diêm Chấn nổ tung, ma thần trăm tay phía sau hắn cũng bị kéo vào Thần Ma Thái Cực Đồ, vỡ vụn, biến thành ma khí cuồn cuộn.


Nhục thân nguyên thần của Chung Nhạc chấn động, cảm thấy tinh khí cuồng bạo tràn tới, đây là Thần Ma Dịch của hắn luyện hóa cả nguyên thần Diêm Chấn, tu vi của hắn cũng được luyện hóa, tràn vào Chung Nhạc.

- Ừm, đây là tác dụng của Thiên Thánh Thần Chiếu Kinh, đoạt tu vi của người khác biến thành của mình.

Chung Nhạc áp chế thương thế, hét một tiếng, bàn tay dùng lực tóm một cái, Thần Ma Thái Cực Đồ biến nhỏ dần, tu vi của Diêm Chấn liền được ép lại thành một viên linh đan đen.

- Thiên Thánh Thần Chiếu Kinh của Ma Thánh có thể luyện hóa tu vi của người khác thành của mình, nhưng dù sao cũng không phải bản thân tu luyện từng bước mà thành, e là có chút nhược điểm.

Chung Nhạc ho ra máu, mở bàn tay ra, thấy nguyên thần bí cảnh của Diêm Chấn cũng bị hắn luyện hóa, không vỡ vụn mà biến thành năm vòng sáng bằng vòng tay trong bàn tay hắn.

Hắn ngôi xuống, kéo từng cái Huyền Âm Kỳ cắm trên ngực mình ra.

Huyền Âm Kỳ đúng là đã đóng băng hắn lại, suýt nữa đã lấy mạng hắn rồi. Diêm Chấn có dị bảo này đúng là có ưu thế lớn. Nếu không phải có Thái Dương Diệu Kim thì lần này ai chết cũng khó nói.

- Thần ma thiếu niên ở Côn Luân Cảnh và A Đà Cảnh đều cường đại mức này sao? Nếu ai cũng như tên này thì thực sự quá khủng khiếp!

Chung Nhạc suy nghĩ một chút, nghĩ bụng:

- Ta phải tu luyện Đan Nguyên Cảnh và Pháp Thiên Cảnh tới cực hạn, đột phá giới hạn, nếu không trong trận đấu tiếp theo sẽ khó lòng mà sống sót được.

Lần này khiến hắn có cảm giác nguy hiểm rất mạnh, thần ma thiếu niên ở Côn Luân Cảnh và A Đà Cảnh không hề thua hém hắn, nếu lơ là có lẽ sẽ chôn thây trong Quy Khư.

Tiếng tế tự trong thần điện càng ngày càng lớn, đồ đằng văn thần cấp càng ngày càng nhiều, đan lại thành mạng lưới, liên tục từ dưới lòng đất tràn lên trên.

Chung Nhạc nhíu mày, xương cốt trong cơ thể không ngừng chấn động, đâm thủng da, xương vụn rơi xuống đất.

- Tình hình không ổn, đồ đằng văn từ đâu tới? Tiếng tế tự ở đâu ra?

Hắn gọi bc quay lại, xương gãy trong cơ thể mọc lại, da thịt bị rách nát cũng được phục hồi, miễn cưỡng đứng dậy, thu hết các lá Huyền Âm Ma Kỳ lại. Huyền Âm Ma Kỳ có tất cả một trăm linh tám lá cờ, vừa rồi chạm phải đồ đằng văn bị đánh bay đi không ít. Đến khi Chung Nhạc thu thập được toàn bộ thì đột nhiên dưới lòng đất lại rung chuyển dữ dội, thần điện từ từ tách ra.

Chung Nhạc giật mình, vội vòng qua đồ đằng văn ra khỏi tòa thần điện, nghĩ:

- Tiếng tế tự quanh đây có lẽ là tiếng chỉ thần ma chi linh mới có. Lẽ nào trong thần điện này còn có linh của thần ma chưa chết?

Vị tà ác đã phá vỡ Lục Đạo Luân Hồi đã để lại lời nguyền khiến Thiên Đình Thiên Cung ở Lục Đạo Giới đầu tiên chết vô số thần ma, nếu bảo tồn được những linh kia thì vị thần linh này nhất định cường đại vô biên!

Hơn nữa Lục Đạo Giới biến thành Quy Khư, quỷ dị khó lường, vị thần linh này bị Lục Đạo ảnh hưởng, Chung Nhạc dám khẳng định chắc chắn hắn chắc chắn sẽ không thể thành vị thần linh hiền lành được!

Bên ngoài thần điện, Khâu Cấm Nhi bay tới, trên người cũng có không ít thương thế, có thể thấy trong trận chiến với ma bộc nàng cũng gặp không ít khó khăn. Nhưng so với Chung Nhạc thì thương thế nhẹ hơn nhiều.

- Đi mau!

Chung Nhạc kéo tay nàng bay về phía trước.

Uỳnh uỳnh!

Mặt đất rung chuyển, Chung Nhạc quay lại thì thấy tòa thần điện phế tích kia sập xuống, bị nhấn chìm trong bụi khói. Một luồng khí tức khủng bố bay lên, Chung Nhạc lập tức thấy phía trước tối sầm lại.

Tiếng kêu hoảng hốt của Khâu Cấm Nhi vọng lại:

- Sư ca, sao muội không nhìn thấy gì hết…

- Thần uy đã phong ấn cảm quan của chúng ta để chúng ta không nhìn thấy gì chứ không phải bị mù.

Chung Nhạc hít sâu một hơi, mở thần nhãn ra, vẫn là bóng tối đen ngòm, không thấy bất cứ thứ gì. Thần uy của vị thần này thực sự quá mạnh, nhục thân, nguyên thần bao gồm cả cảm quan của thần nhãn đều bị thần uy phong ấn, thậm chí trong thức hải cũng tối đen.

Phía sau vọng lại tiếng bước chân nặng nề, còn có cuồng phong vù vù, có lẽ là tiếng thở của vị tà thần đó!

- Toại Hoàng tọa Thiên Đình!

Chung Nhạc quan tưởng Hỏa Kỷ Cung Toại Hoàng, bóng tối trong thức hải lập tức bị đẩy lùi, dần dần hắn phục hồi được thị lực, vội kéo tay Khâu Cấm Nhi chạy đi!