Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 517: Đắc thủ bỏ trốn (1)

Mãi cho tới lúc này, trong lòng Cô Hồng Tử vẫn còn đang cực kỳ khiếp sợ. Hắn lại không biết, sở dĩ Chung Nhạc có thể phá giải phong ấn, cái dựa vào cũng không phải là nhãn giới kiến thức của bản thân hắn, mà là Tân Hỏa trong Thức hải của hắn mượn Thần Nhãn thứ ba, quan sát phong ấn, nói cho hắn biết thủ đoạn phá giải. Lão tổ tông của Hiếu Mang Thần Tộc mặc dù là Ma Thần vô cùng lợi hại, nhưng nếu luận nhãn giới kiến thức, lại xa xa không bằng được Tân Hỏa. Phá giải phong ấn của hắn đối với Tân Hỏa mà nói, so với phá giải phong cấm của Bạch Hầu cũng không khó hơn bao nhiêu.

Chung Nhạc biến thành bộ dáng của Phong Vô Kỵ, một đường đi xuống dưới. Dọc theo vách đá hai bên cũng là tầng tầng phong ấn. Những phong ấn này cũng không phải là để ngăn cản kẻ xâm nhập, mà là chỉnh thể một cái đại phong ấn trong lòng núi, phong bế không gian nội bộ sơn thể, tránh cho Nguyệt Thần thức tỉnh chạy thoát. Lão tổ tông của Hiếu Mang Thần Tộc bởi vì luyện hóa thôn phệ tôn Tiên Thiên Thần còn chưa triệt để hình thành này, có thể nói là đã hao phí không biết bao nhiêu tâm tư.

Lúc này, Chung Nhạc đột nhiên truyền âm, nói:

- Cô Hồng sư huynh, còn có một việc ta muốn nói cho ngươi biết. Dưới lòng đất có chân thân ba đầu của Lão tổ tông Hiếu Mang Thần Tộc, thực lực cực kỳ đáng sợ! Chúng ta không thể có bất kỳ qua loa nào. Sau khi trộm được nữ nhân kia lập tức bỏ chạy. Bằng không, kinh động tới Linh của vị Lão tổ Hiếu Mang Thần Tộc kia, thức tỉnh chân thân của hắn, vậy thì không có khả năng chạy thoát rồi!

Cô Hồng Tử lạnh nhạt nói:

- Không cần cẩn thận như vậy! Chỉ là một tôn Thần Linh mà thôi, không có lê dân tế tự thôi động, thực lực có thể mạnh tới đâu? Nguyên thần của ta cũng đã tương dung với Thần Linh, chỉ cần hắn không có lê dân tế tự, cũng không cần phải sợ hắn!

Chung Nhạc nhắc nhở:

- Vị Lão tổ Hiếu Mang Thần Tộc này chính là cái vị đã móc sạch mặt trăng, lấy trộm Nguyệt Hạch kia! Nguyệt Linh trong mặt trăng đã sắp sửa hóa thành Tiên Thiên Thần, cũng bị hắn cấm cố luyện hóa. Lần này, ta chính là muốn đánh cắp tôn Nguyệt Thần này!


Cô Hồng Tử nhất thời rùng mình một cái. Móc sạch mặt trăng, cấm cố luyện hóa Nguyệt Thần? Thủ đoạn bậc này đừng nói là hắn theo không kịp, cho dù là Thần Ma chân chính đã tu thành Nguyên thần thuần dương cũng không thể làm được. Lại nghe Chung Nhạc tiếp tục nói:

- Vị Lão tổ Hiếu Mang Thần Tộc này vẫn chưa chân chính tử vong, mà là mượn dùng tinh hoa của Tiên Thiên Thần, bảo tồn thân thể của chính mình. Tiên Thiên Thần không có giới hạn thọ nguyên, có thể đồng thọ với thiên địa. Hắn mượn tinh hoa của Nguyệt Thần khiến cho thân thể chính mình không chết. Mà Linh của hắn lại đang ở trong mặt trăng, thay mận đổi đào, thay Nguyệt Linh tiếp nhận tế tự của lê dân. Ta đoán chừng, hắn là muốn dùng biện pháp Hậu Thiên nghịch luyện Tiên Thiên, trở thành một tôn Tiên Thiên Thần bất tử bất diệt!

Cô Hồng Tử hút mạnh một hơi lãnh khí, yên lặng gật đầu, đột nhiên thở dài nói:

- Chung sư đệ, ngươi luôn luôn như thế… như thế…

Hắn suy nghĩ cẩn thận một chút, sau đó mới nói:

- Luôn luôn tự tìm đường chết như thế sao? Ta tự nhận là cực kỳ to gan lớn mật, hành sự không chút kiêng kỵ, không chút cố kỵ, nhưng đi cùng một chỗ với ngươi mấy ngày nay, ngay cả ta cũng cảm thấy hãi hùng khiếp vía, lo sợ bất an a!

Chung Nhạc mỉm cười nói:


- Thật ra cũng không tính là quá hung hiểm! Chúng ta là dùng hữu tâm tính vô tâm, phần thắng khá lớn. Chúng ta biết rõ chính mình tới đây trộm Nguyệt Thần, mà Lão tổ Hiếu Mang Thần Tộc lại không biết chúng ta đã tới. Cho nên sau khi chúng ta trộm được liền bỏ đi, vẫn có cơ hội rất lớn đánh cắp được Nguyệt Thần!

Cô Hồng Tử lắc lắc đầu. Chính mình mạnh mẽ chống lại Sư Bất Dịch, ở bên ngoài Phong Cốc Thành trực tiếp hành hung Chúc Ngọc Sơn, truy sát Chúc Ngọc Sơn tới Tây Hoang, cho rằng đã đủ to gan lớn mật rồi. Mà lá gan của vị Chung sự đệ này không ngờ so với chính mình còn lớn hơn. Hắn lớn gan tới mức dám đi trêu chọc tồn tại như Lão tổ Hiếu Mang Thần Tộc bậc này.

Mấu chốt nhất chính là, hiện tại Chung Nhạc không còn là tên gà mờ như trước đây nữa, mà là hành sự có mưu có lược, mưu định cặn kẽ rồi mới hành động. Trước đây Chung Nhạc làm việc, chỉ cần đầu óc nóng lên liền trực tiếp đi làm, không suy nghĩ tới hậu quả. Bản thân Cô Hồng Tử còn từng giúp hắn chùi đít, lau đi dấu vết tơ nhện lưu lại. Mà hiện tại Chung Nhạc đã không cần hắn tới giải quyết hậu quả, chính mình đã làm đến sạch sạch sẽ sẽ. Thậm chí hắn còn có chút ý nghĩ quỷ dị quái lạ, ngay cả chính mình cũng không nghĩ tới.

Cô Hồng Tử đột nhiên nhớ tới Phong Thường, trong lòng có chút buồn bã:

- Chung sư đệ quả nhiên đã trưởng thành rồi, không uổng công năm xưa Lão đầu tử xem trọng hắn như vậy… Lão đầu tử, ngươi đi quá sớm rồi, không kịp nhìn thấy Chung sư đệ trưởng thành. Nếu ngươi ở trên trời có linh thiêng nhìn thấy một màn này, hẳn là sẽ phi thường vui mừng a?

Chung Nhạc không biết suy nghĩ trong lòng hắn, tiếp tục đi xuống dưới. Sau một lúc lâu, không gian phía trước đột nhiên đại phóng quang minh, quang mang chiếu rọi giống như thủy quang ngân bạch sắc nhộn nhạo vậy. Chung Nhạc ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một phiến không gian hạo hãn xuất hiện trước mắt. Khỏa Nguyệt Hạch khổng lồ đang huyền phù giữa không trung, khỏa thủy tinh cầu thật lớn lan tỏa ra quang mang ngân sắc mộng huyễn.

Trong khỏa thủy tinh cầu thật lớn này, quang mang cực kỳ tinh thuần, giống như thủy lưu ngân sắc không ngừng lưu chuyển xung quanh nàng thiếu nữ tuyệt mỹ ở trung tâm kia. Nàng thiếu nữ tuyệt mỹ kia không biết còn sống hay đã chết, cặp mắt nhắm chặt. Nàng đẹp tới mức không giống như nhân vật phàm gian. Bất luận một nhân vật phàm gian gì, cho dù là tiểu mỹ nhân giống như Khâu Cấm Nhi, Quân Tư Tà, Thiên Ma Phi, Ma Hậu… cũng đều có không ít tỳ vết nhỏ nhặt. Mà nàng thiếu nữ trong Nguyệt Hạch này lại không tìm được bất kỳ điểm tỳ vết nào. Phảng phất như thiên địa đã tập hợp toàn bộ những gì xinh đẹp nhất trong thiên hạ để sáng tạo ra nàng.

Nguyệt Linh, lê dân bách tính triều bái mặt trăng, huyễn tưởng mặt trăng là nữ tử đẹp nhất thế gian, dần dà lâu ngày, tế tự của chúng sinh khiến cho trong mặt trăng sản sinh ra Nguyệt Linh, cho nên nàng chính là hoàn mỹ nhất, xinh đẹp không tỳ vết.

Chung Nhạc đã từng gặp qua nàng thiếu nữ này một lần, đã từng chấn động qua một lần. Tới lần này, hắn vẫn như cũ không nhịn được kinh ngạc tán thán. Chỉ thấy bất luận từ ngữ gì cũng khó có thể hình dung dung mạo của thiếu nữ này. Thậm chí ngay cả làn da, mái tóc của nàng cũng khó có từ ngữ nào có thể hình dung được.

Mà trong phiến không gian hạo hãn này cũng không chỉ có mỗi mình Nguyệt Hạch và thiếu nữ trong Nguyệt Hạch. Vờn quanh Nguyệt Hạch là từng cái từng cái đầu Bàn Ngao thật lớn. Làn da khắp cái đầu bao phủ đầy Long lân, mở ra cái miệng lớn cắn chặt lên trên Nguyệt Hạch, hàm răng hấp thu năng lượng trong Nguyệt Hạch, lấy trộm tinh hoa của Nguyệt Thần. Đây chính là Thiên Cẩu Thực Nguyệt. Mấy cái đầu Bàn Ngao này cũng chính là chân thân của Lão tổ tông Hiếu Mang Thần Tộc. Chân thân của hắn được hắn lưu ở chỗ này, tiến hành luyện hóa Nguyệt Thần.