Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 508: Rời đi (2)

Thời gian hơn một tháng trôi qua, Chung Nhạc cảm thấy chính mình trên phương diện quan tưởng Thiếu Hạo Chung và Vạn Thần Đồ đều rất có thu hoạch. Chỉ là làm cách nào dung nhập Vạn Thần Băng Thánh Quyết vào trong Thần Ma Thái Cực Đồ, hắn vẫn còn chưa có nắm chắc.

Rốt cuộc, Chung Nhạc quyết định rời đi. Đám người Bạch Trấn Hoang, Bạch Trấn Bắc và Bạch Thục Nguyệt đích thân đưa tiễn, tràng cảnh vạn phần long trọng, tương đương với đương kim Tông chủ và Tông chủ tương lai của Bạch Trạch thị đích thân đưa tiễn hắn, có thể thấy được sự tôn trọng của bọn họ.

Đám người tiễn hắn ra khỏi Băng Phong Cổ Thành, một đường tiễn hắn tới địa phương giao giới giữa Bắc Hoang với Đông Hoang, lúc này mới dừng bước lại. Mà bước chân của Bạch Thục Nguyệt vẫn như cũ chưa dừng lại, tiễn hắn tiến vào trong Đông Hoang mấy vạn dặm. Cuối cùng, Chung Nhạc mỉm cười nói:

- Tiễn người vạn dặm, cuối cùng cũng phải từ biệt! Thục Nguyệt sư tỷ, ngươi đã tiễn ta không dưới mười vạn dặm rồi, nếu tiếp tục tiễn nữa, liền sẽ tiễn ta tới Kiếm Môn luôn a! Xin hãy trở về đi!

Bạch Thục Nguyệt chần chừ một chút, nói:

- Chung sư huynh, tin tức do tộc ta truyền ra, không phải là chủ ý của ta…

Chung Nhạc khẽ mỉm cười, nói:

- Ta hiểu mà! Thục Nguyệt sư tỷ tuyệt đối không phải là hạng người cướp công. Hơn nữa, công lao kinh thiên động địa ở trong mắt Bạch Trạch thị các ngươi, ở trong mắt ta cũng chỉ là một đoạn kinh lịch phi phàm mà thôi, không cần phải để trong lòng!

Bạch Thục Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, lấy ra một tấm lệnh bài, mỉm cười nói:


- Đại ân đại đức của sư huynh đối với Bạch Trạch thị ta, Thục Nguyệt trọn đời không quên! Vẫn xin sư huynh nhận lấy tấm lệnh bài này. Tương lai nếu sư huynh có chuyện khó khăn, cứ cầm tấm lệnh bài này tới Bắc Hoang, có thể yêu cầu toàn tộc Bạch Trạch thị ta giúp ngươi làm một việc!

Trong lòng Chung Nhạc khẽ động, chỉ thấy trên tấm ngọc bài điêu khắc một tôn Thần Nhân Bạch Trạch, sau lưng khắc một ký tự Thần văn, là một chữ Hầu, mơ hồ tỏa ra một tia Thần uy. Có thể nhìn ra tấm lệnh bài này cũng không phải là do Bạch Thục Nguyệt luyện thành, mà là lệnh bài do Bạch Hầu năm xưa luyện ra. Chung Nhạc cầm lấy tấm lệnh bài, chỉ thấy tấm lệnh bài này vô cùng nặng nề, lộ ra thần sắc nghi hoặc, nói:

- Thục Nguyệt sư tỷ, ngươi đưa lệnh bài Bạch Hầu này cho ta, hơn nữa còn nói tương lai có thể yêu cầu toàn tộc Bạch Trạch thị giúp ta làm một chuyện, mà không phải là ngươi giúp ta làm một chuyện, ngươi có biết rõ ý nghĩa trong này không? Ngươi có khả năng sẽ cuốn Bạch Trạch thị các ngươi vào trong một trận đại phân tranh thật lớn. Tương lai nếu Nhân Tộc ta gặp phải nguy nan, ta cầm tấm lệnh bài này tới Bắc Hoang, Bạch Trạch thị các ngươi sẽ không thể không tham chiến!

Bạch Thục Nguyệt mỉm cười nói:

- Giao lệnh bài Bạch Hầu cho ngươi, cũng không phải là ý tứ của ta, mà là ý tứ của toàn bộ cao tầng Bạch Trạch thị ta! Chung sư huynh hoàn toàn có đủ tư cách cầm tấm lệnh bài này. Hơn nữa, ngay cả vị Lão tổ được ngươi cứu ra khỏi hải dương băng hỏa kia cũng đã nói, Bạch Trạch thị thiếu Chung Sơn thị rất nhiều, theo lý nên nhận được lễ ngộ và tôn trọng cao nhất của Bạch Trạch thị ta. Đây là nguyên thoại của lão gia tử!

Chung Nhạc nhận lấy tấm lệnh bài, có chút khẩn trương nói:

- Vị Thần Minh tiền bối kia đã tỉnh lại rồi? Hắn có nói là ta đã thiêu đứt hai chân của hắn không…

Bạch Thục Nguyệt bật cười khúc khích, nói:

- Cái này ngược lại cũng không có nói! Bất quá, lão gia tử nói, mặc dù hắn không có tu thành Bất Tử Chi Thân, không thể luyện ra hai chân trở lại, nhưng lại có thể cấy ghép một cặp chân khác vào, hoặc là cũng có thể luyện ra một kiện Hồn binh hình thái đôi chân gắn lên trên đùi, chưa chắc đã yếu hơn so với trước đây. Hắn còn nhờ ta chuyển lời cảm tạ ngươi. Nếu không phải ngươi kéo hắn từ trong hải dương băng hỏa ra, hắn sẽ thật sự chết ở trong đó rồi!


Chung Nhạc nhất thời yên lòng, phất phất tay với Bạch Thục Nguyệt, xoay người mà đi. Bạch Thục Nguyệt nhìn theo bóng lưng hắn càng đi càng xa, trong lòng cảm thấy trống rỗng vắng vẻ, đột nhiên cao giọng gọi một tiếng:

- Chung sư huynh!

Chung Nhạc quay đầu nhìn lại. Nàng thiếu nữ Bạch Trạch thị này lời nói dâng lên tới trên miệng, lại không biết làm sao nói ra khỏi miệng. Nàng đột nhiên nhoẻn miệng cười một cái, toàn thể thiên địa phảng phất như sáng bừng lên rất nhiều. Phong tư nàng thiếu nữ sáng ngời, giơ tay lên cầm nhẹ cành liễu bên cạnh, cành liễu khẽ cong xuống một chút. Nàng cất giọng giòn giả nói:

- Vạn Thần Băng Thánh Quyết mà ta truyền cho ngươi chỉ là lĩnh ngộ của ta ở cảnh giới hiện tại. Đợi sau khi ta tu luyện thành công, sẽ có được những lĩnh ngộ càng cao hơn. Năm sau vào khoảng thời gian này, xin mời Chung sư huynh tới Băng Phong Cổ Thành gặp ta, ta sẽ truyền thụ cho ngươi lĩnh ngộ càng cao hơn!

Chung Nhạc khẽ gật đầu một cái, một lần nữa vung tay lên tạm biệt. Bạch Thục Nguyệt mỉm cười vung tay đáp lễ, nhìn theo bóng lưng hắn đi xa.

Nhiều năm về sau, gã thiếu niên Chung Sơn thị cứ mỗi năm một lần lại đi tới Băng Phong Cổ Thành, gặp mặt nàng một lần. Lại càng về sau nữa, sau khi Chung Nhạc đã rời khỏi Tổ Tinh, hàng năm cứ tới khoảng thời gian này, Bạch Thục Nguyệt vẫn như cũ lẳng lặng chờ đợi. Mãi cho tới khi chính mình niên kỷ già nua, tóc bạc như cước, mà gã thiếu niên Chung Sơn thị này lại cũng không quay trở lại nữa.

Rất lâu rất lâu sau đó, Bạch Thục Nguyệt đôi khi còn suy nghĩ, nếu năm xưa chính mình gọi gã thiếu niên này lại, lấy hết dũng khí cùng với hắn rời khỏi Bắc Hoang, cả cuộc đời bồi bạn với hắn, nói không chừng chính mình và hắn sẽ là một loại kết cục khác rồi. Có lúc nàng còn suy nghĩ, nếu trong những năm sau đó, khi gã thiếu niên này tới đây gặp mặt chính mình, chính mình có đủ dũng khí lên tiếng, có lẽ giữa hai người cũng sẽ là một loại kết cục khác. Đáng tiếc! Đây chỉ là những suy nghĩ xa xôi của nàng lúc tuổi già hồi ức lại mà thôi. Thời gian không thể quay trở lại, những thứ đã bỏ qua, cuối cùng cũng là hoàn toàn bỏ lỡ.

o0o

Chung Nhạc tiếp tục bước đi, rất nhanh đã tiến vào Đông Hoang. Lúc này, tâm niệm hắn khẽ động. Trong Cô Hà Thành cách hắn hơn mười vạn dặm, Long Nhạc đột nhiên đứng dậy, lấy ra một cây Đồ Đằng Trụ, tinh thần lực thôi động. Chỉ thấy trong Đồ Đằng Trụ vang lên một đạo thanh âm:

- Chung sư đệ, có chuyện gì?

- Cô Hồng Tử sư huynh, hiện tại ta đã đi tới Bắc bộ Đông Hoang, muốn gặp ngươi một chút!

Long Nhạc mỉm cười nói.