Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 330: Thương Vân xuất Tuyết Sơn (2)

- Phong Hiếu Trung, có lẽ sẽ vĩnh viễn không trở về nữa.

Thủy Tử An trưởng lão đi tới, hắn đã tru sát Hiếu Khuyết, thu lại lục thập tứ kiếm đại trân, nhìn thân ảnh Phong Hiếu Trung đi xa. Thở dài:

- Hắn cũng thật quái đản. Phong gia phụ tử đều kỳ dị giống nhau, Phong Hiếu Trung sẽ không bao giờ trở về Kiếm Môn, bởi vì trở về Kiếm Môn nghĩa là lão đầu tử chết rồi. Mà trong lòng hắn, phụ thân của hắn vĩnh viễn không chết. Cho nên hắn vĩnh viễn cũng sẽ không trở về. Lão đầu tử, bắt hắn vĩnh viễn lưu vong rồi...

- Thì ra là thế.

Chung Nhạc trong lòng chấn động, đã minh bạch vì sao lúc lão đầu tử cùng Phong Hiếu Trung tương kiến, lại khổ sở như là sanh ly tử biệt, bởi đây đúng là sanh ly tử biệt. Phong Hiếu Trung biết rõ lão đầu tử sắp sửa làm chuyện gì, biết rõ hắn hẳn phải chết, sống không quá hôm nay.

Lão đầu tử đuổi hắn đi, cũng vì biết rõ chính mình sống không quá hôm nay, thả hắn ra chỉ vì muốn phụ tử được gặp mặt lần cuối cùng.

Trên dưới Kiếm Môn đều cho rằng Phong Hiếu Trung là một người điên, không thể làm Kiếm Môn môn chủ, huống chi ngay cả thân tộc của mình cũng giết, sao có thể khiến người khác phục tùng được chứ?

Sau khi Lão đầu tử chết, trong Kiếm Môn không có người có thể sửa trị tên điên này. Tân môn chủ trấn áp không được Phong Hiếu Trung tài hoa tuyệt đại, chỉ cần kẻ đó không phải phụ thân của hắn, cho dù trước mặt hắn là Thần là Ma, hắn cũng không khuất phục.

Hơn nữa, Phong Hiếu Trung cừu gia quá nhiều, sau khi lão đầu tử chết, Kiếm Môn không thể ngăn được chúng, cho nên chỉ có thể để hắn lưu vong, làm cho hắn vĩnh viễn không thể trở về nữa.

Trong nội tâm Phong Hiếu Trung lão đầu tử vĩnh viễn bất tử, cũng có nghĩa cuộc đời này, hắn không thể lại trở lại nơi đã sinh dưỡng mình.

- Nếu có một ngày Phong Hiếu Trung trở lại Kiếm Môn, như vậy chứng tỏ hắn đã hoàn toàn điên mất rồi. Ngay cả tia thân tình cuối cùng cũng vứt bỏ.

Thủy Tử An ánh mắt tĩnh mịch. Thấp giọng nói:

- Khi đó hắn, sẽ là kẻ đáng sợ nhất, điên cuồng nhất!

Chung Nhạc gật đầu, trong nội tâm Phong Hiếu Trung khi không còn tình cảm với lão đầu tử nữa sẽ là lúc hắn khủng bố nhất. Chung Nhạc tình nguyện đối mặt với Thần Ma, cũng không muốn đối mặt Phong Hiếu Trung trong tình trạng đấy.

Thần kiếm bay tới. Môn chủ pháp bào cũng gào thét bay tới, lão đầu tử dùng tay nhiếp kiếm, gọi Phương Kiếm Các cùng Quân Tư Tà, ôn hòa nói:

- Phương Kiếm Các, thứ ngươi truy cầu là kiếm, giao cho ngươi chức vị Kiếm Môn môn chủ là trói buộc ngươi, hạn chế thành tựu của ngươi, cho nên chức vị môn chủ giao cho Quân Tư Tà, ngươi có phục không?


Phương Kiếm Các hạ bái:

- Đệ tử tâm phục.

Lão đầu tử nhìn về phía Quân Tư Tà, nói:

- Kiếm Môn môn chủ, có giác ngộ hi sinh bản thân mình, chuẩn bị tâm tính bước lên tế đàn, lúc chết còn phải tiến lên nhập Ma Hồn cấm khu, an táng ở đấy, thủ hộ mặt đất năm trăm năm bình an. Quân Tư Tà, ngươi làm hay không?

Quân Tư Tà hạ bái:

- Đệ tử sẵn sàng!

Lão đầu tử choàng pháp bào lên người của nàng, thần linh của tất cả bộ lạc ở Đại Hoang cộng minh, Kiếm Môn thần linh cùng Kiếm Linh hiển hiện, chứng kiến một màn này.

Tân Kiếm Môn môn chủ được linh của Đại Hoang chứng kiến, leo lên bảo vị.

- Tư Tà môn chủ, Thụ Ấn bị Phong Vô Kỵ mang đi, nhớ phải thu hồi Thụ Ấn. Thanh thần kiếm này ta còn cần dùng, sau khi ta chết, thần kiếm sẽ cùng thi thể của ta đồng thời trở về.

Lão đầu tử phân phó một câu, nhìn khắp bốn phía, mỉm cười nói:

- Ta cần một tên nhặt xác. Chung Sơn thị, ngươi tới đây.

Chung Nhạc đi ra phía trước, đứng bên cạnh hắn, lão đầu tử cười nói:

- Ngươi theo ta đi, chứng kiến trận chiến cuối cùng của ta, sau khi ta chết, ngươi hãy mang thi thể cùng thần kiếm trở về. Trận chiến này của Kiếm Môn cần phải để cho tất cả các Thần Tộc Ma tộc cùng Yêu tộc chứng kiến thực lực chân chính của Kiếm Môn.

Chung Nhạc yên lặng gật đầu.

Lão đầu tử nhìn về phía Thủy Tử An, nói:


- Sau khi ta chết, sẽ có những kẻ khác phản công, lệnh bài của ngươi cần từ bỏ sử dụng.

Thủy Tử An xóa đi dòng lệ, cười nói:

- Có ta ở đây, ai cũng không đẩy ngã được Kiếm Môn sơn chúng ta!

Dưới chân lão đầu tử xuất hiện đóa thương vân, nâng Chung Nhạc lên cùng một chỗ, bay ra Kiếm Môn sơn, hướng tây mà đi.

Trên núi, Kiếm Môn đệ tử đứng nhìn, đều rơi lệ, bọn hắn biết rõ, lão môn chủ đi chuyến này, sẽ không bao giờ gặp lại.

- Dọc theo con đường này, đều là những nhân tộc tiền bối dùng chính bản thân mình đốt lên, thắp sáng bóng tối chung quanh chúng ta. Cũng có những nhân tộc tiền bối hóa thân làm búa, xóa bỏ chướng ngại cho chúng ta, khiến nhân tộc ở trong đêm đen có một con đường để đi về phía trước.

Chung Nhạc nhìn những dãy núi lần lượt trôi qua hai bên người, thầm nghĩ:

- Tân Hỏa đời đời truyền thừa, ta nguyện làm đèn thắp sáng Hắc Ám, chỉ là ta còn chưa đủ cường đại, không đủ lực lượng…

Dãy núi Liên Vân, tới gần bên Tây Hoang, Hiếu Mang Thần Tộc đại quân vẫn còn tiến về Thần Tộc lãnh địa, Đại Tế Tự thúc giục đại quân dùng tốc độ nhanh nhất để quay về, phảng phất như xua quân, cao giọng quát:

- Đến Thần chiến chi địa, chỗ đó nhanh hơn, đường xá ngắn hơn!

Thần Tộc đại quân trùng trùng điệp điệp, tiến vào thần chiến chi địa, rất nhiều Hiếu Mang Thần Tộc đệ tử không khỏi hiếu kỳ:

- Đại Tế Tự, vì sao chúng ta phải đi vào hiểm lộ? Chúng ta có địa đồ chỉ ra sinh lộ, nhưng dù sao thần chiến chi địa vẫn là nơi cực kỳ hung hiểm, nếu không cẩn thận có khả năng chỉ cần bước vào là sẽ chết.

Thần chiến chi địa hung hiểm vô cùng, mấy vạn đại quân đi đường này hơn nữa nếu dùng toàn lực chạy đi, chỉ sợ sẽ có rất nhiều đệ tử xâm nhập bào khu vực nguy hiểm. Nếu rơi vào chỗ đó, cho dù cự phách cũng phải chết không cần nghi ngờ!

Đại Tế Tự khống chế thần miếu đứng ở phía sau đại quân, thầm nghĩ:

- Chỉ có thần chiến chi địa, chỗ hung hiểm bực này, mới có thể dựa vào địa thế hiểm trở, bảo vệ tộc nhân, ngăn cản Phong Thường!

Đại quân đi vào thần chiến chi địa, Đại Tế Tự đột nhiên đem thần miếu tế lên, đưa vào bên trong thần chiến chi địa, trong thần miếu, nội tâm của những Luyện Khí sĩ trẻ tuổi buồn bực, cao giọng nói:

- Đại Tế Tự, vì sao ngươi không đi cùng chúng ta?

Đại Tế Tự quay đầu lại, cười nói:

- Các ngươi đi thôi, ta không thể quay về được nữa rồi, nhớ rõ ngày nay năm sau, hãy tế điện ta...

Hắn ngẩng đầu nhìn lại dãy núi Liên Vân, chỉ thấy tuyết rơi mờ mịt phủ đầy dãy núi bao la giống như đóa Thương Vân xuất tuyết sơn.