Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 2370: Mới biết ta là ta (1)

Hỗn Độn lão tổ vội nhìn sang, chỉ thấy Thất Khiếu Hỗn Độn thần nhân đã tới vùng Hỗn Độn thánh địa này, rõ ràng đã bị Chung Nhạc dụ tới, nghe thấy lời hắn vừa nói.

- Đạo huynh, hắn đã phát hiện Tiên Thiên Chung, dựa vào Tiên Thiên Chung suy đoán ra nó tên là Hư Không Chung, vậy hắn chắc chắn cũng có thể suy đoán ra những chiếc chuông khác.

Hỗn Độn lão tổ ra đón, nói:

- Mấy chiếc chuông của ngươi, về tên hay công dụng có lẽ không qua mắt được hắn, sẽ bị lần lượt đoán ra.

Thất Khiếu Hỗn Độn thần nhân gật đầu, từ tốn nói:

- Đương nhiên không che mắt được hắn.

Hỗn Độn lão tổ lo lắng nói:

- Vậy không phải đã thay đổi quỹ đạo tương lai, khiến tương lai càng thêm hỗn loạn? Ngươi ra từ Hỗn Độn, biết trước sự việc, chỉ cần tương lai không thay đổi chút nào thì mới giúp ngươi nắm bắt tiên cơ, nhưng giờ tương lai thay đổi, không phải khả năng thắng của ngươi sẽ càng ngày càng nhỏ sao?

Thất Khiếu Hỗn Độn thần nhân chần chừ, nói:

- Luôn có những việc sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát của ta, thực ra khi ta cứu vị Luân Hồi Thánh Vương còn lại thì tương lai đã thay đổi rồi. Sẽ không diễn r theo như quỹ đạo ta biết nữa. Kỳ diệu hơn là sự thay đổi này dẫn hắn đi theo con đường chưa biết, con đường này là tốt hay xấu, sẽ có hậu quả gì, đến ta cũng không biết. Vì thế ta chỉ còn cách đợi hắn xuất hiện, nói rõ nguyên nhân hậu quả cho hắn.

Hỗn Độn lão tổ thở dài:

- Cũng có khả năng tương lai càng thêm đục.

Thất Khiếu Hỗn Độn gật đầu:


- Có thể sẽ hoàn toàn đục ngầu.

- Tương lai đục hoàn toàn, Hỗn Độn sinh vật không còn chỗ đứng, chỉ e sẽ lên bờ hết.

Hỗn Độn lão tổ chớp mắt:

- Chắc ngươi biết sinh linh Hỗn Độn chúng ta có những người tới từ tương lai, lại có từ quá khứ. Nếu hắn hủy diệt tương lai thì nhân quả trong đó…

Thần quang quanh Thất Khiếu Hỗn Độn lay động, đột nhiên thần quang biến mất hoàn toàn, để lộ ra một gương mặt kiên nghị, ánh mắt mang ý chí hằng cổ bất động, Hỗn Độn cũng không thể phá hủy. Đó là ý chí chỉ có khi được rèn luyện khổ ải, không thể học được, hắn thản nhiên nói:

- Vậy thì phải xem bản lĩnh của những đạo hữu kia rồi.

Trong Hỗn Độn, Thái Tuế Thần Vương rơi vào trong, giãy giụa không ngừng. Trong Hỗn Độn không có khác biệt về không gian thời gian. Ở đây không có bất cứ đại đạo nào, mọi thần thông đạo pháp đều mất tác dụng.

Chung Nhạc thò đầu ra từ trong cơ thể Thái Tuế Thần Vương, Hỗn Độn tấn công vô cùng lợi hại, Thái Tuế Thần Vương chỉ có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình, mà bản lĩnh của hắn đối kháng với Hỗn Độn thì không bằng Thái Tuế, dù sao thì nhục thân cũng thua kém một bậc.

Nhưng diện tích Chung Nhạc tiếp xúc khá nhỏ, không đến mức nguy hại tới tính mạng của hắn, chỉ khiến da đầu hắn không ngừng rơi xuống biến thành Hỗn Độn Khí, nhục thân của hắn vẫn có thể chống trọi được.

Nếu nhục thân của hắn ngâm hoàn toàn trong Hỗn Độn Khí thì sẽ nguy hiểm, Hỗn Độn sẽ liên tục ăn mòn nhục thân của hắn, trong thời gian ngắn tuy không lấy mạng nhưng nếu dẫn phát dấu ấn Hỗn Độn thì sẽ trở nên cực kỳ nguy hiểm!

Dấu ấn Hỗn Độn xâm thực từ mọi phương diện, huyết nhục hồn phách đại đạo tinh thần đều đồng hóa thành Hỗn Độn Khí, hung ác tới cực hạn!

Vì thế hắn buộc phải dùng Thái Tuế Thần Vương làm vỏ ngoài chống lại Hỗn Độn thì mới bước vào Hỗn Độn Khí được.

Ở trong Hỗn Độn hắn lập tức nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị, thời gian đối với sinh linh trong vũ trụ là một đường thẳng. Một sinh mệnh chỉ có thể tiến về phía trước trên đường thẳng đó, không thể quay đầu. Nhưng ở đây thì vô cùng cổ quái, thời gian không phải đường thẳng không thể quay đầu mà là một dòng sông dài.


Sinh linh trong vũ trụ chỉ là cảnh tượng trên sông.

Cho dù là những kẻ cường đại nhất, cả đời họ đối với sinh vật Hỗn Độn mà nói cũng chỉ là một cái chớp mắt. Sinh vật Hỗn Độn chậm chạp bơi, từ quá khứ tới tương lai, rồi lại từ tương lai về quá khứ.

Hình thái của chúng thì thiên biến vạn hóa, không có hình thái cố định, vô cùng kỳ diệu.

Chúng bơi trong Hỗn Độn, nhìn hết bi hoan ly hợp của vô số sinh mệnh trong thời gian, nhưng với Hỗn Độn mà nói thì thế giới là một mảng đục ngầu, khiến chúng không muốn bước chân vào.

Những sinh vật Hỗn Độn này mơ mơ màng màng không có tư duy, không có ý thức, chúng bơi trong dòng sông thời gian, có lúc sẽ gặp “tiêu thạch”, đó là giao giới giữa Hỗn Độn và hiện thực.

Ví dụ như Phù Tang Thụ liên kết Hỗn Độn, nó chính là một mảnh tiêu thạch trong Hỗn Độn. Ở đó có Hỗn Độn Hải, sinh vật Hỗn Độn có thể thôn phệ mặt trời mọc lên từ trong Hỗn Độn.

Tiêu thạch tương tự còn có vài chỗ khác, ví như nơi Chung Nhạc vào Hỗn Độn lần này cũng là một mảnh tiêu thạch, là nơi Hỗn Độn lão tổ mở ra.

Đạo Giới quá khứ cũng có một mảnh tiêu thạch, là do Chung Nhạc, Khởi Nguyên phá tan Đạo Giới cũ, tạo thành lỗ hổng Đạo Giới. Khi Tứ Diện Thần còn là sinh vật Hỗn Độn đã bị chặn lại ở đó.

Chung Nhạc nhìn thấy thời gian bị cắt đứt, ở đó là một vùng đục ngầu, giờ hắn có chút hiểu tại sao sinh vật Hỗn Độn không thể bước vào trong đó.

Dòng sông thời gian đứt rồi.

Thời gian như nước, mà phía trước của dòng sông thời gian không còn nước nữa, nước đứt dòng chảy, sinh vật Hỗn Độn không thể bơi tới được.

Tương lai không tồn tại đương nhiên không thể bước vào tương lai.

Dòng thời gian không phải bị cắt đứt hoàn toàn, vẫn còn những cảnh tượng ngắt quãng, những cảnh đó chính là việc Chung Nhạc muốn nhìn thấy, chỉ đáng tiếc Thái Tuế Thần Vương không thể bơi tới được.

Hỗn Độn cũng không thể qua đó, Thái Tuế Thần Vương vẫn không bằng sinh vật Hỗn Độn, đương nhiên không thể bơi qua. Chỉ còn cách đợi đoạn thời gian này tiếp tục tiến về trước thì mới bơi qua được.

- Ủa, quả nhiên là một cái vòng!

Chung Nhạc giật mình, đột nhiên thấy một đạo thời gian hình tròn ẩn hiện trong thời gian vẩn đục.

Vòng tròn thời gian đó cắt vào trong vùng vẩn đục, ngắt quãng không liền mạch, mà vòng thời gian đó có một phần cắt với vòng tròn thời gian khác.