Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 2315: Trí tuệ tề thiên (2)

Mặc Ẩn dốc tận toàn bộ trí tuệ, đối địch với Thiên, điều động đại quân bày ra các loại trận thế không ngừng chém giết. Nhưng xu thế tổng thể của đại quân vẫn là lui về phía sau. Hiển nhiên, hắn tự biết chính mình không thể chống lại trí tuệ của Thiên, cho nên dưới tình huống bảo toàn chủ lực không ngừng lui về phía sau, lui về phía Thiên Đình.

Phong Vô Kỵ cũng không khỏi gật đầu. Có thể tại thời điểm lui binh còn gọn gàng ngăn nắp không lưu lại bất luận sơ hở gì như vậy, khiến cho Thiên cũng không chiếm được bao nhiêu tiện nghi, Mặc Ẩn không hỗ là Thừa Tướng của Hoàng Triều, Binh mã Đại Nguyên soái do Chung Nhạc khâm điển.

Bất quá, trong trung quân, vô số phân thân của Mặc Ẩn lại là thất khiếu không ngừng chảy máu. Hắn trong lúc đối kháng trí tuệ với Thiên, đã dốc tận biến hóa, một lần lại một lần kích phát tiềm năng của chính mình, giúp đại quân cầu sinh trong tuyệt cảnh, đã tiêu hao quá nhiều tiềm lực của chính mình.

Loại tình huống này vô cùng không tốt!

Rất nhanh, đột nhiên có một cỗ phân thân ngã xuống, tươi sống mệt chết. Tiếp theo, giống như ôn dịch bạo phát vậy, có thêm càng nhiều phân thân của Mặc Ẩn thất khiếu chảy máu mà chết.

Sắc mặt Mặc Ẩn lạnh lùng nghiêm nghị, không ngừng có phân thân mới từ trong cơ thể sinh ra, điên cuồng suy diễn, điên cuồng điều động, duy trì chiến cuộc.

Các lộ đại quân dưới trướng hắn trong lúc chém giết không ngừng lui về phía sau. Mặc dù là lui về phía sau, nhưng lại khiến cho người ta khó có thể phát giác, mà là lợi dụng điều động không gian để thực hiện điểm này, không cấp cho Thiên bao nhiêu cơ hội.

- Có thể kiên trì tới hiện tại, quả thật là không dễ!

Ánh mắt Hách Liên Khuê Ngọc chớp động, khom người nói:

- Thiên phụ, Mặc Ẩn không địch lại trí tuệ của Thiên phụ, nhưng trì hoãn chiến sự quá lâu chỉ sợ cũng không tốt. Không bằng để cho mật thám bên cạnh Mặc Ẩn hạ thủ diệt trừ hắn…

- Không cần!

Thiên mỉm cười, nói:

- Đám Đại Đế phản bội này, ta còn có chỗ trọng dụng, còn phải mượn tay bọn họ để công phá sáu mươi bốn tòa Thần thành, bây giờ vẫn chưa thể bại lộ. Ta cần Mặc Ẩn đái lĩnh bọn họ tiến vào sáu mươi bốn tòa Thần thành. Sáu mươi bốn tòa Thần thành này rất không tầm thường a…

Phong Vô Kỵ ở một bên đột nhiên mỉm cười, nói:

- Bệ hạ yên tâm! Mặc Ẩn tuyệt đối không có khả năng còn sống. Trí tuệ của hắn mặc dù cao tuyệt, đã đạt tới cực hạn, nhưng thân thể và Nguyên thần của hắn lại không cường đại như trí tuệ của hắn!

Trong lòng Hách Liên Khuê Ngọc chấn động.


Chiến trường thay đổi trong nháy mắt, vô số biến hóa cực nhanh, so với vô số ý niệm trong đầu Thần Ma còn nhiều hơn, còn nhanh hơn. Loại trí tuệ này so với trí tuệ của Chung Nhạc trong trận chiến tranh đoạt Đế vị năm xưa còn vượt qua không chỉ gấp vạn lần.

Mức độ thảm liệt của trận chiến này cũng ngoài mức tưởng tượng. Trong mỗi một cái nháy mắt đều có không biết bao nhiêu Thần Ma tử vong, vẫn lạc. Có linh hồn vỡ nát, có linh hồn may mắn chạy thoát, bị một cỗ lực lượng vô danh dẫn dắt đi, biến mất không thấy đâu nữa.

Mặc Ẩn một đường lui binh, chém giết suốt mấy tháng trời đằng đẳng, rốt cuộc cũng hộ tống bộ đội chủ lực tới tòa Thần thành gần nhất, Ly Thành.

Thiên vừa nhìn thấy tòa Thần thành này, sắc mặt nhất thời đại biến, vội vàng hạ lệnh đại quân dừng lại, đình chỉ tiến lên. Bất quá, vẫn có không ít đại quân xông vào phạm vi trước mặt Ly Thành. Trong lúc bất chợt, một cỗ quang mang vô cùng khủng bố từ trong Ly Thành quét ra. Ngàn vạn đại quân Thần Ma kể cả mấy vị Đại Đế hoàn toàn bốc hơi. Tinh không bị xé rách, biến thành Thiên khiển dài không biết bao xa, ngăn cản Thiên kể cả ức vạn đại quân trước Ly Thành.

- Lực lượng của Thái Hoàng!

Thiên phun ra một ngụm trọc khí, lẩm bẩm:

- Vân Quyển Thư đã tái tạo lực lượng thời kỳ đỉnh phong của Thái Hoàng, quả thật không tầm thường! Truyền lệnh, hạ trại!

Trong Ly Thành, Mặc Ẩn vẫn không có một khắc thả lỏng nào, lập tức gọi Hiếu Văn Đế tới, nói:

- Mau mời Vân tướng tới đây, cũng mang theo Linh Giải Ngữ cùng tới!

o0o

Hơn mười ngày sau, Vân Quyển Thư chạy tới Ly Thành, nhìn thấy Mặc Ẩn. Chỉ thấy Mặc Ẩn đang lúc thi pháp trên một tòa Tế đàn thật lớn, áo choàng sau lưng tung bay, bước đạp cương đấu. Chỉ là thất khiếu chảy máu, trong tai mắt mũi miệng không ngừng chảy máu, nhưng vẫn như cũ không ngừng điên cuồng thi pháp.

- Sư huynh!

Mặc Ẩn trừng lớn cặp mắt đầy máu, mờ mịt quan sát bốn phía, thanh âm khàn khàn nói:

- Sư huynh, ngươi đã tới rồi sao?

Trong lòng Vân Quyển Thư run lên một cái, vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn, đau khổ hỏi:


- Mặc sư đệ, ngươi vì sao đã hao hết tinh thần lại còn cố gắng thi pháp làm gì?

Mặc Ẩn ngồi xếp bằng trên Tế đàn, nhếch miệng mỉm cười, nói:

- Ta đấu trí với Thiên, bị hắn bức cho dốc tận tinh thần, Nguyên thần hao hết, tại trước khi bước vào Ly Thành cũng đã không cứu nổi nữa rồi! Cũng may, Thiên cũng không chiếm được chút tiện nghi nào. Vừa rồi ta đã thi pháp củng cố khí vận của Hoàng Triều, rốt cuộc cũng đợi tới lúc sư huynh đã tới. Giải Ngữ cũng tới rồi sao?

Linh Giải Ngữ tiến lên, nhu thuận nói:

- Giải Ngữ ở đây!

- Ngươi dập đầu ta ba cái a!

Hai tròng mắt Mặc Ẩn đã không còn chút ánh sáng, mỉm cười nói:

- Ngươi vẫn chưa bái ta làm thầy, ta cũng chưa truyền thụ cho ngươi sở học sở ngộ của cả đời ta. Hiện tại ta đã sống không nổi nữa, ngươi dập đầu ta ba cái, quyển Khí Vận Thiên Thư này chính là của ngươi! Không nên xem thường nhất mạch này của ta. Nhất mạch này của ta phát huy trí tuệ tới mức tận cùng, sẽ có thể sánh ngang với Thiên!

Linh Giải Ngữ không ngừng rơi lệ, quỳ xuống trước mặt hắn, dập đầu ba cái.

Mặc Ẩn bắt lấy bàn tay của Vân Quyển Thư, nói:

- Sư huynh, ta không kịp dạy nàng, nàng thông minh hơn ba người chúng ta, sau này nhờ ngươi phí tâm một chút, truyền thụ phần Tiêu Dao sư tôn dạy ta kia cho nàng!

Vân Quyển Thư rơi lệ đầy mặt, gật đầu nói:

- Ngươi yên tâm! Ta sẽ dốc hết trí tuệ truyền dạy bản lĩnh của ba người chúng ta cho nàng, sẽ không khiến cho nhất mạch này của ngươi thất truyền!

Mặc Ẩn đột nhiên hỏi:

- Đâu là phương hướng của Thiên Đình?

Vân Quyển Thư đỡ thân thể hắn hướng về phía Thiên Đình. Mặc Ẩn quỳ mọp xuống đất, dập đầu về phía Thiên Đình:

- Bệ hạ, vi thần vô năng, không thể lại phụ tá Bệ hạ rồi!

Dứt lời, liền đột ngột qua đời.

Đương!

Một tiếng chuông thong thả không biết từ chỗ nào vang lên, kéo dài thật lâu không dứt.