Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 2109: San bằng Tử Vi

Bầu trời bằng phẳng nhưng có một loại thiên uy hùng hồn lan tỏa, đó là uy nghiêm của Thiên ở trạng thái hoàn chỉnh, cuối cùng hắn cũng hồi phục trạng thái đỉnh phong trước kia rồi?

Tế tự Tiên Thiên Thần mạnh nhất sinh ra do Hậu Thiên sinh linh tế tự, thể hiện mặt cường đại tuyệt luân của hắn, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy áp lực khó tả.

Trời xanh động nộ, lôi đình đầy trời khiến ai cũng cảm giác như có thiên kiếp giáng xuống!

- Phục Hy, trừ phi ngươi mãi mãi không rời khỏi Tổ Đình, nếu không ngươi sẽ chết!

Bầu trời chậm rãi lưu động, biến mất.

Chung Nhạc cười:

- Không dám vào trong, chỉ dám buông lời đe dọa. Thiên, ngươi đã hồi phục trạng thái đỉnh phong thì không cần phải sợ nữa.

Mục Tiên Thiên lúc này đã liên hệ với Thiên Đình, sắc mặt bỗng tối lại, nàng ta biết được tin là vào khoảnh khắc Phong Hiếu Trung giảng về Thất Đạo Luân Hồi trên đài, cũng chính là mười năm trước, Chung Nhạc đã dẫn đại quân đột nhiên xuất hiện ở Thiên Đình, đánh sập Thiên Đình rồi!

Văn võ bá quan trên Thiên Đình chỉ chạy thoát được trăm vị đại tướng, tàn binh bại tướng trăm vạn người, còn lại không phải bị giết thì là đầu hàng. Hậu cung của Mục Tiên Thiên, vợ con già trẻ toàn bộ đều bị bắt, không một ai chạy thoát!

Trận chiến này Thiên Đình gần như bị quét sạch sẽ, Nam Thiên Môn, Bắc Thiên Môn, Đông Thiên Môn, Tây Thiên Môn, mười sáu vị Thiên Vương chỉ thoát được Vô Kỵ Thiên Vương. Các viện, các điện, các vệ, các thủ, các tư, các phủ, các phó và chư thiên tinh tú tinh đấu trong Thiên Đình, thương vong nghiêm trọng, bị Chung Nhạc dẫn theo đại quân công phá với thế như chẻ tre.

Thiên Đình đã liên lạc với Thiên Đế bệ hạ không chỉ mọt lần, nhưng đồ đằng thần trụ luôn không liên lạc được, còn tưởng Thiên Đế đã bị hại rồi.

Mục Tiên Thiên sắc mắt tím tái, vị thần quan kia tiếp tục báo cáo:

- Thần dẫn theo tàn bộ chạy về Đế Tinh, nhưng sau trăm ngày, nghịch tặc xuống Đế Tinh, Trung Ương thị đầu hàng đầu tiên, nửa năm sau các tộc ở Đế Tinh thần tộc, Phục Hy thị hạ lệnh Đế Tinh các tộc rời đi. Đế Tinh các bộ đã rời khỏi Đế Tinh tới vũ trụ cổ từ năm năm trước.

Mục Tiên Thiên sắc mặt đại biến, vị thần quan kia nói tiếp:

- Sau khi Đế Tinh các tộc rời khỏi Đế Tinh, Phục Hy nghịch tặc phá hủy Đế Tinh tan thành tro bụi, cắt đường rút của những đế tộc kia. Giờ những đế tộc kia không còn đường lui phải nghe lời hắn, tới định cư ở vũ trụ cổ. Thần chỉ e Đế Tinh các tộc khó lòng thoát được bàn tay hắn.

Mục Tiên Thiên hít sâu một hơi, nhìn Chung Nhạc bên cạnh:

- Hắn ở ngay bên cạnh ta, vậy thì tên Phục Hy thị ở Tử Vi Thiên Đình và Đế Tinh là ai?

Chung Nhạc nhìn nàng ta mỉm cười, thản nhiên tự đắc, mặc nàng ta tiếp tục hỏi thông tin.

Mục Tiên Thiên trầm giọng:

- Thiên Đình bị công phá, Bích Lạc Cung thì ở đâu? Tại sao Bích Lạc Cung không phản kháng?

Vị thần quan kia vội nói:

- Bích Lạc tiên sinh và Thiên Ngục chi chủ đúng là có dẫn quân ứng chiến, nhưng Phục Hy nghịch tắc binh mạnh ngựa lớn, đánh vào Thiên Đình đều là quân tinh nhuệ. Tên Phục Hy nghịch tắc đó còn cường hãn đáng sợ hơn, một đòn khiến Bích Lạc tiên sinh và Thiên Ngục chi chủ thua liểng xiểng, buộc phải bỏ chạy.

- Một đòn đã khiến Bích Lạc tiên sinh và Thiên Ngục chi vương thất bại? Thiên Ngục chi chủ và Bích Lạc tiên sinh nắm giữ Thiên Đạo chi bảo Thiên Ngục và Thiên Phạt. Thực lực của họ có thể kháng cự lại bậc Thái Cổ Thần Vương như Nguyên Nha. Hắn làm được điều đó sao?

Mục Tiên Thiên khóe mắt giật giật, thở ra hơi khí đục, lạnh băng nói:

- Thiên Đình phía năm Thái Phùng Đế trấn thủ Tử Cổ đại thông đạo, tại sao không thông báo cho ta tin nghịch tắc đánh lén Tử Vi? Còn cả Lung Điệt trấn thủ Phục Tương Quan, tại sao không truyền tin tới? Tên nghịch tặc đó đi đường nào?

- Bẩm bệ hạ…


Vị thần quan kia chần chừ một lát, ấp úng nói:

- Thái Phùng vương gia và Lung Điệt nương nương bọn họ… Bọn họ đã đầu hàng Phục Hy nghịch tặc rồi! Hắn ta dẫn loạn đảng công phá Thiên Đình, họ cũng nằm trong đó… Tử Vi Tứ Ngự Đế chỉ có Vũ Uy Đế là không đầu hàng, nhưng chỉ e không giữ được bao lâu nữa…

Mục Tiên Thiên choáng váng, nghiến răng ken két, suýt nữa thì thổ huyết:

- Thái Phùng và Lung Điệt lại phản bội trẫm? Uổng cho trẫm toàn tâm toàn ý đối xử với chúng, chúng lại như tên khốn ăn cây táo rào cây sung Kiều Trùng! Còn Trường Sinh Đế thì sao?

- Trường Sinh Đế thì không rõ tung tích, thần còn nghe nói ba năm trước Phục Hy nghịch tắc đoạt Trấn Thiên Quan, đánh tới Tiên Thiên Cung, dọc đường hàng phục các tộc như Cự Linh, Đề Đình…

Mục Tiên Thiên trước mắt tối samà, thở mạnh tới mức ngực lên xuống phập phồng, một lúc sau mới ổn định lại tâm thần, trong lòng thê lương.

Tử Vi Tinh Vực đã mất hoàn toàn rồi.

Nàng ta nhìn Chung Nhạc, hắn vẫn mỉm cười, nhấc ấm trà rót cho nàng một cốc, cười:

- Tiên Thiên đạo hữu uống trà đi.

Mục Tiên Thiên cầm chén trà lên nhưng không vững, chén rơi xuống đất nhưng chất lượng đúng là tốt, không bị vỡ, rõ ràng là một món thần binh.

Chung Nhạc lệnh cho người lấy một bộ uống trà khác, lại rót trà.

Mục Tiên Thiên nhìn hắn, đột nhiên nói:

- Thỏ khôn đào ba hang, trẫm cũng từng dùng kế này ly gián Đế Minh và Đế Hậu, khiến Đế Hậu ra tay giết Đế Minh, loại bỏ một cường địch cho ta. Ngươi dụ ta tới, còn bản thân thì nhân lúc Thiên Đình trống rỗng đánh lén, đoạt mất Thiên Đình. Ngươi không thể đi qua Tử Cổ đại thông đạo và thần thành thứ chín mà không kinh động ta, vậy thì chắc chắn đã sớm lôi kéo Lung Điệt và Thái Phùng. Muội muội đệ đệ kết bái của ta sáu người, Dực Thiên Quân chết trong tay Phong sư huynh, ba người khác bị ngươi lôi kéo, chỉ còn Ma Lăng là không phản bội. Ngươi đúng là độc ác…

Chung Nhạc mỉm cười:

- Đế Lăng Đế Quân đã đầu hàng rồi, là Thái Phùng và Lung Điệt đích thân khuyên hàng.

Mục Tiên Thiên khóe mặt co giật, bảy huynh đệ chỉ còn lại mình nàng ta.

- Điều khiến ta khó hiểu là, ngươi làm thế nào mà “thỏ khôn đào ba hang” được?

Nàng ta chuyển chủ đề:

- Khi ngươi đón trẫm khí thế đụng độ với ta, ta cảm giác chiến lực của ngươi không hề thua kém ta. Ngươi chắc chắn là chân thân. Vậy thì Chung Sơn thị ở Tử Vi, thực lực hắn mạnh như vậy, hắn có thể là ai? Hắn không phải Cổ Nhạc, Cổ Nhạc đã chết, trẫm tận tay giết hắn. Còn kẻ khác thì không có trí tuệ và dũng lực đó.

Chung Nhạc mỉm cười, mời nàng ta uống trà, nói:

- Tiên Thiên đạo hữu, khi ta nghênh đón đúng là chân thân, nhưng khi các Lôi Trạch cổ thần xuất hiện, ta đã rời đi một lúc, khi đó đã đổi thành ta rồi. Chân thân ta dẫn đại quân đã chuẩn bị từ lâu trực tiếp tiến về Tử Vi. Tử Cổ đại thông đạo, thần thức ta phóng ra để Thái Phùng cùng ta trở về thần thành thứ chín, Lung Điệt về cùng ta, trên đường không kinh động bất cứ ai, trực tiếp dẫn binh tới Thiên Đình.

Mục Tiên Thiên ánh mắt lóe tinh quang, nhìn chằm chằm vào hắn, dường như muốn nhìn ra thực hư của hắn, giọng có phần khàn đi:

- Vậy ngươi là ai?

- Ta là Dịch Quân Vương, Dịch tiên sinh.

Chung Nhạc uống trà, cười:


- Chỉ có Dịch Quân Vương, Dịch tiên sinh mới có thể khiến bệ hạ không nhận ra bất cứ sơ hở gì. Đến khi Phong sư huynh đăng đài, thân tâm của bệ hạ bị Thất Đạo Luân Hồi thu hút, càng không nhìn được bất cứ điều gì. Khoảnh khắc Phong sư huynh đăng đài thì tâm thần bệ hạ đã loạn rồi. Ta nhân lúc đó phong tỏa Tổ Đình, khiến Thiên Đình không thể liên hệ với bệ hạ. Cùng lúc đó, đại quân của ta tiến vào Thiên Đình, thời gian căn vừa chuẩn, không lệch một phút.

- Dịch tiên sinh? Chung Sơn thị? Cổ Nhạc?

Mục Tiên Thiên đau đầu, lấy tay đỡ trán, có chút chưa thích nghi được.

- Tử Vi sở dĩ thất thủ nhanh như vậy, chỉ có ta thì chưa đủ nên ta dẫn theo tam đại quân sư.

Chung Nhạc hàm tiếu:

- Vân quân sư làm hỗn loạn Lục Đạo, che khuất thiên cơ, khiến Thiên không thể suy đoán được động tĩnh của ta, không thể dự báo đại kiếp Thiên Đình. Thiên Tơ quân sư đánh động Nhân Quả khiến Đế Tinh các tộc đầu hàng nhanh, còn Mặc quân sư thống soái đại quân, nắm giữ đại cục. Khi đó ta mới có thể dễ dàng chinh phạt các quân Thiên Đình, nghênh chiến Bích Lạc tiên sinh và Thiên Ngục chi chủ.

Chén trà trên tay Mục Tiên Thiên rắc một tiếng vỡ tan, bị nàng ta bóp nát.

Chung Nhạc lại lấy chén khác cho nàng ta, rót trà:

- Tiên Thiên đạo hữu, sau khi ta san bằng Thiên Đình, hủy diệt Đế Tinh, binh chia bốn đường. Vân quân sư, Thiên Tơ quân sư, Mặc Ẩn quân sư mỗi người dẫn một nhánh đại quân, tiến về Tứ Ngự Đế Thiên Đình. Mỗi đường đều có năm vị đại đế tọa trấn. Còn ta dẫn một nhánh quân tới Đông Thiên Thiên Đình thì gặp Trường Sinh Đế. Trường Sinh Đế không dám gặp ta, tự bỏ chạy. Rồi ta tiếp quản Đông Thiên Thiên Đình. Sau đó bốn đường tập trung lại, dọc đường các đại thần tộc ma tộc lần lượt thần phục. Tử Vi từ đó thuộc về sở hữu của ta.

Mục Tiên Thiên bóp chặt chén trà tay run lẩy bẩy.

Chung Nhạc mỉm cười:

- Lúc này ta đã thông báo cho Phục Hy ở thế ngoại chi địa. Ở đó cũng có bố trí của ta. Hai vị đại đế của Phục Hy thị có thể dễ dàng loại bỏ mọi phản đồ, đánh ra thế ngoại chi địa. Tiên Thiên đạo hữu, tiếp theo chính là lúc chúng ta phân cao thấp ở vũ trụ cổ. Tử Vi, đã không còn chỗ đứng cho ngươi nữa rồi.

Mục Tiên Thiên hít sâu một hơi, ngực phập phồng mãnh liệt.

Chung Nhạc thở dài:

- Tiên Thiên đạo hữu, ngươi không đấu lại được ta, từ ban đầu đã không đấu lại rồi. Ta chưa từng coi ngươi là kẻ địch, kẻ địch của ta mạnh hơn ngươi rất nhiều, lợi hại hơn nhiều, cũng giảo hoạt hơn nhiều. Giờ ngươi rút lui vẫn còn kịp, còn không đến nỗi bị chết.

Mục Tiên Thiên lạnh băng nhìn hắn.

- Ngươi biết không, ta muốn dẫn hàng vạn đại đế san bằng thời đại Thần Kỷ, loại bỏ mọi ung nhọt đen tối. Đạo hữu đừng chặn đường ta. Nếu chặn thì ta đánh phải san bằng thôi.

Chung Nhạc hắng giọng:

- Đạo hữu, mời uống trà.

Mục Tiên Thiên đưa chén trà lên bên môi, thấy trà đã nguội, nhưng nàng ta vẫn uống cạn, rồi đặt chén xuống:

- Trẫm còn chưa thua, trẫm còn có vũ trụ cổ!

Chung Nhạc nửa cười nửa không:

- Ngươi có thấy những vị tuấn kiệt kia không?

Mục Tiên Thiên hơi khựng lại, Chung Nhạc nói tiếp:

- Những vị tuấn kiệt này đều sẽ là binh lực của ta. Bệ hạ, Thiên Đình đại quân của ngươi đã không còn nữa rồi. Còn đại quân thần ma ở vũ trụ cổ thì cũng tàn rồi, san bằng vũ trụ cổ với ta mà nói sẽ khó lắm sao?

Mục Tiên Thiên lòng càng ngày càng lạnh băng, đột nhiên cười:

- Trẫm là Tiên Thiên thần thánh, ngươi chỉ là một Hậu Thiên sinh linh nhỏ nhoi đáng thương, xứng nói thắng bại với trẫm sao? Nực cười, đúng là nực cười. Trẫm có thể thua một lần, cũng có thể là hai ba lần, thậm chí là vô số lần. Nhưng cuối cùng trẫm vẫn sẽ thắng. Còn ngươi, chỉ cần thua một lần là sẽ chết, chết hoàn toàn!

Nàng ta đứng dậy, ánh mắt lóe thần quang, khí tức lay động:

- Phục Hy Chung Sơn thị, ngươi muốn chiến thì trẫm sẽ chiến với ngươi!

Nói rồi nàng gọi mấy người Mục Bắc Đầu, Mục Tô Ca rồi bỏ đi.

Chung Nhạc đứng dậy tiễn, Mục Tiên Thiên không quay đầu lại, đế thuyền rời đi.

- Có thể thua vô số lần?

Chung Nhạc lắc đầu, khẽ xoa đầu Chung Hoàng Thần, nói nhỏ:

- Mục Tiên Thiên, trước mặt ta ngươi chỉ cần thua một lần là chết chắc. Vì ta đã thông qua Huyền Tẫn Tinh Vực tính được ra Tiên Thiên Huyền Tẫn thánh địa của ngươi ở đâu rồi. Nếu ngươi còn ngoan cố, ngày chúng ta quyết chiến cũng là ngày ngươi phải chết…